Không lâu sau, bầu trời nổ lên sấm sét, trút một cơn mưa to xuống.
Dương Yến bị nước mưa thấm ướt.
Cô cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, cô vẫn còn quỳ ở đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, dường như nó sẽ được người khác kéo ra.
Theo tiếng bước chân cộc cộc, một bóng dáng xuất hiện trong mắt Dương Yến.
“Cô Dương, mưa to như vậy mà cô quỳ ở đây cũng là tự làm tổn thương mình.” Hướng Vãn Tình tỏ ra thương hại nói, cầm ô đứng đó nhìn Dương Yến bị ướt mưa: “Cần tôi giúp cô không?”
Hướng Vãn Tình?
Sau khi nhìn rõ người tới là ai, Dương Yến lại gục đầu xuống, đôi tay buông thỏng bên người nắm chặt.
Giống như có một nhát dao cắm vào tim của cô.
“Không cần đâu.”
Thấy Dương Yến nói như vậy, Hướng Vãn Tình biết điều mà rời khỏi, cô ta bước lên bậc thang.
Dương Yến muốn mình không cần để ý, không nghĩ những thứ đó, nhưng nghe âm thanh giày cao gót trên bậc thang, cô nhịn không được mà ngẩng đầu.
Nhìn thấy Hướng Vãn Tình xếp ô lại đi đến trước cửa, đưa tay nhấn chuông cửa.
Đừng mở!
Dường như Dương Yến không cảm nhận được đau đớn khi móng tay cắm vào thịt, nước mưa làm tầm nhìn của cô mơ hồ, lại nhìn thấy cánh cửa bị một người mở ra từ bên trong, một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt Hướng Vãn Tình.
Lúc nhìn thấy Hướng Vãn Tình, người đàn ông nhíu mày, hình như mấp máy môi nói gì đó với cô ta.
Mấy giây sau, cánh cửa mở rộng ra.
Dương Yến nhìn thấy Hướng Vãn Tình đi vào, người đàn ông cũng không thèm nhìn cô một cái, vô tình đóng cửa lại. Dường như cả người bị một cơn gió lạnh bao lấy, từ trong ra ngoài đều lạnh đến cắt da cắt thịt.
Cô mím môi, nếm được vị mặn của nước mưa, thân thể lung lay như sắp ngã.
“Hóa ra người ngu ngốc là mình...”
Sau khi bước vào phòng, Hướng Vãn Tình phát hiện một đôi dép lê của phụ nữ ở trước cửa, ánh mắt cô ta rét lạnh, rất nhanh khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Cô ta cúi người cởi giày cao gót.
“Không cần đổi giày, vào đi.” Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô ta một cái, giọng nói hờ hững: “Ở chỗ tôi cũng không có nhiều quy định như vậy.”
Tay Hướng Vãn Tình dừng lại trong chốc lát, rất nhanh ừm một tiếng.
Cô ta đi chân trần vào nhà, nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang pha cà phê, bóng lưng to lớn rộng rãi, rất dễ khiến người khác động lòng.
Một người đàn ông có quyền có tài, lại ổn trọng, ai mà không yêu chứ? Hướng Vãn Tình đè xuống suy nghĩ không an phận của mình, đi đến dựa trên quầy bar, hỏi Phương Tinh Nghị: “Không phải nói là chuyện của cậu Ngự rất khó giải quyết sao, sao lại quay về sớm vậy?”
“Chuyện công ty không thể không quản.”
“Em sẵn sàng giúp anh, Tinh Nghị.” Hướng Vãn Tình nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài sạch sẽ của Phương Tinh Nghị, ánh mắt sáng rực.
Phương Tinh Nghị cười một tiếng, thờ ơ từ chối: “Cô có tài hơn người, tương lai sáng chói, đến công ty của tôi sẽ không để cô thể hiện được.”
Hướng Vãn Tình vẫn không hề hoang mang: “Người có năng lực thì dù ở đâu cũng tạo ra trời đất, không liên quan đến chuyện công ty lớn nhỏ, chỉ cần có thể giúp người mình thích, vậy là được rồi.”
Phương Tinh Nghị cũng không hề trả lời, xoay người đưa cốc cà phê nóng còn đang bốc khói cho cô ta.
“Cám ơn.” Trên mặt của Hướng Vãn Tình cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhận lấy cốc cà phê, nhẹ nhàng ngửi một cái: “Dùng Arabica đi? Cà phê pha ra từ Arabica rất ngon.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cà phê trong tay.
Lúc trước Dương Yến đến đây đùa nghịch với máy xay cà phê, mua không ít các loại hạt cà phê khác nhau.
Nghe tiếng mưa ở bên ngoài, nhớ đến người phụ nữ quật cường quỳ dưới mưa, trái tim Phương Tinh Nghị cảm thấy co rút: “Ừm, ngon thì cô cứ uống nhiều một chút. Nếu đã đến rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.”
Hướng Vãn Tình Nhìn chân mày lạnh lùng của anh, trong lòng hung hăng nhảy lên.
Hai người đến phòng khách ngồi xuống, Phương Tinh Nghị lấy một phần văn kiện đưa cho cô ta: “Đưa cái này cho ba của cô.”
“Phương Tinh Nghị, anh có ý gì?” Có lẽ Hướng Vãn Tình cũng biết được nội dung của văn kiện, nụ cười trên mặt cứng đờ: “Chuyện đã giải quyết xong rồi, lợi dụng em xong thì muốn ném đi?”
Nghe như vậy, đáy mắt Phương Tinh Nghị lại hiện ra ý cười: “Cô Hướng đừng giống như phụ nữ lụy tình, trong đầu có một đống suy nghĩ, chúng ta cũng chỉ vì lợi ích cá nhân mà thôi.”
“Cô đã làm chuyện gì mà bị ép phải từ chức, chắc cô cũng tự biết, cũng không phải là vì trở về nước kết hôn như trên tin tức đã nói, tôi chịu để cho cô lợi dụng, cũng xem như là hợp tác của tôi với ba cô.”
Người đàn ông nói chuyện không nể nang chút nào, một chút thể diện cũng không cho.
Trong lòng Hướng Vãn Tình cực kỳ cảm thấy không cam lòng.
Hóa ra người đàn ông này biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không vạch trần mà thôi, tốt với cô cũng chỉ vì lợi ích.
Vậy người phụ nữ đang bị ướt mưa bên ngoài thì sao, có địa vị gì trong lòng của anh?
Thật là buồn cười!
Cô vậy mà lại không bằng người phụ nữ kia!
Hướng Vãn Tình hít sâu một hơi, động tác ưu nhã đặt cốc cà phê lên bàn, môi đỏ nhếch lên: “Đương nhiên em biết, em cũng muốn biến chuyện giả trở thành sự thật.”
Cô ta nhìn chằm chằm Phương Tinh Nghị, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Phương Tinh Nghị, em muốn anh cưới em.”
Phương Tinh Nghị cau chặt mày.
Hướng Vãn Tình biết anh muốn nói gì, nhanh chóng mở miệng chặn anh: “Ngự, Vu, Nam ba nhà liên thủ, anh quen biết người ở giới Jun không nhiều, muốn xử lý nhà họ Ngự cũng là chuyện không thể nào.”
“Anh cưới em cũng không thiệt thòi, ba em cũng là ba anh.” Hướng Vãn Tình bước qua, đôi chân thon dài dạng ra ngồi trên chân người đàn ông: “Ba của em đau lòng em, em muốn gì thì ông ấy đều cho em.”
Người đàn ông mặc mình bị cô ta đẩy vào ghế sofa, gương mặt từ đầu đến cuối đều lạnh lùng sắc bén.
“Phải không?”
“Đương nhiên.” Đầu ngón tay của Hướng Vãn Tình lướt qua đường nét cứng rắn trên mặt anh, từ từ rồi xuống đến cúc áo sơ mi của người đàn ông: “Anh cũng biết ba em quen với rất nhiều người, đến lúc đó, những người này đều trở thành người của anh.”
Động tác của cô ta chậm chạp, lại tràn ngập ý tứ trêu chọc, mở cúc áo của người đàn ông ra.
Người đàn ông này cho dù là bề ngoài, học thức hay tính cách điều khiến cô ta mê muội không thôi.
Nếu như có thể kết hôn với một người như vậy, cộng thêm gia cảnh của bản thân, cô ta sẽ trở thành người mà mọi người ngưỡng mộ!
“Tinh Nghị, cưới em đi.” Hướng Vãn Tình thân mật dát sát vào anh, hơi thở phả vào mặt của người đàn ông: “Cưới em rồi thì anh muốn làm gì cũng không có ai cản đường anh, bọn họ đều sẽ kiêng dè anh.”
Phương Tinh Nghị nhìn bộ dạng uốn éo của cô ta trên người mình, trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí bên miệng còn lộ ra một nụ cười lạnh.
“Cô Hướng, cô lẳng lơ đủ chưa?”
Hướng Vãn Tình ngẩn người, một giây sau liền cảm thấy cánh tay mình tê rần.
Cả người bị ném trên mặt đất.
Phương Tinh Nghị đứng dậy khỏi ghế sofa, một tay gài lại cúc áo sơ mi, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Phương tôi không có phúc sở hữu một người phụ nữ xinh đẹp như cô, cô Hướng nên tìm người khác đi.”
“Phương Tinh Nghị!” Hướng Vãn Tình không ngờ người đàn ông này là sỉ nhục mình như vậy, cô ta cảm thấy sụp đổ.
Cô ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Hướng Vãn Tình ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lạnh lùng đe dọa: “Phương Tinh Nghị, nếu như anh không cưới em, em lập tức trở về kêu ba hủy bỏ hợp tác với anh, anh xem Ngự Văn Đình chết đi.”
“Cô cứ cố gắng thử đi, tôi cũng muốn xem xem ba của cô muốn sự nghiệp hay là muốn cô.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Nếu như ba của cô dám làm trái lại lời hứa, thì để xem nhà họ Hướng của cô có gánh nổi hậu quả không.”
Hướng Vãn Tình cười: “Anh lợi hại như vậy à, sao anh còn bị chuyện của Ngự Văn Đình làm cho sức đầu mẻ trán?”
“Bản lĩnh của tôi không lớn, nhưng tôi có rất nhiều tiền.” Phương Tinh Nghị cầm cái túi dưới sofa lên ném vào lòng cô ta: “Không có ai chê tiền cả, chỉ là vấn đề tiền ít tiền nhiều mà thôi.”
Hướng Vãn Tình không ngốc, vừa nghe là cô ta đã hiểu.
Hóa ra người đàn ông này không hề đặt cược hết toàn bộ lên ba của cô ta, anh ta đã sớm âm thầm tìm một con đường khác.
Chẳng trách anh đối với sự uy hiếp của cô ta cũng không hề hấn gì.
Lúc này chó săn Đức chạy đến, vẫy đuôi sủa hai tiếng gâu gâu với Phương Tinh Nghị, lại chạy ra phía cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT