“Đúng vậy.” Tần Mai nghi gương mặt sắc lạnh liếc Dương Yến một cái, cố ý nói lớn: “Chồng cô ấy vì cuộc sống tình dục bị trở ngại, nên mới theo đuổi tôi, Cô Dương cô nói có phải vậy không?’

“Nhưng cô Dương đã cho tôi mở mang tầm mắt, nhìn cô ấy nết na hiền dịu, nhưng không ngờ trong lòng lại rất nhiều thủ đoạn, làm tôi bị Phương thị khai trừ. Ây da, nếu biết trước cô như thế thì lúc chồng cô theo đuổi tôi, tôi đã từ chối rồi.”

Dương Yến trong lòng cười nhạt.

Nhìn Tần Mai Nghi quả là khéo miệng, năm ba câu nói đã tẩy sạch được bản thân, còn thuận tiện lôi cô xuống nước.

“Đúng, nhưng ép thỏ quá thì thỏ cũng sẽ cắn người.” Dương Yến cười khẩy, đôi môi mọng diễm lệ nói toạc ra: “Tôi dùng thủ đoạn bình thường để bảo vệ hôn nhân của tôi, không có gì là không đúng.”

“Cô Dương thật là biết kiếm cớ, muốn bảo vệ hôn nhân của mình li hôn là được rồi, cần gì hao tổn sức lực như vậy.”

“Vậy đâu có được, trực tiếp li hôn tôi phải ra đi với hai bàn tay trắng.”Dương Yến bất đăc dĩ nói: “Chính là cô Tần đây dạy dỗ chồng tôi khá tốt, khiến tôi không thể không phòng.”

Sắc mặt Tần Mai Nghi có vẻ chịu không được, hung tợn liếc nhìn Dương Yến.

Con đàn bà này, càng ngày càng khéo ăn khéo nói!

Hai người đàn bà cãi nhau, làm đàn ông trên bàn cười ha hả.

Họ gần như không cần biết rốt cuộc ai là tiểu tam, chỉ là muốn coi náo nhiệt.

Cao tổng rất hứng thú tò mò hỏi: “Cô Dương, sinh lí của cô bị trở ngại thiệt sao? Cô đẹp như vậy, thật là quá lãng phí.”

Dương Yến chưa kịp trả lời, Tần Mai Nghi cười nói: “Ai biết được thật hay giả, dẫu sao lúc trước có người nhìn thấy cô ấy và Phương tổng vào khách sạn, nguyên một đêm, cái công tác đó thật là quá lâu.”

“Cô Dương, chúng ta đều quen biết với nhau, nói chuyên cho vui thôi.” Tống tổng giã lã, giả vờ an ủi Dương Yến: “Cô ngồi qua chỗ tôi đánh vài ván, tôi mệt rồi.”

Dương Yến lắc đầu, nho nhã nói: “Tống tổng ông hãy nhờ người khác, tôi chơi mạt chược không tốt cho lắm.”

Tần Mai Nghi liếc nhìn Dương Yến, đầu óc chuyển động rất nhanh.

Từ lúc đến ngồi bên Tống tổng, cô ta chưa hề thấy Dương Yến chỉ bài cho Tống tổng, lúc trước cũng có nghe Phương Dịch Chung có nói, kĩ nghệ chơi bài của Dương Yến rất tệ.

Cô ta ghé sát tai Cao tổng nói vài câu, Cao tổng gật gật đầu, ánh nhìn đảo trên người của Dương Yến, lộ liễu trần trụi, gần như muốn lột sạch đồ trên người cô ra.

Tần Mai Nghi Từ vòng tay Cao tổng đứng dậy, uyển chuyển cười nói: “Tống tổng đã nhiệt tình như vậy, Dương Yến cô đừng nên cự tuyệt nữa, tôi cũng không rành đánh mạt chược, tôi đánh với cô, như vậy công bằng chứ?”

Cao tổng nháy mắt một cái, người đàn ông ngồi kế bên bèn đứng lên nhường chỗ ngồi.

Tần Mai Nghi ngồi vô đó.

“Cô Dương, chơi chút nha.”Tống tổng cố đè cô ngồi xuống ghế, thừa cơ hội sờ soạng, “Thắng là của cô, bất kể thua bao nhiêu tôi đều trả!”

Dương Yến miễn cưỡng nhìn Tống tổng: “Tống tổng, có thể như vậy thật sao?”

“Chơi đi!”

Dương Yến không cự tuyệt nữa, ra vẻ ngượng ngùng, “Vậy thì Cao tổng, tôi sẽ chơi với ông chút nhé, tôi chơi mạt chược rất dở, các người đừng chê cười nhé.”

Gương mặt Cao tổng cười tươi: “Không sao, chơi giải trí thôi mà!”

Bàn mạt chược tự động xếp bài xong, đưa bài đến cho từng người trên bàn, Dương Yến đem mạt chược của mình dời qua dời lại, động tác vụng về của cô khiến Tần Mai Nghi cười chế giễu.

Đánh một hồi lâu, Cao tổng đưa ra một quân bài,

“Lục đồng.”

“Trúng rồi.”Tần Mai Nghi đẩy mạt trượt ra trước mặt, cười nói: “May mắn ghê.”

Dương Yến cắn chặt môi, làm như có chút nhụt chí.

Bảy tám vòng qua đi, không phải người này thắng thì người kia thắng, trên bàn toàn là tiền bên Tống tổng bỏ ra.

“Tống tổng, thiệt ngại quá, làm ông thua nhiều quá.”Dương Yến nâng ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống hết, cô giận dỗi nói: “Kì lạ, kĩ năng chơi bài của tôi có tệ đi chăng nũa, cũng đâu lí nào ván nào cũng thua được!Tống Tổng, không thể cứ để thua tiền của ông được, tôi tự lấy tiền của tôi, tôi không tin, không thể thắng nổi!”

Tống tổng vội vàng rót đầy ly rượu cho cô, cười ha hả nói: “Được được, cô muốn chơi thế nào thì cứ việc chơi.”

Dương Yến gần như là vận may không tốt, lại bảy tám lượt nữa trôi qua, tiền trong túi thua sạch sẽ.

Cao tổng và Tần Mai Nghi liếc nhìn nhau, trong mắt đầy mưu kế.

Dương Yến bộ dạng rất không phục, làm như muốn đương đầu với mạt chược đến cùng, chỉ cần trong ly có rượu, cô ngẩng đầu uống hết, chơi đến cuối cùng, bông tai, nhẫn, những thứ lấp lánh đều đem ra thế chấp.

“Cô Dương, thôi bỏ đi.” nhìn thấy bộ dạng say khướt của cô,Tống tổng biết cô cầm cự không được bao lâu, giả vờ khuyên: “Dây chuyền cô cũng thế chấp luôn rồi, không có tiền chơi nữa đâu.”

Nhìn bộ dạng thảm bại của Dương Yến,Tần Mai Nghi trong lòng sung sướng biết dường nào.

Cô ta cũng mở lời: “Dương Yến nếu như cô không có tiền, tôi có thể cho cô mượn, nhưng mà nếu như chơi tiếp, tôi sẽ không chơi nhỏ vậy đâu, một chút thú vị cũng không có.”

Dương Yến đảo đảo đứng lên, làm như không muốn chơi nữa.

Nhưng chơi thua nguyên đêm, cô lại không cam tâm, gương mặt say khướt lộ vẻ đắn đo.

Không cần vay tiền, tôi còn vật để cá cược.” Dương Yến say bí tỉ nói, ngón tay hướng về phía mình, “Đánh ván cuối cùng! tôi lấy tôi ra cá cược, tôi không tin là thắng không đươc ván này!”

Tần Mai Nghi thấy người đã trúng kế rồi, khóe miệng cười càng ranh mãnh, cô ta lớn giọng: “Vậy đâu có được, Dương Yến hiện giờ cô say quá rồi, lỡ như lúc cô tỉnh dậy không thừa nhận thì sao, ngược lại thưa chúng tôi thì sao?”

“Vậy thì kí hợp đồng!” Dương Yến dũng cảm đập tay xuống bàn nói: “Ván này tôi phải thắng, tôi thật không tin!’

Xong cô nhìn Cao tổng xong rồi nhìn Tần Mai Nghi, lẩm bẩm nói: “Tôi nói Cao tổng, tôi đem tôi ra thế chấp rồi, ông lấy gì? Nếu chỉ lấy tiền thì không còn gì nói rồi?”

Thân thể lắc lư, không cẩn thận ngã vào trong lòng Tống tổng.

“Wow, Tống tổng cũng ở đây.” Dương Yến cười nói, tay khoác lên cổ của ông ta, kiêu kì nói: “Ông xem ông có muốn xuống cược chút không, không,không lỗ lã đâu!”

Tống Tổng ngửi thấy mùi thơm trên người cô liền tâm trí rã rời, vừa muốn lợi dụng sờ mó vài cái, Dương Yến như là con cá chạch, thoáng cái trượt ra khỏi vòng tay của hắn.

Tống tổng nghĩ rằng ngươi đàn bà này đêm nay sẽ chạy không thoát, tình thế bắt buộc, hắn nói: “Được, tôi sẽ lấy tôi vừa mua được ngôi biệt thự Ngọc Tỷ sơn trang ra làm cá cược, cô vừa ý không?’

“Tống tổng ông thiệt là hư, ngôi biêt thự cả tỷ cũng đem ra cá cược.” Dương Yến ra vẻ giận dỗi nói.” Đồ dê xồm, chẳng qua là muốn tôi thua cho ông chứ gì?

Cao tổng cũng cười: “Được rồi, Tống tổng cũng hào phóng như vậy, vậy thì tôi lấy căn hộ ở thành phố Mây, cộng thêm hai phần trăm cổ phiếu của công ty tôi ra làm cá cược.”

Dương Yến gắt giọng: “Cao tổng, ông cũng rất hư, cũng chỉ là muốn nhìn tôi làm xấu.”

“Sao lại như thế?”

Nhìn Dương Yến và Cao tổng liếc mắt đưa tình, Tần Mai Nghi trong lòng như muốn xé xác Dương Yến, người đàn bà này thiệt giả tạo, còn muốn quyến rũ đàn ông của mình, thiệt lẳng lơ.

Đêm nay không làm cho Dương Yến thân bại danh liệt cô sẽ không họ Tần!

Tần Mai Nghi liếc nhìn Dương Yến, thu về tầm mắt, cô ta cười nói: “Tôi không có biệt thự, cũng không có công ty, tôi lấy sáu tỷ ra làm cá cược, được chưa!”

Sáu tỷ ít lắm không? Dương Yến nhíu mày, vẻ không vui nói: “Không được, cô phải thêm nữa, tôi đem tôi cũng cược vô rồi mà.”

Tần Mai Nghi cắn chặt răng tiếp tục cười: “Vậy theo ý cô thì sao?”

Dương Yến nói: “Mười hai tỷ, thêm một điều nũa, nếu như cô thua, thì phải cởi truồng chạy một vòng hồ Long Nguyệt một ngày.”

Tần Mai Nghi gương mặt biến sắc.

Dương Yến vờ như không thấy, xót xa nói thầm: “Ây da vậy không được, cả đêm nay tôi chưa thắng ván nào, bây giờ lại cược lớn như vậy, một chọi ba chắc chắn sẽ thắng không nổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play