“Anh nói vậy là không đúng, cho dù chuyện này nguyên nhân do đâu thì đánh bạn vẫn vi phạm nội quy của trường, hai em làm sai thì phải chịu phạt!”

Chiêu Minh nhăn mày nhìn người đàn ông đối diện, trông có vẻ lớn tuổi hơn cô, nhưng chính xác là bao nhiêu thì không rõ lắm. Có điều, Tâm đã lớn đến chừng này thì anh ta ít nhất phải cách cô bảy tám tuổi, cho nên cô ăn nói vẫn còn rất lịch sự.

Dương nghe cô chủ nhiệm nói vậy, chỉ cười lắc đầu:

“Tôi không nói chuyện Tâm làm là đúng, đánh bạn cùng lớp, trực tiếp hay gián tiếp gì cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng cô có nghĩ tới việc đình chỉ sẽ ảnh hưởng thế nào đến học bạ của con bé không? Chuyện thật sự nghiêm trọng đến độ có người kiến nghị đình chỉ?”

Chiêu Minh không hiểu vị phụ huynh này đang muốn nói gì, vẫn bình tĩnh đáp:

“Bạo lực học đường, nghe là biết rất nghiêm trọng rồi.”

Không khí trong phòng tự dưng trở nên ngột ngạt, mặc dù giọng của cô không lớn, nhưng nghe ra có vẻ đã tức giận.

Dương sợ làm căng quá lại ảnh hưởng không tốt đến con gái, chậm rãi giải thích:

“Cái tôi muốn nói ở đây là cô phải biết rõ nguyên nhân và tìm hiểu sự việc trước khi phê phán hay trách phạt bọn nhỏ. Tôi xin phép cô gọi mấy bạn học chứng kiến qua đây hỏi chuyện, nếu Tâm làm sai, viết bản kiểm điểm hay hạ hạnh kiểm gì tôi cũng chấp nhận.”

Thấy vẻ mặt anh nghiêm trang, cô Chiêu Minh cũng không dám nói tiếp, sợ xảy ra cãi vã không cần thiết. Hơn nữa… cô đột nhiên cảm thấy anh ta nói có lý, cô hơi cực đoan rồi.

Cô chần chờ một lát, sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa, đang định gọi học sinh tới thì phát hiện cách đó không xa, một đám học sinh nữ đang đu lan can nhìn chằm chằm vào văn phòng, đứa nào cũng ngẩng cao đầu lên, mắt mở to thật to.

Thấy cô đột nhiên xuất hiện, cả đám cười toe toét:

“Em chào cô!”

“Chào cô ạ.”

“Mấy đứa làm gì ở đây thế?” Cô Chiêu Minh khó hiểu mà hỏi.

“Dạ, thấy có thầy mới nên tụi em nhìn.”

Thật ra là do thấy người ta đẹp trai quá nên nhìn!

“Em mặc áo khoác đỏ đó, cô nhờ em chút. Em sang lớp 10A1 gọi lớp trưởng, Tâm, Dung và dặn lớp trưởng kêu thêm ba bạn nữa sang đây gặp cô. Nói là cô cần hỏi chuyện hôm qua.”

“Dạ!”

Cô nàng mặc áo khoác đỏ vội vàng đáp rồi cầm tà áo dài lên, chạy bịch bịch đi mất.

Bởi vì văn phòng trường nằm gần dãy lớp 10 nên chưa được bao lâu, lớp trưởng đã dẫn theo ba bạn học sinh trong lớp đi sang gặp cô.

Bấy giờ, Tâm và Dung vẫn còn ngồi ngoài ghế đá ăn bánh tráng bàn chuyện tương lai xa vời.

Thấy lớp trưởng đi vào, cô Chiêu Minh mới chỉ tay để bọn họ đứng qua một bên rồi hỏi:

“Hôm qua lớp đánh nhau, em đưa bạn An xuống phòng y tế phải không? Có biết sao mấy bạn lại đánh nhau không?”

Trí nghe lời này, đầu lập tức có cảm giác to ra gấp mấy lần. Lại tới nữa rồi! Làm lớp trưởng có cái gì vui, không quyền không thế, vậy mà trăm tỉ trách nhiệm đều đổ lên đầu cậu. Lần sau, có cho tiền cậu cũng không muốn làm nữa!

Trong lòng khổ sở than thở, bên ngoài lại bình tĩnh nói:

“Dạ vâng, nhưng mà lúc đó em về lớp trễ, không rõ lắm.”

Trí không biết, cô lại qua sang hỏi ba bạn kia, trong đó một nữ sinh rụt rè trả lời:

“Ban đầu bạn An trêu mấy câu, Dung tức quá nói lại, sau đó hai bên đánh nhau ạ.”

“Mấy em nói gì mà dẫn đến đánh nhau?”

Cả ba người kia cùng lúc quay sang nhìn lớp trưởng, khiến Trí suýt chút nữa bật ngửa. Lại tới? Tự nhiên nhìn cậu làm gì chứ? Cậu là tội đồ của thế giới này chắc?

Nữ sinh kia thấy cũng tội lớp trưởng, cái vẻ mặt không hiểu chuyện gì của cậu ấy làm người ta không nỡ kéo cậu vào chuyện này, đành lược bớt:

“Dạ… nói gì em không nhớ rõ lắm, nhưng mà An có chửi Dung là con heo mập đ ị t, nên Dung mới đánh An đó cô.”

Cô Chiêu Minh nghe tới đó cũng hiểu hơn chút, lời của bạn nữ này không giống lời của Vy - bạn thân An nói với cô.

Liếc mắt nhìn qua, Chiêu Minh hơi thấy bực mình vì cái vẻ thản nhiên như không có việc gì của người đàn ông tóc vàng đang ngồi ngay ngắn ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play