Tiết Trường Du thấy mình dễ dàng "chinh phục" bánh bao thịt thì lập tức nở một nụ cười tự tin, ngay sau đó chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút, sau đó bước đi.
Bánh bao thịt ăn đến quên trời quên đất, bởi vậy hoàn toàn không để ý đến Tiết Trường Du, mặc kệ cho hắn đi qua.
Tiết Trường Du đi đến trước mặt Tô Hoài Cẩn, còn để lại một cái hộp rồi cười nói: "Cẩn Nhi, đây là điểm tâm ta làm, còn có những món đa dạng trong cung làm, nàng nếm thử xem?"
Tô Hoài Cẩn khá khó xử, dù sao thì Phương Thiên cũng có mặt ở đây, vậy mà Tiết Trường Du lại chẳng sợ đả thương đến uy nghiêm Yến Vương của mình chút nào......
Tô Hoài Cẩn cười gượng một tiếng: "Làm phiền Vương gia, sức khỏe của Vương gia còn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, làm sao có thể bắt Vương gia phải lao tâm khổ tứ vì những việc này cơ chứ?"
Tiết Trường Du lập tức nói: "Không uổng công, không uổng công."
Phương Thiên đứng ở một bên không nhịn được cười, dù sao thì trường hợp này cũng không phải lúc nào cũng được chứng kiến. Yến Vương vẫn luôn luôn "nổi danh" là vẻ mặt lạnh tâm cũng lạnh, trong kinh thành tựa như không có một cô gái nào không yêu thích, ngoại trừ bởi vì Yến Vương điện hạ có dung mạo xuất chúng, người khác không theo kịp thì còn bởi vì bản tính Yến Vương điện hạ này lãnh khốc vô tình.
Nếu gần quan được ban lộc, rất nhiều người đều sẽ cảm thấy dễ dàng tiếp cận, cũng không có gì gấp gáp, nhưng Yến Vương điện hạ lại hoàn toàn không giống vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách vạn dặm. Rất nhiều thời điểm, càng xa cách thì càng khiến cho người ta muốn gần gũi.
Từ trước đến nay Phương Thiên cũng nhìn thấy một mặt xa cách lãnh khốc của Tiết Trường Du, không giống như hiện giờ, vô cùng khó gặp, giống như ngài ấy bị đá đập vào đầu vậy.
Tiết Trường Du mặt dày mày dạn vào cửa, sau đó ngồi xuống cùng tán gẫu.
Tô Hoài Cẩn cũng không muốn bàn bạc tiếp với Phương Thiên nữa, dù sao thì Phương Thiên cũng lợi dụng chức vụ làm việc tư, nếu người khác biết sẽ không tốt lắm.
Tuy rằng miệng lưỡi Phương Thiên lanh lợi, danh tiếng ở trong triều không tồi, rất nhiều người sẽ không dám nói sau lưng Phương Thiên nhưng Phương Thiên cũng là công công, bản thân giữ chức vị quan trọng, chức vị cao như vậy hiển nhiên sẽ có người bất hòa với Phương Thiên. Tô Hoài Cẩn chỉ sợ sẽ có người nắm lấy nhược điểm này mà tìm cách đâm sau lưng Phương Thiên.
Hiện giờ bọn họ đang trên cùng một chiếc thuyền, Tô Hoài Cẩn hiển nhiên phải suy xét đến việc này.
Gần đến giữa trưa, Lục Y lại đây, cung kính nói: "Tiểu thư, cơm trưa đã được chuẩn bị xong rồi ạ."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nhìn Phương Thiên nói: "Nếu Xưởng công đại nhân không có việc gì gấp, thì không ngại ở lại dùng cơm trưa với ta chứ?"
Phương Thiên vừa muốn đáp lời, kết quả đã thấy được Tiết Trường Du "đen mặt".
Sắc mặt Tiết Trường Du đen như đáy nồi, khóe miệng cong lên một đường, dáng vẻ rất khó chịu.
Chuông cảnh báo trong lòng Tiết Trường Du vang lên liên hồi, Tô Hoài Cẩn vậy mà lại mời Phương Thiên ở lại dùng bữa đầu tiên, tất nhiên là bởi vì dáng dấp của Phương Thiên "len lút thậm thụt", nói chuyện "miệng lưỡi trơn tru", chuyên môn nói những lời người khác thích nghe, cho nên xoay Cẩn Nhi quanh một vòng.
Tiết Trường Du cảm thấy cái này không phải biện pháp. Nếu Phương Thiên thật sự là nội giám thì Tiết Trường Du nhiều lắm chỉ uống một lu giấm, nhưng Phương Thiên cũng không phải là nội giám thật sự, chính là một chàng trai hàng thật giá thật. Cứ như vậy, Tiết Trường Du cảm thấy có thể bản thân uống giấm uống đến...... no luôn rồi!
Tiết Trường Du cứ như vậy mà tưởng tượng, đột nhiên nở nụ cười, nheo mắt, trong nháy mắt bày mưu lập kế.
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Tiết Trường Du đột nhiên thay đổi sắc mặt, sắc mặt kia đặc biệt "gian trá giảo hoạt", không biết Tiết Trường Du muốn làm cái gì nữa.
Đã nghe Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Đúng rồi, tiểu vương suýt nữa đã quên, ngày trước Hoàng Thượng gấp rút gọi tiểu vương, chính là vì chuyện nước Hình sắp sửa phái sứ thần đến đây một chuyến, Xưởng công đại nhân có biết không?"
Phương Thiên nghe xong thì nhíu mày, nước Hình?
Nước Hình ở Bắc Cương. Khác với nước Thương Dương, nước Hình sớm tách ra từ Đại Tiết nhất. Năm đó thủy tổ hoàng đế Đại Tiết thành lập triều Tiết, sắc phong con trai nhỏ làm quốc quân nước Hình.
Sau này Thái Tử lên ngôi, đăng cơ làm vua, Hình hầu lòng muông dạ thú mang binh công thành muốn soán vị, nhưng cuối cùng đành nhận lấy đều là thất bại. Nước Hình kháng cự không nhận sai, trực tiếp từ Đại Tiết ra ngoài, tự lập làm hoàng đế, cũng chính là nước Hình hiện tại.
Người cầm quyền tối cao ở nước Thương Dương là vương, thấp hơn hoàng đế Tiết triều một cấp bậc, mà người cầm quyền tối cao của Hình quốc cũng tự phong là hoàng, làm cho hoàng đế Đại Tiết hết sức tức giận, bởi vậy quan hệ giữa nước Tiết và nước Hình vẫn luôn vô cùng giằng co.
Nhưng bởi vì nước Hình trải qua các triều đại tới nay, không ngừng cường thịnh hùng mạnh, hơn nữa những ân oán đã xa xăm, bởi vậy giữa nước Tiết quốc và nước Hình cũng bắt đầu giao bang tương đối bình thường. Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Nước Hình quốc vì lấy lòng nên chủ động yêu cầu hai nước liên hôn, khả năng không quá lâu sẽ phái hoàng tử đến đây, ý tứ của Hoàng Thượng là...... công chúa Hàm Bình là đích nữ của Hoàng Hậu, thân phận địa vị tôn quý, vừa lúc xứng đôi với hoàng tử nước Hình, cũng coi như là một cọc chuyện hoàn mỹ, vừa vặn muốn hỏi qua ý tứ Xưởng công đại nhân một chút."
Phương Thiên vốn đang cười tủm tỉm, trước sau như một mang theo nụ cười khéo léo. Nhưng lúc nghe đến bốn chữ "công chúa Hàm Bình", nụ cười kia lập tức hơi cứng đờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Phương Thiên chỉ kinh ngạc: "Thật sao."
Tiết Trường Du cười lạnh trong lòng một tiếng, giỏi, giỏi lắm, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi, xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào?
Tiết Trường Du cho tới nay luôn dùng ánh mắt tự kiêu, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, mới vừa rồi lão cáo già Phương Thiên kia thật sự bộc lộ, thiếu chút nữa đã không nhịn nỗi, Tiết Trường Du nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên trán hắn nổi điên.
Thật ra trong lòng Tiết Trường Du đều hiểu, dù sao hắn cũng sống lại một đời, hắn cũng hiểu giữa Phương Thiên và Hàm Bình tựa như thực sự hơi có cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chưa nói. Phương Thiên cuối cùng lại bị xử tử, Hàm Bình cũng không thể chạy đi đâu được.
Hàm Bình bị bắt gả xa đến nước Hình, Thái Tử nước Hình say rượu nổi điên, ngược đãi cơ thiếp là việc thường xuyên. Công chúa Hàm Bình gả đến nước Hình, còn chưa đại hôn, đột nhiên đã truyền đến tin tức bỏ mình chết bất đắc kỳ tử.
Hơn nữa, cuối cùng công phá cổng thành nước Tiết chính là người trong nước Hình, mà cha Tô Hoài Cẩn Tô Chính là đối tượng đi theo địch bán nước là hoàng đế nước Hình, cứ như vậy, Tiết Trường Du và nước Hình là thù mới thêm hận cũ, sao có thể lại để cho Hàm Bình gả đến nước Hình nữa?
Thật ra Tiết Trường Du đã sớm phản đối hôn sự này, cũng nói lý do cho Hoàng Thượng nghe. Nhưng lúc này lấy ra chính là muốn kích thích Phương Thiên.
Phương Thiên quả nhiên xúc động.
Tiết Trường Du không ngừng cố gắng nói: "Tiểu vương mấy ngày nay nghỉ tắm gội ở nhà, nhất thời thanh nhàn, thiếu chút nữa quên việc này đi. Hoàng Thượng cứ như thế tín nhiệm Xưởng công đại nhân, nếu Xưởng công đại nhân có rảnh rỗi thì tuyệt đối đừng quên, nhớ rõ phải tiến cung nói với Hoàng Thượng, rốt cuộc Hàm Bình có gả được mối tốt hay không."
Tiết Trường Du nói tới đây thì cười một tiếng.
Tô Hoài Cẩn nghe đến đây thì mí mắt đã nhảy liên hồi, cảm thấy giọng điệu của Tiết Trường Du có gì đó quái quái.
Phương Thiên đột nhiên đứng lên, chắp tay, cười nói: "Tô cô nương, thật không phải, nô tài đột nhiên nghĩ đến còn có chuyện quan trọng nên phải cáo từ trước."
Tô Hoài Cẩn cũng nhanh chóng đứng lên, cười nói: "Đúng rồi, Xưởng công đại nhân là người bận rộn, nếu thật sự có việc, xin cứ tự nhiên, Hoài Cẩn tiễn Xưởng công đại nhân."
Trận đầu của Tiết Trường Du báo cáo thắng lợi, Phương Thiên vừa đi thì chỉ còn lại một mình hắn, cười nói: "Tiểu vương sáng sớm đã dậy bận rộn làm các loại điểm tâm, cũng chưa uống được hớp nước nào, đồ ăn sáng cũng đã quên, hiện giờ trong bụng đói quá, chẳng biết có được Cẩn Nhi rũ lòng thương ban cơm không?"
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, cảm thấy hơi bái phục, muốn dùng tay chắp lại thể hiện sự cảm thán.
Rũ lòng thương? Còn ban cơm?
Tứ hoàng tử có phải đã quên chính mình buổi sáng còn là hoàng tử cao cao tại thượng, vẫn là Yến thân vương dưới một người trên vạn người, hắn nghĩ bản thân mình là ăn mày sao?
Tiết Trường Du mặt dày mày dạn ăn vạ ở Tô phủ dùng bữa, Tô Chính vui mừng còn không kịp. Cũng đừng quên, Tô Chính muốn củng cố địa vị Thừa tường của bản thân, sự việc từ hôn lúc trước còn sợ chọc giận Yến Vương, hiện giờ thấy Yến Vương không chê nên tất nhiên vui vẻ, chỉ ngóng trông Yến Vương vui mừng, có thể lại một lần nữa đính hôn với con gái mình.
Tô Chính tác hợp cho hai người một chút, mãi cho đến hoàng hôn, Tiết Trường Du không muốn rời đi cũng hơi bất tiện, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Tô Hoài Cẩn nhìn Tiết Trường Du rời đi, mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm rồi cũng đứng dậy về phòng của mình.
Lục Y theo ở phía sau, cười nói: "Tiểu thư, Vương gia dịu dàng săn sóc với người như vậy, người không vui sao?"
"Vui ư?"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Không, chỉ cảm thấy hơi khiếp người."
Cũng đúng thôi, Tiết Trường Du là một người bảo thủ, đặc biệt hắn vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ dịu dàng săn sóc như vậy, đột nhiên đổi tính, tất nhiên là khiếp người, cũng không biết bị kích thích gì nữa đây.
Thật ra quả nhiên Tô Hoài Cẩn nghĩ không sai, thật sự là bị kích thích, chẳng qua Tô Hoài Cẩn không biết thôi.
Tô Hoài Cẩn ngồi xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị lấy quyển sách lại đây xem một cái. Lúc này, thình lình nghe "đinh ——" một tiếng.
Thoạt nhìn có lẽ hệ thống lại muốn có hiệu lực.【 Hệ thống: Tai thính cấp hai, có hiệu lực】
Tô Hoài Cẩn lập tức buông sách xuống, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy giọng người nói chuyện, hơn nữa còn đang nói xấu sau lưng nàng nữa.
Giọng nói kia rất là xa lạ, Tô Hoài Cẩn tựa như không quen biết người kia, đã nghe người kia nói: "Thái Tử muốn thí xe giữ tướng! Bởi vì chuyện 5 năm trước, nói đã chuẩn bị tốt quan tài cho con!"
Tô Hoài Cẩn nghe thấy thì lập tức hiểu rõ, này không phải chuyện đồng tri thành Dương phủ 5 năm trước, hiện giờ là Phủ Thừa Thuận Thiên sao?
Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới, Thái Tử đi tìm Phủ Thừa Thuận Thiên, hơn nữa còn tuyệt tình như thế, còn chuẩn bị xong quan tài cho Phủ Thừa Thuận Thiên rồi?
Giọng một người phụ nữ kinh ngạc nói: "Cái gì!? Thái Tử thật sự nói như thế?!"
Phủ Thừa Thuận Thiên nói: "Dì, cái này sao có thể là giả! Chính xác 100%, cháu sợ là không có bao nhiêu thời gian!"
Bà ta khóc lóc kể lể: "Cháu trai của dì, sao số con lại khổ như vậy! Có ai làm quan mà không tham bạc cơ chứ? Sao lại tra được trên đầu con! Ôi trời cháu ngoan của dì!"
Tô Hoài Cẩn không nhịn được cười, trong lòng tự nhủ ăn hối lộ trái pháp luật, hại hơn một trăm hơn mạng người, các ngươi còn có lý lẽ à?
Lục Y không nghe thấy tiếng hệ thống, cũng không có tai thính, thấy tiểu thư nhìn sách, đột nhiên cười lạnh một tiếng thì không khỏi rụt bả vai rồi nhanh chóng qua đó thăm dò, chỉ là một tập thơ mà thôi, xuân đau thu buồn, tiểu thư sao lại cười lạnh?
Giọng Phủ Thừa Thuận Thiên nói: "Đều là do Tô Hoài Cẩn! Tô Hoài Cẩn!!! Đều là tại nàng ta! Không lý do khơi mào bản án 5 năm trước, cầu Hoàng Thượng lật lại bản án!! Con thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!! Dì, con không còn sống được bao lâu, dì nhất định phải giúp con!"
Bà ta nói: "Giúp con như thế nào? Tô Hoài Cẩn chính là con gái của Thừa tướng, còn là tâm phúc trước mắt Hoàng Thượng, con muốn trả thù nàng ta? Phải làm như thế nào cho phải?"
GPhủ Thừa Thuận Thiên nói: "Dì, dì nghe con nói, dì là phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên, dì đi mời Tô Hoài Cẩn cùng đi du hồ, sau đó lặng yên không một tiếng động đẩy nàng ta xuống nước, không chừng Tô Hoài Cẩn vừa chết, Hoàng Thượng cũng sẽ không truy cứu án này nữa thì sao!"
Du hồ?
Tô Hoài Cẩn bĩu môi, kết quả lúc này lại "Đinh ——" một tiếng.
【 Hệ thống: Mời phối hợp du hồ, hoàn thành việc hệ trọng thứ bảy 】
Tô Hoài Cẩn nghe thế thì lập tức hơi hoảng hốt.
Hệ thống lại lần nữa săn sóc vang tiếng.
【 Hệ thống: Xin yên tâm sẽ không chết đuối, việc hệ trọng không đau 】
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ ném sách lên trên bàn, duỗi tay xoa trán.
Lục Y hoảng sợ, chạy tới nói: "Tiểu thư, người đau đầu sao?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Đúng vậy, đau đầu."
Lục Y vội vàng nói: "Là cảm nhiễm phong hàn sao? Lục Y...... Lục Y đi gọi đại phu đến cho tiểu thư nhá?"
Tô Hoài Cẩn giơ tay ngăn động tác của nàng ấy lại, nói: "Không phải phong hàn, chỉ là có hơi đau thôi......"
Nói chính xác hơn là trái tim mệt mỏi.
Tô Hoài Cẩn đã hoàn thành việc hệ trọng sáu lần, hệ thống hoàn toàn không lừa gạt nàng, thật sự đều không đau, không có cái gì thống khổ. Sau khi chết hụt còn đạt được các loại thuộc tính mà người khác tha thiết ước mơ, này thật là tốt.
Nhưng hệ thống......
Làm mình chết đuối?
Tô Hoài Cẩn yên lặng nghĩ trong lòng, mình biết bơi lội, làm sao có thể chết đuối? Đến lúc đó sợ là uống no nước hồ rồi cũng vẫn còn chưa chết......
Tô Hoài Cẩn hơi ưu sầu mà vuốt trán mình.
Nàng dựa vào bàn, ngán ngẩm nghĩ cách làm sao có thể chết đuối một cách dễ dàng và nhanh chóng.
Lúc này, trong đầu Tô Hoài Cẩn đột nhiên chợt lóe lên, trước mắt ngoại trừ làm sao mới có thể nhanh chóng chết đuối, tựa như còn có một vấn đề.
Đó chính là làm sao mới có thể bắt lấy nhược điểm của phu nhân Phủ Doãn.
Nếu đến lúc đó phu nhân Phủ Doãn đẩy bốn năm sáu lần, cứng rắn nói mình là ngoài ý muốn rơi xuống nước, Tô Hoài Cẩn còn phải tốn sức mà chẳng có ích lợi gì.
Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi, đột nhiên cười một tiếng, nghĩ thầm, nếu Phủ Thừa và phu nhân Phủ Doãn có âm mưu ngoan độc với mình, vậy thì muốn nhìn xem rốt cuộc là ai độc ác hơn ai!
Tô Hoài Cẩn đầu tiên là thở dài, sau đó lại mím môi cười. Lục Y đứng ở bên cạnh vẫn chẳng hiểu chuyện gì, nói: "Tiểu thư, Lục Y vẫn nên tìm đại phu ạ?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Chờ một chút, không cần đi tìm đại phu, em đi xử lý cho ta một chút việc."
Lục Y nói: "Tiểu thư, người cứ căn dặn ạ."
Tô Hoài Cẩn cười, nói với Lục Y: "Lục Y, em đi tìm cho ta một ít độc dược tới đây."
Lục Y lập tức gật đầu, xoay người muốn đi, vô cùng nhanh nhẹn hỏi: "Vâng tiểu thư, Lục Y đi tìm độc cho người ngay...... A? Tiểu thư?!"
Lục Y đi một nửa rồi, cuối cùng cũng đoán ra được chuyện không hay, vội vàng quay đầu lại, khiếp sợ nói: "Độc...... Độc...... Tiểu thư người muốn độc để làm gì!"
Tô Hoài Cẩn thấy dáng vẻ kia của nàng ấy thì nhịn không được cười thành tiếng: "Lục Y em yên tâm, ta không phải để cho người khác uống."
Lục Y vừa nghe xong, càng không yên tâm, không phải cho người khác uống chẳng lẽ để cho bản thân uống? Nói vậy cũng không đúng, ngẫm lại cũng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Tô Hoài Cẩn nói: "Em chỉ cần lo đi tìm là được."
Lục Y khó xử nói: "Này...... Này...... Tiểu thư người cho rằng độc dược là nhân sâm sao, đi hiệu thuốc là mua được, bên ngoài nào có thứ này."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Nếu không thì làm sao sẽ giao cho Lục Y được chứ, mau đi, ngày mai phải có nhé."
Lục Y khóc không ra nước mắt, chuyện này còn không thể cho người khác biết, bĩu môi nói: "Tiểu thư, người muốn độc dược loại nào?"
Tô Hoài Cẩn cũng không nghiên cứu đã nói: "Hạc đỉnh hồng? Thạch tín? Tùy em, em xem cái nào tốt thì mua."
Lục Y càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, đành phải không tình nguyện lui ra ngoài, đi tìm độc dược.
Mãi cho đến buổi tối, Lục Y mới từ bên ngoài trở về, trong lồng ngực ôm một cái bao, dáo dác lấm la lấm lét, chạy chậm đến khuê phòng của Tô Hoài Cẩn, nào biết trên đường còn gặp phải bánh bao thịt!
Bánh bao thịt thích trêu đùa Lục Y, nhìn thấy Lục Y đang chạy một mạch thì đi theo bên cạnh, còn cố ý mở miệng rộng, lộ ra răng nanh. Lục Y sợ tới mức kêu la sợ hãi.
Tô Hoài Cẩn nghe được tiếng thét chói tai, vội vàng đứng dậy đẩy cửa phòng ra, không cần nhìn cũng biết tất nhiên là bánh bao thịt lại đùa vui rồi.
Tô Hoài Cẩn tức giận nói: "Bánh bao thịt."
Bánh bao thịt đang chạy nhanh thì dừng lại, sau đó rung đùi đắc ý đi về phía Tô Hoài Cẩn. Lúc này Lục Y mới nhẹ nhàng thở ra, ấm ức nói: "Tiểu thư, bánh bao thịt luôn bắt nạt Lục Y."
Tô Hoài Cẩn nói: "Được rồi, ta sẽ quản nó, kêu em mua đồ, mua được chưa?"
Lục Y gật đầu nói: "Mua được rồi ạ."
Hai người nhanh chóng vào phòng, Lục Y giống như ăn trộm lấy đồ vật ra: "Tiểu thư, nhưng người...... Nhưng ngàn vạntuyệt đối đừng xúc động, có cái gì khó xử thì ngài nói ra, Lục Y...... Lục Y tuy rằng vô dụng, nhưng có thể nghe một chút, người tuyệt đối đừng xúc động."
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, cười một tiếng: "Em yên tâm, bây giờ cũng đã trễ rồi, em cũng đi nghỉ đi."
Lục Y gật đầu, lúc này mới cẩn thận đi từng bước.
Tô Hoài Cẩn đóng cửa lại, đặt túi giấy sang một bên rồi cười cười, đương nhiên độc dược này nàng sẽ không uống, cũng sẽ không cho người khác uống, nhưng phải dùng cái này âm mưu đối phó với Phu nhân Phủ Doãn một trận.
Tô Hoài Cẩn thu dọn xong xuôi, xõa tóc ra, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Nàng đắp chăn đàng hoàng, tĩnh tâm chờ ngày mai phu nhân Phủ Doãn tới mời mình đi du hồ. Tô Hoài Cẩn ngẫm lại, cảm thấy còn rất thú vị, quan trọng nhất chính là nàng rất chờ mong việc hệ trọng thứ bảy lần này có thuộc tính thêm vào, không biết sẽ lại kích hoạt loại gì đây.
Lần trước kích hoạt thuộc tính tai thính, Tô Hoài Cẩn cảm thấy cực kỳ hữu dụng, vô cùng tiện lợi, chẳng lẽ lần này là mắt sáng? Muốn nhìn rất xa là đã có thể nhìn rất xa?
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ đã cảm thấy mệt nhọc, trở mình nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Tai thính cấp hai, có hiệu lực 】
"Hả?"
Tô Hoài Cẩn ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được âm thanh của hệ thống, còn tưởng rằng là Thuận Thiên Phủ lại muốn thêm biện pháp tính kế mình, nào biết thình lình nghe thấy một giọng nói khàn khàn trầm thấp, phảng phất như đang lẩm bẩm ở bên tai mình.
"Cẩn Nhi......"
Tô Hoài Cẩn khẽ giật mình, sợ tới mức buồn ngủ đều hoàn toàn biến mất, vội vàng xoay người ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, là giọng của Tiết Trường Du!
Giọng kia rất gần tựa như Tiết Trường Du đang ở trên giường nàng vậy.
Tô Hoài Cẩn nhìn trái nhìn phải, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, cũng không phải Tiết Trường Du đang ở bên người mà là hệ thống có hiệu lực. Tiết Trường Du ở sau lưng nói về Tô Hoài Cẩn, cho nên tất nhiên Tô Hoài Cẩn có thể nghe được.
Tô Hoài Cẩn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lại nằm xuống, mới nằm xuống lại nghe được một tiếng "Cẩn Nhi"......
Tô Hoài Cẩn thở dài và che lại lỗ tai. Lần trước chính là hơn nửa đêm lại gọi hồn, kêu đến mức Tô Hoài Cẩn căn bản không thể ngủ được, chẳng lẽ lần sau cũng thăng cấp tai thính một chút à?
Như vậy là có thể lựa chọn thuộc tính che chắn tiếng gọi hồn của Tiết Trường Du rồi.
Nhưng trước mắt......
Căn bản không có biện pháp nào ngăn chặn.
Tô Hoài Cẩn sống không còn gì luyến tiếc nằm ở trên giường, nhìn đầu giường thì lỗ tai đều nghe thấy giọng của Tiết Trường Du.
Thì ra buổi tối Tiết Trường Du còn chưa ngủ, bây giờ còn sắp bước vào Đông Chí. Ở nước Tiết, Đông Chí là một ngày hội đặc biệt long trọng, Đông Chí trước sau còn có mấy hoạt động săn thú vào mùa đông, Tiết Trường Du muốn nhân cơ hội này mời Tô Hoài Cẩn cùng săn bắn.
Bởi vậy trễ như thế này rồi...... Còn đang luyện tập làm sao mời Tô Hoài Cẩn.
Giọng Tiết Trường Du lắp bắp vang lên: "Cẩn Nhi, chuyện là...... Hai ngày nữa chính là Đông Chí, trong cung muốn chuẩn bị hoạt động săn thú mùa đông, nàng sẽ tham gia...... Không đúng không đúng, như vậy không ổn."
Giọng Tiết Trường Du phủ định chính mình, sau đó lại lần nữa nói: "Cẩn Nhi, qua một thời gian nữa là Đông Chí, không biết ta có vinh hạnh mời nàng cùng tham gia săn thú mùa đông......"
"Cẩn Nhi qua một thời gian nữa có rảnh không...... Hình như cũng không ổn cho lắm?"
"Cẩn Nhi......"
"Cẩn Nhi......"
"Cẩn Nhi......"
Tô Hoài Cẩn trừng mắt nhìn đầu giường, cảm giác mình như muốn điên rồi, cũng không biết Tứ hoàng tử lại hay lảm nhảm thế này. Hơn nữa vậy mà còn ở sau lưng luyện tập, còn lắp bắp, chỉ vì muốn mời mình tham gia săn thú mùa đông?
Tô Hoài Cẩn khẽ xoay mình, vẫn luôn nghe Tiết Trường Du nhắc đi nhắc lại. Thẳng đến khi sắc trời xám xịt dần tỏa sáng, Tiết Trường Du gần như mới ngừng nghỉ......
Buổi sáng ngày hôm sau, Phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên quả nhiên mời Tô Hoài Cẩn cùng du hồ, Tô Hoài Cẩn một chút cũng không do dự, lập tức đáp ứng.
Tô Hoài Cẩn dẫn theo Lục Y chuẩn bị dự tiệc du hồ. Bánh bao thịt ngồi xổm ở cửa, thấy các nàng muốn ra ngoài thì một hai phải cùng đi theo, hận không thể có thể trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn, bằng không chính là ngăn cản các nàng, thậm chí cắn váy Lục Y, thiếu chút nữa đã xé rách nhưng không muốn buông ra.
Lục Y sợ tới mức đều khóc ré lên, tên đầu to bánh bao thịt kia vẫn luôn ủi nàng ấy, vẫn luôn ủi nàng ấy! Sức lực lớn như mấy con trâu mộng, Lục Y hận không thể khiến mình ngồi luôn xuống đất.
Tô Hoài Cẩn vô cùng bất đắc dĩ: "Được rồi, đi theo cũng được, nhưng con không thể lên thuyền, đến lúc đó ở trên bờ chờ ta."
Bánh bao thịt vô cùng có linh tính, tựa hồ nghe đã hiểu, lập tức gật đầu, gật đầu như giã tỏi còn giả bộ ngoan ngoãn như chó săn nhỏ. Chỉ tiếc hình thể của nó một chút cũng không hề nhỏ.
Phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên còn tưởng rằng phải rất mất công, nào biết Tô Hoài Cẩn một hơi đã đáp ứng. Bà chờ mãi chờ mãi, quả nhiên thấy được Tô Hoài Cẩn, bên cạnh Tô Hoài Cẩn chỉ dẫn theo một hạ nhân thế nhưng còn đi theo một con sói!
Tô Hoài Cẩn tới bờ hồ rồi, buộc bánh bao thịt ở cọc gỗ bên cạnh mới nói: "Ngoan ngoãn, biết không?"
Bánh bao thịt gật đầu, Tô Hoài Cẩn sờ đầu nó: "Thật nghe lời, trở về cho con ăn bánh bao thịt."
Lục Y hừ mũi, rõ ràng gọi là bánh bao thịt, còn ăn bánh bao thịt, bánh bao thịt tội gì khó xử bánh bao thịt!
Nhưng Lục Y cũng rất biết điều, không dám nói lời nào, ở lúc bánh bao thịt không chú ý, co giò chạy nhanh đến chỗ Tô Hoài Cẩn, tựa như sợ bánh bao thịt có âm mưu ngoan độc.
Tô Hoài Cẩn bước lên thuyền, phu nhân Phủ Doãn tươi cười nói: "Ôi chao! Tô cô nương! Tô cô nương xin chào! Tô cô nương thật xinh đẹp động lòng người! Bằng không sao là người tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng đây! Xin mời xin mời!"
Tô Hoài Cẩn cười cười, đi qua ngồi xuống, yến hội đã được chuẩn bị xong, các món ăn trân quý mỹ vị đủ mọi màu sắc.
Phu nhân Phủ Doãn vô cùng ân cần, vội vàng tự mình rót rượu cho Tô Hoài Cẩn, cười nói: "May mắn mời được Tô cô nương đến đây, ta sợ rằng là phúc phận đời trước tích góp đã dùng hết rồi! Tới tới, chúng ta uống rượu, mấy món điểm tâm sáng này không biết có hợp khẩu vị của cô nương Tô Hoài Cẩn hay không, nhưng nếu ngon thì ăn nhiều một chút nhé."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Phu nhân thật là quá đề cao Hoài Cẩn rồi, Hoài Cẩn kính phu nhân một ly."
Phu nhân Phủ Doãn nhanh chóng nâng ly, cũng đáp lễ Tô Hoài Cẩn một ly.
Tô Hoài Cẩn vẫn luôn cười hoàn toàn không "đề phòng", Phu nhân Phủ Doãn tự giác miệng lưỡi dẻo quẹo, một bầu rượu đã uống xong. Phu nhân Phủ Doãn vội vàng quay đầu lại nhìn nha hoàn nói: "Mau mau, đổi một bình khác, nhanh chân lên."
Tô Hoài Cẩn nhân cơ hội, thời điểm Phu nhân Phủ Doãn không chú ý, lập tức lấy ra một túi giấy nhỏ từ trong tay áo, nhanh chóng mở ra, trực tiếp đổ vào ly rượu của mình.
Lục Y ở bên cạnh nhìn, nàng ấy nhìn thấy rõ ràng, sợ tới mức mở to hai mắt, thiếu chút nữa thét chói tai. Vì sao tiểu thư lại bỏ độc vào trong ly của mình cơ chứ?
Nhưng Lục Y còn chưa kịp phản ứng, Phu nhân Phủ Doãn đã trở lại, ân cần rót rượu cho Tô Hoài Cẩn, vào cái ly thả độc dược
Tô Hoài Cẩn bưng ly lên, nhưng lại chưa uống, cười nói: "Cảm giác say hơi không thoải mái, không biết phu nhân có phiền không, để Hoài Cẩn ra ngoài một chút, cho bay bớt hơi rượu?"
Phu nhân Phủ Doãn vốn muốn đẩy Tô Hoài Cẩn xuống nước, nào biết bản thân Tô Hoài Cẩn tự dâng lên trước mặt, bà ta còn muốn cho Tô Hoài Cẩn uống nhiều thêm hai ly, uống say mới dễ lừa, hiện giờ chắc không cần, vội vàng gật đầu nói: "Được được!"
Tô Hoài Cẩn vì thế đặt rượu độc lên bàn, cười tủm tỉm với Phu nhân Phủ Doãn rồi từ trong khoang thuyền đi ra.
Hai người đứng ở vị trí đuôi thuyền, bọn nha hoàn thì giữ chút khoảng cách, đều hầu hạ ở bên cạnh, thình lình nghe "a ——" một tiếng, bọn nha hoàn lập tức kinh hoàng thất thố, sau đó là tiếng "tủm!!", không biết như thế nào, vậy mà Tô Hoài Cẩn lập tức từ đuôi thuyền rơi vào trong nước.
Phu nhân Phủ Doãn thừa dịp Tô Hoài Cẩn "chưa chuẩn bị", một tay đẩy mạnh Tô Hoài Cẩn vào trong nước, còn làm bộ làm tịch kêu to: "A!! Tô cô nương rơi xuống nước! Tô cô nương rơi xuống nước! Cứu mạng! Cứu mạng —— mau cứu người!"
Lục Y hoảnh sợ, hô to: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Tô Hoài Cẩn lặn xuống nước chui vào trong nước, đã tận lực làm bản thân chết đuối, không chủ động bơi, kết quả lúc Tô Hoài Cẩn nỗ lực tìm đường chết thì có một thứ nhanh chóng bơi tới về phía mình, vẫn là "bơi chó" chính tông!
Tô Hoài Cẩn nhìn một cái, cái tên này, thế nhưng lại là bánh bao thịt!
Bánh bao thịt bị buộc ở bờ hồ, thấy Tô Hoài Cẩn rơi xuống nước, lại nghe được tiếng Lục Y kêu sợ hãi, lập tức cắn đứt dây thừng một phát, trực tiếp nhảy vào trong nước, anh dũng cứu chủ!
Bánh bao thịt nào biết Tô Hoài Cẩn "dụng tâm lương khổ", tuy rằng bánh bao thịt không hề bơi lội nhanh nhẹn nhưng vẫn cứ ra sức bơi qua đó, cắn quần áo Tô Hoài Cẩn, dùng sức kéo Tô Hoài Cẩn.
Bánh bao thịt dù sao cũng không phải là chó, sói chính là động vật sợ nước, gặp được nước đều sẽ chủ động tránh đi. Tuy rằng thật sự có thể bắt chước giống chó, nhưng kiên trì không được bao lâu, bánh bao thịt kéo túm Tô Hoài Cẩn, thế nhưng chính nó lại hơi đuối.
Tô Hoài Cẩn tỏ vẻ đau đầu, tuy rằng sau này chính mình tìm đường chết vẫn sẽ trọng sinh, nhưng bánh bao thịt cũng sẽ không như vậy.
Tô Hoài Cẩn lập tức ôm chặt bánh bao thịt, bám trụ lấy bánh bao thịt đang nửa sống nửa chết, ra sức mang theo bánh bao thịt lên bờ.
Phu nhân Phủ Doãn còn chưa kịp vui mừng, e là Tô Hoài Cẩn phải chết đuối rồi, kết quả lại không như trong tưởng tượng, Tô Hoài Cẩn đột nhiên từ trong nước bò lên, đã thế căn bản không có việc gì, lại còn thong dong lên bờ.
Tô Hoài Cẩn tức giận mang bánh bao thịt lên bờ, bánh bao thịt dùng sức ho khan hai cái, còn lắc lắc nước trên người, tuy rằng đã chật vật đến cực điểm thế nhưng vẫn "gừ" kêu to về phía Tô Hoài Cẩn, dáng vẻ như tranh công.
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, ân cần dạy dỗ bánh bao thịt: "Bánh bao thịt, lần sau nếu có nhìn thấy ta rơi xuống nước, nhất định không cần đi qua, đã biết chưa? Con cứ thành thật ngây ngốc ở nơi này là được rồi, về nhà cho con ăn bánh bao thịt, nếu con đi qua, sau này sẽ không có bánh bao thịt ăn."
Bánh bao thịt nháy mắt trở nên mê mang, nghiêng đầu nhìn chủ tử nhà mình dạy dỗ, cái hiểu cái không.
Tô Hoài Cẩn vừa mới dặn dò bánh bao thịt xong, không cho nó lại đây "quấy rối", lập tức trước mắt một trận choáng váng, trong nháy mắt nước trên người Tô Hoài Cẩn hoàn toàn biến mất, cảnh tượng bốn phía lập tức thay đổi, lập tức lại về tới trên thuyền.
Tô Hoài Cẩn đứng ở đuôi thuyền, Phu nhân Phủ Doãn ân cần đứng ở bên cạnh nàng, chỉ vào nơi xa, nói: "Ôi, Tô cô nương, người mau xem, đó là cái gì?"
Phu nhân Phủ Doãn nói xong mới dời đi lực chú ý của Tô Hoài Cẩn, sau đó dùng sức đẩy.
"A ——"
"Đùng!"
"A!! Tô cô nương rơi xuống nước! Tô cô nương rơi xuống nước! Cứu mạng!"
Lại tới một lần......
Tô Hoài Cẩn rơi vào trong nước, cảm giác chính mình thật không dễ dàng. Nhưng hiển nhiên, lần này bánh bao thịt cũng không có cố gắng cắn đứt dây thừng nữa.
Bánh bao thịt chỉ hơi giật mình, ngay sau đó nghiêng đầu tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, sau đó ngồi tại chỗ, vô cùng ngoan ngoãn không hề động đậy.
Tô Hoài Cẩn vui mừng trong lòng, nghĩ thầm thật không thể tin là bánh bao thịt lại nghe lời như vậy, trở về nhất định phải thưởng cho nó hai mươi cái bánh bao thịt mới được!
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy sắp sửa thành công việc hệ trọng thứ bảy, có thể thành công tìm đường chết, đúng lúc này......
"Cẩn Nhi!"
Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng bản thân lại gặp ảo giác, dù sao nàng cũng đang ở trong nước, hoàn toàn nghe không rõ ràng lắm, dường như là...... giọng của Tứ hoàng tử Tiết Trường Du?
Tiết Trường Du sáng sớm đã chạy tới phủ, xách theo mấy món điểm tâm mà Tô Hoài Cẩn thích ăn, nào biết tới cửa phủ rồi, vừa vặn gặp phải Tô Thần và Tô Ngọ.
Tô Thần Tô Ngọ nói cho Tiết Trường Du rằng tiểu thư đi ra ngoài, Phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên mời tiểu thư đi du hồ, chắc giờ này đã ở bên hồ rồi.
Phủ Thuận Thiên?
Tiết Trường Du nhíu mày, hắn nghe được ba chữ này đã cảm giác có cái gì đó không thích hợp, tuy rằng Hoàng Thượng lệnh Thái Tử chủ trì lật lại bản án lần này, nhưng Tiết Trường Du chung quy vẫn không yên tâm, bởi vậy cũng không hề buông tay mặc kệ.
Tất nhiên biết được năm đó tri phủ thành Dương phủ hiện giờ đã thành Phủ thừa Thuận Thiên, hơn nữa Phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên vừa đúng lúc lại là dì của ông ta, hai người có quan hệ họ hàng không ít.
Kể từ đó, Tiết Trường Du nghe nói Phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên mời Tô Hoài Cẩn đi du hồ, hơn nữa thời tiết bây giờ đang vào đông, đã có thể tổ chức săn thú mùa đông. Trên mặt hồ tuy rằng vẫn chưa kết băng nhưng dù sao vẫn lạnh cực kỳ, trụi lủi như thế này thì du hồ cái gì?
Tiết Trường Du lập tức xoay người ra khỏi phủ Thừa tướng đi về phía hồ.
Tiết Trường Du sải bước lên ngựa, ra roi thúc ngựa đuổi tới bên hồ, liếc mắt một cái đã thấy được bánh bao thịt bị buộc ở bờ hồ.
Bánh bao thịt quỳ rạp trên mặt đất, đang chán đến chết, Tiết Trường Du nhanh chóng xoay người xuống ngựa, đi qua.
Bánh bao thịt nhìn thấy Tiết Trường Du, đôi mắt lập tức sáng lên, bởi vì Tiết Trường Du ở trong mắt nó tựa hồ như đã biến thành đại danh từ bánh bao thịt.
Bánh bao thịt lập tức đứng lên, hưng phấn nhìn Tiết Trường Du.
Da đầu Tiết Trường Du hơi tê dại, bánh bao thịt dù sao cũng là một con sói, mà không phải một con chó con, bị một con sói với hình thể lớn như vậy nhìn chằm chằm thì sau lưng hơi lành lạnh...
Tiết Trường Du nhanh chóng ngồi xổm xuống, cư xử thân thiện hơn và nói với bánh bao thịt: "Bánh bao thịt, chủ tử của ngươi đâu?"
Trên mặt hồ có mấy cái thuyền nhỏ, Tiết Trường Du liếc mắt một cái nhìn qua đó, cũng không biết rốt cuộc là chiếc thuyền nào.
Bánh bao thịt không để ý tới Tiết Trường Du, ngửi ngửi, giống như không ngửi được hương vị thịt thì quay đầu, dùng mông đối diện với Tiết Trường Du, mặc kệ hắn.
Tiết Trường Du thiếu chút nữa đã nhồi máu cơ tim, hắn đường đường là Yến Vương, không biết đã có bao nhiêu trận thắng, rong ruổi sa trường, tung hoành quan trường, mọi việc đều thuận lợi, nhưng mà hiện giờ, lại phải nhìn mông một con sói!
Tiết Trường Du cười gượng một tiếng, muốn hối lộ bánh bao thịt, chỉ tiếc, hắn đã đưa hộp đồ ăn cho Tô Thần Tô Ngọ nên không mang đến, hiện giờ ngoại trừ đỉnh đầu thì cái gì cũng không có.
Trong khi Tiết Trường Du còn đang ngồi xổm ở bên bờ lấy lòng bánh bao thịt, thình lình nghe một trận ồn ào, trong đó có một cái thuyền nhỏ trên mặt hồ đang ồn ào, còn có người hô to "Rơi xuống nước".
Đột nhiên Tiết Trường Du ngẩng đầu xem, trong đầu "ầm ——!" một tiếng, là Tô Hoài Cẩn!
Tô Hoài Cẩn rơi vào nước, thế nhưng lại không lập tức giãy giụa, trực tiếp chìm vào đáy hồ.
Tiết Trường Du bởi vì quan tâm sẽ bị loạn, căn bản không có chú ý đến sự quái dị của Tô Hoài Cẩn, càng xem chuyện Tô Hoài Cẩn biết bơi quăng ở sau đầu, không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp hét to một tiếng "Cẩn Nhi", ngay sau đó "tủm!" một tiếng nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi qua.
Kĩ năng bơi của Tiết Trường Du cũng không tồi, nhanh chóng bơi xuống đáy hồ, ôm chặt Tô Hoài Cẩn. Bởi vì trong lòng hắn khẩn trương lo cho an nguy của Tô Hoài Cẩn nên không có cảm giác Tô Hoài Cẩn giãy giụa, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn chết đuối hay có cái gì khó chịu.
Tiết Trường Du ôm lấy cổ Tô Hoài Cẩn, đưa người lên mặt nước, vội vàng mang theo Tô Hoài Cẩn bơi đến bờ hồ.
"Rầm!" một tiếng, trực tiếp nhảy lên.
Phu nhân Phủ Doãn Thuận Thiên thấy Tô Hoài Cẩn rơi xuống nước, trong lòng mừng như điên không thôi, cơ bắp trên mặt đều vặn vẹo lên, đáy lòng la hét: "Thành! Thành công rồi!"
Chỉ không nghĩ tới, nửa đường lại nhảy ra "Trình Giảo Kim", Tứ hoàng tử Tiết Trường Du không màng đến cánh tay mình còn có vết thương cũ, trực tiếp nhảy vào trong hồ nước lạnh băng vớt Tô Hoài Cẩn lên.
Phu nhân Phủ Doãn nhìn Tô Hoài Cẩn trồi lên mặt nước, nhất thời mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Sao lại không chết đuối!?"
Phu nhân Phủ Doãn nói xong thì lập tức hơi kỳ quái, lại? Vì cái gì chính mình muốn nói "Lại"?
Tiết Trường Du ra sức kéo Tô Hoài Cẩn lên bờ, không màng tất cả, khẩn trương quỳ trên mặt đất nói với Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi! Cẩn Nhi! Thế nào? Có sặc nước không? Nước lạnh như vậy, có bị chuột rút hay không? Có bị thương ở đâu không?"
Tiết Trường Du liên tiếp đặt câu hỏi, Tô Hoài Cẩn chỉ nằm liệt trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng, nửa chết nửa sống nhìn thoáng qua Tiết Trường Du.
Còn một chút nữa thôi, còn một chút xíu nữa thôi!
Làm một người biết bơi, hơn nữa còn là người biết bơi không tồi đi chết đuối, hệ thống đã đủ thiếu đạo đức rồi. Càng đả thương người chính là trước sau lại chạy ra hai kẻ quấy rối, lần đầu tiên là bánh bao thịt anh dũng cứu chủ, lần thứ hai là Tiết Trường Du anh hùng cứu mỹ nhân......
Tô Hoài Cẩn cảm giác con tim này rất mệt, không chỉ tim mệt mà cả người nàng cũng rất mệt, đã là lần thứ hai tắm nước lạnh ở trong hồ rồi.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng sợ hãi, vội vàng ôm Tô Hoài Cẩn vào lòng, vuốt ve mái tóc nàng an ủi.
Nào biết Tô Hoài Cẩn thở dài, giọng điệu rất thành khẩn: "Vương gia, coi như ta cầu người, đừng cản trở ta tìm đường chết được không? Ta cũng không dễ dàng gì......"
Tiết Trường Du hơi ngây ngốc, đúng rồi, đây là hắn sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên ngây người. Bất luận là sa trường hay là quan trường, Tiết Trường Du đều thành thạo, nắm chắc thắng lợi, nhưng mà lúc này......
Tiết Trường Du ngây ra như phỗng, thậm chí nghe không hiểu lời Tô Hoài Cẩn nói, Cẩn Nhi hình như vừa rồi cầu xin mình, đừng cản trở nàng...... Tìm đường chết?
Vì sao đều là ngôn ngữ trung thổ, ở bên nhau, Tiết Trường Du kiêu ngạo giàu có, Yến thân vương đầy bụng kinh luân, thế nhưng lại không nghe hiểu?
Chỉ là vào lúc này, Tiết Trường Du không hiểu cũng chả sao, bởi vì thời gian đã bắt đầu chảy ngược, Tô Hoài Cẩn đột nhiên lại về khi còn ở trên thuyền Phu nhân Phủ Doãn, hai người lần thứ ba đứng ở đuôi thuyền.
Tô Hoài Cẩn sợ Tiết Trường Du sẽ đến quấy rối, vội vàng nhìn quanh bốn phía, rất tốt, Tiết Trường Du còn chưa tới, bánh bao thịt thì rất ngoan ngoãn.
Phu nhân Phủ Doãn cũng không biết Tô Hoài Cẩn sốt ruột "tìm đường chết", còn muốn dời đi lực chú ý của Tô Hoài Cẩn: "Tô cô nương, người xem, đó......"
Đó là cái gì......
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên "A ——" kêu sợ hãi một tiếng, lúc này cũng không phải là Phu nhân Phủ Doãn ra vẻ kêu sợ hãi, mà là thật sự kêu sợ hãi.
Bởi vì Phu nhân Phủ Doãn còn chưa kịp đẩy Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn vậy mà lại tự mình nhảy xuống.
Đúng rồi, tự mình nhảy xuống!
Phu nhân Phủ Doãn nghe được "tủm!" một tiếng, lặp lại xác nhận, Tô Hoài Cẩn thật là tự nhảy xuống. Bà còn chưa kịp đẩy đâu, bà sững người một lúc trước khi hét lên một cách mất tự nhiên: "A!! Tô cô nương rơi xuống nước! Tô cô nương rơi xuống nước! Cứu mạng ——"
Tô Hoài Cẩn tất nhiên là gấp không chờ nổi nhảy xuống rồi, bởi vì chờ Phu nhân Phủ Doãn tới để đẩy thì quá chậm, e là Tiết Trường Du đã đến đây rồi, vì thế Tô Hoài Cẩn dứt khoát nhanh nhẹn lựa chọn tự mình chết đuối cho nhanh.
Thời điểm Tiết Trường Du cưỡi ngựa đuổi tới bên hồ, đã nghe được tiếng thét chói tai của Lục Y: "Tiểu thư!! Tiểu thư!!"
Trong hồ nước là một mảng bình tĩnh, trên thuyền lại rối loạn, có người hô to "Tô cô nương rơi xuống nước!"
Trong đầu Tiết Trường Du "ầm ——" một tiếng, bất chấp cái gì, không đợi ngựa dừng lại đã lập tức xoay người, đột nhiên nhảy xuống ngựa, cũng mặc kệ vết thương cũ trên tay mình, trực tiếp lao vào nước.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Việc hệ trọng thứ bảy, hoàn thành 】
【 Hệ thống: Kích hoạt thuộc tính che giấu việc hệ trọng thứ bảy 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp một 】
Tô Hoài Cẩn rơi vào trong nước, cũng không có bất cứ thống khổ gì, thậm chí hồ nước lạnh băng, mí mắt hơi nặng, tựa như đang mệt rã rời, hơn nữa tối hôm qua bị Tiết Trường Du kêu cả đêm nên linh hồn nhỏ bé này thật sự chưa ngủ đủ, Hiện giờ, Tô Hoài Cẩn lập tức nặng nề ngủ thiếp đi.
Tô Hoài Cẩn mơ hồ nghe được giọng của hệ thống, không chỉ như vậy, còn có tiếng Tiết Trường Du gọi to, nhưng mí mắt nàng quá nặng, thật sự không mở ra được, cảm giác chính mình chìm nổi trong bóng tối, ngay sau đó một đôi tay hữu lực ôm chặt lấy nàng.
"Đùng!" một tiếng, một người lặn xuống nước, hồ nước bốn phía chìm nổi đột nhiên bị phá vỡ, Tô Hoài Cẩn bị lôi ra khỏi mặt nước.
Ý thức của Tô Hoài Cẩn mới từ từ thu hồi, việc hệ trọng thứ bảy hoàn thành nhưng hệ thống từ trước đến nay là mặc kệ sinh sát. Tô Hoài Cẩn vẫn cứ ở trong nước, Tiết Trường Du ôm lấy cổ nàng, ra sức lôi nàng lên, gọi to: "Cẩn Nhi! Cẩn Nhi!"
Tiết Trường Du vừa kêu nàng, vừa nhanh chóng rẽ nước, mang theo Tô Hoài Cẩn bơi về phía trước.
Lục Y cũng hô to, vội vàng chạy đến đuôi thuyền dựa vào mạn thuyền, cố sức vươn người. Rất nhiều người chạy tới giúp đỡ, trực tiếp kéo hai người lên thuyền Phu nhân Phủ Doãn.
Tô Hoài Cẩn bị bế lên thuyền, lúc này mới cảm thấy cả người hơi rét run, dù sao thì đây đang là vào đông, hơn nữa gần đến Đông Chí, tuy hồ nước không kết băng nhưng vẫn vô cùng rét lạnh, lạnh đến mức nàng phải run lập cập.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn run rẩy không thôi, lạnh giọng hô to: "Mau! Lấy chăn lông dày đến đây!"
Mọi người trên thuyền đều sợ hãi, huống chi Yến Vương đã ra lệnh, nha hoàn gã sai vặt nhanh đi chóng tìm chăn.
Tiết Trường Du trấn an: "Cẩn Nhi? Cẩn Nhi! Không có việc gì, không có việc gì, yên tâm......"
Tất nhiên là Tô Hoài Cẩn biết không có việc gì, hơn nữa đã thuận lợi hoàn thành việc hệ trọng thứ bảy, nhưng mình chẳng sao cả, trò hay vẫn còn ở phía sau.
Lục Y cuống quít lấy chăn, Tiết Trường Du quấn chăn quanh người Tô Hoài Cẩn, bọc chặt kín cho nàng. Lúc này Tô Hoài Cẩn mới cảm thấy ấm hơn một ít.
Tiết Trường Du không yên tâm: "Có tốt hơn chút nào không? Còn lạnh không? Chờ một chút, ta mang nàng hồi phủ, kêu ngự y đến xem."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, Tiết Trường Du nói chuyện vô cùng dịu dàng với Tô Hoài Cẩn, sợ giọng lớn làm Tô Hoài Cẩn sợ, vừa quay đầu lại đã phẫn nộ nhíu mi, vẻ mặt vô cùng đáng sợ u ám: "Sao lại thế này?Vì sao Tô cô nương đột nhiên rơi xuống nước?"
Phu nhân Phủ Doãn vốn đang chột dạ, tuy rằng thật sự bà ta không đẩy Tô Hoài Cẩn, nhưng ý định ban đầu của bà ta vẫn muốn Tô Hoài Cẩn chết đuối.
Phu nhân Phủ Doãn vội vàng nói: "Là Tô cô nương không cẩn thận...... Không cẩn thận rơi xuống nước, thật sự đó Vương gia!"
Lục Y lập tức nói: "Không có khả năng! Tiểu thư nhà ta làm sao vô duyên vô cớ rơi xuống nước?"
Nàng ấy vừa nói như vậy, Phu nhân Phủ Doãn chột dạ lại sợ hãi, lập tức quát lại Lục Y: "Ngươi tiện nô tài này! Chủ nhân đang nói chuyện, sao ngươi lại dám xen vào?"
Bà ta nói xong thì giương tay phải lên đánh, Tiết Trường Du đột nhiên đứng thẳng người dậy, bội kiếm "Xuy" một tiếng rút ra, Phu nhân Phủ Doãn sợ tới mức lập tức thu tay lại. Nếu không phải bà ta lập tức thu tay lại thì chỉ sợ tay mình đã đánh phải mũi kiếm.
Lục Y vốn hơi sợ hãi, nhưng nhìn thấy Tứ hoàng tử chống lưng cho mình, cũng trừng mắt nhìn Phu nhân Phủ Doãn.
Lục Y nói: "Vương gia, ngài cần phải làm chủ cho tiểu thư của nô tì, đang êm đẹp, mặt nước cũng không có gió, tiểu thư nhà nô tì sao có thể không lý do rơi vào nước đây ạ?"
Vốn Tiết Trường Du cảm thấy Phu nhân Phủ Doãn đột nhiên mời Tô Hoài Cẩn du hồ, không có lòng tốt, hiện giờ lại thấy Tô Hoài Cẩn rơi vào trong nước, lửa giận trong lòng càng thêm ngập trời, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Phu nhân Phủ Doãn khóc lóc nói: "Vương gia! Vương gia! Thật sự không phải ta! Ta cùng với Tô cô nương mấy ngày nay không thù không oán, ngày xưa cũng không có thù, sao có thể ác độc mưu hại Tô cô nương như thế chứ! Vương gia tha tội!"
Phu nhân Phủ Doãn bắt đầu khóc lóc thảm thiết, quỷ khóc thần sầu, nhưng bà ta không biết, nếu là luận về than thân trách phận, Tô Hoài Cẩn chính là được hệ thống thêm vào.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Khổ sở cấp hai, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn ho khan hai tiếng, mới vừa rồi nàng rơi vào trong nước, khó tránh khỏi sặc nước, một cơn ho khan này khiến cặp mắt đã có tơ máu, nhìn vệt nước phảng phất như lã chã ướt át, hơn nữa cả người Tô Hoài Cẩn ướt đẫm, bọc chăn run nhè nhẹ thì càng thêm yếu đuồi đáng thương.
Tiết Trường Du nhìn thấy Tô Hoài Cẩn ho khan run rẩy, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn sợ hãi, vội vàng quỳ một gối xuống, kéo chặt chăn cho Tô Hoài Cẩn: "Yên tâm, nếu thật sự có người cố ý đẩy ngã nàng, bổn vương nhất định điều tra rõ cho nàng."
Phu nhân Phủ Doãn vừa nghe thấy thì sợ tới mức hoang mang lo sợ, vội vàng dùng khăn che lại hai mắt của mình, nửa thật nửa giả khóc lớn: "Trời ơi! Sao ta lại có mệnh khổ như vậy! Có lòng tối mời Tô cô nương tới du hồ! Sao đã trở thành người ác độc ác nhân chứ! Số ta khổ quá! Là số ta khổ! Chẳng bằng người chết đuối chính là ta, để ta đi tìm chết cho rồi......"
Bà ta nói xong thì làm bộ muốn chạy ra khoang thuyền nhảy xuống hồ, bắt đầu áp dụng khổ nhục kế.
Bọn nha hoàn của Phu nhân Phủ Doãn chạy nhanh đến cản.
"Phu nhân! Phu nhân!"
"Phu nhân! Đừng nghĩ quẩn!"
"Phu nhân, cầu ngài......"
Phu nhân Phủ Doãn vốn làm thành cái dạng này, không định nhảy hồ thât sự, bà ta lại không biết bơi, nào biết đã nghe được tiếng "Loảng xoảng!", ly rượu bên cạnh bị bà ta đụng phải, trực tiếp rơi xuống đất vỡ nát.
Trong nháy mắt rượu bên trong tràn ra, sàn nhà khoang thuyền lại bùng cháy, rượu kia hiển nhiên là có vấn đề, thế nhưng còn đang sủi bọt, tản mát ra một mùi hương gay mũi.
Mấy người ở đây đều hít một hơi thật mạnh, sợ tới mức lui về sau một bước, đừng nói là uống phải, nếu bị vẩy lên người, phỏng chừng cũng đã xảy ra chuyện không hay.
Tiết Trường Du nhìn ly rượu lăn trên mặt đất, đôi mắt nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Đây là ly rượu của ai?"
Phu nhân Phủ Doãn sợ tới mức không dám động đậy, mở to hai mắt, bà căn bản không biết chén rượu là như thế nào, nha hoàn gã sai vặt bên cạnh cũng không dám nói chuyện, một đám cúi đầu.
Giọng Tiết Trường Du ảm đạm quát: "Ly rượu của ai? Bổn vương không muốn nói lại lần thứ ba!"
Gã sai vặt nha hoàn của Phu nhân Phủ Doãn lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: "Là...... Là ly rượu của Tô cô nương...... Phu nhân, phu nhân tự mình rót rượu cho Tô cô nương......"
"Nói bậy! Ngươi nói bậy!!
Phu nhân Phủ Doãn hét lên: "Ta không biết chuyện gì xảy ra! Ta không có hạ độc! Ta không có!"
Tiết Trường Du lại không để ý tới Phu nhân Phủ Doãn la lối khóc lóc, chỉ là giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Có hay không, vào Đại Lý Tự rồi nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT