Sau khi Phương Dịch Chung theo Phương Chính Thành, anh vô tình phát hiện Phương Chính Thành có liên quan đến Triệu phó tổng, họ cũng có mối quan hệ thân thiết với một số người trong ZF và kiếm được khá nhiều tiền từ đó.

Anh có thể lựa chọn đứng ngoài cuộc, nhưng không, anh cố tính giúp đỡ Triệu phó tổng, thu thập thông tin về các hoạt động rửa tiền của Triệu phó tổng, bằng chứng về các kiểu giao dịch với ZF, bao gồm cả danh sách, đều nằm gọn trong đĩa U.

Ngoài những thứ này, còn có bốn dòng nằm trên tấm thư.

Phương Dịch Chung đã viết: Anh biết những việc anh làm là sai, hoàn toàn sai, nhưng thời gian không thể đảo ngược lại được, nên anh đã lấy hết các can đảm để làm điều đó, không phải cho Phương Thị, anh không tuyệt vời như vậy, Dương Yến, anh chỉ hy vọng em được vui. Anh biết chú anh đã luôn muốn kéo Triệu phó tổng xuống, bằng chứng này sẽ khiến chú ấy nợ anh một khoản ân tình, chú ấy sẽ không dám đối xử không tốt với em.

Dương Yến cảm thấy mắt mình mờ đi, cô không thể cầm chắc tấm thư trên đôi tay đang run rẩy của mình, Phương Tinh Nghị ôm vai cô, vừa đỡ cô vừa liếc nhìn bức thư.

Một lúc sau, anh lên tiếng: “Quay về trước đi, nhé?”

Họ dự định quay về xem đĩa U, trên đường đi, Phương Tinh Nghị nhận được một cuộc gọi từ Lục Văn Thù, cậu nói cảnh sát vừa thả Triệu phó tổng ra, Triệu phó tổng đã đến cảng, dường như định xuất ngoại bằng phà.

Phương Tinh Nghị chế nhạo: “Đưa nhiều người đến giúp hắn ta đi, tôi muốn xem con tàu nào dám đưa hắn ta đi!”

Anh lại gọi cho Ngự Văn Đình.

Ngự Văn Đình đã xuất ngũ từ sớm, nhưng nhà họ Ngự có mối quan hệ mật thiết, nên cần nhờ cử một nhóm người bắt giữ người ở cảng, Dương Yến cắm đĩa U vào máy tính, lên kế hoạch chuyển một số bằng chứng cho Ngự Văn Đình để anh có thể bắt người.

Thông tin có trong USB hoàn toàn gây sốc cho Dương Yến.

Mối quan hệ giữa những người này có thể làm chấn động bất cứ ai, nếu thông tin được gửi đi, nó sẽ khiến toàn bộ Nam Châu trở nên hỗn loạn.

Dương Yến nói với Phương Tinh Nghị, lòng vẫn còn sợ hãi: “Chả trách anh không động vào được hắn ta… nếu không phải anh biết kế hoạch của Phương Chính Thành, tương kế tựu kế, cải tổ Phương Thị, không thì chỉ dựa vào mối quan hệ của ông ta, trong vòng chưa đầy một năm, tên đầu tiên của Phương Thị sẽ là ‘Triệu’.”

“Những người đó chỉ muốn kiếm tiền thôi mà, sao lại thực sự giúp hắn ta khiến cho bản thân bị vấy bẩn chứ nhỉ?” Giọng Phương Tinh Nghị có vẻ nặng nề: “May mắn là họ không giúp, nếu không mọi thứ sẽ khó xử lý hơn.”

Dương Yến hỏi: “Mình nên làm gì đây?”

“Gửi hoạt động rửa tiền của Triệu phó tổng đến chỗ đại ca đi, danh sách và các tài liệu khác đều phải hủy ngay.” Phương Tinh Nghị đáp: “Xử lý xong, máy tính cũng phải vứt đi, phần còn lại đại ca anh sẽ tự xử lý.”

“Anh thật sự muốn xóa hết sao, ngộ nhỡ...”

“Xóa, nó mà ở trong tay em thì chính là quả bom hẹn giờ, mục tiêu của chúng ta chỉ là Triệu phó tổng thôi.”

Về vấn đề nhạy cảm này, Dương Yến là người mới, cô biết Phương Tinh Nghị sẽ lo liệu tất cả mọi thứ, sao chép xong thông tin của Triệu phó tổng, tất cả những tin khác đều bị xóa.

Ổ USB và máy tính xách tay cũng đem tiêu hủy luôn.

Ngự Văn Đỉnh tìm người rất nhanh, vừa đến cổng đã dễ dàng tìm được Triệu phó tổng và bắt ông ta lại.

Vài ngày sau đó, Triệu phó tổng bị xét xử vì một số tội danh, bao gồm cả tham nhũng, cướp số một tiền khổng lồ và buôn lậu vũ khí, sau cùng bị kết án 50 năm.

Loại sự kiện này thì các trang báo lớn nhỏ đều muốn chia sẻ vì có lưu lượng truy cập lớn, nhưng bộ phận truyền thông của Phương Thị xử lý vấn đề rất nhanh chóng, họ nói chuyện với các tòa soạn khác nhau, muốn nói ra cũng khó, thành ra vấn đề này không bị rò rỉ.

Sau khi tống Triệu phó tổng vào tù, tảng đá đè nặng trong lòng Dương Yến cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô mua hoa mang đến nghĩa trang nhà họ Phương.

“Đây là ngôi sao bóng đá mà anh hâm mộ này, em đã mang áo có chữ ký của anh ấy đến đây cho anh.” Dương Yến đặt áo bia mộ rồi để hoa bên cạnh, nhìn người đàn ông trong bức ảnh, mũi cô cay cay.

“Phương Dịch Chung, cảm ơn anh.”

Cảm ơn vì những nỗ lực của anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em nhiều như vậy.

Phương Tinh Nghị lặng lẽ đứng phía sau Dương Yến, cơn gió lạnh lật góc áo khoác của anh, với khuôn mặt lạnh lùng, anh nhìn chăm chú vào bia mộ, thầm cảm ơn cậu.

Anh luôn không thích Phương Dịch Chung, thích chơi bời, không có tham vọng, không thể làm được việc lớn, nhưng ngược lại rất dũng cảm.

Nếu không nhờ có những thông tin đó, anh sẽ mất rất nhiều thời gian để hạ gục Triệu phó tổng.

“Dương Yến, anh có vài điều muốn nói với em.” Phương Tinh Nghị trầm giọng nói: “Là Hứa Cung Diễn đã lợi dụng Phương Dịch Chung. Anh ta cố tình nói với Phương Dịch Chung về việc Phương Cảnh Hiên bị bẻ tay, Phương Dịch Chung biết Phương Chính Thành chắc chắn sẽ động thủ với em, vì vậy cậu ấy đã chủ động gọi cho Hứa Cung Diễn nói muốn hợp tác.”

“Hứa Cung Diễn muốn cứu em, anh ta có thể tìm bất cứ ai, nhưng anh ta đã không làm thế, thay vào đó, anh ta đã sắp xếp cho Phương Dịch Chung, để gián tiếp tiếp cận Phương Dịch Chung.”

Phương Tinh Nghị nghĩ mình đã cho Phương Cảnh Hiên một bài học, Phương Chính Thành sẽ không dám hành động nữa, không ngờ anh ta lại trở nên điên cuồng như vậy, lại chủ động hợp tác với Hứa Cung Diễn, sau đó anh ta bắt đầu động thủ với Dương Yến.

Nếu lúc đó anh không tập trung vào Phương Thị, chú ý xung quanh nhiều hơn thì thảm kịch này có lẽ đã không xảy ra.

“Tất cả bọn họ đều nói phụ nữ rất ác độc, nhưng tôi nghĩ đàn ông các anh cũng ác đấy chứ, cực kì ác là đằng khác, hoàn toàn không hợp để so với phụ nữ.” Dương Yến nói nhẹ, ngón tay lướt qua bức ảnh: “Hy sinh tất cả mọi thứ chỉ vì chuyện của riêng mình.”

Người đàn ông dường như rất dịu dàng, một nụ cười dịu dàng lại có thể rất tà ác, đến mức anh vô tình giết một người vì ghen tuông.

Thỉnh thoảng cô muốn hỏi Hứa Cung Diễn, cô rốt cuộc là tốt ở điểm nào, mà anh cứ nhớ nhung.

Và cả Phương Dịch Chung nữa.

Ly hôn rồi, tại sao vẫn quan tâm đến cô, đúng là ngớ ngẩn!

Phương Tinh Nghị bước đến, khoác áo gió của mình lên người cô, thì thầm: “Anh sơ suất rồi.”

Lúc đó anh không biết.

Nếu anh biết sau này anh sẽ thích người phụ nữ này nhiều như vậy, anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô.

Dương Yến hỏi anh: “anh Phương, anh có thích em không?”

“Anh có nên chứng minh nữa không?”

“Vậy thì được.” Dương Yến cố định cà vạt cho anh, giọng cô đặc biệt dịu dàng: “Em nghe nói anh Phương chưa từng yêu, nên em đành miễn cưỡng dạy anh Phương.”

Khi nhìn thấy nụ cười của cô, Phương Tinh Nghị có một cảm giác tồi tệ trong lòng.

“Dạy thế nào?”

Dương Yến cười: “Đầu tiên là đừng khiêu khích phụ nữ, vì phụ nữ rất dễ báo thù. Thứ hai, trong công ty, anh Phương không nên lúc nào cũng tìm em, nếu không em sẽ cho mọi người xem ảnh khỏa thân của anh.”

“...”

“anh Phương, theo đuổi người ta không nên dễ thế, em cũng muốn anh nếm thử cảm giác bị từ chối.”

Phương Tinh Nghị bất lực đáp: “Không phải anh đã xin lỗi rồi sao? Cái chết của Phương Dịch Chung, sai lầm anh đã thừa nhận là rồi, nhà họ Phương cũng chấp nhận nuôi mẹ cậu ta cả đời, điều đó còn chưa đủ sao?”

“Anh xoay em vòng vòng như vậy, anh nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là xong sao!” Dương Yến tức giận, kéo áo gió xuống ném vào vòng tay anh: “Anh thích theo đuổi hay không thì cũng kệ, nhiều người đàn ông vây quanh em lắm, chờ em chọn ấy mà!”

Ánh mắt của Phương Tinh Nghị đang chìm xuống, khiến người ta nhìn mà rùng mình: “Để anh xem, ai dám theo đuổi em.”

“Anh Ngự đấy.” Dương Yến cười khẩy, phóng đại rắm thành cầu vồng: “Anh Ngự quá đẹp trai, quá man luôn!”

“Mẹ anh ấy cũng thích em nhiều lắm, sau khi gả vào nhà anh ấy, em không phải gặp mấy vấn đề như nào là mẹ chồng con dâu, thành thật mà nói, em vẫn thích anh Ngự hơn cơ, em cũng thích ‘người khác’ gọi em là chị dâu nữa.”

“Dương Yến, em đang chọc giận anh sao?”

Dương Yến nhún vai, mỉm cười hì hì: “Không có mà, ồ, để em gọi cho anh Ngự hỏi ảnh có rảnh không thử, trưa nay em thực sự rất muốn ăn đồ ăn Nhật, muốn anh ấy đi cùng ghê.”

Khuôn mặt của Phương Tinh Nghị ảm đạm, ôm mặt cô rồi hôn thật mãnh liệt.

Anh hôn đến khi Dương Yến hết hơi, rồi buông ra, bế cô vắt lên vai, sải bước ra ngoài.

Dương Yến đánh anh: “Anh đang làm gì vậy, buông em ra!”

“Đi ăn đồ Nhật.”

“Hừ! Em không muốn ăn với anh, em đang tìm người đàn ông khác ăn cùng mà, buông em ra!”

“Dừng lại nào.” Phương Tinh Nghị vỗ nhẹ vào hông cô, nói đầy ghen tuông: “Nếu anh còn nghe em đề cập đến người đàn ông khác một lần nữa, anh sẽ trực tiếp đưa em về nhà.”

Nước da Dương Yến bỗng đỏ lên: “Đồ lưu manh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play