Tài khoản của Quý Thanh Thần vốn là nơi dân lừa đảo các phương và người mê huyền học tụ tập, bởi vậy đăng bài không bao lâu, họ đã nhận được đủ các loại tin nhắn riêng trả lời.
Tuyên Cơ nhanh chóng lướt qua đủ kiểu bình luận nghi ngờ, đưa ra phương pháp giải quyết cùi bắp, nói nhăng nói cuội chào hàng bản thân, cũng không biết đang tìm gì. Thịnh Linh Uyên thì xem chữ trên màn hình rất vất vả.
Có chữ không biết, có chữ mặc dù có thể đoán ý xấp xỉ, nhưng không biết là hắn đoán không đúng hay thế nào, cứ cảm thấy nối lại không giống tiếng người lắm.
Màn hình cũng sáng lóa chói mắt.
Nơi này cái gì cũng sáng quá, cửa sổ hoàn toàn trong suốt, không có chút gì che chắn với bên ngoài. Sau khi mặt trời lặn, mọi nhà thắp đèn phung phí dầu, những người này cũng không ngủ, trong nhà chiếu sáng như ban ngày, đôi khi mơ màng có thể quên mất giờ là lúc nào.
Đám “hộp vuông” lớn bé này càng quá đáng hơn, cái thì gọi là “di động”, cái thì gọi là “máy tính”, hắn còn nghe thấy có người gọi là “láp tóp” gì đó… tóm lại rất nhiều cách gọi, Thịnh Linh Uyên không hiểu chúng có phải là cùng một ý hay không, dù sao nhìn đều na ná nhau cả. Mọi người suốt ngày dán mắt vào mấy thứ này, xem không ngừng nghỉ, ăn cơm cũng xem, đi đường cũng xem, mãi đến khuya đi ngủ nằm mơ màng, để cái hộp vuông nhỏ kia – nên gọi là “di động” – trượt từ trong tay xuống đập vào mặt mới thôi, như thể mỗi ngày không đập một phát là ngủ không ngon vậy.
Ban đầu, lão quỷ ngàn năm cảm thấy mới lạ, chờ mới lạ đủ rồi, hắn bắt đầu cảm thấy hơi “om sòm”.
“Di động của ta chỉ thỉnh thoảng rơi vào mặt một lần, không phải nghi thức trước khi ngủ.” Tuyên Cơ gượng gạo giải thích một câu, chỉnh màn hình hơi tối đi, nhưng tốc độ xem vẫn rất nhanh.
Thịnh Linh Uyên thật sự không theo kịp tốc độ của hắn, không nhịn được hỏi: “Ngươi có thể cưỡi ngựa xem bia?”
Tuyên Cơ ngậm điếu thuốc điện tử, lúng búng nói: “Không thể, ta là học tra.”
“Cái gì tra?”
“Ý là học hành chẳng ra gì ấy mà.” Tuyên Cơ nói, nhớ tới thời ma đầu ngay cả giấy cũng chưa có, ghi chép cái khỉ gì cũng là cả một công trình lớn, để ông cụ này trực tiếp nhảy cóc đến hoàn cảnh không giấy cũng hơi miễn cưỡng, bèn giảm tốc độ trượt màn hình, giải thích, “Chúng ta thời nay viết và nói không khác nhiều, mấy lời xàm xí này không có lượng thông tin gì, nhìn lướt một cái là hiểu được ý đại khái, xem nhiều khắc quen thôi.”
Là một thanh niên nghiện net, Tuyên Cơ thường treo các loại từ ngữ mạng bên mép, thế nên hắn xem lời nhắn trên mạng sẽ cảm thấy không có gì khác biệt với lời cửa miệng hàng ngày. Nhưng trong mắt người xưa chân chính, khác biệt thật ra vẫn rất lớn, đặc biệt là trong đó xen lẫn rất nhiều từ viết tắt, con số cùng với chữ cái, v.v… – “quỷ họa phù” mà người ngày xưa chưa thấy bao giờ.
Thịnh Linh Uyên: “Nửa chữ kia có ý nghĩa gì?”
Tuyên Cơ đảo mắt qua một cái, thấy một bộ thảo đầu[1]: “…”
Mắt ngài cũng thật tinh, luôn có thể bắt được trọng điểm.
“Ừm…” Tuyên Cơ cân nhắc câu từ giây lát, không biết nên giải thích với “đồ cổ đào được” như thế nào, đành phải ậm ừ nói, “Là… chửi người ấy mà.”
Trạng thái của hai người bọn họ bây giờ hết sức kỳ dị, Tuyên Cơ không cần “giảng dạy” tỉ mỉ, cổ nhân ham học hỏi như đói như khát đã có thể trực tiếp “lãnh giáo” rồi.
Thịnh Linh Uyên: “… Ồ.”
Hắn đã hơi hiểu, người ngày xưa ăn no, thì dăm ba kẻ tụ tập lại tán phét mấy chuyện vớ vẩn trà dư tửu hậu, người nơi này căn bản không cần tụ tập, mỗi người ôm một cái hộp nhỏ nói chuyện từ xa là được, cũng tiện phết.
Chẳng trách hễ rỗi việc là ôm khư khư thứ này, đều không chăm chỉ làm việc.
Lúc này, máy tính báo nhận được tin nhắn mới, Bình Thiến Như bên cạnh “ồ” một tiếng, “Chủ nhiệm, anh xem người này.”
Có người gửi đến một câu hỏi: Là triệu chứng xuất hiện sau ngày mười tháng trước à?
“Đây là tài khoản mới đăng ký,” Bình Thiến Như nói. “Ngày mười tháng trước… đó không phải là thời gian cậu bé kia lây nhiễm bươm bướm mà chúng ta suy đoán sao?”
Tuyên Cơ: “Hỏi hắn làm sao biết.”
Đối phương một lúc lâu mới gửi tin nhắn thứ hai, không trả lời, thay vào đó ném ra một câu hỏi khác: Người thân trúng tà của bạn sống ở đâu?
Tuyên Cơ gật đầu một cái, Bình Thiến Như trả lời: Con đập phía bắc.
Nếu họ muốn câu ra người biết chuyện, không thể giả vờ mình từng tiếp xúc với tên râu mép Quý Thanh Thần, bởi vì nếu Quý Thanh Thần còn có một đồng lõa, chỉ hai câu là lòi.
Vậy nên thân phận họ bịa ra là một người “từng tiếp xúc với cậu bé bị lây nhiễm, bị ‘lây bệnh’”, nghe nói có đại sư có thể chữa trúng tà, cho nên thử liên hệ. Để chân thật hơn, Tuyên Cơ còn cho Bình Thiến Như đồng thời đăng bài xin giúp đỡ giống hệt ở vài nơi dân mê huyền học tụ tập.
Xét từ tình hình trước mắt Cục Dị khống nắm được, bươm bướm kính hoa thủy nguyệt giống bệnh truyền nhiễm, tuy rằng sẽ lây bệnh, nhưng không phải cứ tiếp xúc là nhất định bị lây. Nguyên lý chưa rõ lắm, song chỉ xét tình hình hiện giờ, nam giới, dưới ba mươi tuổi, thể trạng tương đối tráng kiện, hình như càng dễ bị lây hơn. Mà tỷ lệ lây nhiễm của người bình thường tựa hồ thấp hơn xa người mang khả năng đặc biệt, người mẹ kia mỗi ngày sống chung với cậu bé cũng không sao, mấy người chạy việc bên ngoài có khả năng đặc biệt của Chi cục Dị khống địa phương chỉ chấp hành nhiệm vụ bắt giữ một chút, mà hầu như đều trúng chiêu hết.
Đám lừa đảo này đều là địa đầu xà, đề phòng trong quá trình tiếp xúc để lộ sơ hở, thân phận giả họ dùng không hoàn toàn là bịa đặt vô căn cứ – mượn thân phận một tên côn đồ cắc ké gần nhà cậu bé bị nhiễm.
Tên côn đồ cắc ké này là dân vô công rồi nghề, từng xảy ra xung đột với cậu bé sau khi lây nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, là một trong số ít người thường bị lây nhiễm, trước mắt đã bị Cục Dị khống bí mật cách ly.
Lần này đối phương trả lời rất nhanh: Biết người này không?
Hắn gửi tới, chính là ảnh chụp cậu bé bị lây nhiễm kia.
Sau mấy đợt thăm dò anh qua tôi lại giữa hai bên, đối phương đã “moi” hết các thông tin của thân phận giả họ bịa, bên phía Tuyên Cơ về cơ bản cũng có thể xác định, đây là một người biết chuyện, biết rất nhiều, rất có khả năng chính là trợ thủ không lộ diện của Quý Thanh Thần.
Cuối cùng, đối phương nói: Tôi biết thầy Quý, thầy gần đây đi vắng xa nhà, không ở nơi này, trước khi đi để lại vài món cho tôi, có lẽ là tính được người có duyên sẽ tới tìm thầy hỗ trợ. Tôi có thể cho các vị thử xem, nhưng không nhất định hữu dụng, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Bình Thiến Như lập tức trả lời: Ngài muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có biện pháp cứu người.
Bên kia chần chừ giây lát, Bình Thiến Như lại bổ sung một câu: Chúng tôi có thể ứng trước cho ngài một nửa số tiền, đến lúc đó bất kể được hay không, ngài đều không cần trả lại, chỉ cần ngài bằng lòng giúp chúng tôi liên lạc với thầy Quý.
Thấy họ ngốc nghếch thừa tiền, đối phương lập tức “đến ngay”, Bình Thiến Như nói xong chuyện trả thù lao, bên kia nhanh chóng đưa ra thời gian địa điểm gặp mặt rồi thoát mạng.
Nơi hẹn là một công viên nhỏ ít người qua lại, Tuyên Cơ nhờ công an địa phương hỗ trợ, kiếm được hai chiếc xe.
Lão La lái một chiếc xe van, đóng giả người đăng bài, kéo Dương Triều theo. Dương Triều sau khi phản đối không được, tạm thời đảm nhiệm đứa trẻ xúi quẩy “trúng tà”, bị quấn kín mấy lớp như đòn bánh, trên mặt hóa trang xanh xao sưng phù, tạo ra hiệu quả “trúng tà” thê thảm, ném vào ghế sau xe van.
Tuyên Cơ thì ngồi trong một chiếc xe khác cùng Bình Thiến Như, nấp vào chỗ kín nhìn từ xa.
Tuyên Cơ chán muốn chết bật radio trên xe nghe tiếp sóng thời sự, sửa khẩu ngữ cho “kiếm” của hắn, đoạn hỏi: “Tiền bối, nguồn gốc của cái thứ bươm bướm kính hoa thủy nguyệt thất đức này, rốt cuộc là từ đâu?”
Thịnh Linh Uyên không lập tức trả lời, Tuyên Cơ chỉ có thể nghe thấy tiếng đối phương mê mẩn đọc theo tiếp sóng thời sự. Nhưng trong chốc lát như vậy, hắn cảm thấy trong đầu đối phương tựa hồ trỗi lên vô số ký ức phức tạp, trong đó còn có một hình ảnh lướt qua – xác chết khắp nơi, nam nữ già trẻ, hàng ngàn hàng vạn người nằm la liệt, tất cả các đôi mắt u ám chết chóc đều đang nhìn về hướng mình.
Sự ớn lạnh bò lên sống lưng Tuyên Cơ, nhưng không đợi hắn nhìn rõ, những hình ảnh và suy nghĩ hỗn loạn ấy lại bị đè xuống.
Đó là cái gì?
Tuyên Cơ giật mình. Đúng rồi, ma đầu từng nói, rất nhiều việc hắn không còn nhớ, nhìn thấy gợi ý gì mới nhớ ra một chút… nói như vậy, câu mình vừa thuận miệng hỏi, giống như đánh bậy đánh bạ kích thích tới ký ức chủ yếu nào đó của đối phương.
Thế phải chăng hắn có thể…
Thừa cơ kích thích thêm một chút?
Tuyên Cơ lập tức phát hiện suy nghĩ của mình đang trượt đến chỗ thiếu thiện lương, cố gắng chính trực lại: “Ôi, như vậy sao được? Sao mình có thể có suy nghĩ xấu xa như thế? Thật là quá không nên!”
Thịnh Linh Uyên cười khẽ một tiếng, chậm rì rì nói: “Ta biết ngươi không phải cố ý thăm dò, chỉ là quan tâm vụ án, không sao.”
Thấy sự hòa bình xuất hiện rạn nứt, Tuyên Cơ vội vàng cố gắng vá lại mối quan hệ, vừa chân thành vừa cung kính nói: “Ngài không muốn nhớ lại thì đừng nhớ lại, à… đương nhiên, nếu ngài có thể dùng kinh nghiệm và trực giác của ngài, cho bọn ta một chút gợi ý nho nhỏ, vậy thì càng tốt, ta thay mặt toàn thể tạp chủng và phế vật Cục Dị khống cảm ơn ngài.”
Thịnh Linh Uyên nói: “Ừm, ngươi muốn hỏi gì? Chẳng phải ngươi đã đoán ra bươm bướm này không phải là vật trời sinh đất nuôi rồi sao?”
Những lời Tuyên Cơ nói với Tiêu Chinh ở trụ sở chính Cục Dị khống, thật ra không phải chỉ dựa vào “đoán”.
Trong tộc hắn có một quyển Thiên yêu đồ giám tổ truyền, niên đại vô cùng xa xưa, được tổ tiên sao lại nhiều lần. Quyển ấy ban đầu được khắc trên đá, bảo tồn không tốt lắm, khắc đá hiện có trong tộc đã chỉ còn lẻ tẻ vài khối, đường nét đều không rõ lắm. Sau đó không biết có bản thẻ tre tơ lụa các kiểu hay không, dù sao đều không lưu giữ lại. Đầy đủ nhất là bản giấy, trang giấy bung rách không ít, nhưng mấy tờ trước về giống loài nguy hiểm nhất thì đầy đủ, nếu bươm bướm kính hoa thủy nguyệt có thể tùy tiện lan truyền trong đám đông, vậy nó chắc chắn phải là một trong vài loại nguy hiểm nhất.
Nhưng trong quyển đồ giám kia không có.
Theo lời nói của Thịnh Linh Uyên, trong đầu Tuyên Cơ tự nhiên lóe lên quyển Thiên yêu đồ giám kia. Hắn lập tức cảnh giác, chuyển dời sự chú ý, xóa hình ảnh liên quan đến đồ giám ra khỏi đầu.
Thịnh Linh Uyên ra vẻ ngoài ý muốn “à” một tiếng: “Ta thuận miệng đề cập, không phải cố ý thăm dò. Có điều trong tộc các ngươi còn lưu giữ cả thiên yêu thượng cổ, tiểu yêu, xem ra lai lịch ngươi không đơn giản nhỉ.”
Lão tặc trả thù đây mà!
Thịnh Linh Uyên không gấp không chậm biện giải: “Không có, ta thật sự vô tâm giống ngươi thôi.”
Bây giờ còn chưa tiện trở mặt, Tuyên Cơ đành phải miễn cưỡng dựa vào hít sâu và mỉm cười giữ cho nội tâm bình tĩnh. Nụ cười ấy khiến Bình Thiến Như nổi hết da gà, không khỏi né hắn xa một chút.
Lúc này, Thịnh Linh Uyên mới nói: “Ta không nhớ được, nhưng nếu ngươi hỏi trực giác của ta, ta cảm thấy thay vì nói bươm bướm này là một chủng tộc, nên nói nó là một loại thuật pháp thì đúng hơn… Hình như kẻ các ngươi chờ đến rồi.”
Tuyên Cơ ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên râu dê đi đến chỗ hẹn.
Thị lực hắn rất tốt, chẳng cần ống nhòm đã có thể nhìn ra người đàn ông trung niên kia lưng không thẳng, bước chân chệnh choạng, khuôn mặt bệnh tật, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Cùng lúc đó, Thịnh Linh Uyên “ồ” một tiếng: “Huyết khí hung hiểm quá.”
“Huyết khí?” Tuyên Cơ sửng sốt, “Ý ngươi là gì? Hắn đã giết người?”
“Không phải,” Thịnh Linh Uyên xuyên qua thanh trọng kiếm dựa lên cửa sổ xe, nhìn chăm chú một lát, “là dính từ nơi khác.”
La Thúy Thúy xuống xe đi tới đón, nói câu gì đó với râu dê.
Lão La vẻ mặt số khổ, quả thật có thiên phú đóng vai người nhà nạn nhân. Râu dê quan sát hắn giây lát, chần chừ gật đầu, lại chỉ chiếc xe bên cạnh, tỏ ý muốn xem người “trúng tà” kia.
Lão La vội vàng mở thùng sau xe van, cho đối phương nhìn Dương Triều.
Trong xe van khá u ám, Dương Triều bị bọn họ giày vò vô cùng thê thảm, đỉnh đầu còn bốc lên oán khí ngùn ngụt do không được đọc sách, thoạt nhìn chính là thảm trạng “trúng tà”. Song Tuyên Cơ trông thấy, tích tắc khi cửa xe kéo ra, tên râu dê kia thậm chí không nhìn trong xe một cái, chân đã lui một bước.
Có cái gì đó không thích hợp, đối phương đã cảm nhận được!
Tuyên Cơ quyết đoán nói: “Bắt lấy hắn trước!”
La Thúy Thúy theo lời túm cánh tay râu dê: “Đại sư, ngài muốn đi đâu, ngài đừng đi mà!”
Râu dê đẩy mạnh hắn, ngay sau đó lại vấp phải mớ trầu bà mọc um tùm, lảo đà lảo đảo, chưa kịp đứng vững thì Tuyên Cơ đã chặn trước mặt, trọng kiếm bốc cháy đè xuống râu dê, râu dê hoảng sợ ra mặt.
Đúng lúc này, phía sau râu dê đột nhiên xuất hiện một lỗ đen khổng lồ, mấy bàn tay xương khô từ bên trong vươn ra, một bàn tay bóp cổ râu dê, số khác chộp tới kiếm của Tuyên Cơ, lưỡi kiếm đập lên xương trắng, phát ra một tiếng vang nhỏ ghê răng.
Bàn tay ấy không biết là tà vật gì, khoảnh khắc tiếp xúc, huyết khí nồng nặc kéo tới, lửa trên trọng kiếm lại đều bị nhuộm đen!
Chớp mắt ấy, Tuyên Cơ và Thịnh Linh Uyên đồng thời xé toạc cảnh thái bình tô son trát phấn, để lộ trần trụi suy nghĩ chân thật của mình.
Tuyên Cơ nghĩ thầm: “Liệu có thể thừa cơ giết chết ma đầu trong kiếm không?”
Thịnh Linh Uyên nghĩ thầm: “Tiểu quỷ này chết rồi chẳng phải sạch gọn?”
Tuyên Cơ bất chấp tất cả đưa trọng kiếm vào bàn tay xương khô. Cùng lúc đó, hắn cảm thấy đầu còn lại của trọng kiếm như dính trên tay mình, thân kiếm nhanh chóng truyền huyết khí qua, lửa bẩn sắp sửa quật lên người hắn.
Tình hữu nghị bằng nhựa chính là tình hữu nghị bằng nhựa, nói toác là toác ngay.
[1] Bộ thảo đầu: 艹. Đây là bộ chữ, dùng để ghép chữ, về nguyên tắc là không đứng riêng lẻ. Chữ gốc của bộ chữ này là 草 (/cǎo/, nghĩa là cỏ cây), phát âm gần giống 肏 (/cào/, nghĩa là đ❀t).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT