Câu lạc bộ “Thiên Nhạc cung” là nơi trăng hoa nức tiếng đốt tiền ở thành phố, nam nữ muôn hình muôn vẻ cái gì cũng có.
Dương Yến ngồi ở trước quầy bar, mấy chén Whiskey xuống bụng, ý nghĩ tà ác trong đầu nhanh chóng hình thành.
Sinh đứa bé với ai mà chả được? Tìm một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, đứa bé cũng xinh đẹp hơn!
Trong lòng nghĩ như thế, tầm mắt tuần tra qua giữa sàn nhảy, bỗng dừng lại ở bóng người cao lớn cách đó không xa.
Tuy không thấy rõ bề ngoài anh ta, nhưng ngoại hình cao lớn trong đám người có vẻ rất đặc biệt.
Anh ta gần như bị vây kín, phía sau là mấy người mặc tây trang đi giày da và đoàn cả trai lẫn gái.
Chọn anh ta!
Sau khi lấy chủ ý, Dương Yến hít sâu một hơi, lắc đầu mấy lần, rồi đi giày cao gót “xiêu xiêu vẹo vẹo”đi về phía người đàn ông kia.
“Đau đầu quá!”
Khi đi ngang qua, Dương Yến giả vờ không cẩn thận trẹo chân ngã, ngã cắm đầu ngay vào ngực Phương Tinh Nghị.
Đôi bàn tay to mạnh mẽ xuyên qua vùng thắt lưng Dương Yến, vững vàng đỡ lấy cô.
Trong bờ ngực xa lạ lạnh cứng, hơi thở hóc-môn nam tính mạnh mẽ càn quét, Dương Yến chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ngay cả lý trí vốn có cũng đã bay mất hút.
“Anh thơm ghê á……”
Mày Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhướn lên, mà trợ lý đặc biệt và vệ sĩ đứng sau anh cũng trợn mắt há mồm.
Ban ngày ban mặt, có người phụ nữ táo bạo thế này!
“Này cô, xin cô tự trọng.” Giọng người đàn ông lạnh như tảng băng dày mười mét, như hồ băng khiến kẻ khác sa đọa.
Dương Yến sửng sốt, giọng nói quen thuộc khiến cô không kìm được ngẩng đầu, rồi ngay lúc ấy rơi vào đôi mắt Phương Tinh Nghị, đôi mắt ấy như ngôi sao lạnh lẽo, lạnh tới nối khiến người ta không rét mà run.
Giờ phút ấy, trái tim Dương Yến gần như ngừng đập!
Cô trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh sát rạt, sau một lúc lâu mới mở cánh môi anh đào, chần chừ hỏi: “Chú…… Chú Phương?”
Trời ơi, rốt cuộc cô tạo nghiệp gì, thế mà đi chọn Phương Tinh Nghị, chú họ của Phương Dịch Chung!
Tuy mọi người đều biết anh ta chỉ là đứa con nuôi ông nội nhận, vốn dưới gối ông Phương không có con, từ rất sớm đã đưa Phương Tinh Nghị ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ra sức học quản lý, vào ngày đại thọ sáu mươi tuổi ấy giao quyền thừa kế Công ty nhà họ Phương cho Phương Tinh Nghị!
Anh là người độc thân vàng trong giới quyền quý Kinh đô, là nhân vật lớn để người ta nhìn lên.
Mẹ chồng cô không chỉ một lần muốn leo lên núi lớn Phương Tinh Nghị, nói chức vị của Phương Dịch Chung thăng tiến toàn bộ dựa vào chú của anh ta, tiếc là nghe nói đối phương ngay cả thời gian phản ứng với bà cũng không có.
Nên với Dương Yến, cơ hội gặp mặt với Phương Tinh Nghị có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như thế.
Khuôn mặt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, liếc mắt đã nhìn thấu tất cả tâm sự của cô, dáng người gầy lộ vẻ lạnh lùng.
“Chú Phương……Rất xin lỗi.”
Khi Dương Yến lần thứ hai gọi xưng hô “chú”, Phương Tinh Nghị mới phản ứng kịp.
Anh cau mày, lập tức thả Dương Yến ra, mắt không gợn sóng chuẩn bị rời đi.
Anh đối với loại phụ nữ chủ động đưa mình không có hứng thứ quá nhiều.
“Chú Phương, chờ một chút!”
Dương Yến cắn răng, binh tới tướng chặn, cô chỉ đơn giản làm mọi thủ đoạn, nếu có thể lên tòa núi vàng Phương Tinh Nghị thì sao không phải chuyên tốt?
“Tôi…… Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, uống quá chén, chú cứ yên tâm để tôi một mình trong quán bar được không? Người chỗ này không an toàn.” Dương Yến cắn môi, giả bộ dáng vẻ cả người lẫn vật đều vô hại.
Cô âm thầm lén quan sát Phương Tinh Nghị, thấy anh ta vẫn như trước mặt không thay đổi, giả vờ thành bộ dạng bị đau, xiêu vẹo vuốt ve mắt cá chân cô, run run nói: “Huống chi vừa nãy tôi còn trẹo chân…… Đau lắm á.”
Nếu vừa rồi sắc mặt Phương Tinh Nghị không hề gợn sóng, giờ phút này khóe môi đã cong thành độ cong cười nhạo, trong mắt cũng hiện lên chút hứng thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT