Tuyên Cơ đang bận, hắn giơ chân đẩy cửa phòng làm việc, hai tay không rời khỏi bàn phím, đá một chiếc dép lê ra thay cho lời chào Đội trưởng Vương, sau đó hỏi trong âm nền tiếng đánh máy “lạch cạch”: “Vậy câu hỏi đặt ra là, làm sao Trương Chiêu biết được?”
Đối mặt với khảo vấn linh hồn kiểu này, Vương Trạch không thể trả lời, đành phải nhìn trái ngó phải mà đáp: “Đã nói việc này một mình tôi không gánh được mà… Chủ nhiệm Tuyên, không phải ông đang nghỉ à, còn bận rộn gì thế?”
“Việc riêng, kiếm thêm ít thu nhập. Ông ngồi trước đi,” Tuyên Cơ không quay đầu lại, nói, “chờ viết xong đoạn này, tôi sẽ rót nước mời ông.”
Mặc dù nhà họ lúc này không chỉ có một vật sống, nhưng phí lên sân khấu của vị kia quá cao, Tuyên Cơ không dám làm phiền đại giá.
Thịnh Linh Uyên tự tay mở cửa đã xem như bỏ ra rất nhiều sức rồi, mở cửa xong không ngó ngàng đến ai, tự mình rót trà, khoan thai ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ trên ban công bày ván cờ mẫu, tựa hồ bất kể thứ gì vào nhà này cũng không có một chút liên quan với hắn vậy.
Vương Trạch thò đầu thoáng nhìn bàn cờ của hắn, ngoại trừ “Đây không phải là cờ năm quân” thì không còn biết gì nữa.
Bàn cờ màu gỗ thô, quần áo ở nhà bằng vải bông mềm mại trên người Thịnh Linh Uyên cũng là màu gỗ thô, hắn hơi xắn tay áo, quanh thân như tự có chức năng tĩnh âm, ngay cả gió nhẹ trên ban công dường như cũng không dám quấy rầy hắn.
Vương Trạch vô thức nín thở, nhón thẳng hai mũi chân, đi đến phòng làm việc.
Nhìn kỹ lại, thấy Tuyên Cơ đang viết một bài tên là Tìm hiểu bí mật phong thủy cổ đại, thực tế là bài viết quảng cáo nhà đất.
Bài viết đang đóng gói cho một chung cư mới ở vị trí xấu, bố cục tệ, chỉ có giá cả cao quá mức, nói có sách mách có chứng, sinh động như thật, khiến người ta đọc xong sẽ cảm thấy thứ mình mua không phải một căn nhà lụp xụp ở khu huyện ngoại thành, mà là một đại long mạch có thể che bóng con cháu… tuy rằng quyền sở hữu của “long mạch” chỉ có bảy mươi năm.
Công việc rác rưởi kiểu này cũng nhận, đủ thấy Chủ nhiệm Tuyên bây giờ thật sự cháy túi rồi.
Hắn đi làm một tháng, tổng cộng đi tong một đôi di động, một mớ quần áo, một thanh kiếm bản mạng – mục cuối cùng tổn thất quá lớn, không thể tính bằng tiền… cùng với thu hoạch và nhận nuôi một vị bệ hạ viễn cổ, không có quyền lợi, toàn là nghĩa vụ.
Thật ra Thịnh Linh Uyên đã tích cốc từ lâu, ăn uống đều không phải là cần thiết, có thì ăn một miếng, không có thì thôi, chẳng ảnh hưởng gì, chuẩn bị cho hắn hai bộ quần áo để thay là đủ, dù sao mặc chán rồi, tự hắn sẽ dùng chướng nhãn pháp đổi kiểu dáng, tuy rằng dầu gội đầu hơi tốn, nhưng cũng may Thịnh Linh Uyên không kén chọn, loại mười mấy, hai mươi đồng một thùng to là quá đủ cho hắn dùng một thời gian. Phần lớn thời gian hắn đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tuyên Cơ phải mở hé cửa phòng làm việc, thường xuyên theo dõi mới có thể xác định người này còn ở đây.
Nói bằng lương tâm, bệ hạ tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, còn tĩnh âm, không hề tốn tiền.
Nhưng không biết tại sao, từ khi hắn đến, Tuyên Cơ cảm thấy nhân dân tệ còn tốn hơn giấy vệ sinh ở phòng ngủ nam sinh đại học – không gọi thức ăn ngoài và thực phẩm rác rưởi giá rẻ nữa; hễ đi siêu thị là đôi chân như tự có suy nghĩ của chính mình, đi thẳng đến “khu thực phẩm hữu cơ”, nhìn thấy trái cây nhập khẩu vận chuyển từ xa đến sẽ vô thức lấy mấy hộp.
