Dương Yến trong lòng một trận cảm khái.

Người ta cảm ơn Phương Tinh Nghị, cô còn có thể dính chút ánh sáng trên người đàn ông, cùng bọn họ ăn bữa tối.

Mẹ chồng của Úy Úy đang chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, thấy Úy Úy dẫn theo khách về, chào đón nhiệt tình.

Bà là người bản địa, lại lâu rồi không đi ra ngoài, tiếng quốc ngữ nói không quá lưu loát.

Mẹ chồng của Úy Úy và chồng cô đi xử lý thỏ hoang, Úy Úy thì nói chuyện phiếm với hai người Dương Yến, nói cho bọn họ những chỗ chơi vui của Li Giang, chỗ nào món ăn ngon có thể thử.

Nói chuyện qua lại mấy câu, Dương Yến và Úy Úy tán gẫu khá hợp.

Dương Yến hỏi Úy Úy: “Trên người cô tôi có ngửi thấy mùi nước hoa, bình thường cô cũng thích dùng nước hoa sao?”

“Đúng vậy, tôi khá thích nước hoa, mua vài nhãn hiệu lớn rồi.” Úy Úy nói: “Nhưng chồng tôi nói thích loại hương này, những loại khác cũng chưa từng dùng qua.”

Dương Yến từ trong túi lấy bình nước hoa dùng thử kia ra, xịt một chút lên cổ tay.

“Cô thử loại này xem.”

Úy Úy khẽ ngửi, có chút ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Ngửi rất thơm, nhãn hiệu gì vậy?”

“Đây là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, còn chưa đưa ra thị trường, chúng tôi đến đây chính là muốn quay video quảng cáo.” Dương Yến cười nói, đưa bình nước hoa cho cô: “Cô thích vậy cho cô đó.”

“Cám ơn, thật sự rất dễ chịu.” Úy Úy nhận lấy nước hoa, khẳng định nói: “Nước hoa này chắc chắn sẽ bán rất chạy! Chờ nó đưa ra thị trường, tôi sẽ thay mọi người tuyên truyền.”

“Được, vậy cám ơn cô.” Dương Yến cười gật đầu.

Cô bưng cốc hồng trà lên nhấp hai ngụm, khóe mắt thoáng nhìn qua Phương Tinh Nghị đang dùng di động xử lý công việc, nghĩ anh thật sự rất bận, sớm biết vậy lúc nãy tìm cớ không đi, để cho anh về phòng yên tâm xử lý công việc.

Rất nhanh cơm tối đã làm xong.

Nhìn thấy một nồi thịt thỏ hoang kho tàu kia, Dương Yến có chút không thể nuốt trôi.

Sau khi ăn thử một miếng, phát hiện tài nấu ăn của mẹ chồng Úy Úy rất tốt, rào cản tâm lý cũng biến mất.

Dương Yến ăn hai chén cơm, còn có chút chưa no, muốn ăn thêm.

Phương Tinh Nghị ngăn cô, sắc mặt có chút tối: “Hai bát cơm lớn, em không no sao?”

“Không no, tôi còn có thể ăn nữa.”

Phương Tinh Nghị sợ cô khó chịu, lại không thể nói rõ, đành nói: “Ngày mai sẽ quay phim, người sẽ bị béo lên dưới ống kính, em quá tùy ý, đến lúc đó lại phiền toái.”

Chiêu này thành công khiến Dương Yến sợ hãi.

Cô nhìn vào nửa nồi thịt thỏ kho tàu kia, nhẫn tâm rời đi tầm mắt, buông bát xuống: “Quên đi, tôi no rồi.”

Úy Úy ở một bên thấy liền vui vẻ: “Ngài Phương, anh rất quan tâm cô Dương! Hai người tốt như vậy, sao lại chia tay, thực sự không thử quen nhau lại sao?”

Phương Tinh Nghị sắc mặt thản nhiên, thuận miệng trả lời: “Tôi chỉ sợ cô ấy làm tiến độ quay phim bị chậm trễ mà thôi.”

Dương Yến cúi đầu, yên lặng nhét miếng táo vào miệng.

Sau khi ăn cơm xong, Phương Tinh Nghị nói trắng ra không quen với dép lê do homestay cung cấp, phải đi ra ngoài mua một đôi.

Úy Úy liền mang Dương Yến tản bộ xung quanh homestay, vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm, cô ấy còn tặng “hoa yên giấc” độc đáo của Li Giang cho Dương Yến, bảo cô đặt trên tủ đầu giường, giúp giấc ngủ ngon hơn.

Dương Yến thình lình bị mấy cục cưng đá hai phát, nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Úy Úy hỏi cô.

Hai người vừa lúc đứng ngay dưới đèn đường, Dương Yến nhanh chóng che đi, nhưng Úy Úy vẫn sắc bén phát hiện trước lúc cô đặt tay lên bụng, bụng của cô nhô lên.

Lại thấy được biểu tình này của Dương Yến, Úy Úy giống như đoán được cái gì, trừng lớn mắt: “Cô, cô...”

“Không có gì, ăn hơi nhiều mà thôi.” Dương Yến cười.

“Ăn nhiều, trong bụng sẽ có thứ gì đó đá cô hay sao? Là cục cưng đá cô phải không!”

Úy Úy cũng không dễ bị lừa, cô chợt nhận ra nói: “Trách không được lúc trước ở trên xe, cô hỏi tôi mang thai mấy tháng, còn giật mình như vậy, thì ra cô cũng mang thai.”

Thấy không thể gạt được, Dương Yến đành phải gật đầu: “Tôi mang thai, nhưng cô đừng nói với những người khác. Tôi sợ bọn họ biết tôi mang thai, mọi việc đều cẩn thận khiến tiến độ quay phim bị chậm lại.”

Úy Úy hiếu kỳ nói: “Ngài Phương cũng không có thể nói sao? Không phải của anh ấy sao?”

Dương Yến không trả lời.

Úy Úy đã tự mình não bổ một đống, nhỏ giọng hỏi cô: “Không phải cô mang thai con của người khác, muốn quay lại với ngài Phương nhưng lại sợ anh ấy biết chuyện đứa nhỏ, nên mới không nói cho anh ấy chứ?”

“...” Dương Yến đối với sự bổ não của cô không dám khen tặng.

Sợ Úy Úy sau này lại nói lộ hết, Dương Yến đành phải đâm lao phải theo lao, ừ một tiếng: “Không phải của anh ấy. Nhưng tôi cũng không muốn quay lại với anh ấy, đứa nhỏ tôi sẽ tự mình nuôi.”

“Tôi nhìn từ mọi khía cạnh, ngài Phương rất quan tâm cô.” Úy Úy lẩm bẩm, lại tò mò hỏi: “Sao cô lại chia tay với cha của đứa nhỏ, tình cảm bất hòa sao?”

“Coi như vậy đi.”

“Điều kiện của anh ta thế nào? Chuyện của đứa nhỏ sao cô không nói cho anh ta?”

Dương Yến bị cô truy hỏi có chút bất đắc dĩ, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Điều kiện của anh ấy rất tốt, sợ anh ấy giành quyền nuôi con với tôi, cho nên chuyện mang thai mới không nói cho anh ấy.”

Úy Úy hiểu được đáp một tiếng.

Sợ cô ấy lại tiếp tục tò mò truy hỏi, Dương Yến lấy cớ nói có chút mệt, lôi kéo cô ấy nhanh chóng trở về, còn dặn dò lại Úy Úy, việc này đừng nói cho bất kỳ ai.

Dương Yến lên tầng, thấy phòng Phương Tinh Nghị ở không có ánh đèn, dường như chưa về.

Cô nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ rồi.

Xung quanh homestay không phải có siêu thị sao, bên trong cũng có siêu thị, chẳng lẽ anh vào tận nội thành mua dép lê?

Dương Yến mở cửa vào phòng, ở trong lòng thầm phun tào người đàn ông này thật kén chọn, dép lê do homestay cung cấp cho rất tốt, anh còn phải chạy ra ngoài mua dép lê vào đêm tối.

- -

Buổi sáng tám giờ, Dương Yến tới nhà ăn ăn bữa sáng, vừa lúc gặp được mấy người đạo diễn Văn.

Đạo diễn Văn nói mượn hai chiếc xe của homestay để quay phim, chín giờ sẽ đến chỗ quay phim.

Dương Yến ứng thanh, muốn gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị, lại nghe bên tai có người gọi “Ngài Phương”, vừa nhấc đầu mới phát hiện Phương Tinh Nghị cũng đến nhà ăn.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu xám nhàn nhã, đôi chân thẳng dài, khí độ bất phàm, nhưng dưới đôi mắt lại thâm quầng, dường như không ngủ ngon.

Dương Yến nghĩ thầm: tối hôm qua anh bận đến đêm khuya sao?

Chờ lúc Phương Tinh Nghị đến ngồi ăn bữa sáng, Dương Yến nói: “Đạo diễn Văn mượn Úy Úy bọn họ hai chiếc xe, lúc chín giờ chúng ta sẽ cùng nhau đến địa điểm quay phim.”

“Ừm.”

Dương Yến nhìn anh một cái, nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua anh bận việc đến tận đêm sao? Tôi nhìn sắc mặt của anh không tốt, nếu không nói với đạo diễn Văn, buổi chiều hẵng đi?”

“Không cần.” Phương Tinh Nghị từ chối: “Tôi không sao, quay xong sớm có thể nghỉ ngơi.”

Thấy người đàn ông nói như vậy, Dương Yến cũng không nói gì nữa.

Rất nhanh nhân viên phục vụ bưng lên đĩa mì thịt bò cho Phương Tinh Nghị.

Dương Yến đưa gia vị cho Phương Tinh Nghị, chờ anh lấy tay nhận, phát hiện trên tay anh có vài lỗ, giống như bị thương.

Cô do dự một lúc lâu, vẫn không hỏi, ăn xong bữa sáng lên tầng thay quần áo.

Vừa vặn thím dọn dẹp vệ sinh đẩy xe từ phòng Dương Yến ra.

“Cô Dương.” Thím dọn dẹp vệ sinh chào hỏi Dương Yến: “Đồ đặt trên tủ đầu giường của cô rồi.”

Dương Yến tưởng là hoa quả sau khi ăn xong, đáp câu cám ơn.

Sau khi về phòng, cô vào phòng ngủ của mình, lại phát hiện trên tủ đầu giường không phải hoa quả mà đặt một chiếc hộp nhỏ.

Cô thuận tay mở ra.

Một đôi bông tai hoa cúc trong chiếc hộp nhung màu đen, dường như giống đôi tối hôm qua cô nhìn trúng ở trong cửa hàng kia, lại bị ông chủ bán giá cao cho một cặp người yêu.

Sau khi xem kỹ, Dương Yến phát hiện bề mặt đôi bông tai này có chút thô ráp, đóa hoa còn bị lệch.

Giống một tác phẩm của người mới học, không phải đôi ngày hôm qua mà mình nhìn trúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play