Kỳ lão cửu phất tay rồi nói: "Nói nhiều như vậy làm gỉ, đều mang đi!"

Hắn ta vung tay lên, những con sói phía sau đột nhiên sủa như điên lên thị uy về phía Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du, đôi mắt sáng lên, trong miệng còn chảy nước miếng, theo răng nanh sắc nhọn tí tách nhiễu xuống.

Trên người Tiết Trường Du có thương tích, hơn nữa chỉ là đơn giản băng bó một chút căn bản không dùng được. Đối phương người đông thế mạnh, trên tay còn có binh khí, nếu phản kháng thoạt nhìn thực sự không có lời.

Tô Hoài Cẩn híp mắt nghĩ ngợi, ra hiệu cho Tiết Trường Du. Tiết Trường Du nhíu mày cùng mặt mày cau có, chỉ sợ là hắn vô cùng nhục nhã khi bị một đám thổ phỉ xua đuổi.

Nhóm thổ phỉ dẫn theo hai người đi phía trước, còn không quên mang thịt heo nướng của bọn họ đi dọc theo vách. Một người ở trong vách cười nói: "Hôm nay thu hoạch không tồi, có nhiều thịt ăn như vậy, còn có gái đẹp, nhưng tên nhóc này quá vướng bận, không bằng một đao làm thịt."

Một người khác nói: "Này, cái gì mà làm thịt? Không nghe tên nhóc này nói sao, hắn là hoạn quan trong cung!"

"Thật đúng là hoạn quan à?"

"Hoạn quan là cái gì?"

"Công công á! Chính là...... Chính là thái giám! Cái loại không có chim á!"

Tiết Trường Du đi theo bọn họ đi về phía trước, nghe đến đó thì trên trán đã nổi đầy gân xanh. Nếu dựa theo tính tình của hắn trước kia, nếu không phải sợ bọn họ gây bất lợi với Tô Hoài Cẩn thì lúc này Tiết Trường Du đã theo chân bọn họ động thủ, nào dung những người này làm càn?

Kỳ thật không phải thổ phỉ này kia cố ý nhục nhã Tiết Trường Du mà là những người này thật sự không có văn hóa gì, cũng không đọc qua sách, căn bản không nghe nói qua cái gì mà Yến Vương nên tất nhiên cũng không biết.

Mới vừa rồi đầu lĩnh thổ phỉ Kỳ Bái cười đùa, nào biết các huynh đệ lại xem là thật, còn thảo luận lên.

"Người ta cũng ở trong cung, tốt xấu gì chúng ta cũng phải tống tiền chứ?"

"Dùng được sao? Còn không phải là người không chim chóc sao? Sẽ cho tiền chuộc hả?"

"Nhưng nghe hắn nói cũng là người đứng đầu hoạn quan."

Tiết Trường Du tức muốn bể phổi nhưng cũng không thể làm được gì.

Tô Hoài Cẩn thì nhìn chung quanh một chút, âm thầm nhớ kỹ con đường đi của bọn họ. Bọn họ theo con sông đi phía được một thời gian, sắc trời đã âm u, sương mù càng lúc càng lớn. Quẹo qua một lối rẽ của thung lũng, lại đi chưa đến một nén nhang, phía trước bỗng nhiên rộng rãi, tự như lạc vào chốn thần tiên.

Trong tai có thể nghe được tiếng nước chảy "ầm ầm ầm", tiếng nước dồi dào. Trong đêm tối phía trước, một dải lụa màu trắng phảng phất từ phía chân trời rũ xuống, quả nhiên có đà bay xuống.

Lại là thác nước!

Một thác nước lớn treo ở giữa sườn núi, mà quay chung quanh thác xây lên một tòa thủy trại thật lớn!

Kỳ lão cửu đi ở phía trước tựa như phát hiện Tô Hoài Cẩn ở trong tối tự nhớ tuyến đường thì cười nói: "Ha ha, bản lĩnh của người đẹp không nhỏ, còn muốn nhớ kỹ tuyến đường à?"

Hắn ta lại nói: "Đừng lãng phí công sức, nếu không có anh em dưới trướng ta dẫn các ngươi đi thì không ai có thể đi ra khỏi thủy trại của ta đâu, ngươi phóng mắt mà nhìn xem thủy trại này đều là trận pháp kỳ môn độn giáp. Bằng không, bọn lão tặc quan phủ kia sao có thể tìm không ra bọn ta?"

Tô Hoài Cẩn không nói gì, lúc này nghe thấy lính gác thủy trại thổi kèn, có người lớn tiếng truyền lệnh: "Mở cửa, cho vào!"

Ngay sau đó những người thủy trại này hô to: "Lão đại đã trở lại!"

"Chủ công đã trở lại!"

"Chủ công đã trở lại!"

Thủy trại thật lớn, xây tựa vào núi vờn quanh vách đá đan xen vô số phòng ốc, ở giữa còn có một cái võ trường rất lớn. Bởi vì là đêm tối, trong võ trường không có người nhưng ánh lửa sao sáng, từng đám xé rách toàn bộ đêm tối, lỗ tai lại nghe tiếng thác nước ầm ầm giống như dã thú tru lên. Khí thế này không kém một quân doanh nào cả.

Sau khi Tiết Trường Du từ bên ngoài đi vào cũng không nói nên lời, bởi vì Tiết Trường Du cũng đang khiếp sợ. Kỳ lão cửu quả nhiên là Kỳ lão cửu, toàn bộ thủy trại bố binh nghiêm cẩn, huấn luyện có tố chức, thật sự còn hoàn mỹ hơn so với quân đội tinh nhuệ ở nước Tiết.

Mà những người này chẳng qua là những hải tắc không đọc sách mà thôi!

Kỳ lão cửu được mọi người vây quanh, vẫn luôn đi vào sảnh chính lớn nhất ở thủy trại. Vừa bước vào đã dùng tay treo tấm bảng lên đầu, quả nhiên là tướng cướp, trên đầu treo hai chữ trung nghĩa.

Trên thân ghề dựa đắp da hổ, quả thực là xứng với tiêu chuẩn của sơn đại vương, xuống tay thành hai dãy tổng cộng mười sáu ghế dựa, giữa hai ghế dựa thì đặt một bàn trà.

Kỳ lão cửu đi vào, cười đi đến ghế da hổ ngồi xuống, còn khoanh chân cười lớn: "Nhóm sói con hôm nay có công, cho ăn đi."

Anh em thuộc hạ cười nói: "Dạ, chủ công! Huynh yên tâm cưới phu nhân đi!"

Những người đó nói xong thì nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, ngay sau đó tất cả đều cười ha ha lên.

Gân xanh trên trán Tiết Trường Du nổi lên, lập tức tiến lên trước một bước định mở miệng nhưng bị Tô Hoài Cẩn bắt lấy lắc lắc đầu với hắn.

Tiết Trường Du không biết Tô Hoài Cẩn là có ý tứ gì nhưng lửa giận trong lòng hắn ngay khoảnh khắc Tô Hoài Cẩn giữ chặt hắn đột nhiên bị dập tắt. Hắn không đành lòng làm trái bất luận ý tứ gì của Tô Hoài Cẩn, lập tức dừng lại, cũng không nói gì cả.

Ở trong tiếng cười lớn haha của nhóm hải tặc, Tô Hoài Cẩn còn hơi hơi mỉm cười, thoạt nhìn một chút cũng không sợ hãi, hoàn toàn không có nũng nịu như nữ tử khác mà ngược lại trông ổn định vững chắc cực kỳ thản nhiên.

Tô Hoài Cẩn đi hai bước, cười nói với Kỳ lão cửu: "Tiểu nữ tử cho rằng, so sánh với cưới một nữ tử xa lạ, anh hùng hẳn là càng muốn tìm người chơi cờ tốt, đúng không?"

Ngay khi nàng dứt lời, tiếng cười ở đây đột nhiên im bặt, tựa như Tô Hoài Cẩn ấn tới nút nào đó mà đại đường lập tức đều yên tĩnh.

Trong lòng Tiết Trường Du căng thẳng, ngực "thình thịch" tàn nhẫn nhảy hai cái.

Vì sao tàn nhẫn nhảy như vậy?

Bởi vì Tiết Trường Du biết kẻ thù Kỳ lão cửu này của mình là kẻ si mê cờ.

Kỳ lão cửu là một người thô bạo nhưng hắn ta am hiểu binh pháp, hơn nữa vẫn là kẻ mê cờ, thích nhất chơi cờ vây, chơi cờ vây một lượt có thể không ăn không uống.

Nhưng Tiết Trường Du không biết Tô Hoài Cẩn làm sao biết được, chẳng lẽ......

Ngay lúc Tiết Trường Du suy đoán, Kỳ lão cửu cũng đặt câu hỏi: "Sao? Chơi cờ? Ngươi cảm thấy ta một kẻ quê mùa sẽ vì chơi cờ mà buông tha người đẹp như ngươi sao?"

Tô Hoài Cẩn cười cười, cực kỳ thản nhiên như cũ, cũng không thấy một chút sợ hãi: "Anh hùng nói đùa, ngài có phải quê mùa hay không, tiểu nữ tử nhìn không ra, nhưng anh hùng có thích chơi cờ hay không, tiểu nữ tử liếc mắt một cái đã nhìn ra."

Nàng nói xong thì quay đầu ngước cằm lên, ra hiệu ở bên ngoài rồi đâu vào đấy nói rằng: "Thủy trại có trận pháp kỳ môn độn giáp là dựa theo cờ vây tới bài bố, cách bài binh ở thủy trại cũng dựa theo cờ vây tới bài bố, ngang dọc mười chín đường, mà nơi này......"

Tô Hoài Cẩn cười chỉ chỉ vào vị trí dưới chân và nói: "Còn lại là Thiên Nguyên * của bàn cờ, anh hùng, không biết tiểu nữ tử nói đúng không?"

Thiên Nguyên: Điểm chính giữa bàn cờ gọi là Thiên Nguyên

Kỳ lão cửu sửng sốt một chút, cuối cùng cũng thu hồi tính cách cà lơ phất phơ ngồi thẳng dậy, nhìn Tô Hoài Cẩn, híp đôi mắt hổ lại nhếch môi cười: "Đúng rồi, ngươi nói rất đúng, được, ta cùng ngươi chơi cờ!"

Hắn ta nói xong thì vẫy vẫy tay, hải tặc bên cạnh nhanh chóng mang bàn cờ ra, là một ván tàn cục chơi được một nửa, thế cờ đen vừa lúc có một thế rồng lớn không thể đỡ. Mà bên trắng còn lại thảm đạm nghèo túng, bị rơi rớt tan tác, thoạt nhìn chỉ thiếu chút nữa đã bị quân đen thu thập tàn cục, đã không có gì ngoài ý muốn.

Kỳ lão cửu cười nói: "Ta cầm đen, ngươi cầm trắng, chúng ta tới đánh cuộc một trận. Nếu ta thắng thì ngươi cam tâm tình nguyện gả cho ta, chúng ta đêm nay sẽ động phòng hoa chúc, như thế nào?"

Hắn nói xong, nhóm hải tặc bên cạnh "Ha ha" cười ha hả, tuy rằng các anh em không học vấn gì nhưng đi theo nhìn lão đại chơi cờ nhiều, cũng biết thế cục quân đen thắng rồi, chỉ cần từ số lượng xem thôi thì quân đen cũng áp đảo ưu thế.

Hai mắt Tiết Trường Du lập tức đỏ lên, cười lạnh nói: "Tốt xấu gì cũng là một trại chủ, lại lừa gạt nữ tử yếu đuối như thế, ngươi còn có da mặt hay không?"

Kỳ lão cửu líu lưỡi rồi nói: "Có da mặt người cũng không làm hải tặc, không phải sao? Muốn da mặt lại ăn không đủ no bụng, cưới không được người đẹp à?"

Tô Hoài Cẩn ra hiệu cho Tiết Trường Du ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, ngay sau đó cười nói với Kỳ lão cửu: "Anh hùng cũng sảng khoái nhanh nhẹn, được, tiểu nữ tử phụng bồi đến cùng, nhưng nếu tiểu nữ tử thắng thì cũng thỉnh anh hùng giữ lời hứa, đáp ứng ta một điều kiện."

Kỳ lão cửu không hề nghĩ ngợi, vỗ"rầm!" một tiếng lên bàn, nói: "Tốt! Một lời đã định, xin mời!"

Lập tức Kỳ lão cửu đi xuống ngồi bên bàn trà, Tô Hoài Cẩn cũng đi qua đó, ngồi ở bên cạnh hắn ta. Hai người ngồi vào một bàn trà và bắt đầu kết thúc ván này.

Tiết Trường Du tốt xấu gì cũng văn võ song toàn, nhìn cục diện này thì trong lòng thay Tô Hoài Cẩn vuốt mồ hôi lạnh, quân trắng cơ bản không có khả năng sống.

Nhưng Tô Hoài Cẩn một chút cũng không lo lắng, ngồi xuống cười tủm tỉm, chơi cờ một cách bình tĩnh, hơn nữa cũng không nóng nảy tựa như còn rất thú vị thích thú.

Thật ra Tiết Trường Du không biết Tô Hoài Cẩn là một người chơi giỏi, chỉ là Tô Chính vẫn luôn nói chơi cờ vây là sở trường của nam tử, Tô Hoài Cẩn hẳn là nên học tập nữ hồng may vá, không nên chơi đùa âm mưu này kia, bởi vậy không cho Tô Hoài Cẩn động đến bàn cờ nhiều.

Đặc biệt là đời trước sau khi gả cho Tiết Trường Du, nàng càng không nhúc nhích qua bàn cờ.

Tiết Trường Du ở bên cạnh lược trận, một đám hải tặc cũng tới xem náo nhiệt, những người đó xem cái hiểu cái không, phần lớn đều xem náo nhiệt mà thôi.

Bởi vì đã là tàn cục nên cũng không cần bao nhiêu thời gian. Một bàn cờ nếu tìm được đối thủ, có lẽ sau một ngày, mà Tô Hoài Cẩn này cũng đã vượt qua nửa canh giờ. Đầu tiên Kỳ lão cửu hưng phấn, sau đó vui mừng, sau một một nén nhang đột nhiên bắt đầu có chút nhíu mày, ngay sau đó đổ mồ hôi lạnh, nâng tay lên lau mồ hôi.

Đến sau, những nhóm hải tặc đó cũng nhìn ra được thế cục của bàn cờ gần như đã xảy ra biến hóa, quân trắng cùng quân đen nhiều giống nhau, còn có hải tặc không cam lòng bắt đầu đếm số quân cờ. Cuối cùng nhận thấy quân trắng chỉ ít hơn quân đen một quân, thật sự sắp nhiều hơn bên kia.

Kỳ lão cửu cắn chặt răng, ngay tại lúc này, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười: "Xem ra tối hôm nay vẫn là đêm đẹp của chúng ta."

Kỳ lão cửu nói, "cạch!" một tiếng, ngay sau đó phá huỷ quân trắng vừa mới thành hình một con rồng lớn.

Kỳ lão cửu "Ha ha" cười to, vỗ mạnh vào bàn hai lần: "Như thế nào? Còn không nhận thua à? Liều chết đến cùng sao?"

Tô Hoài Cẩn lại không nói lời nào, chỉ là cười với Kỳ lão, sau đó lại bắt đầu lùi lại.

Kỳ lão cửu vui sướng một trận, vội vàng tiếp tục ăn rồng lớn, chỉ là một lúc sau, đột nhiên như ở trong mộng mới tỉnh lại vỗ cái bàn nhảy dựng lên.

Hắn ta cao lớn, có thể nói là mạnh mẽ dị thường, một phát nhảy lên bàn, vài người hải tặc sợ hãi vội vàng kêu to: "Chủ công, sao?!"

Kỳ lão cửu mang theo vẻ mặt hối hận, chỉ vào bàn cờ rồi nói: "Ngươi thế nhưng dùng rồng của mình dụ ta mắc câu!"

Tiết Trường Du ở một bên lược trận, thấy một màn như vậy thì lập tức nở nụ cười. Thì ra mới vừa rồi Tô Hoài Cẩn cố ý nhường cho Kỳ lão cửu, cho hắn ta một ít ngon ngọt. Thật ra ám chiêu còn ở phía sau, Kỳ lão cửu tiến vào bẫy rập mà Tô Hoài Cẩn bày ra, bất đắc dĩ tiếp tục đi vào trong, vô rồi thì không thể quay đầu lại, mà Tô Hoài Cẩn thì đóng cửa đánh chó.

Đám Hải tặc mê mang, đầu tiên lão đại là mừng như điên, lại là hối hận, không biết có ý tứ gì.

Mặt khác Tô Hoài Cẩn thì cười tủm tỉm, dùng ngón trỏ ngón giữa nhéo một viên cờ trắng đặt ở bên môi, nhẹ nhàng cười. Dáng vẻ kia có hai phần giảo hoạt, càng nhiều hơn là thành thạo cùng bình tĩnh tự nhiên nói: "Anh hùng, còn không đầu hàng nhận thua sao?"

"Rầm!" một tiếng, Kỳ lão cửu ném quân đen vào bàn cờ, cực kì sảng khoái nói: "Ta thua!"

Hắn nói rồi "xuy ——" một tiếng, đem rìu to bên cạnh trực tiếp khiêng lên, Tiết Trường Du kinh ngạc, lập tức tiến lên một bước, ngănTô Hoài Cẩn ở phía sau bảo vệ kín mít.

Kỳ lão cửu lại ném rìu về phía trước, "ầm!" một tiếng, ném ở chân trước Tiết Trường Du, ngay sau đó nói: "Ta Kỳ lão cửu, đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Cho dù hiện tại muốn đầu ta, chặt là được!"

Lúc này Tiết Trường Du mới hiểu, Kỳ lão cửu không phải là thẹn quá thành giận, rìu này lại là cho Tô Hoài Cẩn dùng ư?

Tô Hoài Cẩn cười cười, từ phía sau Tiết Trường Du đi ra mới nói: "Ta muốn đầu Kỳ tiên sinh làm cái gì? Ta lại không có loại đam mê này."

Kỳ lão cửu kinh một trận rồi nói: "Vậy ngươi muốn cái gì? Điều kiện ngươi ra đi, cứ việc nói!"

Tô Hoài Cẩn nhìn nhìn Tiết Trường Du, ngay sau đó nói: "Không biết Kỳ tiên sinh bên trong có đại phu hay không, lại lấy thêm chút thảo dược, cho người bạn này của ta xem miệng vết thương."

Nàng mới nói xong thì Tiết Trường Du giật mình. Hắn không nghĩ đến điều kiện của Tô Hoài Cẩn lại là dùng cho mình, trong lòng có chút vui mừng tựa như đang ăn mật.

Nhưng lại có chút không hợp khẩu vị, bởi vì chính mình sao lại biến thành bạn bè của.......Cẩn Nhi?

Nhưng nghĩ lại thì từ bạn bè bắt đầu làm lên, cũng coi như là tốt hơn so với việc cách mình vạn dặm. May mà nhảy vực, quả nhiên là đáng giá.

Kỳ lão cửu cũng giật mình rồi nói: "Cứ như vậy à?"

Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Là như vậy."

Kỳ lão cửu ngừng hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó vẫy tay gọi: "Kêu đại phu lại đây."

Hắn ta nói xong lại quay đầu nhìn Tô Hoài Cẩn, từ trênxuống dưới đánh giá vài lần nhưng ánh mắt lần này không chỉ dừng lại ở dungnhan của Tô Hoài Cẩn mà nói: "Được đượcđược, ngươi 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play