Trái cây đi máy bay tới chưa chắc ngon hơn “bản xứ”, chỉ bởi vì phải cộng tiền vận chuyển máy bay vào đơn giá, thế nên giá cả mới đặc biệt đắt đỏ. Nhưng hàng nước ngoài, hắn vừa nghĩ đến Thịnh Linh Uyên chắc chắn chưa từng ăn là không nhịn được mua về.
Thứ mà bản thân hắn thích, hắn không thích, hắn cảm thấy mới mẻ… Tuyên Cơ thiếu điều nén cả thế giới lại, nhét hết cho Thịnh Linh Uyên.
Chỉ cần Thịnh Linh Uyên thỉnh thoảng đáp lại một chút, bất kể tích cực hay tiêu cực, bất kể là “không tệ” hay là “não đám hậu bối các ngươi bị úng nước”, đều có thể khiến Tuyên Cơ nóng đầu đặt mua càng nhiều hơn.
Quẹt thẻ phê nhất thời, trả tiền tê cả đời.
Phim tuyên truyền phổ cập pháp luật giáo dục rất đúng, tránh xa ma túy, tránh xa cờ bạc, tránh xa Thịnh Linh Uyên.
Đúng lúc này, di động của Tuyên Cơ rung, tay phải hắn còn đang cầm chuột, bận thêm tranh minh họa cho bài nói hươu nói vượn kia, tay trái tiện tay cầm di động lên nhìn một cái, xem xong bỏ xuống một lúc lâu mới có phản ứng, khoan đã… vừa rồi hình như là tin nhắn báo tài khoản tiền lương thay đổi.
“Ối chà, lương về rồi,” Vương Trạch bên cạnh cũng lấy di động ra xem qua, “ờ nhỉ, Cục chúng ta trả lương vào ngày mười tám hàng tháng.”
Tuyên Cơ định thần lại, cầm di động lên, nhìn chằm chằm số dư mười giây. Sau đó, hắn “ha” một tiếng, cột sống cũng thả lỏng, xoay tay lại ụp laptop xuống, nhảy lên bằng một chân, bá vai Vương Trạch: “Đi, uống trà hay cà phê? Tôi mới đặt mua một bịch Geisha[1].”
Vương Trạch: “Không phải ông còn chưa viết xong à?”
Tuyên Cơ vểnh đuôi, giống như định xòe đuôi ngay tại đây, khoát tay vẻ lắm tiền lên mặt, “Ba cái việc phàm tục, không quan trọng. Tiền kiếm không hết đâu.”
Nói xong, hắn lại tiện tay mở một cửa hàng online, đặt một đơn hàng.
Vương Trạch: “…”
Kiếm đúng là kiếm không hết, nhưng cảm thấy hệ số khó khăn để hắn tiêu hết không cao.
“Ông vừa nói gì? Đội trưởng Yên sắp đến?”
“À, đúng,” Vương Trạch nói, “Đội trưởng Yên chắc đã ở trên đường rồi.”
“Bị thương nặng như vậy, sao không ở lại Du Dương nghỉ dưỡng thêm một thời gian?”
“Du Dương không đủ người, Tổng cục sợ xảy ra chuyện, đặc biệt phái hai tiểu đội chạy việc bên ngoài đến Du Dương bảo vệ anh ấy,” Vương Trạch nhắc hắn, “Đội trưởng Yên từng tiếp xúc với người sau màn của âm trầm tế mà.”
Tuyên Cơ hỏi: “Những đối tượng tình nghi khác thì sao?”
Vương Trạch nhận cà phê, phung phí của trời cho một thìa sữa bột to và hai gói đường, “Da Rắn đang lẩn trốn, tên mù Vảy Mắt Bạc kia bây giờ không nói một lời, rối gỗ nữ ‘chết’ rồi.”
“Chết rồi?”
“Không phải, đừng hiểu lầm, không phải bọn tôi tra tấn ép cung. Đó vốn là vật chết được khắc từ gỗ, có thể nói chuyện cử động là bởi vì có người điều khiển từ xa. Đây đều là ngón cũ của Ngọc bà bà – chỉ cần bọn họ có việc cần làm mà không tiện lộ diện, có người không tiện gặp, Ngọc bà bà sẽ phái thuộc hạ khống chế một thứ như vậy từ xa, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, hoặc là bị bắt, họ sẽ cắt đứt liên hệ, chối bay chối biến, dù sao trên con rối kia cũng không viết tên của họ.”
Tuyên Cơ gật đầu. Nghe nói Yên Thu Sơn đã tự mình đi gặp Ngọc bà bà, chỉ cần hắn còn sống thì Ngọc bà bà đừng hòng thoát khỏi can hệ. Hắn xâm nhập nội bộ quân địch ba năm, bây giờ nhiều người muốn lấy mạng hắn lắm.
Vương Trạch thở dài, “Tôi thật không ngờ sau khi rời khỏi Cục Dị khống, anh ấy có thể làm đến bước này. Có sếp như thế, tôi có thể làm lâu la cho anh ấy cả đời.”
Tuyên Cơ không nhìn Thịnh Linh Uyên, cà phê pha xong lại được hai đồng tiền xu nâng lên, bay tới ban công mộ cách ổn định, “Ai lấy trộm Tri Xuân, có manh mối chưa?”
Vương Trạch lắc đầu, “Bây giờ tra chắc chắn là không tra được gì, chỉ có thể suy ngược – kẻ lấy trộm mảnh đao gãy của Tri Xuân muốn làm gì? Mấy hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy mảnh đao gãy của Tri Xuân bị trộm đi có lẽ không phải là chuyện xấu đâu, ông nghĩ xem, nếu mấy mảnh đao gãy kia không có tác dụng gì, bọn họ trộm hắn làm gì? Ông nghĩ liệu đối phương có biết chuyện gì hay không?”
Thịnh Linh Uyên nhận cà phê, đặt sang một bên. Hắn không uống thứ này, nhưng cảm thấy ngửi mùi rất thơm, vì thế đặt ở bên cạnh bàn cờ dùng làm lư hương rất lãng phí, nghe đến đây không khỏi bật cười.
Mấy hậu bối này vẫn chưa hết hi vọng. Đừng nói bí pháp luyện khí của cao sơn nhân đã thất truyền nhiều năm, cho dù Vi Vân đại sư năm đó còn sống trên đời, cũng không nối được một thanh đao đã gãy ba năm.
“Vậy nên Chủ nhiệm Tuyên à, ông nói không sai! Tri Xuân chính là đặc biệt, có người lấy trộm, cho thấy chúng ta vẫn còn cơ hội sửa lại!” Vương Trạch quay đầu, tìm kiếm sự ủng hộ khắp nơi, “Anh kiếm, anh cũng cảm thấy như vậy chứ?”
Thịnh Linh Uyên chưa bao giờ sẽ vì “muốn tốt cho bạn” mà cho người ta vài câu sự thật mất lòng, trong tình huống bình thường, người khác tìm đường chết hay làm chuyện ngu xuẩn, hắn đều không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm làm sao lừa đối phương ngoan ngoãn bị mình chi phối, thế nên cực giỏi lựa lời dễ nghe.
Hắn nghĩ thầm trong bụng: “Mơ mộng gì vậy.”
Trên mặt lại không lộ ra chút trào phúng nào, cầm quân cờ cười với Vương Trạch, “Quả thật, chỉ mong trời không phụ người có tình.”
Tuyên Cơ nghe là biết hắn đang nói ngược, có lẽ bệ hạ cảm thấy hậu duệ của cá chép trí khôn có hạn, ngay cả đáp lấy lệ cũng rất thiếu thành ý.
“Ông rốt cuộc là nghe hắn hay nghe tôi?” Tuyên Cơ bực dọc búng tay một cái, một lần nữa thu hút ánh mắt Vương Trạch đến đây, “Nhìn sang đây.”
Vương Trạch vội vàng ngồi thẳng dậy, làm tư thế rửa tai lắng nghe.
“Cách luyện khí của cao sơn nhân, tôi nắm được một chút.” Tuyên Cơ nói, ẩèn thành khí linh có hai yếu tố chính, một là khí thân, hai là sinh linh ‘thành khí’ – ông có thể hiểu thành nhiễm sắc thể của người, khí thân là hai mươi ba sợi, sinh linh thành khí tương đương với hai mươi ba sợi khác.”
Tuyên Cơ không nhịn được nhìn Thịnh Linh Uyên một cái – thấp tha thấp thỏm mà chờ mong, vừa sợ Thịnh Linh Uyên nghe ra điều gì, vừa muốn nhắc hắn nhớ.
Ai ngờ Thịnh Linh Uyên nghe xong không có chút phản ứng nào, thiếu hứng thú mà chuyển sự chú ý lên bàn cờ, chẳng thèm nghe bọn họ nói gì nữa.
Trong lòng Tuyên Cơ như thủng một lỗ. Có một chớp mắt, suy nghĩ của hắn bỗng nhiên trật đi, hắn nghĩ thầm, bệ hạ khác với thiên ma kiếm.
Thiên ma kiếm vừa mở mắt đã bị nhốt trong kiếm, mới thoát vây lại là sinh ly tử biệt, bị nhốt ở Xích Uyên ba ngàn năm. Hắn sinh tử niết bàn mấy lần, ngoại trừ những oán nộ gào thét trong Xích Uyên thì chỉ có một chút sắc thái của Thịnh Linh Uyên, vậy nên người ấy là chấp niệm, là gửi gắm, là khắc cốt ghi tâm độc nhất vô nhị… Nhưng còn Thịnh Linh Uyên?
Dẫu sao thì thiên ma kiếm chỉ tham dự vào nửa đời trước của hắn.
Nói một cách khách quan, mặc dù nửa đời trước của Thịnh Linh Uyên cũng triều dâng sóng dậy, nhưng dẫu sao tuổi còn nhỏ, là vô số đôi tay và nước lũ vận mệnh đẩy hắn lên vương tọa, chỉ là thỏa mãn kỳ vọng của bọn họ đã khiến thiếu niên hoang mang kia mệt mỏi rồi. So với đó thì nửa đời sau của Vũ Đế mới là thời điểm hắn chân chính bộc lộ ý chí cá nhân. Khi đó, chính kiến, thủ đoạn của hắn đều ngày càng thành thục, vượt qua âm mưu và dương mưu mà không chiếc lá nào dính lên người, nắm hết quyền hành, sinh sát nơi tay.
Bên cạnh hắn có quá nhiều người, quá nhiều chuyện đặc sắc, thiên ma kiếm… chỉ là một thanh kiếm gãy thôi, với hắn mà nói, liệu có như một khúc ruột thừa cắt đi hay không?
Có lẽ sẽ đau một thời gian, nhưng dần dần quen rồi, sẽ phát hiện thật ra không có cũng rất tốt.
Dù sao yêu vương đã chết rồi, một thanh ma kiếm lệ khí bức người, còn lợi ích gì đối với thánh chủ hiền quân?
Vương Trạch nghe một nửa, phát hiện hắn đột nhiên khựng lại, sốt ruột như chó, gâu gâu hỏi: “Thì sao? Chủ nhiệm Tuyên, ông nói tiếp đi chứ!”
Tuyên Cơ hoàn hồn, tay cầm ly sứ siết chặt lại, mắt hạ xuống, nói: “Hai điều kiện này thiếu một cũng không được, vậy nên nếu tôi cho rằng đao linh do nguyên nhân nào đó mà còn ‘sống’, tôi sẽ bắt đầu từ mạch suy nghĩ này.”
Vương Trạch: “Trước tiên thu thập các mảnh thân đao, còn bộ phận ‘sinh linh’ luyện khí kia thì làm như thế nào?”
“Cao sơn nhân cổ đại cho rằng, ‘máu’ và ‘xương’ là mấu chốt của sinh linh luyện khí, cho nên tôi cảm thấy phải xác nhận sinh linh luyện khí rốt cuộc là gì trước, rồi lại tìm huyết thống gần với hắn nhất. Luyện lại đao một lần nữa, có lẽ khí linh có cơ hội trở về khí thân.”
Thịnh Linh Uyên còn tưởng rằng tiểu yêu này sẽ nói ra kiến giải gì, nghe đến đây đã hoàn toàn nhận định ý nghĩ của họ chỉ là hão huyền.
Tiểu yêu ấy còn luôn miệng “dưới ánh mặt trời không có việc mới lạ”, nếu thu thập khí thân và cái gọi là “xương máu” là có thể luyện khí lại, sao bao nhiêu đại sư tộc cao sơn trước kia đều không nghĩ đến?
Chỉ có hắn thông minh.
Nhưng những thứ ba ngàn năm trước được xem như “thường thức” này, bởi vì thất truyền quá nhiều, đã đủ lừa “cá chép đáy giếng” Vương Trạch này nghệt mặt ra.
“Ôi mẹ ơi, chẳng trách làm tay súng viết quảng cáo cho người ta cũng hết bài này đến bài khác.” Cá chép đen kích động xoa tay nói, “Chủ nhiệm Tuyên, ông rốt cuộc có bối cảnh gia đình thế nào, tri thức rộng lớn quá!”
Thịnh Linh Uyên dùng ly trà che nụ cười.
Tuyên Cơ liếc thấy, vội ho một tiếng, ngăn Lão Vương tâng bốc, “Rộng gì mà rộng, đừng thiếu kiến thức, mất mặt.”
Vương Trạch còn khuya mới để ý có mất mặt không, “Nếu có thể xác định Tri Xuân là thanh đao cao sơn vương tử kia dùng hơn một trăm đứa trẻ tử vong luyện thành, thế ‘xương’ đã có rồi – Chi cục Du Dương đã thu gom hết di thể bị vụ nổ đẩy ra từ ngôi mộ đáy biển rồi, còn máu thì sao?”
Tuyên Cơ nhắc nhở: “Cao sơn nhân hẳn vẫn còn hậu đại, nếu Tri Xuân là vật gia truyền nhà Đội trưởng Yên, có lẽ bản thân anh ta có huyết thống cao sơn nhân.”
“Ổn rồi,” Vương Trạch vỗ đùi, “chỉ còn thân đao. Ở chỗ Đội trưởng Yên có một mảnh vỡ của Tri Xuân, lúc tiêu hủy thân đao anh ấy lén giữ lại, người kiểm kê là Chủ nhiệm Tiêu, biết mảnh đó không có lưỡi, nên mắt nhắm mắt mở… nhưng chỉ có một mảnh nhỏ, chắc không đủ đâu nhỉ?”
Tuyên Cơ suy nghĩ lnhiều, “Có thể kêu anh ta mang đến đây xem thử, giữa đao kiếm sẽ có một số cảm ứng đặc biệt, nếu trên mảnh vỡ kia còn hơi thở của Tri Xuân, may ra kiếm linh có thể cảm nhận được.”
“Lá gan không nhỏ,” Thịnh Linh Uyên khựng lại, thầm nghĩ, “còn dám sai bảo trẫm cơ đấy.”
“Thế tôi đi đón Đội trưởng Yên luôn bây giờ!” Vương Trạch cũng đương nhiên cho rằng “kiếm linh” mà hắn nói là Thịnh Linh Uyên, lòng nóng như lửa đốt nhảy bật dậy, lại quay đầu nói với Thịnh Linh Uyên, “Anh kiếm, xin nhờ anh, nếu việc này có thể thành công, về sau toàn thể Phong Thần I chúng tôi đều là đàn em của anh!”
Vương Trạch uống một hơi hết ly nước đường vị cà phê của hắn, “hà” một hơi chùi miệng, rồi chạy đi như sóng thần.
“Ta chỉ… lấy ngài làm ngụy trang,” chờ Vương Trạch phóng mình đi, Tuyên Cơ mới nhận ra hai người họ đều đã hiểu lầm, giải thích một câu khô khốc với Thịnh Linh Uyên, “ta vốn thuộc hỏa, ‘tổ tiên’ từng thu thập một số bí pháp có liên quan tới khí linh, có thể thử xem, không muốn giải thích phí lời với bọn họ, cho nên…”
Thịnh Linh Uyên: “Ồ, tổ tiên nhà ngươi khá có nghiên cứu đối với cách luyện khí của cao sơn nhân.”
“Cũng không có…” Tuyên Cơ dừng một chút, “Khoan đã, đây cũng là nói ngược chế nhạo ta à?”
Thịnh Linh Uyên lắc đầu, cười nói: “Nào, thiên tài nhí, ai nói với ngươi luyện khí lại lần nữa là có thể sửa đao kiếm?”
Tuyên Cơ: “Giả sử đao linh còn sống…”
“Tích tắc rời khỏi thân đao, đao linh đã không được coi là ‘sống’ rồi.”
“Nhưng thân đao Tri Xuân bị tiêu hủy ba năm, ba năm sau còn có thể hoàn thành âm trầm tế văn…”
Thịnh Linh Uyên khoát tay ngắt lời hắn, “Đó là bởi vì số đao kiếm cuối cùng Vi Vân luyện đặc biệt, ngoại trừ nguyên thân, Tri Xuân còn có thân đao khác. Vi Vân là thiên nhĩ, là người tập hợp thành tựu trong thuật luyện khí của cao sơn nhân, một trăm lẻ tám thanh đao kiếm cuối cùng kia là di tác khoan tim của hắn, ngươi cảm thấy mấy kẻ tay mơ các ngươi có thể hiểu được mấu chốt trong đây? Hay là ngươi cảm thấy Tri Xuân gặp may mắn một lần, sau khi bị âm trầm tế văn phản phệ còn có thể gặp may mắn lần thứ hai?”
Thịnh Linh Uyên luôn cảm thấy tiểu yêu Tuyên Cơ này mặt nóng tim lạnh, đối nhân xử thế rất lý trí, nhưng lần này không biết là thế nào, việc nghiêm túc không làm, nhất định cùng con cá chép ngốc kia tin rằng một thanh đao gãy có thể phục hồi như cũ.
Nếu không phải hắn trúng tà, vậy thì là có dụng tâm khác.
Thịnh Linh Uyên thở dài, tự thấy đã nhìn thấu tính toán trong lòng Tuyên Cơ, có lòng tốt chỉ vẽ: “Ta biết Yên Thu Sơn là nhân chứng then chốt, ngươi muốn cho hắn một chút hi vọng, thế nên lấy việc sửa Tri Xuân ra câu hắn, để hắn giúp ích cho quý Cục. Nhưng biện pháp này thật sự không thông minh, ngươi không sợ hắn cuối cùng phát hiện mình vất vả ngược xuôi đều là phí công, ngược lại sinh lòng oán hận à?”
Tuyên Cơ: “…”
Có phải đám thích dùng quyền mưu này cảm thấy toàn thế giới đều có dụng tâm kín đáo?
“Nhắc nhở thân thiện,” Thịnh Linh Uyên học từ trên ti vi, thu bàn cờ, chuẩn bị đi đổi một ấm trà, “hãy tính toán sớm một chút đi.”
“Khoan đã, bệ hạ,” Tuyên Cơ nhất thời nóng não, buột miệng nói, “ngày đó ở trên biển, cao sơn vương nói, ngài từng có một thanh kiếm, sau đó vỡ nát rồi.”
Lúc hắn nói câu này, cảm giác không khí xung quanh đều đông lại, từng chữ đâm vào màng tai mình đau nhói.
“Ngươi có từng…”
Ngươi có từng… thử sửa nó giống như bọn ta hay không?
Ngươi có từng dù chỉ một chút…
“Ngươi nói thiên ma kiếm à,” bước chân Thịnh Linh Uyên khựng lại, hắn quay lưng về phía Tuyên Cơ, ngữ khí dường như không có gì thay đổi.
Ngực Tuyên Cơ giống như bị đâm một nhát dao.
“Từng sửa, dù sao Vi Dục vương giam Vi Vân ở chỗ ta, không dùng thì phí, nhưng mà không thành công.” Thịnh Linh Uyên nói, “Vi Vân cũng không thành công, ta khuyên các ngươi đừng nghĩ quá nhiều nữa. Tiểu yêu…”
Tuyên Cơ không thể nhịn được nữa, ngắt lời hắn, “Ta có tên có họ, không phải tên ‘tiểu yêu’, cảm ơn ngài.”
“Tuyên Cơ,” Thịnh Linh Uyên nhìn hắn một cái, biết điều sửa lại, nói vẻ không hề gì, “xưng hô mà thôi, so đo cái gì, dù sao tên này của ngươi cũng không phải là tên thật, cũng chẳng hay ho gì.”
Tuyên Cơ siết chặt đôi tay buông bên người.
“Ta không muốn bị gọi là Đồng, nghe như Tiểu Hồng vậy, đây là tên của tiểu nha đầu! Thứ mất nết nào khắc kiếm minh cho ta?” Thiên ma kiếm chờ mong tên mình đã rất lâu, không ngờ lần đầu tiên ra khỏi vỏ, thấy rõ thân kiếm của mình thì vô cùng thất vọng, lập tức kêu thảm thiết, làm ầm làm ĩ, “Không uy phong chút nào! Ngươi không được gọi cái tên này!”
Thiếu niên thiên tử vuốt ve thân kiếm một cách quý trọng, vẻ mặt là sự cẩn thận kiềm chế, trong mắt lại toàn là nét cười.
“Đừng kén chọn nữa,” hắn nói với thanh kiếm bản mạng tâm ý tương thông, “nguyên thân của ngươi chính là một con gà lông đỏ, còn muốn uy phong như thế nào? Đã không cho ta gọi là Lông Đỏ, thế ta cứ tiếp tục gọi ngươi là Gà Con như trước kia thôi.”
[1] Một loại cà phê đắt tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT