“Tổng Giám đốc Phương, cái này cũng quá đáng rồi?” Dương Yến không nghĩ tới anh giở thủ đoạn như vậy, lập tức hít thở không thông: “Không phải tổng Giám đốc Phương bảo tôi sớm giải quyết chuyện của mình, cùng anh xuất ngoại bàn chuyện hợp tác sao?”

“Cô Dương, tôi nói hỗ trợ miễn phí lúc nào?”

"......"

Nhà tư bản chính là không gian trá thì không phải thương gia!!

Dương Yến hít sâu lần nữa, chính mình bảo trì lý trí, dáng vẻ Phương Tinh Nghị vẫn lạnh nhạt như cũ, còn hỏi Dương Yến: "Cô Dương, tôi đưa cô đến khách sạn nào đó, hay là?”

“Phiền tổng Giám đốc Phương đưa tôi về nhà.” Dương Yến khẽ mỉm cười, từ kẽ răng nói ra, cô còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý: “Cảm ơn anh.”

"Khách sáo rồi.”

Dương Yến không tiết lộ địa chỉ với tài xế, nhưng hơn mười phút sau, xe dừng ở cửa nhà họ Phương.

Chờ đến lúc cô hoàn hồn muốn hỏi lại, chỉ nhìn thấy một cái đuôi xe, gió lạnh quạt làm chân, bụng cô run lên, cô nhìn nhìn nhà ở sáng đèn, ánh mắt hung hăng lạnh lùng.

"Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?" Sau khi vào nhà, Dương Yến phát hiện Lục Liên còn ở phòng khách xem TV, lại nhìn chỗ bậc cửa không có giày Phương Dịch Chung, xác định Phương Dịch Chung bị Phương Tinh Nghị dẫn đi.

Dương Yến nắm chắc trong lòng, đồng thời rất cảm kích Phương Tinh Nghị.

Khi trở về, cô còn sợ Phương Dịch Chung ở nhà không dễ làm việc, không nghĩ tới Phương Tinh Nghị đã sắp xếp xong, giống như biết cô sẽ bước nào, làm gì.

"Ngủ không được." Có lẽ là Dương Yến có thai, thái độ Lục Liên khá hơn trước nhiều, không mặt lạnh nữa: “Cô có thai cũng đừng ở bên ngoài chạy linh tinh, làm bị thương đứa nhỏ thì làm sao?”

“Con có chú ý, đứa nhỏ sẽ không sao đâu.” Dương Yến hơi hơi mỉm cười, dựa gần Lục Liên ngồi xuống.

"Mẹ, con muốn mượn mẹ ít tiền.”

Dương Yến nhắc tới tiền, sắc mặt Lục Liên lập tức thay đổi: “Tôi không có tiền! “Cô và Dịch Chung kết hôn lâu như vậy, tiền của hai đứa đều tự mình quản, có khi nào tôi lấy của hai đứa?”

Dương Yến không biết bà già này việc gì phải nói lời này.

Lúc trước cô gả cho Phương Dịch Chung, mẹ chồng nói bóng nói gió, ở trước mặt cô nói nghèo gì đó, cũng không cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, cô liền cầm tiền đưa cho bà ta.

Sau đó mẹ chồng không thoả mãn, mỗi tháng đều phải ám chỉ vài lần, còn cáu kỉnh, Phương Dịch Chung thờ ơ, cuối cùng liền biến thành cô mỗi tháng cố định đưa cho mẹ chồng một nửa tiền.

Dương Yến thu lại hận ý nồng đậm trong mắt, thấp giọng nói: "Mẹ, con thật sự là hết cách, mẹ con ở bệnh viện bệnh rất nặng, nếu không trả tiền trị liệu, bác sĩ đuổi mẹ con ra ngoài.”

“Tôi không có tiền!” Mặc kệ Dương Yến nói như thế nào, Lục Liên một mực chắc chắn không có tiền: “Cô cũng thật là, chuyển mẹ cô tới bệnh viện nhỏ chữa bệnh không phải được rồi sao, cũng tốn không bao nhiêu tiền.”

Dương Yến hoài nghi trước kia có phải đầu óc mình bị nước vào hay không, Lục Liên đau eo đi bệnh viện, cô bởi vì công việc không kịp thời đến bệnh viên thăm mẹ chồng, mẹ chồng đối với hộ lý chỉ cây dâu mà mắng cây hoè.

Rõ ràng chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, lại kiên trì muốn ở bệnh viện nửa tháng, làm kiểm tra toàn thân, tất cả chi phí đều do cô chi trả, bây giờ lại có thể nói ra lời ác độc như vậy.

“Đi bệnh viện nhỏ cũng tốn nhiều tiền như vậy.” Mẹ chồng không khách sáo, Dương Yến cũng không khách sáo, "Mấy năm nay, mẹ lấy từ tay con ít nhất hơn 300 triệu, mẹ lại nói với con không có tiền?”

Mẹ chồng giống như bị lửa thiêu mông, từ sofa nhảy lên, chỉ vào Dương Yến mắng: “Được lắm, bây giờ cô là muốn cùng tôi so đo có phải hay không? Cô gả cho con trai tôi, tôi là mẹ cô, cô không nên cho tôi tiền sao?”

“Tôi xem mẹ là mẹ, mẹ có xem tôi là con dâu sao?” Dương Yến cười lạnh: “Mẹ tôi cần tiền chữa bệnh, mẹ xem giọng điệu của mẹ, giống như muốn mẹ tôi có chuyện gì.”

Lục Liên không ngờ, Dương Yến ngày thường dịu dàng, không dám tranh luận với bà, tối nay lại chống đối mình, bị Dương Yến nói đến sửng sốt, nhất thời quên mắng to.

Chẳng lẽ bà đang nằm mơ sao?

Dương Yến cũng đứng lên, bình tĩnh hỏi: "Tiền, mẹ đưa hay không đưa”

"Không có!" Có lẽ là vì Dương Yến chống đối bà ta, khiến sắc mặt Lục Liên xanh mét: “Dương Yến, nếu cô không muốn ở cùng con trai tôi cứ việc nói thẳng, ly hôn!!”

“Tôi yêu Dịch Chung như vậy, con cũng có rồi, sao lại ly hôn chứ?” Dương Yến hơi hơi mỉm cười, cô ta biết thủ đoạn không tàn nhẫn một chút, Lục Liên chết cũng sẽ không giao tiền.

Dương Yến lấy di động từ trong túi, mở video ra, giơ lên cao, để cho Lục Liên thấy.

Lúc đầu Lục Liên không biết Dương Yến làm cái gì, chờ sau khi nhìn thấy chính mình từ trong video, lập tức phản ứng lại, nhào lên cướp di động của cô, Dương Yến nhẹ nhàng tránh thoát.

“Video này không chỉ có một cái, tôi có rất nhiều.” Dương Yến nói: “Mẹ nói xem nếu đám bạn kia của mẹ, biết mẹ mỗi lần theo chân bọn họ đánh bài đều gian lận, còn trộm đồ của bọn họ, sẽ nghĩ thế nào đây?”

“Cô cô cô, cô nói bậy gì đó! Nhất định video này là cô tìm người cắt ghép!” Lục Liên chửi ầm lên, trong lòng lại vô cùng hoảng loạn, vừa cào vừa cấu Dương Yến: “Đồ đê tiện nhà cô!”

Lúc Lục Liên nhào lên, Dương Yến cũng không khách sáo, đạp một chân lên đầu gối bà ta.

Mẹ chồng ai da, cả người té trên đất, cái trán bị cạnh bàn trà vẽ ra một đường, máu tươi đầm đìa.

‘Máu! Máu!” Lục Liên phát hiện mình đổ máu, hét lên: “Mau đưa tôi đi bệnh viện!”

Mấy người làm nghe thấy động tĩnh từ phòng kề tới phòng khách, ánh mắt Dương Yến lạnh lẽo một cái, cơ thể đám người làm muốn tiến lên hỗ trợ đều run lên, coi như chưa thấy gì, lại đi mất.

Dương Yến ngồi xổm xuống trước mặt mẹ chồng, sắc mặt ôn nhu: “Mẹ, messenger đám bạn bè kia của mẹ con đều có, nếu mẹ cảm thấy video là giả, không bằng gửi cho bọn họ, để bọn họ tới nghiệm chứng?”

“Dương Yến, cô lòng lang dạ sói!” Mẹ chồng che lại cái trán, cả người run run, “Con trai tôi đối xử với cô không tệ, cô lại khi dễ mẹ nó như vậy!”

"Mẹ, ai là người lòng lang dạ sói, mẹ rõ ràng hơn tôi.” Dương Yến lấy di động mẹ chồng tới, đưa cho bà ta: “Bây giờ chuyển cho tôi 450 triệu, bằng không tôi liền gửi đoạn video này đi.”

Ngày mai khách sạn còn có một trò hay, cô không muốn cùng Lục Liên lãng phí thời gian.

Cô mệt nhọc, muốn ngủ.

Lục Liên cho rằng Dương Yến chỉ hù dọa mình, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, không nghĩ tới Dương Yến muốn gửi đoạn video kia cho bạn bè của bà ta, bà lập tức luống cuống.

“Tôi chuyển! Tôi chuyển!” Lục Liên thật vất vả xoay sở trong vòng luẩn quẩn này, có thể khoe ra ở trước mặt những người thân thích kia, nếu bị người ta biết bà ta đánh bài gian lận, mặt mũi bà ta đều không còn.

Lục Liên chia ra ba lần, nhanh chóng chuyển 450 triệu cho Dương Yến, sau đó hung hăng nhìn Dương Yến: "Đã chuyển, có thể xoá video rồi chứ?”

“Chuyển khoản trì hoãn đến rạng sáng, chờ tôi nhận được tiền hãy nói.” Dương Yến thu hồi di động.

Lục Liên không nghĩ tới bị Dương Yến chơi một trận, chửi ầm lên, nhưng mà chân lại trẹo, đứng lên cũng không được.

Sau khi lấy tiền về, Dương Yến cũng không ở lại nhà họ Phương, nơi này sớm đã không phải chỗ ở của cô, cô còn chán ghét ở lại, quay về khách sạn Đại Đô Hội, tìm quầy lễ tân đặt phòng.

“Cô Dương Yến, đúng không?” Quầy lễ tân lưu loát đưa cho Dương Yến một thẻ phòn:, “Đây là bạn cô đã đặt trước, nói cô tới liền đưa cho cô.”

8084, vừa lúc ở đối diện phòng 8082.

Dương Yến vừa thấy thẻ phòng này, không cần đoán cũng biết Phương Tinh Nghị sắp xếp, thoáng kinh ngạc, cô chưa nói sẽ trở lại Đại Đô Hội, tại sao Phương Tinh Nghị lại sắp xếp phòng cho cô?

Nghĩ đến Phương Tinh Nghị khôn khéo, Dương Yến đổ mồ hôi lạnh, bước đi của cô, đều bị anh nhìn thấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play