Phương Tinh Nghị vừa tự trách lại vừa đau lòng, chỉ có thể an ủi cô từng lần một: “Là tôi tới chậm, em mắng tôi thế nào cũng được, chân em bị trúng đạn, bây giờ tôi đưa em đến chỗ Cảnh Niên.”
Dương Yến đang mang thai, lại bị thương, Phương Tinh Nghị không dám trì hoãn, vội vàng bế cô ra ngoài.
Dương Yến ôm cổ anh, vì vết thương trên đùi lan ra toàn thân, trên trán cô đang toát mồ hôi lạnh.
Bụng cô cũng đang bị đau, nhưng vẫn không quên Trường Bình: "Trường Bình đâu?"
Không đợi Phương Tinh Nghị trả lời, sau khi được bế ra ngoài, Dương Yến thấy một người đàn ông đang nằm trên mặt đất và ngực vẫn đang chảy máu.
Hứa Cung Diễn dùng áo khoác bọc lấy Trường Bình sau đó ôm lấy cậu bé.
Dương Yến nhô đầu ra khỏi ngực Phương Tinh Nghị, lo lắng hỏi: “Trường Bình sao rồi?”
"Cổ bị trẹo, tạm thời đang hôn mê.”
Hứa Cung Diễn thoáng nhìn vào vết máu loang lổ trên đùi Dương Yến, còn dùng cà vạt băng bó lại, sắc mặt anh trở nên ngưng trọng, thúc giục Phương Tinh Nghị mau rời đi.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi bệnh viện điều dưỡng bị bỏ hoang, sau đó đến bệnh viện.
Vì Dương Yến đang mang thai, Phương Tinh Nghị không dám lái nhanh.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau đến toát mồ hôi lạnh của cô từ kính chiếu hậu, anh hận không thể lái xe đến bệnh viện ngay lập tức.
Sau khi xe đến bệnh viện, Phương Tinh Nghị bế Dương Yến xuống, bước nhanh đi vào trong.
Yến Cảnh Niên đã sớm nhận được tiện thoại, và dẫn người đến phòng cấp cứu đợi sẵn.
Nhìn từ xa thấy Phương Tinh Nghị ôm người tiến đến, anh ta bước nhanh đi qua, nhìn thấy sắc mặt Dương Yến tái nhợt, còn có trên đùi máu, lập tức nói với một đồng nghiệp đưa người vào phòng phẫu thuật để xử lý.
Phương Tinh Nghị cũng không dám đi, nhíu chặt lấy lông mày đi đi lại lại ở bên ngoài phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong, hai tay xuôi bên hông khẽ run lên.
Anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, sợ rằng Dương Yến sẽ có điều bất trắc.
Anh nên khen Dương Yến rằng lúc ấy vẫn còn bình tĩnh như vậy, còn biết vật lộn với Vu Tư Thuần, để cho anh có thêm một chút thời gian.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt.
Sau khi Hứa Cung Diễn giao Trường Bình cho bác sĩ, liền vội vàng chạy tới.
"Vẫn chưa trở ra sao?"
"Vẫn chưa." Phương Tinh Nghị cũng rất nôn nóng.
Anh dùng tay vuốt mi tâm, hi vọng có thể làm dịu lại một chút phiền não: “Trường Bình sao rồi?"
"Bác sĩ đang điều trị cho cậu bé, một lát nữa sẽ tỉnh lại.” Thân hình cao lớn của Hứa Cung Diễn đứng nghiêm một bên, cũng im lặng chờ đợi.
Hai người không nói chuyện, hành lang vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, Hứa Cung Diễn khẽ mở miệng: “Chiếc nhẫn định vị kia, trước kia cô ấy vẫn luôn đeo trên tay, sau khi tôi mua chiếc nhẫn kim cương, cô ấy liền không đeo nữa, tôi cảm thấy rất may mắn vì cô ấy không ném đi mà luôn giữ ở bên người.”
Nếu như không có chiếc nhẫn định vị kia, kết cục thế nào, hai người đàn ông đều không dám nghĩ đến.
Phương Tinh Nghị gật gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy rất may mắn!”
Anh lại hối hận nói: "Tôi nghĩ để Trường Bình ở cùng cô ấy sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên lúc mở cuộc họp khẩn cấp liền để điện thoại ở văn phòng, đây là sai lầm của tôi.”
Nhẽ ra anh nên cảnh giác một chút, nếu nhìn thấy định vị của Dương Yến mở ra, cô sẽ không bị Vu Tư Thuần mang đi.
Hứa Cung Diễn rủ mắt nhìn qua người đàn ông một chút.
Anh tự nhận mình rất yêu Dương Yến, không hề thua kém người đàn ông này, đều có thể dành cho cô tất cả mọi thứ.
Nhưng điều duy nhất anh không chú ý đến đó là sự an toàn của cô, anh không thể cho cô đồ vật phòng thân.
Hóa ra từ đầu đến cuối, anh luôn luôn nghĩ Dương Yến có thể dựa vào mình, còn muốn đem cô vây quanh mình.
Bờ môi mỏng của Hứa Cung Diễn khẽ giật giật: "Áo cưới và chiếc nhẫn kim cương kia, là anh trả tiền sao?”
"Đúng hay không cũng không quan trọng.” Phương Tinh Nghị cũng không trả lời trực tiếp nhưng lại làm cho Hứa Cung Diễn hiểu được.
Hứa Cung Diễn nhìn đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, mỉm cười lặng lẽ: “Tôi còn tưởng rằng Phương tổng không quan tâm, không ngờ cũng sẽ chơi những thủ đoạn nhỏ như vậy. Nhẫn và áo cưới đều là anh mua, có nghĩa là cô ấy vẫn là của anh!”
Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: "Tôi chưa bao giờ không quan tâm cô ấy, chỉ là không nói ra mà thôi!”
"Hay cho từ "Không nói ra"." Hứa Cung Diễn không thể không vỗ tay, sau đó trầm giọng nói: “Dù sao đi nữa, lần này anh đã thắng, và ở phía trước tôi.”
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra.
Phương Tinh Nghị bước nhanh về phía trước, hỏi Yến Cảnh Niên vừa mới ra: "Cô ấy không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là quá sợ hãi, cần phải nghỉ ngơi.” Yến Cảnh Niên bỏ khẩu trang xuống, sắc mặt không phải quá nghiêm túc: “Bác sĩ khoa sản cũng đã tới kiểm tra, đứa bé cũng phát triển rất tốt, không bị tổn thương đến.”
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, lúc này Phương Tịnh Nghị mới hoàn toàn buông lỏng, vỗ vỗ vai Yến Cảnh Niên: "Vất vả rồi."
"Đúng là rất vất vả!” Yến Cảnh Niên thốt lên: “Thời gian này có chuyện gì vậy, từng người xảy ra chuyện khiến tôi luống cuống chân tay. Tôi đang nghiên cứu khóa học nhưng không thể làm gì được là vì mọi người đó!”
Phương Tinh Nghị cười: "Nhưng vậy không phải rất tốt sao, năng lực chuyên môn nhiều không áp chế được bản thân.”
"Cho nhị ca anh đó, có muốn không?” Yến Cảnh Niên lườm anh một cái, sắc mặt mới nghiêm túc hỏi: "Được rồi, tại sao chân cô Dương lại bị trúng đạn?”
"Vu Tư Thuần bắt cóc cô ấy." Phương Tinh Nghị thản nhiên nói, mặt không chút biểu cảm: "Người đã chết rồi."
Yến Cảnh Niên sững sờ một lát, sau khi hiểu câu nói của anh, hung hăng hít một hơi khí lạnh.
Yến Cảnh Niên ngạc nhiên nói: “Nhị ca giết sao? Anh có phải điên rồi không, cô ta là con gái của trưởng quan Nam!”
Phương Tinh Nghị âm trầm nói: "Suýt chút nữa cô ta giết vợ con của tôi.”
"Anh phế chân của cô ta đi là được, sao lại giết người?” Kiêng kỵ vì đang ở bệnh viện, Yến Cảnh Niên hạ giọng: "Trưởng quan Nam yêu thương nhất cô con gái này, anh đối phó thế nào với ba của cô ta?”
"Nhị ca, trước đó chúng ta đã làm nhiều như vậy, không phải là để tránh cho hai nhà Ngự, Nam kết hợp với nhau sao? Nếu trưởng quan Nam biết con gái của ông ta chết thế nào, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
"Cô ta dám bắt cóc Dương Yến, tại sao tôi không thể giết chết cô ta.” Phương Tinh Nghị híp híp mắt, khí thế doạ người: "Tôi muốn xem xem ba của cô ta có thể lật Nam Thành lên không.”
"nhị ca..." Yến Cảnh Niên không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài: “Vu Tư Thuần đáng chết, phách lối nữa cũng không nên động đến Dương Yến, nhưng đại ca vẫn đang bất tỉnh..."
Mối quan hệ của bọn họ với hai giới quân đội và chính trị không quá rộng, đối mặt với những người đó cũng nhất định phải ăn nói khép nép.
Hứa Cung Diễn đột nhiên mở miệng, tiếng nói nhàn nhạt: "Trước kia tôi mở rộng kinh doanh ở nước Z có từng liên lạc với trưởng quan Nam, kết giao cùng ông ta, tôi có tìm người thu thập vài thứ, Vu Tư Thuần chết rồi, để ba cô ta mang về chôn cất là được, tôi đang nắm thóp ông ta, nên về phần tức giận kia, ông ta chỉ có thể nuốt vào trong bụng.”
"Nếu như vậy, trưởng quan Nam cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Yến Cảnh Niên gật đầu nói: "Tôi sợ nhất chính là Vu Tư Thuần chết, khiến trạng thái hòa bình hiện tại bị phá vỡ.”
Trưởng quan Nam nuông chiều cô con gái Vu Tư Thuần đến mức nào, mọi người đều biết, chỉ vì con gái thích Ngự Văn Đình, ông ta liền đứng về phía nhà họ Ngự, để con gái đến công ty XL châu Á.
Con gái phải chết trong tay người khác, trưởng quan Nam có thể sẽ đem mười tám đời của đối phương lật lên.
Phương Tinh Nghị nhìn về phía Hứa Cung Diễn, trầm giọng nói: "Cám ơn, việc này tôi sẽ nhanh chóng xử lý ổn thỏa.”
"Chuyện Nam Thành anh không cần phải để ý đến, có tôi ở đây, anh đi xử lý các mối quan hệ của trưởng quan Nam là được.” Hứa Cung Diễn thương lượng với anh: "Địa vị của trưởng quan Nam trong giới quân đôi cũng không thấp, có sức ảnh hưởng rất lớn.”
"Tôi biết." Phương Tinh Nghị vươn tay về phía anh ta: "Làm phiền anh chăm sóc cô ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT