Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tiêu Chinh vừa nói xong, đã nghe tiếng xe tới gần. Một chiếc xe công mang theo dấu hiệu Cục Dị khống lái đến, cửa kính hạ xuống, Cục trưởng Hoàng nhô đầu ra, vẫy tay gọi hắn: “Đi theo tôi.”

“Sở giam giữ đặc biệt.” Sau khi Tiêu Chinh lên xe, Cục trưởng Hoàng báo địa điểm cho tài xế, rồi ông lại quay đầu nói với Tiêu Chinh, “Ban nãy đồng nghiệp bên ấy gọi điện thoại cho tôi, nói cựu Cục trưởng đã xảy ra chuyện, cậu hãy chuẩn bị tâm lý.”

Trong lòng Tiêu Chinh lập tức căng thẳng: “Có chuyện gì vậy?”

“Vẫn chưa biết,” Cục trưởng Hoàng lắc đầu, “buổi tối lúc tắt đèn còn khỏe mạnh, nhân viên trực ban nửa đêm đi tiểu, vô tình nhìn thoáng qua camera, phát hiện ông ấy đã lăn xuống giường, toàn thân co giật không rõ nguyên nhân, bây giờ đã đưa đi cấp cứu rồi.”

Trong khi nói chuyện, một tia chớp giáng xuống, chiếu sáng khuôn mặt Cục trưởng Hoàng. Nhiệt độ không khí vốn thấp, lúc này đã giảm xuống dưới điểm đóng băng, mưa to đã biến thành mưa đá và tuyết rơi, tầm nhìn lái xe cực kém.

Trong bộ đàm trên xe, một nhân viên chạy việc bên ngoài đang liên tục báo cáo tình hình tại hiện trường. Cục trưởng Hoàng im lặng nghe một lát, rồi nói với Tiêu Chinh: “Tôi nghi ngờ cựu Cục trưởng có liên quan tới chuyện tòa nhà xảy ra vấn đề.”

Tiêu Chinh: “Cục trưởng Hoàng, tôi không hiểu, Cục chúng ta luôn là cơ quan công vụ của chính phủ, ngay cả ngài cũng do cấp trên phái tới…”

“Đúng, chúng ta là cơ quan công vụ, mới thành lập mấy chục năm gần đây, để theo dõi phản ứng năng lượng dị thường trong phạm vi cả nước. Các quốc gia trên khắp thế giới đều có ban ngành tương tự.” Cục trưởng Hoàng nói, “Nhưng chúng ta không giống với Đài khí tượng thủy văn, tính chất công việc quyết định, chúng ta có lịch sử, mà có lịch sử thì ắt sẽ tồn tại vấn đề lịch sử. Bộ máy của chúng ta mặc dù là mới, nhưng cân nhắc đến phương diện phí tổn, vị trí tọa lạc của Tổng cục và các pháp trận phòng hộ kèm theo đều là được thay đổi, mở rộng trên cơ sở tiền thân. Tiền thân của chúng ta không phải Ty Thanh bình trong truyền thuyết, việc này chắc cậu cũng đoán được, bằng không có Ngọc bà bà ở đó, cũng chẳng đến lượt một người bình thường như tôi làm người phụ trách Tổng cục.”

Tiêu Chinh sửng sốt, một số người mang khả năng đặc biệt có tuổi thọ rất cao, tính như vậy, quả thật tuổi tác của họ còn lớn hơn Cục Dị khống.

“Bảy trăm năm trước, sau khi bãi bỏ Ty Thanh bình, hoạt động năng lượng dị thường càng lúc càng yếu ớt. Cho đến cận đại… tầm khoảng Chiến tranh thế giới thứ hai, tỷ lệ nhân khẩu có khả năng đặc biệt một lần nữa tăng lên, sự kiện liên quan xảy ra dồn dập, bấy giờ mới trở thành một vấn đề. Trước giải phóng, khả năng đặc biệt không có tổ chức thống nhất, giống như môn phái giang hồ thời xưa. Lúc ấy, dân gian có rất nhiều đoàn thể khả năng đặc biệt quy mô nhỏ, một số vì danh lợi, cũng có một số là vì đạo nghĩa, tóm lại, nếu xảy ra chuyện gì, ai gặp thì xử lý. Kết cấu thế lực các phương lúc ấy cũng tương tự như cậu gặp trên hội nghị Bồng Lai, ngoại trừ một nhóm khả năng đặc biệt hoạt động ở ngoại thành phía tây Vĩnh An, họ không có ‘môn phái’ như những người khác, tự xưng là ‘Hiệp hội hỗ trợ’.

“Cái tên Hiệp hội hỗ trợ nghe rất hiện đại, nhưng thật ra lịch sử không ngắn hơn các môn phái khác. Người của Hiệp hội lúc ấy làm trong đủ các ngành các nghề, đặc điểm là đều không có môn phái truyền thừa, khả năng đặc biệt hầu như đều là mãi về sau mới bất ngờ thức tỉnh. Họ tụ tập lại, giúp đỡ những người vừa thức tỉnh khả năng đặc biệt thích ứng cuộc sống mới. Cũng bởi vì đều xuất thân từ người bình thường, cho nên phong cách làm việc càng giống người bình thường hơn, càng sẵn lòng suy nghĩ cho người bình thường, quan niệm cũng cởi mở hơn.

“Mới đầu, khi quyết định thành lập Cục Dị khống, chính phủ vốn muốn mời hết các cao nhân dân gian các nơi đến. Nhưng… đám người Ngọc bà bà cậu cũng biết, người ta căn bản coi khinh người bình thường. Họ hô mưa gọi gió trên địa bàn của mình, không muốn chịu nhiều quy củ trói buộc như vậy… hơn nữa đãi ngộ chúng ta cho chỉ có thế, nên đều từ chối không chịu đến. Chỉ có nhóm người ở ngoại thành phía tây Vĩnh An này hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, thành nhóm người đầu tiên đặt nền móng cho Cục Dị khống. Lúc ấy, chúng ta chưa có vốn liếng gì, ngay cả một địa điểm làm việc ra dáng cũng chẳng có, thế là họ nhường ra trung tâm hoạt động của mình, sửa chữa lại sau đó đưa vào sử dụng, nhiều năm qua luôn vận hành tốt, bồi dưỡng từng lứa nhân tài khả năng đặc biệt, phát triển ra quy mô hiện giờ.”

Tiêu Chinh: “Cái cây kia rốt cuộc là…”

Cục trưởng Hoàng lắc đầu: “Cái cây ấy luôn là cây khô, bởi vì rất nhiều pháp trận được Hiệp hội hỗ trợ bố trí vô cùng tinh xảo, lúc xây dựng lại không nỡ phá vỡ kết cấu ban đầu, cây cũng không ảnh hưởng gì, còn rất mỹ quan, nên vẫn để nó ở bên trong. Cựu Cục trưởng trước kia là thành viên Hiệp hội hỗ trợ, nếu như có khả năng… hửm?”

Sở giam giữ đặc biệt là đơn vị phụ thuộc của Cục Dị khống, cách trụ sở chính không xa, chỉ trong mấy câu nói, họ đã đến nơi. Vòng qua một chướng nhãn pháp trận, họ thấy được cửa Sở giam giữ đã kéo dây cảnh giới, một loạt nhân viên công tác đều mặc quần áo cách ly đặc thù.

“Cục trưởng Hoàng,” từ rất xa, người phụ trách hiện trường đã ra hiệu cho họ dừng lại, “tình hình của cựu Cục trưởng không rõ, giờ chúng ta vẫn chưa biết là ác chú hay là bệnh truyền nhiễm, cả Sở giam giữ đều đã được cách ly, nguy hiểm lắm, ngài đừng vào…”

“Để tôi đi.” Tiêu Chinh chui ra khỏi xe, xách một bộ quần áo cách ly xông vào trong, đi càng lúc càng nhanh. Hắn mới gặp cựu Cục trưởng mấy hôm trước, giúp ông hẹn gặp mặt Tuyên Cơ…

Vừa đến cửa phòng y tế của Sở giam giữ đặc biệt, Tiêu Chinh lập tức nghe thấy tiếng báo cháy chói tai bên trong. Hắn suýt tông thẳng vào một bác sĩ đang lao tới. Bác sĩ lệch cả kính, hai chân loạng choạng, xém chút nữa bị Chủ nhiệm Tiêu tông phịch mông xuống đất.

Tiêu Chinh kéo anh ta: “Này, anh không sao….”

“Người này đã chết mấy ngày rồi, đưa đến nhà hỏa táng thiêu được không? Đưa đi cấp cứu làm gì!”

Tiêu Chinh sửng sốt. Lúc này, hắn ngửi thấy mùi cháy sém, sống lưng đột nhiên ớn lạnh. Đó là trực giác của người chạy việc bên ngoài đối với nguy hiểm. Hắn quay phắt người lại, thấy một “người” dáng vẻ tiều tụy đứng ở cửa. Tiêu Chinh suýt nữa rút súng ngay tại chỗ. Người ấy tóc bạc phơ, trên khuôn mặt già nua là màu sáp nến phát xanh, trong mắt phủ một lớp màng đùng đục, cổ tay và cổ lộ bên ngoài quần áo bệnh nhân có mấy vết bầm tử thi sậm màu, khóe miệng còn có dấu vết thối rữa.

Hoàn toàn là xác sống chui ra từ trong phim Vùng đất quỷ dữ!

Xác hơn cả xác sống bình thường, hai chân còn đang cháy, khói đen mù mịt bốc ra từ trên đôi chân gầy trơ xương. Phòng cấp cứu không có chức năng thu phóng tên lửa, tiếng báo cháy gào điếc hết cả tai.

Họng “xác sống” phát ra âm thanh “khặc khặc”: “Nói…”

Tiêu Chinh lùi lại một bước, khiếp sợ nhận ra, “xác sống” này là cựu Cục trưởng.

“Nói cho… Đồng…”

Tiêu Chinh không hiểu gì cả: “Ai?”

Lúc này, hắn nhìn thấy cựu Cục trưởng làm một động tác vô cùng kỳ quặc: ông quay đầu thoáng nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, soi thấy bóng mình, giơ tay lên muốn chạm nhưng không dám chạm, dường như muốn nâng mặt mình, vẻ mặt si dại.

Đó là một động tác soi gương vô cùng nữ tính.

Đêm hôm khuya khoắt, ông cụ trăm tuổi bị nữ quỷ nhập, bên cạnh hắn không có lấy nửa mống người…

Tiêu Chinh run run, không khỏi nắm lấy xấp nhân dân tệ trong túi, nói một cách đề phòng: “Ngươi không phải cựu Cục trưởng, ngươi là thứ gì?”

Lúc này, trong tòa nhà Cục Dị khống lắc lư sắp sập, Tuyên Cơ nắm lấy một nhánh dây leo lặng lẽ quấn lên cổ hắn. Lửa lan ra theo lòng bàn tay hắn, dây leo kia tức khắc thành một cái roi lửa, bị hắn giơ lên quất vào đám bóng trắng qua lại. Bao gồm cả cây khô ở đại sảnh, một đống vật dễ cháy đều bị hắn nhen lửa.

“Ta ngần này tuổi rồi mà mới lần đầu trông thấy một cái cây lắm gàu như vậy. Linh Uyên, ngươi nói gì, đám A Lạc Tân và Vi Dục vương đều là tế phẩm?”

“Các ngươi quá sợ ma vật.” Thịnh Linh Uyên còn chưa kịp trả lời, đám bóng trắng bay lung tung đã mở miệng nói, “Giống như các ngươi sợ Xích Uyên vậy.”

Tuyên Cơ buột miệng chửi thề: “Con mẹ nó cái…”

“Vừa nghe nói Xích Uyên bất ổn, các ngươi tức thì nơm nớp lo sợ. Thấy nhân ma bị phong ấn năm ấy lần lượt tái xuất nhân gian, kẻ nào cũng hô đòi Xích Uyên cháy lại, căng thẳng chứ? Bản thân nhân tộc tệ nạn nào cũng dính, tham sân si không thiếu mảy may, mà hễ nhắc đến ma là biến sắc, chỉ cầu mong thanh bình thịnh thế, gấm hoa rực rỡ, dưới ánh sáng đều không có bóng mới vừa lòng. Ma vật vừa lộ diện, các ngươi lập tức tập hợp tấn công bất kể bộ dạng ra sao, chỉ sợ giết chậm thì đám ma vật đó sẽ ra nhân dạng… có phải không hả, nhân hoàng bệ hạ? Tế phẩm là do chính ngươi tự tay giết, hết kẻ này đến kẻ khác.”

Những âm thanh này không phải là một, cũng không cố ý nói đồng thanh, cơ bản là mỗi kẻ một lời, nhưng bởi vì giọng nói và ngữ điệu rất giống một thể, trộn lung tung vào nhau mà cũng không loạn, còn có thể hết sức hài hòa, khiến người ta nhớ tới ảnh nhân với vô số phân thân ở trấn Thanh Bình.

Khoan đã… ảnh nhân?

Ánh mắt Thịnh Linh Uyên dừng trên cây cổ thụ chính giữa Cục Dị khống. Dây leo khô héo quấn trên cành khô, cả hai trước kia đều xám xịt như hóa thạch, khiến người ta mặc nhiên cho rằng cây và dây leo quấn quanh nó là một thể. Tận đến lúc này, Thịnh Linh Uyên mới phát hiện, ban nãy khi Liệt Nô Cung Phục trận điên cuồng thu gặt mạng người, chỉ có cây là sinh trưởng tốt, còn dây leo quấn trên thân nó không hề nhúc nhích, không có một chút dáng vẻ sắp hoàn dương theo, ngược lại giống một bộ khóa chắc chắn.

Mà “khóa” lúc này đã bị sét đánh đứt, bất hạnh bị ly hỏa đốt, đang cháy từng tấc.

Trong Sở giam giữ đặc biệt, lửa trên chân “cựu Cục trưởng” đã lan lên đầu gối.

“Ngươi chờ một chút.” Tiêu Chinh ho khan vài tiếng, lôi trong hành lang ra một bình chữa cháy, phun lên người cựu Cục trưởng, “Cố chịu một chút, ta không phải hệ thủy.”

Nhưng lửa trên người cựu Cục trưởng ngang nhiên trái với quy luật vật lý, chẳng thèm cho bình chữa cháy một chút phản ứng, không hề suy suyển.

“Đây là chu tước ly hỏa, không dập được.” “Cựu Cục trưởng” lắc đầu, “Lửa cũng không ở nơi này, thứ bị cháy là chân thân của ta.”

Tiêu Chinh: “…”

Cái câu chuyện quái quỷ này sao kể mãi không hết!

“Ta là…”, “cựu Cục trưởng” nói giọng yếu ớt, “dây leo quấn quanh dưới tòa nhà của các ngươi.”

Lúc này, Vương Trạch gửi một tin nhắn thoại: “Chủ nhiệm Tiêu, không rõ tình hình bên phía Chủ nhiệm Tuyên phá của hiện nay thế nào mà không gọi được điện thoại, tòa nhà của chúng ta đang bốc cháy! Tôi thấy không khéo chính là do tên người chim hệ hỏa ấy đốt, còn cần nghĩ cách cứu hắn không?”

Tiêu Chinh: “…”

Trong biển lửa ở tòa nhà Cục Dị khống, Thịnh Linh Uyên được cánh của Tuyên Cơ bao bọc, ngăn cách đốm lửa xung quanh. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi là ảnh nhân yêu vương nuôi.”

Quý tộc yêu tộc cũng nuôi ảnh nhân như các tộc khác, nhưng dẫu chủ nhân lăng nhăng đến đâu, cũng chỉ nuôi ba, bốn ảnh nhân là cùng. Bởi vì ảnh nhân sẽ tự động phát triển theo kiểu dáng chủ nhân thích nhất, mà chủ nhân thường không “bác ái” như mình tưởng, nếu ảnh nô vượt qua số lượng nhất định, đặt cạnh nhau sẽ không khác nào đúc ra từ một khuôn, nhìn lướt qua, chính chủ nhân cũng không phân biệt được ai với ai, lại thành ra thừa thãi.

Bởi vậy, sau khi yêu vương chết, nhân tộc xông vào cung yêu vương, nhìn thấy cả trăm ảnh nhân được nuôi trong Câu Nguyệt lâu, tất cả đều kinh hãi ngây người ra.

Càng tuyệt hơn chính là, những ảnh nhân đó có nam có nữ, Hoàn béo Yến gầy, kiểu dáng nào cũng có, không ai giống ai. Thoạt nhìn, yêu vương dường như yêu hết chúng sinh muôn vẻ, đối xử bình đẳng.

Thịnh Linh Uyên nhớ rằng Đan Ly từng nói, yêu vương nuốt quá nhiều thứ, pha loãng máu giao lão ghét đến gần như hết mức, “bản thân” lão cũng đã vỡ vụn sau nhiều lần sửa chữa lặp đi lặp lại giống như máu giao ấy rồi.

Bởi vậy, lão còn chẳng biết sở thích sở ghét của bản thân mình là gì.

Ảnh nhân của yêu vương đều là hậu hoạn, toàn bộ bị Đan Ly xử lý rồi chôn ngay tại chỗ. Đan Ly không đến mức ngay cả việc nhỏ nhặt này cũng xử lý không xong. Lúc ấy, tâm trí Thịnh Linh Uyên chỉ còn mỗi thiên ma kiếm bị nứt của mình, chỉ nghe một báo cáo đại khái, không hỏi quá nhiều. Hắn nhớ mang máng nơi Đan Ly xử lý ảnh nhân không xa Câu Nguyệt lâu, hình như… ngay gần Tây Sơn, thành phố Vĩnh An bây giờ.

Tuyên Cơ sửng sốt, nhìn về phía Thịnh Linh Uyên: “Bị sót à?”

Ảnh nhân của yêu vương mà cũng để thoát được, sơ sẩy này hơi lớn.

Thịnh Linh Uyên nhíu mày: “Không thể nào, Đan Ly chưa từng sơ sẩy.”

Tuyên Cơ nghe thấy hai chữ “Đan Ly” là bực tức: “Mặc kệ đi, thích là cái gì thì là, giết đi là được.”

Tộc huy trên trán hắn rực lên, quanh thân bùng lên ngọn lửa như gió xoáy, lao nhanh về phía bóng trắng. Tòa nhà Cục Dị khống chỉ còn một nửa rốt cuộc không chịu nổi, nứt ra từng tấc, sụp đổ tan tành.

Bóng trắng vốn bị giam cầm trong tòa nhà bay đến bốn phương tám hướng, như làn khói, cười to ầm ĩ. Thịnh Linh Uyên và Tuyên Cơ theo sát đằng sau.

Trong băng tuyết ngập trời của Tây Sơn, muôn hoa đều nở rộ.

Vừa lạnh lẽo, vừa nồng nhiệt.

Vương Trạch vừa hay trông thấy cảnh này qua ống nhòm, cả người đều không ổn, quay ra mách với Tiêu Chinh: “Lần này không phải cháy nữa, tên ấy làm sập tòa nhà rồi! Hắn tèo rồi! Phải bán mình đến nửa đời sau! Kiếm linh nhà hắn là hotboy mạng cũng không chuộc thân được!”

Tiêu Chinh còn chưa nghe xong tin tức này, đã thấy “cựu Cục trưởng” tự xưng là “dây leo” khàn khàn kêu lên một tiếng thảm thiết, ngọn lửa vốn ở gần đầu gối vọt lên thắt lưng. Ông ta không trụ nổi nữa, quỳ xuống đất.

Tiêu Chinh vội nói với Vương Trạch: “Anh bảo hắn dập lửa trước…”

“Cựu Cục trưởng” nắm lấy ống quần hắn: “Chân thân của ta đã chết vì thiên kiếp, không thì đã không thể rời khỏi thân thể, chỉ là còn chút cộng cảm với xác tàn của mình mà thôi… Ngươi nói cho hắn biết, nói cho Đồng biết, không thể giết những… ‘chấp niệm’ ấy…”

Đầu óc Tiêu Chinh mù tịt, mỗi một chữ hắn nghe đều hiểu, mà nối lại thì không hiểu, cũng không biết là tai mình có vấn đề hay người kia đang nói mê sảng nữa. Vì thế, hắn mở chức năng ghi âm của di động: “Không thể giết cái gì? Ngươi nói chậm thôi, lặp lại lần nữa đi.”

“Đó là hậu đại do ảnh nhân trong Câu Nguyệt lâu của yêu vương năm ấy để lại. Hậu đại của cặp ảnh nhân chung chủ khi sinh ra sẽ tự nhận chủ nhân của cha mẹ làm chủ, nhưng yêu vương đã chết rồi, đám ảnh nhân này chưa sinh ra đã biến thành một đống chấp niệm vỡ vụn, bị đế sư Đan Ly phong ấn trong mộ ảnh nhân… chính là cái cây kia. Người đời sau không biết chuyện, cho rằng cây khô tránh sét, là cây thần, xây thần miếu cho nó. Năm dài tháng rộng, ta với cây đều sinh linh trí… giống như… tượng thần trong thần miếu… chu tước năm ấy…

“Để áp chế hắn, ta nghĩ cách báo mộng cho một hậu nhân vu nhân mang huyết mạch lại giống, dạy người đó phù chú, khiến cho người đó tin ta… mấy trăm năm, gom được một Hiệp hội hỗ trợ nho nhỏ, chính là… tiền thân của Cục Dị khống các ngươi. Nhưng hắn đã mượn yêu vương mê hoặc vô số hậu nhân yêu tộc, hiến âm trầm tế, nuốt hết sức mạnh của quần ma loạn thế… để rồi thoát khỏi ta. Nếu giết, giết hắn, ma khí không có chỗ thuyên chuyển sẽ đổ thẳng vào Xích Uyên, trên đời đã không còn khúc xương chu tước… thứ ba mươi bảy…”

Ngọn lửa trên người ông ta bùng lên mặt: “Ngươi nói đầu đuôi ngọn ngành… cho hắn, hắn biết…”

Tiêu Chinh bị ngọn lửa hừng hực ép lui một bước. Hắn hít một hơi, gọi điện thoại cho Vương Trạch: “Tuyên Cơ đang đánh nhau với ai?”

Vương Trạch giơ ống nhòm lên, trả lời: “Một cục PM2.5[1]. Chống bụi giảm ồn là sở trường của hệ thủy bọn tôi, đang trên đường đến chi viện, anh yên tâm đi.”

“Hai anh mà tụ lại thì chưa từng làm chuyện gì khiến tôi yên tâm hết.” Tiêu Chinh gửi ghi âm qua, “Có người bảo tôi chuyển lời đến hắn, anh hãy nghĩ cách chuyển lại, nhanh lên!”

Vương Trạch nhận được xong nghe một lần, hai mắt xoay thành khoanh nhang muỗi, hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ hiểu được đúng ba chữ “không thể giết”.

“Cho tôi cái loa.” Vương Trạch tìm một cái loa, chĩa thẳng vào di động.

Lúc này, tấm lưới lớn Thịnh Linh Uyên dệt từ ma khí đã thành hình, hắn bỗng chốc co ngón tay lại, tóm gọn một mẻ đám bóng trắng kia.

Bỗng một tạp âm xuyên “rẹt” qua tai.

Lửa chu tước trong tay Tuyên Cơ tụ thành vô số mũi tên lửa, bị tạp âm đâm suýt nữa bắn trượt: “Cá chép, ông phe nào vậy? Bị khùng…”

Âm thanh bị phóng to lên mấy lần trong bầu trời đêm hơi có sự khác biệt.

“… Xây miếu cho nó… giống như… tượng thần trong thần miếu… chu tước năm ấy…”

Trên mặt bóng trắng bị Thịnh Linh Uyên bắt hiện lên một nụ cười quỷ quái.

Tuyên Cơ nghe thấy hai chữ “tượng thần”, tay run lên, mũi tên ly hỏa đã tuột tay bay đi.

“… Nếu giết hắn, ma khí không có chỗ thuyên chuyển sẽ đổ thẳng vào Xích Uyên, trên đời đã không còn… khúc xương chu tước thứ ba mươi bảy…”

Thịnh Linh Uyên kinh hãi, thu ma khí lại ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Song tấm lưới lớn bị kéo hết cỡ bật trở về cơ thể hắn như phản phệ, Tuyên Cơ lập tức nhào lên người hắn không chút nghĩ ngợi.

Trương Chiêu của Phong Thần I đến từ một hướng khác nhanh tay ấn tạm dừng.

Trong một giây đình trệ, Tuyên Cơ ôm Thịnh Linh Uyên lăn đi.

Ngay sau đó, các mũi tên lửa và sương đen rợp trời quấn vào nhau, lũ lượt rơi xuống, như ánh mặt trời rải xuống biển Bắc Minh, tơ vàng li ti nhảy nhót trên mặt nước yên ả.

Tuyên Cơ “á” một tiếng, buột miệng chửi tục một câu.

Song Thịnh Linh Uyên sau phút sửng sốt, sắc mặt đột nhiên sa sầm – đã có Thề Non Hẹn Biển, bị thương trên người ai mà chẳng như nhau?

Tại sao phải chặn giúp hắn?

Ánh mắt hắn chậm rãi dừng trên khuỷu tay Tuyên Cơ.

Lúc rơi xuống đất, cả quần áo lẫn khuỷu tay Tuyên Cơ cùng bị cọ rách. Chỉ là một chút vết thương ngoài da, lập tức khỏi ngay.

Nhưng trên người Thịnh Linh Uyên không có bất cứ dấu vết nào.

[1] Các vật thể siêu nhỏ lơ lửng trong không khí, còn được gọi là bụi siêu mịn, có thể hình thành mây mù gây giảm tầm nhìn và gây nguy hiểm tới sức khỏe con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play