Phương Tinh Nghị nheo mắt, giọng nói rét lạnh thấu xương: "Hứa Cung Diễn, cậu đã chọc giận tôi."
"Vậy tôi thật vinh dự có thể được tổng giám đốc Phương dượng ý." Hứa Cung Diễn dường như sức khỏe không tốt, lại ho kịch liệt, thở không ra hơi một lúc lâu.
Có người nói với Hứa Cung Diễn đến giờ rồi.
Khi sắp kết thúc cuộc gọi, Hứa Cung Diễn nói: "Vụ tai nạn xe tôi sẽ không để yên. Phương tổng, làm tốt việc chọn một phần nghĩa trang cho cô của cậu đi."
Nói xong rồi thì tắt máy.
Trợ lý Tư cảm thấy sau khi tổng tài nhà mình nhận điện thoại, khí thế càng bức người, sau lưng cảm thấy hơi lạnh.
Phương Tinh Nghị thanh âm lạnh lùng: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa?" trợ lý Tư nói: "Tổng giám đốc Long Đằng Thiệu ngày mai sẽ về nước, ngài Ngự mấy ngày sau sẽ về nước."
"Ra ngoài đi."
Phương Tinh Nghị nói xong câu đó, trợ lý Tư lùi trốn ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng hội nghị, cảm thấy cuộc sống đã trở lại, anh ta nhìn viên kim cương trong tay hít thở liên tục.
Ai, sự tình càng trở nên phức tạp rồi.
Dương Yến sau khi rời khỏi Phương thị, thẩn thờ như một hồn ma bước đi dưới mưa.
Cô cũng không biết phải đi đâu, cảm thấy trong lòng trống rỗng, điện thoại không ngừng đổ chuông. Cô dứt khoác ném nó vào thùng rác, thấy bên đường có một chiếc xe taxi đang dừng liền lê bước đi qua.
"Đến đường Cẩm Viên."
Sau khi xe đến nơi, Dương Yến đưa ba trăm nghìn cho tài xế, đội mưa đi vào tiểu khu.
Cô cảm thấy rất khó chịu, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Sau khi mẹ Dương mở cửa, nhìn thấy Dương Yến toàn thân ướt đẫm, quần áo trên người còn dính máu, giật mình: "Sao vậy? Mau vào đây mẹ lấy khăn cho con." Nhanh tay kéo Dương Yến vào trong.
Dương Yến thấy một đôi giày da của đàn ông ở lối vào, cô nghĩ là Quách Thường Phúc trở về, sau khi bước vào phòng khách mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở sofa, mặc tây trang thẳng thớm.
Cô cứng ngắc bước chân qua.
"Nhược An." Người đàn ông trung niên hướng Dương Yến đi đến. Ông ta thành thục ổn định, gương mặt giống với Quách Thường Phúc, khóe mắt có vài nếp nhăn, trông có vẻ đã năm mươi tuổi rồi.
"Ông dựa vào đâu mà gọi tên của tôi!" Dương Yến lạnh mặt trách móc và đẩy ông ta ra ngoài: "Nơi này không hoan nghênh ông, ông cút đi cho tôi. Đi ra!"
Quách Lệ Lãng mặc cô đẩy mình ra cửa nhưng không bước ra: "Nhược An, ba biết ba có lỗi với mẹ con, chị em con, sau này ba sẽ toàn lực bù đắp."
Dương Yến lạnh lùng nói: "Tôi không có ba, cũng không cần sự bù đắp của ông. Tôi nói rồi, nếu như ông dám đến làm phiền mẹ con tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông. Cút đi!"
Lúc này mẹ Dương cầm khăn bước ra.
"Thôi bỏ đi." Mẹ Dương nói, cầm khăn lông lau tóc cho cô: "Con đi tắm trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Mẹ, chuyện trước kia mẹ đều quên hết rồi hả!" Dương Yến giận dữ ném khăn xuống đất, hôm nay cô đã chịu đủ đau khổ rồi, không ngờ khi về nhà còn phải đối diện với việc này.
Cô chỉ vào Quách Lệ Lãng, nghiêm khắc nói: "Ông ta làm ăn thất bại, chê mẹ vô dụng, không tiền, ông ta ép mẹ ly hôn khi đang mang thai, sang Nhật tìm người phụ nữ khác kết hôn. Những chuyện này mẹ đều quên rồi ư?"
Mẹ Dương nhìn Quách Lệ Lãng, thở dài một hơi: "Những chuyện trước kia bỏ qua hết đi."
"Dựa vào cái gì mà phải bỏ qua!" Dương Yến ghét bỏ: "Con muốn mẹ sống hạnh phúc, Thường Phúc mua nhà cho mẹ ở nhưng mẹ lại mở cửa cho người đàn ông này vào, mẹ thật sự là hồ đồ rồi."
Dương Yến giận dữ như vậy, mẹ Dương cũng không dám nói gì.
Quách Lệ Lãng giữ chặt cánh tay của Dương Yến, hạ thấp thái độ: "Nhược An, điều là ba không tốt, bất luận con muốn tiền hay là thứ gì, ba đều có thể cho con."
"Nhưng mà ba xin con cứu em trai của con, thằng bé chỉ mới có mười lăm tuổi, cuộc sống còn rất dài. Sau này nhất định sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của con, sẽ hiếu thảo với anh chị em các con."
Lúc này Dương Yến mới phát hiện phòng khách còn có một cậu con trai gầy gầy, cao một mét bảy mươi mấy, nhìn giống như Quách Thường Phúc lúc học cao trung, chỉ là nhìn cậu ta khôn ngoan hơn Quách Thường Phúc.
Cậu ta bước đến bên cạnh Quách Lệ Lãng, nhìn Dương Yến cẩn thận lên tiếng: "Chị."
"Tôi không phải là chị của cậu, đừng có gọi lung tung." Dương Yến trừng mắt nhìn cậu ta, tay chỉ ra phía cửa: "Quách Lệ Lãng, mang con trai của ông cút đi."
Quách Lệ Lãng nói: "Nhược An, đó làm em trai của con..."
"Tôi chỉ có Quách Thường Phúc là em trai!"
"Coi như là ba cầu xin con đi được không?" Quách Lệ Lãng cay đăng cầu xin: "Bình Ngân mắc bênh máu trắng, chị có tủy của con và Nhược Linh mới phù hợp, rút dượng tủy sẽ không làm tổn hại tới con."
Nghe ông ta nói như vậy, Dương Yến đều hiểu hết rồi, cô mỉa mai nói: "Là con trai của ông mắc bệnh máu trắng sắp chết à? Vậy lúc đầu ông bỏ vợ bỏ con ông đã nghĩ qua bọn họ sẽ sống như thế nào không?"
"Nhược An."
"Nhược Linh ở nước ngoài quay phim, không cần xem tình cảm cha con các người." Dương Yến nháy mắt lạnh lùng: "Khi nào con trai ông chết tôi sẽ đến đến chia buồn, muốn tôi hiến tủy, nghĩ cũng đừng nghĩ đến."
"Quách Nhược An." Quách Lệ Lãng bị chọc giận, trừng mắt nhìn Dương Yến: "Cho dù ba và mẹ con sau khi ly hôn có như thế nào đi nữa thì mạng của con vẫn là của ba."
Dương Yến cười khẩy: "Ông chỉ hiến một con t*ng trùng, là mẹ tôi mang thai mười tháng sinh ra tôi, hơn nữa là một người trưởng thành, tôi có quyền quyết định thân thể của tôi."
"Chuyện gì vậy?"
Có âm thanh ở bên ngoài, là Quách Thường Phúc về rồi.
Khi nhìn thấy Quách Lệ Lãng, khuôn mặt cậu lập tức ảm đạm, nấm đấm của cậu không kiểm soát được đã vung ra.
Gương mặt của người đàn ông này cậu không biết đã nhìn bao nhiêu lần trên tài liệu, cậu cực kỳ giận dữ!
"Thường Phúc, đừng làm loạn!" Dương Yến dùng lực kéo tay Quách Thường Phúc, lạnh lùng nói: "Con trai của ông ta mắc bệnh máu trắng, cứ để cho ông ta đau lòng đi, không đáng làm bẩn tay em."
"Cút!" Quách Thường Phúc nhìn chằm chằm Quách Lệ Lãng đầy tức giận: "Tôi cảnh cáo các người đừng quay trở lại, ông đã tìm đến đây rồi thì đừng tưởng tôi không dám giết ông."
Dương Yến nhìn Quách Lệ Lãng: "Quách Lệ Lãng, vì chuyện của con trai ông mà đã hao tổn tâm huyết rồi, sớm tìm kiếm sự đồng tình của chị em dượng tôi, còn kiểm tra số liệu thân thể của dượng tôi."
"Tốt thôi, xem ra người vợ Nhật Bản mà ông cưới được không tệ, phát tài rồi. Ông nhiều tiền như vậy, nên bỏ tiền để tìm người hiến tủy cứu con trai của ông đi. Tôi sẽ không hiến."
"Quách Thường Phúc, đóng cửa."
Quách Thường Phúc không khách khí đẩy đứa nhỏ ra, cánh cửa bị đóng liền ngăn cách bọn họ.
Cậu ta nhìn cánh cửa đóng kính, im lặng hồi lâu cuối cùng mới mở miệng: "Ba, chị và anh trai dường như không thích con, con chờ ở đây để xin lỗi chị."
"Không cần, đi thôi."
Thái độ đó của Dương Yến, cứng mềm không ăn, Quách Lệ Lãng biết không có cách liền mang đứa con trai rời đi.
Ngồi lên xe, Miya Bình Ngân hỏi: "Ba, dượng chúng ta đi đâu?"
"Thân thể của con không thể hoạt động nhiều, phải trở về bệnh viện." Quách Lệ Lãng sờ đầu cậu ta, mặc dù Quách Thường Phúc cũng là con trai của ông ta, nhưng đã không nhìn cậu lớn lên từ nhỏ nên không thân thiết.
Trước khi đến bệnh viện, Quách Lệ Lãng mang Miya Bình Ngân đến nhà hàng ăn tối.
Cao Mỹ Hyđẩy cửa bước vào nhà hàng, nhìn bốn phía thấy Quách Lệ Lãng và Miya Bình Ngân liền bước nhanh qua: "Dượng dẫn Bình Ngân đến Nam Thành, sao lại không để con ra sân bay đón?"
"Chị Maiko!" Miya Bình Ngân ngoan ngoãn chào cô ta.
"Thật ngoan."
"Hôm nay dượngng ta cũng mới đến." Quách Lệ Lãng đưa cốc cà phê cho Cao Mỹ Hy, cười khẽ: "Ta mang Bình Ngân đến tìm vợ trước, cầu cô ta, nhưng lại bị đứa con gái đuổi ra ngoài."
"Con gái của dượng không đồng ý sao?" Cao Mỹ Hy chau mày, bất mãn nói: "Hiến tủy lại không làm tổn hại gì đến cô ta, hay là cô ta chê tiền dượng đưa cô ta không đủ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT