Cửa sổ trong phòng ngủ mở ra, cuốn đi một chút mùi vị mập mờ.
Lâm Thanh Dã mới vừa tắm xong, tóc đen ướt nhẹp, nước trượt xuống theo đường cong.
Anh tựa bên cửa sổ hóng gió, khoanh tay, dáng vẻ vô cùng lười biếng, nhìn cô gái nhỏ nằm bất động trên giường, được chăn bọc kín mít, nằm nghiêng người, từ góc của anh nhìn sang chẳng thể nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy làn tóc xõa ra rối bù.
Lâm Thanh Dã được ăn no, ngay cả cơn thèm thuốc lá cũng biết mất, cứ nhìn như vậy, hồi lâu sau anh cười một tiếng: "Mệt lắm sao, cứ như đi chạy marathon vậy."
Anh thì biết cái gì.
Hứa Tri Nam chôn mặt trong gối, trong lòng thầm oán hận nhưng không nói lên lời.
Cô gắng sức chống đỡ hai mí mắt như muốn sập đến nơi, nằm trong chăn mặc quần áo vào, cuối cùng cũng ngồi dậy.
Tóc rối tung lên, giống như một người điên vậy.
Khóe môi Lâm Thanh Dã hơi cong lên: "Đã muộn vậy rồi, buổi tối đến nhà tôi ngủ đi, à nếu muốn ngủ ở đây cũng được."
Nhưng cô nào dám cả đêm không về.
Mặc dù mới vừa làm chuyện quá phận, có thể trong đáy lòng cô làm thấy không đúng đắn, thì sẽ càng sợ mình làm chuyện xấu rồi bị bắt gặp.
Cô hơi xấu hổ sờ sờ tai, nhẹ giọng nói: "Phải về rồi."
Hồi trước Lâm Thanh Dã cũng bảo cô ở lại đừng về, nhưng cũng bị từ chối như hôm nay, đã hiểu tính cách của cô rồi nên cũng không nói thêm gì nữa.
"Vậy lát nữa tôi đưa em về."
"Vâng."
Hứa Tri Nam sửa soạn đơn giản một chút, quyển Kinh phật kia không biết từ lúc nào đã bị cuộn thành vòng tròn, cô rũ mắt, cầm sách lên cất vào trong túi.
Đi tất, đi giày, hoàn thành.
Mặc dù quan hệ của hai người đã đến mức này rồi, nhưng hiểu biết của Hứa Tri Nam đối với Lâm Thanh Dã chẳng nhiều nhặn là bao.
Anh là tâm phúc của trường, trên diễn đàn trường có rất nhiều lời đồn đại liên quan đến anh, nửa thật nửa giả, trong đó có nói tới cha của Lâm Thanh Dã là nhân vật nổi danh Yến Thành, gia cảnh rất tốt.
Chỉ là khoảng thời gian này Hứa Tri Nam tiếp xúc với anh, có thể thấy Lâm Thanh Dã chẳng có chút tính khí của đại thiếu gia gì cả.
Có lúc còn không thèm về nhà, cứ thế ngủ tạm ở phòng làm việc nhỏ hẹp bừa bộn này luôn.
Anh chỉ mặc đơn giản áo trắng quần đen, đeo khẩu trang vào sau đó cầm lấy túi xách của Hứa Tri Nam: "Đi thôi."
"Ở đây không có ô sao?"
"Trời không mưa."
"Lát nữa anh quay về có thể sẽ mưa đấy." Hứa Tri Nam nói, "Dạo này thời tiết thất thường lắm, hở một tí là trời mưa được ngay."
Lâm Thanh Dã nghe lời đi lấy ô, cán ô màu đen, vẫn còn dính chút bụi, hiển nhiên là lâu rồi chưa sử dụng.
***
Hẻm nhỏ rất yên tĩnh, không một bóng người.
Đi được nửa đường thì nhìn thấy quán thịt nướng ngoài trời, bên trong vô cùng nhỏ hẹp chỉ bày ra mấy bộ bàn ghế nhựa, trong không khí tràn ngập hương thơm, từng xiên nướng được xếp gọn gàng, chủ tiệm thấy hai người họ, vội hô lên: "Tới ăn xiên nướng đi!"
"Đói không?" Lâm Thanh Dã nghiêng đầu hỏi.
Hứa Tri Nam vừa định lắc đầu, nhưng cái bụng của cô lại kêu lên không đúng lúc chút nào.
Lâm Thanh Dã khẽ cười một tiếng: "Ăn nướng hay ăn cái khác?"
"Em không ăn đâu, phải về ký túc."
"Để em trở về với cái bụng đói như vậy không thích hợp, ăn một chút rồi về."
Buổi chiều đi đóng tiệm xăm thì nhận được lời rủ rê của Triệu Thiến đến quán bar, sau đó cũng chỉ ăn chút điểm tâm nhỏ, lúc này cô quả thực rất đói, nghe Lâm Thanh Dã nói vậy, cô đành ngồi xuống băng ghế trong quán thịt nướng.
Bởi vì trời mưa nên buôn bán rất ế ẩm, trong quán cũng chỉ có mỗi hai người họ, Lâm Thanh Dã cởi khẩu trang xuống.
Cuộc sống của Hứa Tri Nam vốn rất có quy luật sức khỏe, bây giờ đã qua 12 giờ đêm rồi, cô mệt đến rã rời chân tay.
Một tay cô chống đầu, tay kia xoa xoa mặt.
Lâm Thanh Dã nhìn cô: "Mệt à?"
"Vâng." Cô ngoan ngoãn đáp lại.
"Bất ngờ đó." Giọng nói của anh có chút hài hước, "Hồi trước chưa từng thấy em mệt mỏi đến vậy."
Hứa Tri Nam hơi ngây ra, ngay sau đó kịp phản ứng với ý trong lời nói của anh, đỏ mặt lên, hơi nóng lan xuống nhuộm đỏ cả lỗ tai và cổ.
"Không phải." Cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, cúi đầu xuống nhỏ nhẹ nói, "Không phải mệt vì chuyện đó."
Nói cho cùng, Lâm Thanh Dã cũng không kiêng kị gì nói mấy chuyện thế này, nhưng Hứa Tri Nam thì không giống vậy.
Thấy phản ứng của cô, Lâm Thanh Dã cười lớn: "Da mặt em cũng thật mỏng."
Bây giờ Hứa Tri Nam mới hiểu được thì ra là anh trêu chọc cô, mím môi không nói gì nữa.
Chủ quán nướng xong thịt, hỏi: "Hai người muốn ăn cay không?"
Lâm Thanh Dã nhớ Hứa Tri Nam không thể ăn cay, vì vậy đáp: "Một nửa cay, một nửa không cay, phiền chú."
"Được!" Chủ quán đáp lại, động tác thông thạo mà rắc ít bột ớt lên, đưa mâm nướng đặt lên bàn cho họ, còn không quên trêu chọc một câu: "Còn nhớ bạn gái không ăn cay cơ đấy, tiểu tử thật có lòng."
Hứa Tri Nam nghe được lời đó, tim đập thình thịch rộn ràng, nâng mắt nhìn Lâm Thanh Dã.
Biểu cảm anh vẫn như cũ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh nghe máy, nói "alo".
Hứa Tri Nam lại rũ mắt xuống.
Giọng nói của Lâm Thanh Dã đầy bình thản: "Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?"
"Khi nào?"
"Từ từ rồi tính, chưa chắc đã có thời gian rảnh."
...
Nói vài ba câu xong anh cúp máy, lại đặt điện thoại xuống bàn, cầm một xiên nướng lên cắn lấy.
"Anh còn có việc sao?" Hứa Tri Nam hỏi.
"Không, có một chương trình muốn tôi tham gia."
Hứa Tri Nam trợn mắt nhìn: "Anh sẽ tham gia chương trình đó sao?"
"Không có ý định đó."
"... Ồ."
Nhanh chóng ăn xong, Triệu Thiến lại gửi tin nhắn cho cô hỏi sao không về ký túc, cô không dám dây dưa nữa, đi bộ cùng với Lâm Thanh Dã đến trường học.
Thời gian này trên sân trường chẳng có bóng người nào.
Lâm Thanh Dã vẫn đeo khẩu trang, có thể là do Hứa Tri Nam lo lắng sẽ bị ai đó thấy, không tự chủ được bước nhanh hơn đi trước anh.
Lâm Thanh Dã hiểu ý, cũng không đi theo cô nữa, hai tay để đằng sau lưng.
Đi thẳng đến cửa ký túc xa, cô mới quay đầu nhìn anh, trong miệng chàng trai ngậm thuốc lá, đứng dưới ánh đèn đường.
Hứa Tri Nam phất phất tay, coi như là nói tạm biệt với anh, sau đó cà thẻ đi vào ký túc xá.
"A, cháu gái này, chờ chút đã!" Dì quản lý ký túc chạy đến, "Sao muộn vậy rồi mới về, năm mấy rồi?"
"Năm ba ạ." Hứa Tri Nam nói, "Có một số việc nên về trễ."
Dì quản lý nhìn cô một cái, tỏ vẻ đã hiểu: "Một cô gái thì đừng về trễ như vậy."
"Vâng, làm phiền dì rồi ạ."
Hứa Tri Nam liếc ra bên ngoài ký túc xá, Lâm Thanh Dã đã đi rồi.
***
Ngày mai là chủ nhật, không có tiết, trong phòng đám cú mèo vẫn còn chưa ngủ, đèn thì đã tắt nhưng vẫn đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Khương Nguyệt quyết định sẽ đi thi, vẫn bật đèn bàn lên để đọc sách, còn Triệu Thiến thì nằm trên giường vừa nghịch điện thoại vừa nói chuyện, còn một người trong phòng nữa là Nguyễn Viên Viên không ở đây.
Nghe được tiếng mở cửa, Triệu Thiến thò đầu ra từ trên giường, tóc đen rũ xuống.
Cô còn chưa kịp nói gì, nhưng Khương Nguyệt vừa nhấc mắt đã thấy tóc cô vắt vẻo giữa không trung, hét lên: "Triệu Thiện! Cậu dọa chết người ta rồi đó!"
Triệu Thiến cũng bị tiếng thét chói tai của cô ấy dọa nhảy dựng lên: "Cậu mới dọa người ta đó!"
Hứa Tri Nam khép cửa lại, khẽ cười: "Sao thế?"
Triệu Thiến: "A Nam, cậu vẫn về à, trễ thế này rồi, tại khách hàng của cậu đó, muội thì để ngài mai thay đổi lại bản vẽ cũng được chứ sao, hết lần này tới lần khác bắt cậu làm đến đêm, trên đường về không an toàn."
Hứa Tri Nam đặt túi xách xuống: "Viên Viên không ở đây à?"
Triệu Thiến hừ một tiếng: "Cậu ta không về đâu, nếu có về thì cuộc nói chuyện của tớ với Nguyệt Nguyệt sẽ chẳng thoải mái chút nào vì còn phải để ý cậu ta nữa."
Nhà của Nguyễn Viên Viên cách trường học không xa, cuối tuần thường xuyên về nhà, cũng bởi vì cô ta mắc bệnh công chúa, hồi trước hay cãi nhau với Triệu Thiến và Khương Nguyệt mấy lần, động chạm không vui vẻ cho lắm.
Hứa Tri Nam cũng thuộc phe Triệu Thiến, Khương Nguyệt, chỉ là tính tình của cô quá tốt, cho tới bây giờ cũng chưa chính thức cãi nhau lần nào.
Hứa Tri Nam vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, mới bước ra đã nghe được đề tài chính của hai người bạn - Lâm Thanh Dã.
Lâm Thanh Dã là tâm phúc của cả trường, bây giờ anh học năm tư sắp tốt nghiệp lại càng là đề tài nóng hổi, ngay cả diễn đàn trường học cũng chỉ toàn là tin tức về anh.
Triệu Thiến: "Tớ nghe nói hình như Nguyễn Viên Viên định tỏ tình với Lâm Thanh Dã ở lễ tốt nghiệp đó."
Khương Nguyết: "Thật hay giả vậy?"
"Tớ chỉ nghe nói vậy thôi, không phải cậu ta thích Lâm Thanh Dã lắm sau, hồi chúng ta học năm nhất cậu ta cũng nói chọn vào đại học Bình Xuyên là vì Lâm Thanh Dã mà."
Cũng đã ba năm trôi qua, Khương Nguyệt nào còn nhớ chuyện này: "Ể?"
"Ha, đầu óc cậu đúng là, bình thường đi thi thì rõ nhớ kiến thức ra, điểm cao như thế, sao không nhớ được mấy chuyện này vậy."
Khương Nguyệt bất mãn nói: "Không phải, mà chẳng lẽ từ cao trung cậu ta đã biết Lâm Thanh Dã rồi sao?"
"Nói nhảm, cậu không biết độ nổi tiếng của Lâm Thanh Dã thế nào, chắc nữ sinh trong trường mình chỉ có mỗi cậu không biết."
Khương Nguyệt hừ một tiếng: "Chắc chắn A Nam cũng không biết."
Hứa Tri Nam đang sửa soạn đồ đột nhiên bị chỉ đích danh, bàn tay cô hơi nắm chặt lại, sau đó tiếp tục leo lên giường.
Hai người trò chuyện rất hăng say, Triệu Thiến quyết định mở một khóa phổ cập lại kiến thức về Lâm Thanh Dã cho Khương Nguyệt.
***
Lâm Thanh Dã 16 tuổi thành lập ban nhạc Thứ Hòe.
Ban nhạc có tổng cộng bốn người, trừ hát chính Lâm Thanh Dã ra, còn có tay trống Quan Trì, đánh phím Thập Tứ, tay chơi bass Quý Yên, ba nam một nữ.
Bốn người bọn họ cùng học ở thất trung của Yến Thành, thất trung là trường có tỉ lệ học sinh đỗ đại học thấp nhất trong số các trường cấp ba, học sinh nổi danh đua đòi, theo lý thuyết, không thể có ai thi đậu vào đại học Bình Xuyên cả.
Giống như Hứa Tri Nam là nhất trung, tỉ lệ đỗ lên đến 90%.
Năm 18 tuổi, Lâm Thanh Dã bởi vì một bài hát <<Thứ Hòe>> mà bùng nổ, nhưng lúc đó nó hot cũng chỉ vì bài hát, trong giới giải trí cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy cái tên Lâm Thanh Dã, cũng chưa từng thấy anh.
Ngay cả buổi lễ trao giải Kim Khúc, anh cũng chưa từng xuất hiện.
Hứa Tri Nam thích xem sách, biết trong ngoài nước có những tác phẩm nổi tiếng còn có danh tiếng hơn nhiều so với tên nhà văn đó.
Lúc đó Lâm Thanh Dã cũng giống như vậy.
<<Thứ Hòe>> bùng nổ, nhưng tên ca sĩ đó cũng chẳng có ai hỏi han.
Cho đến một ngày có một phóng viên giải trí đã đến "Dã" - quán bar mà ban nhạc Thứ Hòe biểu diễn, lúc đó vẫn còn là một quán bar nhỏ, ở thành phố lớn sang trọng như thế, còn so sánh với những quán bar khác, kinh doanh không mấy khả quan.
Sau đó quay được đoạn video Lâm Thanh Dã đứng trên bục hát.
Anh hoàn toàn không giống với hình tượng ca sĩ trong giới giải trí, trên người anh có khí chất rất đặc biệt, dễ dàng thu hút được sự chú ý của mọi người.
Kiêu căng, thong dong lại có chút vô lại.
Nhưng cũng trong trẻo giống như vầng trăng vậy, khó có thể đến gần, mà lại như gần như xa.
Video vừa được đăng lên, trong nháy mắt như bùng nổ trên mạng xã hội, khi đó có thể coi là một hiện tượng.
Lâm Thanh Dã có tài khoản weibo, lúc ấy người đứng ra tổ chức giải thưởng cố ý tạo cho anh, còn chứng nhận tài khoản thực, chẳng qua là anh chẳng bao giờ đăng tin tức gì trên đó.
Ngày hôm sau, người theo dõi trên weibo từ chín vạn tăng lên tới hàng triệu người.
Tài khoản weibo vẫn chẳng đăng tin gì như cũ, nhưng nó như một kỳ quan vậy.
Quán bar "Dã" cũng trở thành quán bar nổi tiếng nhất Yến Thành.
Lâm Thanh Dã đột nhiên nổi tiếng, kéo theo đó là rất nhiều nhà đầu tư giơ cành ô liu ra vẫy vẫy với anh, hết người sản xuất âm nhạc cho đến sản xuất chương trình, công ty giải trí đều tới tìm anh, nhưng phải thất vọng mà quay về.
Tuy anh không bước vào giới giải trí, nhưng lại vào đại học Bình Xuyên.
Phần thưởng Kim Khúc cũng rất có trọng lượng, cũng bởi vì <<Thứ Hòe>> là ca khúc do chính tay Lâm Thanh Dã sáng tác và biểu diễn, đại học Bình Xuyên cũng chỉ gửi thư mời đến cho mỗi mình anh.
Trong ban nhạc vẫn còn ba người nữa, sau đó quyết định nghỉ học, cũng may sau khi quán bar được nổi tiếng nên cũng giữ lại mấy vị thần tài này, thù lao của bọn họ cũng vô cùng phong phú.
Anh vẫn ra thêm bài hát, phát miễn phí trên ứng dụng ca nhạc, mỗi bài hát đều vô cùng hot, bình luận lên tới 10 vạn, nhưng cho tới giờ anh cũng chưa luyện tập chuyên nghiệp, cũng không tham gia chương trình nào cả.
Những fan hâm mộ nổi lên tò mò đối với anh, cũng chẳng có thêm tư liệu gì, vì vậy bọn họ quyết định sẽ "stalk" bất cứ thứ gì liên quan đến anh.
Vốn bọn họ nghĩ stalk sẽ ra thông tin đời tư vô cùng sạch sẽ của anh, nhưng nào ngờ, lại lôi kéo về vô số lời phê bình.
Quả thật là bị bôi đen, không thể giặt trắng nổi.
Bởi vì đó là một đoạn video...
Một đoạn video đánh nhau.
Lâm Thanh Dã mặc đồng phục thất trung, vẻ mặt lãnh đạm bình thản, từng cú đấm rơi xuống gương mặt của nam sinh nằm ở dưới đất, anh như mất đi ý thức và lý trí, gương mặt thản nhiên như việc anh đang làm vô cùng bình thường.
Cuối video là hình ảnh nam sinh nằm trên đất ho ra một búng máu, sau đó, đoạn video kết thúc.
Đây là một đoạn video chỉ lưu hành nội bộ trường thất trung.
Trừ cái này ra, còn có rất nhiều lời nói bóng nói gió liên quan tới Lâm Thanh Dã, tổng kết lại là mặc dù anh đẹp trai thật đấy, nhưng cũng vô cùng ngoan độc đáng sợ.
Người nổi tiếng thì nhiều thị phi.
Lâm Thanh Dã trở thành hiện tượng trên mạng xã hội chưa được nửa tháng, lại bắt đầu bị nhiều người phê bình châm chọc, nhưng fan của anh vẫn không tin mấy lời này.
Nói theo lời của người hâm mộ chính là, video hồi trước là tuổi trẻ bồng bột, cũng có thể là do nguyên nhân nào đó mà xích mích, không thể dựa vào mấy như này mà quyết định nhân cách của một người, hơn nữa anh ấy cũng không vào showbiz thì đừng có chửi anh ấy.
Đã 4 năm trôi qua, Lâm Thanh Dã cũng đã là năm tư rồi, nhưng anh vẫn được mấy triệu người hâm mộ, cũng có những lời chỉ trích không ngớt, nhưng đâu bằng được với vạn người ái mộ anh.
Cũng coi như là một cây thường xanh (*) trăm năm khó gặp.
(*) Cây thường xanh: thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính, theo mình ngụ ý ở đây là người ngay thẳng, liêm chính.
Không cần tưới nước bón phần, vẫn thường thường kết trái chồng chất.
***
"Vì vậy" Triệu Thiến đưa ra kết luận, "Đó là lúc Lâm Thanh Dã nổi tiếng nhất, Nguyễn Viên Viên chính là điền nguyện vọng vào trường cùng anh ấy."
Khương Nguyệt: "Nhưng nếu cậu ta tỏ tình thì người ta có đồng ý không nhỉ? Dù gì Nguyễn Viên Viên cũng vô cùng xinh đẹp mà."
"Nói nhảm, đương nhiên là không thể rồi!" Triệu Thiến liếc mắt, khinh thường nói: "Xinh đẹp có bằng A Nam của chúng ta không?"
"Vậy tự rước lấy nhục làm gì?"
"Cái này gọi là không để bản thân tiếc nuối, dù sao sau này cũng chưa chắc có cơ hội gặp được." Triệu Thiến nói xong, lại không nhịn được cười rộ lên, "Chỉ là chưa chắc tiền bối Lâm có được tốt nghiệp hay không đâu."
"Sao lại thế?"
"Chúng ta có tiết sử học cận đại đó, hồi trước hình như Lâm Thanh Dã cúp học hay sao đó, học kỳ này anh ấy học cùng lớp với chúng ta mà."
Khương Nguyệt vẫn rất mờ mịt: "Vậy sao từ trước tới giờ tớ chưa từng nhìn thấy anh ấy."
"Thế nên mới nói chưa chắc đã tốt nghiệp được, căn bản là anh ấy chưa từng học một tiết nào! Nếu vẫn treo nữa có khi phải kéo dài thời gian tốt nghiệp, biết đâu còn vì khóa sử học này mà không thể tốt nghiệp được."
Hứa Tri Nam nằm trên giường, dừng động tác, sau đó kéo chăn chùm qua đỉnh đầu, mở điện thoại di động tìm khung chat với Lâm Thanh Dã.
[Hứa Tri Nam: Anh Thanh Dã, tuần tới có khảo sát cuối kỳ khóa sử học, anh đừng quên đi.]
Cô lại đọc dòng tin nhắn ngắn ngủi đó, rồi gửi đi.
Triệu Thiến tám chuyện với Khương Nguyệt càng thêm hăng say, ngay cả Khương Nguyệt cũng phải cảm khái một câu: "Tớ thấy nữ sinh mà chân thành thích Lâm Thanh Dã thật thảm quá đi, với cái dáng vẻ đó của anh ấy, không có nữ sinh nào có thể theo đuổi được anh ấy đâu."
Hứa Tri Nam gửi tin nhắn xong, đợi chừng mười phút, anh vẫn chưa nhắn lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóa màn hình điện thoại rồi để dưới gối, nhắm mắt đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT