Ngoại thành Vĩnh An, tại khu bảo vệ tự nhiên Tây Sơn.
Sau hai trận mưa thu, lá đỏ trên sườn núi rụng gần hết. Chạng vạng du khách thưa thớt, ngoại trừ trống chiều quạnh quẽ trong ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi thì xung quanh chỉ còn lại tiếng gió.
Trời đã rất lạnh, nhưng dọc đường lên núi, Tuyên Cơ vẫn nóng toát mồ hôi – Lão Tiêu đằng trước đi quá nhanh, như thể có một đôi Phong Hỏa luân dưới chân vậy.
“Tôi bảo này Chủ nhiệm Tiêu, chúng ta có thể giả vờ ưu nhã chút không? Ông cũng cho tôi thưởng thức cảnh đẹp của quý núi một chút chứ!” Tuyên Cơ lấy một điếu thuốc điện tử trong túi ra, nhét vào miệng, lúng búng nói, “Tôi sợ ông bước không cẩn thận thì xoạc chân tại chỗ luôn.”
“Đừng nói nhảm, sắp xếp cho ông xong, tôi còn phải đến chỗ Cục trưởng Hoàng họp. Ông tưởng ai cũng giống ông, chẳng có việc chó má gì, từ sáng đến tối chỉ biết chơi bời lêu lổng chắc, nhanh lên!” Chủ nhiệm Tiêu tên Tiêu Chinh, đồng phục mặc chỉn chu tỉ mỉ, mặt mày sắc sảo, đường nét khuôn mặt dứt khoát và lạnh lẽo, toát ra sự tinh tế, chặt chẽ, cẩn thận. Hắn lạnh lùng lườm đồng nghiệp một cái, tiếp tục bước lên, đi theo lối cho công nhân viên khu du lịch, vào sân sau “Du khách xin dừng bước” của miếu nhỏ trên đỉnh núi.
Sân sau có một cái giếng, đi ngược chiều kim đồng hồ ba vòng quanh miệng giếng, gạch đá bên cạnh sẽ từ từ tách ra hai bên, để lộ lối đi vừa lọt một người, cầu thang quét tước không dính một hạt bụi, trên vách tường hai bên treo đèn bé xíu, chiếu sáng đủ mà không chói mắt.
Đi ở bên trong khoảng năm trăm mét, hai người lại về đến mặt đất, tiến vào một cánh rừng rậm.
Tuyên Cơ vừa bước chân vào rừng, xung quanh bỗng nhiên nổi lên sương mù dày đặc, tầm nhìn nhanh chóng giảm xuống trong vòng một mét. Tiếp đó, một luồng sáng màu trắng từ trong rừng bắn ra, quét qua hai người, trong rừng vọng đến một tiếng vang nhỏ, có một âm thanh máy móc nói: “Kiểm tra thân phận thành công, hãy cẩn thận dưới chân.”
Vừa dứt lời, tiếng “ù ù” vang lên, mặt đất bỗng nhiên di chuyển.
Tuyên Cơ không hề chuẩn bị, không khỏi ngửa ra sau một chút mới đứng vững. Hắn huýt sáo: “Kiểm tra thất bại thì sẽ thế nào?”
Tiêu Chinh không hề quay đầu, nói: “Vậy thì ông đừng bao giờ hòng ra khỏi sương mù.”
Mặt đất trong rừng giống một băng chuyền lớn, chở hai người đi qua sương mù dày đặc như mê cung, lướt qua vô số thực vật, đưa họ đến thế giới chưa biết. Đương khi Tuyên Cơ sắp bị đám cây nhích tới nhích lui làm hoa mắt, mặt đất đã đứng yên, Tiêu Chinh nói: “Tới rồi.”
Sương mù dày đặc tan hết, Tuyên Cơ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn kiến trúc rộng lớn trước mặt, một lúc lâu mới chậm rãi phun ra khói trắng vị bạc hà, tán thán một tiếng: “Hoành tráng ghê!”
Chỉ thấy tòa nhà ấy cao vút tầng mây, bên ngoài hai hàng vệ binh đứng chỉnh tề, dưới quốc huy ở cửa chính treo bảng “Tổng cục quản lý phòng ngừa khống chế hiện tượng khác thường và giống loài đặc biệt quốc gia”, sàn lót đá cẩm thạch, trên vẽ một con rồng vàng ngạo mạn. Hai người vừa đi vào trong, rồng vàng trên gạch phút chốc di chuyển, gạch hơi rung, tiếp đó, tiếng rồng ngâm xa xôi và trang nghiêm vang lên, trên thân rồng vảy vàng lấp lánh, nó bơi từ dưới chân họ ra nhường đường một cách uy nghiêm và ưu mỹ.
Đại sảnh vào cửa hơi giống sân bay, từ trái sang phải có mười khu từ “A” đến “J”, không biết là làm những nghiệp vụ gì, chỉ biết chỗ nào cũng có người đang xếp hàng. Chính giữa đại sảnh có một gốc cây khô, đường kính thân cây chừng trên dưới một trăm mét, dây leo héo khô quấn quanh; nó xuyên thẳng qua nóc nhà không nhìn thấy điểm cuối, bởi vì hiệu quả thị giác quá chấn động, nhìn nó gần như hơi thần thánh.
Nơi này chính là “Cục Dị khống” trong truyền thuyết. Thuộc về một trong các “ban ngành liên quan” thần bí, phụ trách phân biệt, theo dõi, xử lý các sự kiện phi tự nhiên. Như “dơi hút máu nhập cảnh”, “trong thành phố xuất hiện lốc xoáy không rõ”, “sự kiện thủy quái ba đầu”… đều thuộc phạm vi quản lý của họ.
Tuyên Cơ “chậc” một tiếng, “Nếu biết có môi trường làm việc kiểu này, tôi đã vui vẻ để tổ chức tuyển vào từ lâu rồi, sao ông không nói sớm!”
“Là ai nói mình cả đời phóng đãng bất kham, yêu tự do?” Tiêu Chinh quay đầu lại ném cho hắn tấm thẻ công tác, “Tầng chín trăm chín mươi sáu, ông tự lên đi.”
“Yêu tự do, càng yêu hộ khẩu và biên chế của Vĩnh An hơn.” Tuyên Cơ giơ tay đón lấy, phía dưới tấm ảnh trên thẻ công tác mới viết họ tên và chức vụ của hắn: Tuyên Cơ, người phụ trách hành động, phòng khắc phục hậu quả. Hắn hôn thẻ công tác một cái, “Ôi, có phải tôi về cơ bản cũng xem như một cán bộ rồi, có thể mua nhà ở Vĩnh An chứ?”
“Yên tâm, sẽ không để ông ngủ gầm cầu đâu,” Tiêu Chinh nói, lấy chiếc điện thoại di động rung không ngừng cất trước ngực ra, thoáng nhìn tên người gọi, ngắt luôn không nghe, “Lão Tống bên Phòng An toàn, đã gọi cho tôi tám trăm cuộc điện thoại rồi. Ông xác định muốn đến Phòng Khắc phục hậu quả? Biết Phòng Khắc phục hậu quả làm gì không?”
“Biết, đám người chạy việc bên ngoài của Phòng An toàn phụ trách đánh nhau với các loại yêu ma quỷ quái, Phòng Khắc phục hậu quả bọn tôi phụ trách cổ vũ, xử lý các công việc khắc phục hậu quả, bao gồm nhặt xác, bác bỏ tin đồn, đền tiền, cùng với tuyên truyền giá trị quan khoa học.”
“Biết mà ông còn…”
“Chủ nhiệm Tiêu, giác ngộ tư tưởng của ông còn cần nâng cao nhé, công tác cách mạng không phân sang hèn mà, không có ngành hậu cần bọn tôi vất vả cống hiến, các ông có thể ở bên ngoài hô mưa gọi gió không?” Tuyên Cơ ngắt lời hắn, “Vả lại, đám chạy việc bên ngoài của Phòng An toàn các ông, mười kẻ hết tám từng có khúc mắc với tôi, tôi vào đó không thành dê vào miệng sói à?”
“Chồn vào ổ gà thì có.” Tiêu Chinh cười nhạo một tiếng, lập tức lại nghiêm túc, lại hỏi, “Rốt cuộc thì ông tại sao đột nhiên đổi ý, bằng lòng vào Cục Dị khống?”
Tuyên Cơ: “Ban đêm tôi xem thiên tượng…”
“Nói tiếng người.”
“À, mẹ tôi bảo, không có biên chế không dễ tìm người yêu.”
Tiêu Chinh bị hắn chọc tức bốc khói, quay người bỏ đi luôn.
“Khoan đã! Ông vẫn chưa nói cho tôi biết thang máy ở đâu… Ôi!” Tuyên Cơ ngậm điếu thuốc điện tử, nhìn theo bóng lưng vút đi như vòi rồng của Chủ nhiệm Tiêu, bất đắc dĩ thở dài, “Cái thằng nhóc nóng tính này.”
Theo kết quả tổng điều tra nhân khẩu lần thứ sáu năm 2010 (số liệu nội bộ Cục Dị khống), có khoảng một phần hai trăm ngàn người thuộc nhóm “người mang khả năng đặc biệt”, một số là trời sinh, một số lớn lên mới phát triển.
Tại sao có người như vậy, tư liệu chính thức của Tổng cục nói, người tinh khôn đương đại trong quá trình tiến hóa đã pha lẫn dòng máu phi nhân loại, giữ lại một số gen đặc biệt. Nhưng không ai nghiệm chứng được cách lý luận này, bởi vì thuộc tính khả năng của nhóm người mang khả năng đặc biệt không giống nhau, hầu như đều hiếm gặp, rất khó lấy được đủ số liệu mẫu.
Còn cách nói dân gian thì thú vị hơn: Truyền thuyết kể rằng, thời cổ, nhân tộc và yêu tộc chiến loạn trăm năm, huyết thù chất chứa nhiều thế hệ, lúc ấy bán yêu mang hai dòng máu yêu tộc và nhân tộc ở lại không được cả hai tộc chấp nhận, cha không thương mẹ không yêu, cầu sinh trong khe hẹp, một bộ phận bán yêu cùng đường, đều tìm đến nương nhờ dưới trướng Tề Vũ Đế. Vũ Đế mượn lực lượng của bọn họ, sau khi chém chết yêu vương, thiết lập “Ty Thanh bình”, cho bọn họ một nơi dung thân như đã hứa, cũng chính là tiền thân của Cục Dị khống.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết suy diễn khiên cưỡng, bởi vì “Ty Thanh bình” đã mai danh ẩn tích từ thời nhà Nguyên rồi, Cục Dị khống sau khi dựng nước mới được thành lập để đảm bảo an toàn công cộng, tám sào cũng chẳng với tới.
Thật ra thì đại đa số người mang khả năng đặc biệt chưa qua huấn luyện không khác người bình thường là mấy, tối đa là tai thính mắt tinh hơn một chút, trực giác hơi nhạy bén, có thể bày quán xem phong thủy này nọ.
Cũng có số ít thiên phú nổi trội, phòng ngừa họ trở thành nhân tố không ổn định của xã hội là một trong các chức trách của Cục Dị khống.
Tuyên Cơ thì thuộc… à không, là trước đây, thuộc loại “nhân tố không ổn định” này.
Năm đó, khi Chủ nhiệm Tiêu còn là một nhân viên thực tập chạy việc bên ngoài, có lần đi bắt một đám dơi hút máu nhập cảnh phi pháp cùng các đội viên, do kinh nghiệm chưa đủ nên bị lũ dơi vây trong một kho lạnh, suýt nữa đông thành que kem.
Tuyên Cơ vừa dạo chợ đêm xong xỏ dép lê đi ngang qua, ngồi bên cạnh xem một lúc, ăn ngon lành hết một kí tôm hùm, ăn xong tiện tay phóng một mồi lửa làm món dơi kho… còn đốt trụi nửa bên lông mày Đội trưởng Tiêu, từ đây kết nghiệt duyên không tháo gỡ được với Cục Dị khống.
Sơ yếu lý lịch của Tuyên Cơ nhìn rất sạch sẽ – xuất thân thành phố nhỏ tuyến ba, gia đình bậc trung, thi đại học đến Vĩnh An, sau khi tốt nghiệp ở lại làm việc, trong công việc chẳng có chí tiến tới, vẫn nghèo một cách thoải mái, có một đám bạn xấu, độc thân, kiếm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.
Nhiều hơn thì không tra được.
Vị cao thủ dân gian thần bí này vô tổ chức vô kỷ luật, xử sự cũng tương đối chẳng đâu vào đâu, lúc thì hỗ trợ, lúc thì phá rối thêm, cả Phòng An toàn của Cục Dị khống đối đều vừa yêu vừa hận hắn.
Rốt cuộc, năm nay, trên bữa tiệc chia tay cựu Cục trưởng về hưu, cựu Cục trưởng ra mặt mời hắn đến uống rượu, sau đó bắt tay với người nối nghiệp là Cục trưởng Hoàng, gài bẫy hắn. Tuyên Cơ thua cược, “không thể không” chấp nhận “lời mời tuyển dụng” của Cục dị khống… Tuy rằng Tiêu Chinh luôn cảm thấy hắn cố ý thua.
Chủ nhiệm Tuyên – quan mới nhậm chức hỏi thăm người ta thang máy ở đâu, một mình lên tầng chín trăm chín mươi sáu.
Trong hành lang tầng chín trăm chín mươi sáu rất yên tĩnh, một đầu là phòng họp và khu hoạt động, một đầu khác là khu làm việc.
Nơi này cách mặt đất gần sáu cây số, bên ngoài khoảng âm hai mươi độ, cửa sổ đều được hàn cứng. Tuyên Cơ thò đầu thoáng nhìn, ngoài cửa sổ mây mù lởn vởn, pháp trận bảo vệ tòa nhà sáng lấp lánh, như ẩn như hiện giữa mây mù, hoàn toàn không giống nhân gian.
Hắn sờ nhẹ ngón trỏ tay trái mình, trên ngón tay đó lại có một chiếc nhẫn ẩn hình, chỉ khi tiếp xúc mới xuất hiện, mặt nhẫn là viên đá màu đỏ, không hề pha lẫn màu khác, đáng tiếc chính giữa nứt một đường, khiến viên đá quý có vẻ xám xịt, không thấy sức sống.
“Người… quả thực rất giỏi, đúng không?” Tuyên Cơ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nhẫn, ánh mắt lướt qua vết nứt kia, lại nhíu mày, “Nhưng mày rốt cuộc muốn nói cho tao biết điều gì đây?”
Nghe nói chiếc nhẫn này là thánh vật trong gia tộc, truyền đến tay hắn đã mười năm, vẫn luôn bình an vô sự, nhưng không lâu trước, mặt nhẫn đột nhiên vô duyên vô cớ bị nứt.
Lúc này, di động của hắn nhận được tin nhắn của Tiêu Chinh, “ù ù ù” ba tin liền.
“Tìm được chỗ chưa?”
“Mau làm quen qua với mọi người chung phòng, lát nữa sẽ có nhiệm vụ khẩn cấp!”
“Khẩn trương!!”
Tuyên Cơ: “…”
Lão Tiêu không chỉ bản thân như vòi rồng, ngay cả WeChat hắn gửi cũng khiến người ta thở không ra hơi, đúng thật là một nhân tài.
“Trước khi đến thì lừa mình nói Phòng Khắc phục hậu quả là tổ bên lề, vô hình, chỉ ăn cơm, không làm việc, kết quả còn chưa báo danh mà nhiệm vụ đã đến trước rồi.” Tuyên Cơ lê hai chân, uể oải quay người đi đến khu làm việc, chuẩn bị đi làm quen với đám đàn em tương lai, tiện thể trả lời tin nhắn thoại cho Chủ nhiệm Tiêu, “Cờ hó.”
“Tới rồi!”
Không đợi hắn gõ cửa, trong văn phòng đã vang lên một tiếng “oa”, cửa văn phòng lập tức bị kéo mạnh ra hai bên, một nhóm nam nữ già trẻ ăn mặc như xã hội đen đứng chỉnh tề ở cửa, tập thể lộ tám cái răng trắng, vỗ tay “bốp bốp” một tràng. Có một bà chị trung niên tóc sợi mì hô “một hai”, những người còn lại lập tức vừa vỗ tay vừa đồng thanh hô: “Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng! Chào mừng lãnh đạo mới, gia nhập đại gia đình chúng ta!”
Bàn tay giơ lên của Tuyên Cơ cứng ngắc trước ngực, hắn đã bị cảnh đón người mới long trọng này làm chấn động.
“Xin lỗi đã quấy rầy, tôi gõ nhầm cửa.” Hắn quay đầu bỏ đi luôn, chuẩn bị xuống Phòng An toàn dưới lầu hỏi xem họ còn nhận người không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT