Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn theo hướng tiếng động, phát hiện có người dùng sức gõ cửa phòng ngủ.

Bịt tai không biết rơi đi đâu, cho nên mới nghe thấy rõ như vậy.

"Ai vậy?" Dương Yến vừa lớn tiếng hỏi vừa xuống gường mang dép.

Cô giống như nhớ tới cái gì, nhìn về phía giường một cái, trống không, cũng không biết Phương Tinh Nghị đi lúc nào.

Dương Yến ngáp một cái đi đến trước cửa phòng ngủ, không hề phòng bị mở cửa.

Mẹ chồng Úy Úy đang đứng ở cửa.

Dương Yến kỳ quái sao dì Giang lại tới tìm mình sớm như vậy, còn chưa mở miệng, dì Giang thấy cô thì sắc mặt trở nên vặn vẹo, hung hăng kéo cô tới.

"Cô trả cháu trai cháu gái cho tôi! Sao cô nhỏ tuổi mà lại ác độc như vậy!"

Dương Yến bị dì Giang kéo không kịp phòng, xem chút ngã xuống.

Cô vội vàng dựa cửa, vừa dùng tay che mặt bị dì Giang tát, vừa hỏi: "Dì Giang, sao dì vừa tới đã đánh tôi? Trả cháu trai cháu gái gì cho dì?"

"Cô còn giả bộ! Còn giả bộ!" Dì Giang điên cuồng mắng, nắm đấm nên lên người, lên đầu Dương Yến: "Con dâu tôi uống canh vịt cô tặng thì sảy thai rồi!"

"Cái gì?" Dương Yến nhìn dì Giang, hoàn toàn chấn kinh: "Sao Úy Úy uống canh vịt lại sảy thai? Không thể nào, canh vịt đó là..."

Đó là Phương Tinh Nghị đưa cho cô uống.

Dì Giang cắt ngang lời cô: "Trong canh vịt đó có dược liệu hoạt huyết! Cô rõ ràng biết Úy Úy nhà chúng tôi có thai, cô còn muốn tôi cầm canh vịt về cho nó uống, cô có rắp tâm gì!"

"Úy Úy nhà chúng tôi tốt với cô như vậy, cái gì ngon cũng lấy cho cô, sao cô lại ác độc như vậy!" Dì Giang vừa la mắng vừa kéo tóc Dương Yến, dùng nắm đấm đấm cô.

"Cô nói, sao lại muốn hại cháu trai cháu gái tôi, chúng nó có thù oán gì với cô? Tôi thật sự rất hận, không nên nhận canh vịt của cô, còn cầm về cho Úy Úy uống! Cô trả cháu trai cháu gái cho tôi, cô trả cho tôi!"

Đầu Dương Yến ong ong, trống rỗng, giống như đau đớn vì bị đánh cũng không cảm thấy, cả người run rẩy.

Trong canh vịt có dược liệu hoạt huyết?

Cô không biết, cho rằng là canh vịt bình thường.

Vì ăn nhiều rồi, thực sự không ăn nổi nữa, lại nghĩ Úy Úy mang thai uống canh vịt bổ mới kêu dì Giang cầm về.

Phương Tinh Nghị không biết chuyện cô mang thai, tại sao sẽ kêu người phòng bếp cho dược liệu khác vào canh vịt? Có phải người của phòng bếp tự mình cho nhiều không?

Dương Yến suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên cảm thấy thân thể không đau nữa, ngẩng đầu mới phát hiện Phương Tinh Nghị không biết đến từ lúc nào, tay nắm chặt dì Giang, không cho bà động tay với cô.

Phương Tinh Nghị nhìn Dương Yến mặt đều bị cào rách da, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày hỏi dì Giang: "Rốt chuyện vì chuyện gì, bà lại sáng sớm tới đánh người?"

"Cô ta hại chết cháu trai cháu gái tôi!" Dì Giang giãy dụa trong tay người đàn ông, căm hận nói: "Cậu buông tôi ra, tôi muốn người phụ nữ này đền mạng cho cháu trai cháu gái tôi!"

Phương Tinh Nghị sững sờ, truy hỏi: "Bà có ý gì?"

"Phương Tinh Nghị, canh vịt tối qua thật sự là anh kêu người ninh sao?" Dương Yến tranh trước dì Giang mở miệng hỏi Phương Tinh Nghị, giọng nói mang theo vài phần vội vàng.

Nếu anh nói rõ, chuyện canh vịt không liên quan tới anh, thì không có chuyện gì.

"Đúng, tôi ở phòng bếp nhìn họ cho vào bình giữ nhiệt." Phương Tinh Nghị trả lời: "Canh vịt có vấn đề gì?"

Giây phút đó, lòng Dương Yến chùng xuống.

Anh nói anh xem người phòng bếp cho canh vịt vào bình giữ nhiệt, vật trong canh vịt đó có thêm dược liệu, có cũng nhìn thấy.

Có lẽ là...

Giống như đoán được cái gì, Dương Yến cả người run rẩy, răng cũng run lập cập.

Thấy sắc mặt người phụ nữ đột nhiên ảm đạm, không chút huyết sắc, Phương Tinh Nghị lo lắng chưa từng có: "Dương Yến, em trả lời anh, canh vịt có vấn đề gì?"

Dương Yến giống như không nghe thấy câu nói của anh, cúi đầu, lung lay đi ra.

Dì Giang muốn đuổi theo đánh cô, Phương Tinh Nghị hung hăng giữ lại.

Câu hỏi vửa hỏi Dương Yến hai lần, anh lại lấy đến hỏi dì Giang: "Canh vịt có vấn đề gì?"

"Trong canh vịt có dược liệu hoạt huyết, mang thai uống sẽ chết người!" Dì Giang khóc hét lên: "Úy Úy nhà chúng tôi vì bát canh vịt đó xém chút mất mạng, hai đứa bé cũng không còn nữa rồi!"

Phương Tinh Nghị sững sờ ở đó.

Chẳng trách tâm tình dì Giang lại kích động như vậy, hận không thể xé nát Dương Yến, chẳng trách những lời anh nói ra, sắc mặt Dương Yến lại ảm đạm, thì ra Úy Úy sau khi uống canh vịt, đứa bé không còn nữa.

"Chuyện này không liên quan tới Dương Yến, là vấn đề của tôi." Phương Tinh Nghị bình tĩnh lại, xin lỗi dì Giang: "Trưa hôm qua tôi chỉ kêu phòng bếp ninh canh vịt, không nghĩ tới họ sẽ cho dược liệu hoạt huyết vào."

Dì Giang chửi bới: "Tôi thấy cô ta cố ý! Nếu không sao cô ta không uống canh vịt, lại muốn tôi đem về cho Úy Úy uống? Cô ta không có lòng tốt, muốn hại con của Úy Úy nhà chúng tôi!"

Phương Tinh Nghị trầm giọng: "Hai người họ là bạn, cách Dương Yến làm người tôi cũng biết, cô ấy sẽ không làm việc như vậy. Xác thực là tôi sai, không kiểm tra đàng hoàng canh vịt đó."

Dì Giang còn muốn chửi, người đàn ông đã chặn lại lời bà: "Chuyện này tôi rất xin lỗi, tôi sẽ liên hệ bác sĩ tốt nhất đến để chăm sóc Úy Úy, cần bồi thường gì các người cứ mở miệng."

"..."

Dương Yến mê mang đi ra khỏi nhà trọ.

Chỉ cần nghĩ tới Phương Tinh Nghị biết tất cả, dược liệu trong canh vịt cũng là anh có ý cho người thêm vào, cả người cô liền lạnh lẽo.

Nhưng cô che giấu tốt như vậy, anh không thể nào phát hiện.

Dương Yến ngồi xuống ghế dài, lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy mở máy, gọi điện thoại.

Đầu bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói ôn hòa thân thiết: "An An, sao vậy?"

"Úy, con của Úy Úy không còn nữa..." Dương Yến nói, chóp mũi chua xót, không nhịn được khóc lên: "Chiều hôm Phương Tinh Nghị cho người đưa em canh vịt, nhưng em không uống được..."

Cô vừa khóc vừa nói chuyện xảy ra hai ngày này cho Khúc Bạc Diên.

Chỉ cần nghĩ tới Úy Úy mất con, còn nằm trong bệnh viện, Dương Yến liền tự trách: "Em không nên nhét canh vịt cho dì Giang, em hại Úy Úy mất con."

Khúc Bạc Diên im lặng nghe Dương Yến nói những chuyện đó.

Sau đó, anh nghe ra cái gì, trong lòng từ từ trầm xuống, trở bên vội vàng bất an.

Trừ khi tự khách yêu cầu, nếu không đầu bếp sẽ không tự ý cho dược liệu hoạt huyết vào trong canh.

Hơn nữa, nếu Phương Tinh Nghị biết Dương Yến có thai, lo lắng còn không kịp, không thể nào cho người thêm đồ vào canh.

Khả năng duy nhất chính là bên cạnh Dương Yến có ánh mắt của Kỷ Gia Trí.

Kỷ Gia Trí biết Dương Yến có thai, tìm người âm thầm xuống tay với thức ăn của cô!

Khúc Bạc Diên vừa muốn nói chuyện này cho Dương Yến, Dương Yến đã mở miệng nói trước: "Anh ta tốt với em như vậy, tối qua cúp điện, còn luôn ở bên em, em cho rằng trong lòng anh ta có em..."

"Nhưng trong canh vịt sao lại có dược liệu hoạt huyết?" Cô hỏi Khúc Bạc Diên, cũng hỏi chính mình: "Anh ấy không phải...sớm đã biết em có thai chứ?"

Khúc Bạc Diên trong lòng tràn đầy khổ sở và không cam lòng.

Thì ra họ chia tay, cô nói không để ý, nhưng vẫn giấu Phương Tinh Nghị trong lòng. Chỉ cần một điểm tốt của anh ta, cô có thể nhớ lâu như vậy.

Nếu Phương Tinh Nghị hạ thấp tư thái, họ có phải sớm đã tái hợp không?

Ghen tỵ bao phủ tim Khúc Bạc Diên, anh ta nói: "An An, trong canh vịt bình thường sẽ không cho dược liệu đó, trừ khi khách chỉ định muốn thêm vào."

"Phương Tinh Nghị hẳn là biết em có thai rồi."

"Nhưng em che giấu tốt như vậy." Suy nghĩ của mình và của Khúc Bạc Diên giống nhau làm Dương Yến đau khổ: "Sao anh lại muốn làm vậy..."

Khúc Bạc Diên thấp giọng nói: "Vì anh ta không cần con của em, anh ta biết em nhất định sẽ không bỏ đứa bé, sẽ nói với anh ta tự mình nuôi, cho nên anh ta mới nghĩ một chiêu như vậy."

"Anh ta cho người thêm dược liệu hoạt huyết vào canh vịt, cho em uống là muống em ngoài ý muốn sảy thai, đến lúc đó lại đổ trách nhiệm cho phòng bếp, nói canh phòng bếp ninh, anh ta tẩy sạch sẽ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play