Bác sĩ chỉ đành chịu trước lời cầu xin tha thiết của cô tư nhà họ Phương: "Vấn đề không phải là tiền, là...chân của tổng giám đốc Phương bị thương nghiêm trọng, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Xin lỗi bác, tôi phải đi làm việc đây."
Bác sĩ còn phải nhanh chóng tiến hành ca mổ tiếp theo nên nhanh chóng cất bước, y tá đẩy cáng cứu thương đưa Phương Tinh Nghị vào phòng bệnh, ngoài phòng phẫu thuật chỉ còn lại những người nhà họ Phương và mấy người Đường Yến với Yến Cảnh Niên.
Mấy người Yến Cảnh Niên biết được sự cố này từ miệng của bác sĩ, sắc mặt bọn họ thoắt cái đã thay đổi. Lục Văn Thù hơi kích động muốn đi kéo bác sĩ lại, Yến Cảnh Niên vươn tay kéo giựt cậu ta về.
"Đủ rồi, còn chưa đủ loạn à?" Yến Cảnh Niên trừng mắt nhìn cậu ta rồi mới quay sang phía Đường Yến, gương mặt rất đỗi nghiêm nghị: "Cô Đường, không phải cô nói tình huống của anh hai tôi khá lắm à, sao lại thế này?"
"Tôi, tôi không biết nữa..." Rõ ràng lúc trên xe cứu thương, y tá đó đã nói với cô không sao đâu, tại sao lại thành thế này cơ chứ: "Nếu như tổng giám đốc Phương không đưa tôi về thì tốt rồi..."
Có thế mới không đụng phải chiếc xe mở đèn pha chạy ngược chiều ấy, sẽ không bị tai nạn giao thông trí mạng như vậy.
"Đã kêu mấy người đi từ lâu rồi mà cứ khăng khăng đứng đây!" Phương Cẩn Linh quất túi lên người Đường yến, tức giận sôi trào: "Kết quả thế này mấy người có hài lòng rồi phải không? Cô làm ra vẻ đáng thương cho ai coi!"
Phương Dịch Chung ôm cô vào lòng, cản Phương Cẩn Linh lại không cho cô ta đánh đánh mắng mắng nữa: "Không ai muốn chú họ xảy ra chuyện thế này hết, đây chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, cô đừng có trách cô ấy!"
Phương Cẩn Linh cười lạnh: "Hiện giờ muốn kết luận có phải việc ngoài ý muốn hay không hãy còn sớm lắm! Chỉ cần tôi còn ở Phương thị một ngày thì không cho phép cô ta trở về Phương thị làm việc!"
"Cãi nhau xong chưa?" Mấy tiếng ồn ào làm cho cô tư nhà họ Phương đến là đau đầu, gương mặt nghiêm khắc: "Chú họ của các con vẫn còn hôn mê chưa tỉnh mà lại có thời gian rỗi rãi cãi nhau ở đây à?"
Bị quở trách một trận xong xuôi, chẳng có ai lên tiếng nữa.
Từ lúc biết chân của Phương Tinh Nghị bị phế rồi, Đường Yến vẫn luôn hốt hoảng, cô không nghe rõ mấy tiếng cãi nhau ồn ào đó nữa, trong đầu chỉ còn nhớ đến hôm sinh nhật Phương Tinh Nghị, cô chúc mừng anh ở công viên trò chơi, dẫn anh về nhà ăn mì sốt đậm đặc mẹ nấu, nghe tiếng anh gọi mẹ đến là tự nhiên, mặt cô lúng túng hẳn.
Rõ ràng chỉ là chuyện mới đây thôi mà sao trong phút chốc trời long đất cả cả rồi?
Bởi vì thân phận của Phương Tinh Nghị đặc biệt nên bác sĩ sắp xếp phòng bệnh cao cấp cho anh, chẳng khác với nhà là bao, Ngự Văn Đình đổi hết bệnh nhân trong các phòng bệnh của tầng này sang tầng khác để đảm bảo an toàn.
Còn chưa tới mười phút, mười mấy bảo vệ uy phong lẫm liệt đã phong tỏa tầng này lại đến con ruồi cũng không lọt qua được, người nhà họ Phương muốn đến thăm Phương Tinh Nghị cũng bị chặn bên ngoài.
Sắc mặt của cô tư nhà họ Phương rất khó coi.
Phương Cẩn Linh hét lên tại chỗ đấy: "Các người làm vậy là có ý gì? Tinh Nghị là người nhà họ Phương còn không cho chúng tôi vào thăm à? Giải tán hết số này đi, tự chúng tôi sắp xếp người sang đây!"
Từ đó đến giờ, cô ta kiêu căng hống hách riết thành quen, ỷ vào thân phận người nhà họ Phương mà không biết nể mặt mũi người khách, Ngự Văn Đình chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi bật ra cái chữ thứ hai.
"Cút!"
Chỉ một chữ cút lạnh lẽo vô tình khiến cho Phương Cẩn Linh tức đến mức suýt thở không nổi, nhưng người đàn ông này lại khiến cho kẻ khác có cảm giác rất đỗi u ám, không dễ đụng chạm, đến rắm cô ta cũng không dám thả.
Ngự Văn Đình sắp xếp lực lượng hùng hậu canh gác cẩn thận, người họ Phương không vào được, hai bên không ai nhường ai, một hồi sau người nhà họ Phương lần lượt bỏ đi hết, người hầu đỡ tay cô tư cũng trở về nốt.
Phương Dịch Chung muốn đưa Dương Yến đi xử lý miệng vết thương nhưng cô từ chối, sau khi anh ta nhận được cuộc điện thoại thì sắc mặt thay đổi hoàn toàn, không nói năng gì nữa mà nhanh chân bỏ đi.
Sau khi Phương Chính Á ra khỏi bệnh viện rồi lên chiếc xe đang đậu bên đường mới thả lỏng sắc mặt, không còn mang vẻ hiền hòa nhưng đứng trước mặt đám đông như khi nãy nữa mà trở nên u ám hẳn.
Đợi đến khi người hầu cũng leo lên, đóng cửa xe lại, Phương Chính Á mới hỏi: "Là thật à?"
"Thưa cô tư, là thật ạ." Người hầu thấp giọng đáp: "Bác sĩ đó là người của chúng ta, anh ta còn gửi tin nhắn cho tôi nói là chân của cậu Tinh Nghị đã bị phế hoàn toàn rồi, cả đời này cũng không thể đứng lên được."
"Tốt lắm, đây gọi là nhân quả báo ứng!" Phương Chính Á mỉm cười, trong lòng thấy rất đỗi thoải mái: "Được ông Phương đưa vào nhà họ Phương thì thật sự nghĩ mình là người nhà họ Phương, muốn một tay che trời à?"
"Phương Tinh Nghị dám cản đường thăng tiến của con trai tôi, quấy phá chuyện làm ăn của tôi, tôi cũng không nó sống được tử tế! Một tên oắt con vắt mũi chưa sạch thì có tài có đức gì mà đòi kế thừa Phương thị đây!"
Người hầu gật đầu phụ họa: "Dạ phải, chẳng qua cậu Tinh Nghị hơi thông minh nên được ông Phương thiên vị, họ Phương nhiều người như vậy, trước đây bà chủ thích bà nhất nhưng ông chủ lại giao Phương thị cho cậu Tinh Nghị, các ông bà và cô cậu có ý kiến thì tôi không nói, đến phận tôi tớ như chúng tôi đây cũng cảm thấy ông chủ không công bằng nữa là."
Phương Chính Á vuốt ve tay trái, ngón đeo nhẫn trống không, chướng mắt vô cùng.
Đến tận hôm nay là vẫn không biết là ai đã bắt mình, chém đứt ngón tay của mình, có điều bà đoán rằng chắc chắn có liên quan đến Phương Tinh Nghị.
"Bây giờ Phương Tinh Nghị cứ như đồ bỏ đi vậy, ai tin tưởng sau khi nó tỉnh lại có thể lãnh đạo Phương thị cho đúng đắn đây?" Ánh mắt Phương Chính Á thay đổi: "Ông cụ vẫn còn đang nằm viện, đến lúc chúng ta vào Phương thị rồi."
Bà liếc mắt nhìn người hầu.
Người hầu theo bà đã lâu, tất nhiên cũng biết ánh mắt này có nghĩa là gì: "Cô tư yên tâm đi, tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi, cảnh sát có điều tra thế nào cũng chỉ ra một con xe mở đèn pha đi ngược chiều gây tai nạn thôi, tôi đã nắm được thóp của tay tài xế đó, gã không dám nói gì với cảnh sát đâu, sẽ ngoan ngoãn ngồi tù thôi."
"Ừ, tốt lắm."
Đường Yến theo mấy người Yến Cảnh Niên vào khu vực phòng bệnh, có điều chưa đi vào phòng của Phương Tinh Nghị mà chỉ đứng ngoài cửa, cô nhón chân nhìn Phương Tinh Nghị đang nằm trên giường bệnh.
Thấy anh mặc đồ bệnh nhân, gương mặt không có chút máu nào, vẫn còn đang hôn mê mà thấy lo lắng rốt ruột.
"Cô Dương thả lỏng một chút đi." Yến Cảnh Niên vỗ vai cô, ôn hòa nói: "Việc này cũng không trách cô được, cô đừng tự trách mình, bây giờ trình độ y học phát triển dữ lắm, đợi đến khi anh hai tỉnh lại chúng tôi sẽ đưa anh ấy ra nước ngoài chữa trị."
"Anh nói đúng, chỉ tại tôi nhạy cảm quá." Dương Yến lau khóe mắt, Yến Cảnh Niên nói không sai, nếu nền y học trong nước không chữa được cho anh thì biết đâu chừng nước ngoài lại tìm được cách thì sao.
Dương Yến mím môi đáp: "Có điều tổng giám đốc Phương gặp chuyện tôi cũng có nửa phần trách nhiệm, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc anh ấy cho đến khi anh ấy tỉnh lại, tiền chữa trị sau này của tổng giám đốc Phương cứ để tôi lo."
Lục Văn Thù nói đùa: "Cô chịu trách nhiệm thế làm tôi ngỡ cô rất muốn cưới anh hai của bọn tôi vậy."
Đường Yến:...
"Cậu đừng nói nữa được không?" Yến Cảnh Niên lườm, thật sự thấy hơi phiền phức rồi.
Nhìn Ngự Văn Đình u u ám ám nhìn phòng bệnh trân trân, Yến Cảnh Niên nói: "Anh cả, không bằng..."
Anh ta vừa mới lên tiếng đã nghe có tiếng động ngoài hành lang.
Một bảo vệ chạy qua hỏi: "Có một cô gái tự xưng là vợ chưa cưới của anh Phương muốn vào thăm."
"Sao hôm nay anh hai may thế nhỉ, đi đâu cũng có người đẹp theo tháp tùng?" Lục Văn Thù hớn hở, không buồn nhìn ánh mắt khinh bỉ của Yến Cánh Niên rồi kêu bảo vệ đưa người vào.
Ngón tay đặt sát bên quần tây của Ngự Văn Đình khẽ cục cựa, ánh mắt vẫn dán vào phòng bệnh.
Bảo vệ nhanh chóng đưa một cô gái trẻ tuổi qua đến đây, cô ấy mặc chiếc váy lanh màu xám, choàng tấm khoác vai mỏng bên ngoài, ngũ quan tinh tế tao nhã, trông có vẻ là một người con gái rất đỗi xinh đẹp và đoan trang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT