Tiết Trường Du hối hận cực kỳ, dù sao đời trước hắn cùng Cẩn Nhi chính là phu thê. Phu thê nhiều năm như vậy, hắn đều hồn nhiên không biết rằng những thứ tao nhã đều không phải là ý định ban đầu của Cẩn Nhi.

Trách không được lúc cháy ở trong điện Du Cẩn, Cẩn Nhi phải nói với chính mình "Ngay cả bản tính cũng bẻ gãy, còn giữ toàn thây làm cái gì?"

Tiết Trường Du nghĩ đến đây, lập tức có chút oán giận, tất nhiên không phải oán giận Tô Hoài Cẩn mà là oán giận chính mình, hắn hồn nhiên không biết, chuyện gì cũng đều không biết.

Mà Tô Hoài Cẩn thì sao?

Biết chính mình thích khẩu vị gì, vừa ý món ăn gì, thậm chí pha trà phải đặt như thế nào, trang sức và quần áo phải mặc như thế nào mỗi ngày.

Cổ họng của Tiết Trường Du có chút thắt lại, thở dài một hơi.

Tô Hoài Cẩn tuy rằng không thích thư pháp nhưng cũng không thể chém rớt mặt mũi của Tiết Trường Du. Dù sao đi nữa hắn chính là Yến Vương đương triều, quyền thế cực lớn, nàng liền cười nói: "Đa tạ Vương gia ban cho bức thư pháp này, Hoài Cẩn tuy không hiểu cái gì, nhưng ý tốt của Vương gia, chắc chắn sẽ giữ gìn những bức tranh này thật tốt."

Giọng Tiết Trường Du có chút khó khăn: "Không cần, nếu nàng không thích thì làm củi đốt cũng được, chỉ cần nàng vui thôi."

Tiết Trường Du nói tới đây, trong lòng Tô Hoài Cẩn "bang bang" nhảy mạnh hai tiếng, chẳng qua cũng không xem nó là vấn đề.

Thủy Tu Bạch liếc mắt nhìn thư pháp thì lập tức hiểu lầm càng sâu. Những bức thư pháp kia đều là danh phẩm, xuất từ tay đại gia ra. Nếu nói cao đều là vật báu vô giá, Tứ hoàng tử thế nhưng vì Tô Hoài Cẩn vui mà đốt cũng được sao?

Trong lúc nhất thời sảnh chính không một tiếng động, sững sờ có chút xấu hổ. Tô Hoài Cẩn vội ho khan một tiếng rồi nói: "Không biết chuyện hành thích ngày ấy, Vương gia có manh mối chưa?

Tiết Trường Du vừa nghe xong đã nhăn mày, trên mặt hiện ra một ít khói mù cùng phẫn nộ, giọng khàn khàn nói: "Mười phần mười là sứ đoàn nước Thương Dương làm, chỉ là những người này không mở miệng, láu cá vô cùng."

Tô Hoài Cẩn cũng nhăn mày mà nói: "Tên thích khách kia thì sao?"

Thích khách hành thích bị bắt ngay tại chỗ, đã bị người của Tiết Trường Du giam giữ.

Tiết Trường Du trầm giọng: "Tên thích khách kia cứng rắn một mực chắc chắn chính mình là dân chạy nạn, hành thích là vì phát tiết bất mãn thôi."

Trong lòng Tô Hoài Cẩn nhiều ít có chút so đo, người nước Thương Dương xem ra là muốn dùng mánh lới, biết tra không đến trên đầu bọn họ bởi vậy không hề sợ hãi.

Tiết Trường Du lại nói: "Nàng yên tâm, tiểu vương nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nếu ai khiến nàng bị thương nửa phần, tiểu vương nhất định sẽ làm hắn ta gấp mười lần gấp trăm lần hoàn lại."

Giọng của Tiết Trường Du vốn đã trầm thấp, hiện giờ giọng nói hơi khàn khàn, nhíu mày, mím chặt khóe miệng. Ánh mắt mịt mờ đáng sợ, một sự uy nghiêm đột nhiên sinh ra, nhưng hắn nói lại êm tai như thế.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn lại là "bang bang" hai nhịp, không lý do mà đập mạnh.

Tô Hoài Cẩn vội vàng hít sâu hai hơi, áp xuống cảm giác kỳ quái này, bảo chính mình nên tâm lặng như nước.

Ngay tại tình huống này, có người chạy tới, không phải hạ nhân nhà họ Tô mà lại là người đi theo Tiết Trường Du.

Người kia vội vàng nói: "Gia! Việc lớn không tốt, thích khách kia tự sát!"

Tiết Trường Du mới nghe xong thì lập tức đứng lên, đã phẫn nộ tới cực điểm, nói to lên: "Sao lại thế này?"

Hắn nói xong, cũng bất chấp cái gì, ôm quyền chắp tay, sau đó mang theo người kia, nhanh chóng ra khỏi nhà họ Tô, xoay người lên ngựa, vội vã liền rời đi.

Thích khách còn chưa thẩm vấn ra tốt xấu gì đã tự sát, người nước Thương Dương càng không sợ hãi, kiên nhẫn của Tiết Trường Du cũng lên đến cực điểm rồi.

Tiết Trường Du vốn không phải người có tính tình tốt, hiện giờ Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa vì hắn mà mất mạng cho nên tính nết của Tiết Trường Du càng táo bạo, đã chuẩn bị dâng sớ lệnh người truyền tin trở lại kinh thành, kiến nghị Hoàng Thượng khai chiến cùng nước Thương Dương.

Tin tức này một khi truyền đi, trấn nhỏ tức khắc dấy lên tin đồn nhảm nhí. Tuy rằng người nước Thương Dương đáng giận đến cực điểm nhưng nếu muốn khai chiến, xui xẻo vẫn là bá tánh bình thường.

Có bá tánh nào có thể thích chiến tranh chứ?

Tô Hoài Cẩn ở trong nhà, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là khai thác ngọc, khai thác ngọc thạch ra cả.

Lục Y rất nhanh đã từ bên ngoài đi vào, nói: "Tiểu thư, có khách tới chơi."

Tô Hoài Cẩn không có nửa điểm kinh ngạc, thản nhiên nói: "Là Vương gia lại tới nữa hả?"

Lục Y cười một tiếng: "Không phải, tiểu thư."

Tô Hoài Cẩn thấy nàng ấy cười, không biết như thế nào lại có chút đỏ mặt, vội vàng ho khan một tiếng: "Là Thủy đại ca tới à?"

Lục Y lắc đầu nói: "Cũng không phải, tiểu thư người mau đi xem một chút, là sứ đoàn nước Thương Dương."

"Nước Thương Dương?"

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, người nước Thương Dương, đến nơi này của mình làm cái gì?

Lục Y lại nói: "Công chúa nước Thương Dương tự mình tới thăm tiểu thư, nghe nói là tiểu thư trước đó vài ngày bị trọng thương, bởi vậy lại đây thăm người."

Mèo khóc chuột à?

Tô Hoài Cẩn cười lạnh trong lòng một tiếng, thích khách chính là người nước Thương Dương. Tuy rằng người nước Thương Dương không thừa nhận nhưng hệ thống của Tô Hoài Cẩn không có sai, hệ thống rõ ràng viết sứ đoàn nước Thương Dương muốn ám sát Yến Vương Tiết Trường Du, điều này sẽ không bao giờ sai.

Hiện giờ sứ đoàn nước Thương Dương tự mình tới thăm Tô Hoài Cẩn bị thương, có thể có mục đích gì đây?

Tô Hoài Cẩn cười, lập tức có chút hiểu rõ, còn có thể là mục đích gì nữa?

Chính mình tuy rằng là con gái của Thừa tướng nhưng cũng không phải một nhân vật lớn gì, cũng không đáng giá để sứ đoàn ngoại quốc lại đây thăm.

Sứ đoàn nước Thương Dương sợ là đã nghe nói nhà họ Tô đào ra mạch ngọc rồi ấy chớ.

Quan hệ nước Thương Dương cùng nước Tiết vẫn luôn căng thẳng, bằng không cũng sẽ không có lũ lụt ám sát. Nhưng người nước Thương Dương cũng không dám chủ động đánh giặc, cũng không dám rõ ràng xâm phạm nước Tiết, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản.

Nước Thương Dương không có giàu có và đông đúc như nước Tiết.

Hiện giờ có một cái mạch ngọc đặt ở trước mắt bọn họ, tất cả đều là bạc trắng, không, bạc thì là gì, mạch ngọc là vô giá và không thể đo đếm được.

Hiện giờ có mạch ngọc, xuất hiện cách vách ở nước Thương Dương, cùng biên giới bọn họ không đến mười dặm, nước Thương Dương lại thiếu tiền bạc như thế, sao có thể cam tâm?

Tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách, cho dù tiền bạc này ở trong chảo dầu cũng phải vớt ra.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn dường như đã sáng như gương, đã thừa biết mà nói: "Đi, đi gặp công chúa nước Thương Dương xem sao."

Lần này sứ đoàn nước Thương Dương chính là do công chúa trấn thủ, hiện đã ngồi ở chính sảnh. Tô Hoài Cẩn không nhanh không chậm đi ra ngoài thì nhìn thấy một nữ tử xấp xỉ mười sáu tuổi ngồi ở chỗ cao nhất đang uống trà. Lúc nhìn thấy Tô Hoài Cẩn đã mang vẻ mặt thân thiện ấm áp, cười nói: "Ngươi chính là con gái của Thừa tướng sao? Quả nhiên danh bất hư truyền, quốc sắc thiên hương."

Công chúa nước Thương Dương nói một miệng lưu loát, căn bản không cần phiên dịch.

Tô Hoài Cẩn ngồi xuống mới cười nói: "Công chúa chê cười, công chúa có điều không biết, nữ tử nước Tiết chúng tôi đều là như vậy, Hoài Cẩn cũng không phải là xuất chúng."

Công chúa nước Thương Dương cười cười, tiếp tục lôi kéo làm quen: "Nghe nói trước đó vài ngày ngươi bị thương, bọn ta vừa lúc trú ở nơi này, không tới thăm thì trong lòng thật sự băn khoăn."

Tô Hoài Cẩn nói: "Còn phải đa tạ ý tốt của công chúa, Hoài Cẩn thật ngại quá."

Nàng nói xong lại nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, sau đó sâu kín thở dài mà nói: "Đúng rồi, cũng không biết là tên khốn nào chỉ điểm tên thích khách kia, thế nhưng ra chiêu độc thủ này. Nên chém ngàn đao, xuống địa ngục. Cái loại người này, sau khi chết tất nhiên cũng không thể nhắm mắt, địa phủ nhiều thủ đoạn lột da rút gân đang chờ hắn, ngài nói có phải hay không, công chúa?"

Công chúa nước Thương Dương nghe rõ ràng chính xác, bởi vì ả ta quen thuộc ngôn ngữ trung thổ, bởi vậy những lời Tô Hoài Cẩn mắng chửi người, ả ta một chữ cũng không bỏ sót, không những nghe thấy rõ ràng, hơn nữa lý giải cũng rành mạch.

Vừa vặn, nước Thương Dương cũng là một nước tôn sùng thế giới chết chóc, cực kỳ thờ phụng này đó. Tô Hoài Cẩn vừa mắng, trong lòng công chúa nước Thương Dương liền kinh hoàng, lập tức phía sau lưng có chút ảo giác lạnh cả người, sởn tóc gáy.

Công chúa nước Thương Dương ho khan một tiếng, tuy rằng biết Tô Hoài Cẩn đang mắng mình nhưng cũng không thể cãi lại, sắc mặt cứng đờ nói: "Phải, đúng rồi, là có chuyện như vậy......"

Tô Hoài Cẩn không mắng đủ mà lại nói thêm: "Kẻ sai sử tên thích khách kia tâm địa ác độc như thế, người già ở nước Tiết chúng tôi thường nói tướng mạo tâm sinh. Dáng vẻ của hắn ta tất nhiên mặt củi nồi, mũi hướng tận trời, một thân dữ tợn, xấu như lợn, ngài nói phải không, công chúa?"

Công chúa nước Thương Dương bị mắng đã không thể nhịn được nữa, nhưng cũng không thể phát tác, nghiến răng nghiến lợi: "Đúng rồi, không nghĩ đến bản tính con gái của Thừa tướng nước Tiết ngay thẳng như thế."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Để công chúa chê cười, người nước Tiết chúng tôi đều có bản tính ngay thẳng, có một nói một, có hai nói hai, cũng không ngoài nóng trong lạnh."

Công chúa nước Thương Dương thật sự nhịn không được liền cứng rắn thay đổi đề tài: "Tô cô nương, ta nghe nói trong nhà ngươi đào ra một cái mạch ngọc ngàn năm khó tìm, có việc này sao?"

Chủ đề chính đã tới.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn hiểu rõ, cười cười, nói: "Đang có việc này."

Ánh mắt của công chúa nước Thương Dương sáng ngời, đôi mắt của sứ thần bên cạnh cũng sáng lên, bên trong tràn đầy tham lam.

Công chúa nước Thương Dương cười cực kỳ ân cần mà nói: "Không biết ta có phúc khí, có thể nhìn mạch ngọc ngàn năm khó tìm này hay không?"

Tô Hoài Cẩn cười cười, cố ý kéo ra khoảng cách: "Công chúa chính là khách quý, tmạch ngọc đang khai thác, sợ va chạm công chúa."

Công chúa nước Thương Dương nghe Tô Hoài Cẩn cự tuyệt đường hoàng, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra tới, nhẫn nại mà nói: "Là như thế này, ta đây này nói thẳng với ngươi, bản công chúa có yêu cầu quá đáng......"

Ả ta còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn đã cắt đứt câu chuyện của ả ta mà nói: "Nếu yêu cầu quá đáng, nói ra lại mất lòng mọi người vẫn là không nói thì tốt hơn."

Công chúa nước Thương Dương thiếu chút nữa sặc chết, vội vàng uống ngụm trà, làm chậm lửa giận của mình, sau đó lại nỗ lực mang vẻ mặt ôn hoà, căng da đầu nói: "Chúng ta nghe nói nhà họ Tô xuất hiện mạch ngọc, mà bên Đại Thương Dương có phương pháp khai thác ngọc riêng, là nước gần đó không thể so sánh được, bởi vậy muốn cùng Tô cô nương đàm phán, nhìn xem chúng ta có có thể liên thủ hay không. Bọn ta cung cấp phương pháp khai thác, đương nhiên, còn có một ít nhân lực cùng tài nguyên, đến lúc đó chúng ta...... Chia đôi, như thế nào?"

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó, đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ nghe đến chuyện gì đó mà thiên hạ chê cười, nghe thấy sứ đoàn nước Thương Dương mơ tưởng, cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Công chúa nước Thương Dương đều cho là nàng cười nhạo, Tô Hoài Cẩn ngồi ở bàn trà, cười ra nước mắt, ngay sau đó mới xoa xoa nước mắt, vạn phần xin lỗi: "Thật không phải, công chúa ngài chỉ sợ có điều không biết, mạch ngọc này rất nông nên cũng chỉ cần công phu hai cuốc, bởi vậy cái gì mà phương pháp khai thác ngọc, tất cả đều không dùng được, bởi vậy sợ là công chúa phải thất vọng rồi."

Công chúa nước Thương Dương mới nghe xong, thật sự không thể nhịn được nữa. Ả ta không tin mạch ngọc chỉ với hai cuốc đất, dù sao khai thác ngọc cũng khó nhất, từ xưa đã có, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn lại trêu đùa mình.

Công chúa nước Thương Dương "rầm!!" một tiếng ở bàn trà, lạnh giọng nói: "Tô cô nương chẳng lẽ là trêu đùa bản công chúa sao?"

Tô Hoài Cẩn cười cười, thấy công chúa bộc phát, cũng không e ngại mà vẫn cứ cực kỳ lạnh nhạt, mang dáng vẻ vân đạm phong khinh rồi nói: "Công chúa nói đùa, Hoài Cẩn bất tài, dù sao cũng vừa mới phát hiện ra mạch ngọc, sao có thể có thời gian rỗi trêu đùa công chúa được? Ngài nói có phải hay không?"

"Ngươi!"

Công chúa nước Thương Dương đột nhiên đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào Tô Hoài Cẩn, mới vừa rồi còn lễ ngộ thì giờ đã tan thành mây khói, lộ ra sắc mặt cay nghiệt, lạnh giọng nói: "Đừng tưởng rằng chính mình là con gái của Thừa tướng nước Tiết thì có thể bay lên trời, ngươi dù sao cũng là đứa thấp kém không có mặt mũi bị từ hôn. Người nước Thương Dương bọn ta nếu muốn ngươi chết, ngươi cũng sống không tới bình minh! Mạch ngọc này là do chúng ta định rồi, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, hôm nay ta sẽ nói với ngươi những lời tàn nhẫn này, chúng ta chờ xem."

Công chúa nước Thương Dương đột nhiên làm khó dễ, nói cực kỳ khó nghe, hơn nữa vẫn là lời nói trung thổ, Tô Thần Tô Ngọ lập tức mặc kệ, dáng vẻ lại muốn đánh người.

Tô Hoài Cẩn ngăn mọi người lại, vẫn cứ bình tĩnh thoải mái, đoan trang ngồi ngay ngắn, cười tủm tỉm: "Vậy Hoài Cẩn liền...... Rửa mắt mong chờ?"

Công chúa tức không chịu nỗi, cực kỳ căm hận thái độ kia của Tô Hoài Cẩn, thật sự không để ả vào mắt.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh, chẳng qua là công chúa của một nước nhỏ mà còn coi mình như là một nhân vật gì đó à? Nên dạy dỗ ả ta mới phải.

Tô Hoài Cẩn nghĩ như thế thì nghe được "đinh ——" một tiếng, thì ra là hệ thống có hiệu lực.

【 hệ thống: May mắn cấp tám, có hiệu lực 】

Công chúa nước Thương Dương đứng lên, hung hăng trừng mắt liếc Tô Hoài Cẩn, nhưng không cam lòng, không muốn bỏ của chạy lấy người liền không dấu vết chuẩn bị đá một phát vào ghế dựa của Tô Hoài Cẩn.

Công chúa chính là người tập võ, hơn nữa công phu không yếu, tự cho là thần không biết quỷ không hay, còn có thể ra một ngụm ác khí.

Kết quả ả ta không dấu vết đá một cái, đột nhiên trên mặt đất trơn trượt......

"A ——"

Công chúa thét một tiếng chói tai, "đùng" một tiếng, "Lão thái thái chui ổ chăn" vững chắc lập tức ngã trên mặt đất.

* 老太太钻被窝: Lão thái thái chui ổ chăn là ngôn ngữ mạng, có nguồn gốc từ câu nói bỏ lửng "Lão thái thái chui ổ chăn —— đạp mở không ra", hình dung việc té ngã, chổng vó mông, hai chân đạp mở không ra, bao gồm không dùng sức lực. [1] (baidu)

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó Tô Thần Tô Ngọ cùng Lục Y "haha" một tiếng đều bật cười, thật sự pha trò!

Tô Hoài Cẩn còn có chút kinh ngạc, trước đây đều là tự hệ thống có hiệu lực, không biết khi nào sẽ có hiệu lực, tỷ như hiệu quả của quyến rũ chỉ đối với Tiết Trường Du mới có hiệu lực.

Hiện giờ lại khác, đầu tiên là Tô Hoài Cẩn yêu cầu tiền bạc thì đào ra mạch ngọc, sau đó là Tô Hoài Cẩn muốn dạy dỗ công chúa nước Thương Dương thì công chúa tự làm tự chịu, xấu mặt trước mặt mọi người mà ngã chổng mông ra đất.

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc không thôi, cũng vui sướng không thôi, chẳng lẽ cấp độ gia tăng, thêm vào hiệu quả thì cũng trở nên có thể khống chế à?

Này chẳng phải là như hổ thêm cánh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play