“Sao vậy?” Trong lòng Dương Yến hơi nóng ruột: “Không phải Cao tiểu thư tự tử chứ?”

“Không phải, ba tôi bị hôn mê, đã được đưa tới bệnh viện.”

“Tôi đi cùng anh.” Ông cụ Phương đối với Dương Yến rất tốt, ông ấy xảy ra chuyện trong lòng Dương Yến cũng không dễ chịu, trực tiếp kéo Phương Tinh Nghị vào xe: “Bệnh viên thành phố sao?”

“Ừm.”

Khu điều trị của bệnh viện, ông cụPhương nằm ở phòng bệnh tư nhân vừa hay có thể nhìn ra ngoài đường, ông cụ đang bóc quýt ăn thì thấy Dương Yến và Phương Tinh Nghị từ taxi bước xuống, trong lòng rất vui.

“Tinh Nghị được đó chứ, lại dẫn Tiểu Yến đến đây.” Ông cụ Phương vội vàng trở về giường, giục trợ lý Tư: “Mau gọi bác sĩ đến cho ta, nói ta bệnh rất nghiêm trọng, sắp chết rồi.”

Trợ lý Tư khóe miệng giật giật: “Ông chủ, như vậy không phải là thái quá rồi sao, ngộ nhỡ___”

“Cậu nói nhiều thế!” Ông cụ Phương không hài lòng: “Bản thân cậu không tìm được bạn gái thì thôi đi, không cần liên lụy đến con trai của ta.”

“Vậy ông chủ cũng không thể lừa Dương tiểu thư.” Trợ lý Tư nói: “Những gì tổng giám đốc Phương làm vẫn không đủ sao?”

Ông cụ Phương phản kích: “Có thể giống nhau sao? Hơn nữa thân thể của ta cũng không tốt lắm. Không Phải, trợ lý Tư rốt cuộc cậu đứng về bên nào vậy? Cậu không phải là gián điệp đó chứ?”

“Ông chủ, tôi không có ý này...”

Trợ lý Tư muốn giải thích, ông cụ Phương sốt ruột ngắt lời anh ta: “Cậu mau đi gọi bác sĩ đến, cậu đã không có người thích, tôi có nói với cậu cũng lãng phí nước miếng.”

“...”

Trợ lý Tư im lặng rời khỏi phòng, trong lòng đang rơi lệ.

Anh ta cúc cung tận tụy vì Phương thị, không được câu khen thì thôi đi, ông cụ Phương còn đả kích anh ta nữa!

Không có thiên lý mà!

Chờ đến khi Dương Yến và Phương Tinh Nghị đến phòng bệnh, thấy trợ lý Tư và bác sĩ đang ở bên, bác sĩ đang làm kiểm tra cho ông cụ Phương, sắc mặt ngưng trọng.

“Tổng giám đốc Phương, Dương tiểu thư.” Trợ lý Tư chào hỏi hai người, dáng vẻ vô cùng đau lòng, cộng thêm tình trạng của ông cụ Phương như vậy, khiến trái tim Dương Yến sụp đổ.

Sắc mặt của Phương Tinh Nghị cũng trầm xuống.

Chờ bác sĩ kiểm tả sau, anh ta đi đến hỏi: “Ba tôi như thế nào rồi?”

Bác sĩ nói: “Ông Phương vỗn có bênh về tim mạch, thuốc cũng không trị được... Anh Phương, có thời gian, nên ở cạnh ông cụ nhiều hơn đi.”

Phương Tinh Nghị lúc đó không nói gì, Dương Yến cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, cô nói với bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, người đi làm việc đi, chúng tôi sẽ ở bên ông cụ Phương.”

Bác sĩ gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi phòng bệnh.

Ông cụ Phương nằm trên giường từ từ mở mắt, sắc mặt mệt mỏi, trông như không có sức sống vậy.

Trợ lý Tư lúc này tim đập rất nhanh, anh ta chưa từng thấy ai giả “người bệnh” giỏ hơn ông cụ Phương cả.

Vì vở kịch đã bắt đầu, anh ta đi đến bên giường bệnh: “Ông chủ, ông tỉnh lại rồi, ông chủ thấy thế nào rồi?”

“Ta cảm thấy rất mệt, haizz, già rồi.” Ông cụ Phương thở dài, ông cụ nhìn thấy Dương Yến, mặt liền sáng lên, vẫy vẫy cô lại: “Tiểu Yến, lại đây.”

Dương Yến vội qua đó, nắm tay ông cụ: “Bác Phương.”

“Cảm ơn cháu đã đến thăm ta.”

“Bởi vì cháu nhớ bác, nên cùng anh Phương đến đây.” Dương Yến cười nói: “Nếu bác không chê, sau này cháu rảnh sẽ đến thăm bác, được không?”

Ông cụ Phương nháy mắt, trợ lý Tư âm thầm đi đến bên cạnh Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc phương, ông chủ muốn nói chuyện với Dương tiểu thư, chúng ta ra ngoài trước đã.”

Phương Tinh Nghị không nói gì, liền đi ra ngoài cùng trợ lý Tư.

“Ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu, nhưng ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành.” Ông cụ Phương nói.

Dương Yến an ủi ông cụ: “Bác nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Ông cụ Phương nắm tay Dương Yến: “Chuyện của ta và Tinh Nghị, là một bí mật không thể công khai, chỉ có cháu biết ta biết, ta hy vọng cháu có thể tha thứ cho Tinh Nghị.”

“Dịch Chung chết rồi, ta rất đau lòng, nhưng đó không phải lỗi của Tinh Nghị, hơn nữa Lục Liên còn có một đứa con trai nữa, có thể chăm sóc cô ta, Tinh Nghị cái gì cũng không có.”

“Bác bây giờ không cần nghĩ nhiều như vậy, nên dưỡng bệnh cho tốt.” Dương Yến cắn cắn môi: “Nhất định sẽ có người chăm sóc anh Phương mà.”

Ông cụ Phương có chút thất vọng: “Tiểu Yến, cháu thật sự một chút cũng không thích Tinh Nghị sao?”

Dương Yến không nói gì.

Có thích, nhưng cô không thể buông bỏ được chuyện trong quá khứ.

“Phụ Nữ thích Tinh Nghị rất nhiều, nhưng hai người có thể ở bên nhau đươc ahy không, phải xem duyên phận.” Ông cụ Phương nói: “Nó cũng không trẻ nữa, sớm đã qua 30 tuổi rồi!”

Ông cụ vỗ vỗ tay của Dương Yến: ‘Không thích cũn không sao cả, tình cảm không thể ép bược, ta chỉ hy vọng cháu có thể giúp ta chăm sóc nó, ta cũng an tâm đi rồi.”

“Bác Phương, bác đừng nói vậy mà.”

“Thân thể ta thế nào ta đều biết rõ.” Ông cụ Phương lấy ra chiếc nhẫn saphia dưới gối, là quà lần đầu ông cụ tặng cô, và bị cô trả lại: “Chiếc nhẫn này hay là cháu cầm đi, nếu như cháu cảm thấy cô gái nào tốt, thì giới thiệu cho Tinh Nghị, rồi tặng chiếc nhẫn này cho người ấy.”

Ông cụ không có bắt Dương Yến nhận lấy chiếc nhẫn, mà chỉ tạm thời giao cho cô bảo quản.

Dương Yến không biết nói gì để từ chối cả, chỉ đành nhận lấy nó: “Dạ được, cháu cầm, nếu anh Phương thật sự kết hôn với Tống tiểu thư, cháu sẽ giao lại cho cô ấy.”

Đúng là gừng càng già càng cay, ông cụ Phương từ trong lời của Dương Yến ngửi ra cái gì đó không đúng, ông cụ nhếch nhếch khóe miệng, giả vờ yếu đuối: “Tiểu Yến, vất vả cho cháu rồi.”

Ngoài phòng bệnh, Phương Tinh Nghị cào cào ngón tay lên quần âu, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Sau đó, anh dường như hiểu ra được cái gì đó, lước nhìn trợ lý Tư, nói: “Tôi vừa nãy có ngửi thấy mùi quýt trong phòng.”

“Tôi ăn đó.” Trợ lý Tư cứng rắn nói: “Bởi vì quá lo lắng, miệng không ngậm vào được.”

Phương Tinh Nghị cười lạnh: “Vậy sao? Đợi tôi mua cho cậu 5 cân quýt, còn muốn nhìn cậu ăn hết nữa.”

Quá độc mà!

Trợ lý Tư đỡ không nổi, đành nói ra: “Tống giám đốc Phương, tôi chỉ là người làm công thôi, đều là chủ ý của ông chủ, anh tôi nghiệp tôi đi mà.”

Phương Tinh Nghi sắc mặt trầm xuống, những gân xanh trên trán anh nổi lên rất rõ ràng: “Tôi cứ thấy kỳ lạ mà, ba ở nhà trồng hoa tắm nắng mỗi ngày, một chút tâm sự cũng không có, sao có thể hôn mê được!”

Trợ lý Tư yếu ớt nói: “Thật ra ông chủ cũng có tâm sự phiền muộn, là thiếu cháu chơi cùng.Tổng giám đốc nếu nếu như đáp ứng được nguyện vọng này của ông chủ, ông chủ sẽ không nháo như vậy nữa,”

“Cần cậu nói sao?”

Trợ lý làm công im miệng luôn, đứng tránh ở một bên!

Anh ta khổ quá mà!

Nửa tiếng sau, Dương Yến từ trong phòng đi ra, hình như có chút buồn, nhưng cô lại cố che giấu nỗi buồn đó đi.

Dương Yến nói: “Bác ấy ngủ rồi.”

Phương Tinh Nghị nhìn vào trong phòng bệnh, vừa tức vừa buồn cười, chắc chắn là như anh đoán thôi, vì thế giờ vờ ngủ, sợ anh vào phòng hỏi hăn đây mà.

“Vậy trợ lý Tư ở lại đây, tôi đưa em về.” Phương Tinh Nghị lấy chìa khóa xe từ chỗ trợ lý Tư.

Dương Yến muốn từ chối, nhưng Phương Tinh Nghị lại khăng khăng như vậy, cô cũng không muốn phí thời gian đứng ở đây, thôi bỏ đi, hai người cùng nhau đi ra xe.

Sau khi lên xe, cô một lời cũng không nói, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Phương Tinh Nghị thấy thái độ của cô không đúng, hay là bị ông cụ dọa cho rồi, anh liền nói: “Dương tiểu thư, mặc kệ ba tôi nói gì với em, em đừng để trong lòng.”

Dương Yến từ ông cụ Phương biết chuyện của ba mẹ Phương Tinh Nghị, nghe anh gọi như vậy, cô cảm thấy càng khó xử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play