"Cô cũng biết, Tinh Nghị không còn nhỏ nữa, phụ nữ bên cạnh nó cũng rất ít, cô là người đầu tiên khiến nó để ý như vậy. Tôi hi vọng cô có thể tha thứ cho Tinh Nghị, tha thứ cho cách làm cực đoan kia của nó."

Nhưng Dương Yến lại đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ông Phương, thời gian không còn sớm nữa, tôi có chút việc phải đi rồi."

Cô lễ phép nói lời chào.

Phương Tinh Nghị vẫn đang ở phòng khách chờ, sau khi thấy Dương Yến xuống lầu, anh đẩy xe lăn tới: "Tôi đưa cô về."

"Không cần." Dương Yến nhìn anh một chút, ánh mắt lạnh lùng, "Anh Phương đi lại bất tiện."

Trong lòng Phương Tinh Nghị đang không thoải mái, lại càng thêm bực bội, anh không thích vẻ mặt không có nụ cười này của Dương Yến.

Thấy Dương Yến xoay người rời đi anh trực tiếp kéo cô lại.

Dương Yến hỏi: "Anh Phương, có việc gì sao?"

"Chuyện tai nạn xe, thật xin lỗi cô." Người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo lạnh lùng bây giờ lại đang cúi đầu: "Là tôi lợi dụng sự tin tưởng của cô. Tôi phải làm thế nào thì cô mới có thể tha thứ cho tôi?"

Dương Yến cương quyết đẩy tay anh ra, mỉm cười nhưng lại lạnh lùng xa cách: "Không cần, tôi đã nhận được lời xin lỗi của anh Phương rồi."

Lúc gần đi, cô lại nói thêm: "Anh Phương, Phương Dịch Chung vì tôi nên mới chết, người phải áy náy chính là tôi, người phải báo thù cho anh ta cũng là tôi, có một số việc, hi vọng anh đừng nhúng tay vào."

Cô cũng không cần đến sự giúp đỡ của Phương Tinh Nghị.

Dương Yến đi ra ngoài đụng phải hai người Yến Cảnh Niên và Lục Văn Thù, Lục Văn Thù vẫy tay chào hỏi với Dương Yến nhưng Dương Yến lại không thèm quan tâm, đi thẳng.

Lục Văn Thù kinh ngạc: "Cô ấy thật sự quá thờ ơ lạnh lùng với tôi."

Yến Cảnh Niên lườm anh ta một cái.

Sau khi vào nhà, anh ta thấy Phương Tinh Nghị gắt gao mím môi, nhìn chằm chằm ra phía cửa, trong mắt đều là thần sắc phức tạp.

Yến Cảnh Niên lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho Phương Tinh Nghị: "Anh hai không quên được chuyện ngày hôm nay à? Dù sao anh cũng chưa thử qua thuốc này, thử một chút xem hiệu quả thế nào."

Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi không có tâm tình đùa giỡn với cậu."

"Em cũng đâu có nói đùa."

"..."

"Anh hai đang đau lòng." Lục Văn Thù góp vui, chậc chậc miệng: "Còn nói là không thèm để ý tới Dương Yến, kết quả lợi dụng người ta xong, sau khi người ta hận anh rồi, anh hai lại hối hận."

Đôi mắt Phương Tinh Nghị đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm anh ta.

Lục Văn Thù cảm thấy trên người anh tỏa ra sát khí, vội vàng lùi về sau, ngượng ngùng cười: "Sự thật mà, anh hai đúng là đã lừa Dương Yến."

"Anh hai không cần lo lắng, Dương Yến đi thì vẫn còn có một cô Tống." Yến Cảnh Niên chậm rãi nói: "Dương Yến không chúc phúc cho anh hai và cô Tống sao?"

"Tôi đã nói làm sao Kỳ Kỳ lại nói câu nói như thế được." Phương Tinh Nghị nhớ tới lúc Tưởng Song Kỳ bị phỏng vấn, những lời kia, còn có cách xưng hô đối với Tống Tĩnh Hòa: "Sợ không đủ náo nhiệt sao?"

"Đúng vậy, không đủ náo nhiệt." Yến Cảnh Niên thừa nhận, còn nói: "Dương Yến nhìn rất thờ ơ, nhưng anh hai lại rất khác biệt, mấy hôm nay đã ký sai mấy phần tài liệu."

Lục Văn Thù ôm ngực: "Anh hai đúng là lừa đảo, nói cái gì mà đối với dòng chữ này không quan tâm, muốn đi rửa, kết quả đây, vẫn còn ở trên ngón tay của anh. Miệng lưỡi đàn ông đúng là quỷ gạt người!"

Yến Cảnh Niên nhìn anh một chút: "Anh đã làm phẫu thật rồi sao? Sao ngực lại không lớn?"

"Mẹ kiếp, tôi là thẳng nam đường đường chính chính!"

"Tôi không gọi các cậu tới đây để nói nhảm." Sắc mặt Phương Tinh Nghị âm trầm, nhìn vô cùng đáng sợ.

Yến Cảnh Niên không dám lộn xộn nữa, nghiêm trang nói: "Đại ca đã ký hợp đồng với Tổng giám đốc Thiệu của Long Đằng, đã thỏa thuận xong xuôi, còn về phần Phương Chính Thành, anh hai muốn xử lý thế nào?"

Lục Văn Thù cũng nói: "Đồ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi anh hai phân phó."

"Cầm đi cho Dương Yến đi." Phương Tinh Nghị nghĩ đến việc Dương Yến quan tâm đến Phương Dịch Chung đã cảm thấy rất khó chịu: "Phương Dịch Chung vì cô ấy nên mới chết, cô ấy muốn tự mình báo thù."

Lục Văn Thù hâm mộ: "Nếu tôi có thể gặp được người phụ nữ như thế này, nếu phải chết thay cô ấy tôi cũng bằng lòng."

Khuỷu tay Yến Cảnh Niên hung hăng huých anh ta một phát.

Phương Tinh Nghị cũng không nói gì, chỉ dùng tay vỗ vỗ ngực, cảm giác nơi này có một chút đau.

Anh cũng không hiểu, làm sao mình cứ quan tâm tới Dương Yến như vậy, bởi vì một số việc đã làm với cô mà hối hận, đau lòng.

Rõ ràng Dương Yến cũng không xuất sắc bao nhiêu.

- -

Dương Yến có nhờ Quách Thường Phúc tra thông tin về Phương Chính Thành, muốn thu thâp chứng cứ phạm tội của anh ta, đối với chỗ tài liệu mà Lục Văn Thù đưa tới, cô cũng không hề khách sáo, nhận hết.

Trong phần tài liệu này, không chỉ có chuyện Phương Chính Thành mở công ty ma để lấy tiền từ các nhà đầu tư, anh ta còn cùng người khác đấu thầu hạng mục ZF(Chính phủ), ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.... Tất cả các loại chuyện mờ ám khác.

Thậm chí, bao gồm cả hành tung hiện tại của Phương Chính Thành.

Dương Yến dùng chín tỷ đồng ký hợp đồng cùng một đội, sau đó đưa tư liệu về Phương Chính Thành cho bọn họ.

Sau đó không lâu, Nam Thành liền nổ ra tin tức, Phương Chính Thành ở câu lạc bộ cưỡng hiếp một học sinh còn trong tuổi vị thành niên đến chết, ngay đêm đó đã bị bắt đưa đến Cục cảnh sát, tiếp theo trên mạng lại tuôn ra đủ loại tham ô của anh ta.

Tòa án Nam Thành tra xét lại thấy chứng cứ hoàn toàn xác thực, cộng thêm việc Phương Chính Thành cưỡng hiếp trẻ vị thành niên tới chết, không cho anh ta cơ hội khiếu nại trực tiếp phán quyết tử hình.

Hơn nữa còn lập tức chấp hành.

Sau khi nhận được tin tức, khuôn mặt Dương Yến lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Phương Dịch Chung, tôi đã báo thù cho anh rồi.

Vụ bê bối của Phương Chính Thành đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến Phương thị, mặc cho Phương Chính Á cố gắng như thế nào, Phương thị vẫn uể oải suy sụp, một tháng sau liền tuyên bố phá sản, bị Long Đằng thu mua.

Mọi người vẫn chưa nguôi ngoai, phải biết trước kia Phương Chính Á từng mở công ty bán thuốc giả hại chết không ít trẻ em, còn bởi vì khuếch trương nhân mạch đã từng thân mật với không ít người.

Từng việc từng việc, quả thực so với Phương Chính Thành còn đặc sắc hơn.

Mặc dù Phương Chính Á mời luật sư tốt nhất biện hộ cho mình, nhưng chứng cứ đã rành rành trước mắt, luật sư cũng không thể gỡ nổi, cuối cùng Phương Chính Á bị phán quyết hai mươi năm tù.

Phương thị sau khi bị Long Đằng thu mua cũng dần dần khởi sắc, cổ phiếu dần phục hồi, nhà máy cũng vận hành trở lại, sau đó Phương Tinh Nghị xuất hiện trước mặt công chúng, không còn phải ngồi xe lăn nữa, đoán chừng hai chân đã khỏi.

Nửa tháng sau, Phương thị phát biểu trình bày rõ, cảm ơn tập đoàn Long Đằng đã trợ giúp mình. Lúc bấy giờ mọi người mới biết, hóa ra Phương thị không trực thuộc Long Đằng, người có cổ phần nhiều nhất nắm giữ Phương thị là Phương Tinh Nghị.

Cốt truyện thay đổi giống như tàu lượn khiến mọi người nhất thời không cách nào tiêu hóa nổi.

Một tập đoàn có giá trị hơn trăm tỷ, trong một năm đổi ba người lãnh đạo, từng bị phá sản, bị thu mua, cuối cùng vẫn về tay người nhà họ Phương.

Thật quá kích thích!

Liên quan tới truyền kỳ của Phương thị, các tờ báo nhao nhao thi nhau đưa tin, Dương Yến lại chỉ xem thoáng qua, không có hứng thú.

Sau khi giải quyết Phương Chính Thành xong, cô liền bắt đầu tìm công việc mới.

Bởi vì từng làm việc ở Phương thị có sơ yếu lý lịch rất đẹp nên cô rất nhanh đã tìm được công việc, là ở một tập đoàn thuộc một gia đình có danh tiếng ở Nam Thành.

Lúc đầu cô chỉ nhận lời mời làm phiên dịch, nhưng Tổng giám đốc của công ty lại nói: "Cô Dương, cô làm phiên dịch thì đúng là người tài mà không được trọng dụng. Tôi cũng biết chuyện của Phương thị, cô rất có năng lực, ngồi vị trí này của tôi còn thừa sức."

Phó tổng của công ty đã bị điều tới chi nhánh ở nước ngoài, vị trí Phó tổng bây giờ vẫn đang để trống, cộng thêm lương một năm rất hậu hĩnh nên Dương Yến liền tới công ty này làm Phó tổng.

Bất kể như thế nào cô cũng không nghĩ ra, tất cả đều do Phương Tinh Nghị âm thầm sắp xếp.

"Phó tổng Dương."

Trong lúc Dương Yến đang xử lý tài liệu, trợ lý gõ cửa tiến vào nói với cô: "Tổng giám đốc Trần có việc sáu giờ tối nay phải bay tới thủ đô, tiệc rượu buổi tối anh ấy nói giao cho cô xử lý."

Dương Yến đồng ý, cô biết các lão đại trong giới thương nghiệp thường xuyên tổ chức tiệc rượu, chỉ vui chơi giải trí, tâm sự mà thôi.

Đi chơi cũng không sao.

Tâm tư của cô đều đặt cả vào trong công việc nên không chú ý nghe rõ trợ lý nói, đương nhiên cũng không biết, lần này không phải là tiệc rượu bình thường mà là Phương thị đặc biệt tổ chức tiệc chúc mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play