*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Flanty
Đương nhiên Tịch Hoan có thể nhìn thấy.

Những vệt nước mưa phủ lên cửa sổ xe, hình dạng do ngón tay phác họa ra đặc biệt rõ ràng, đối diện với tầm mắt cô.

Có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Khinh Lãng.

Trong lòng Tịch Hoan khẽ động, cúi đầu nhìn WeChat, không gửi ba chữ “Em nhìn thấy”, mà gửi một ký tự tình yêu.

Theo cách nhập này, các biểu tượng cảm xúc tình yêu sẽ xuất hiện.



Cửa sổ WeChat vang lên âm báo nhắc nhở.

Thẩm Khinh Lãng cúi đầu xem, nhìn thấy trái tim màu đỏ hiện trên màn hình, cảm thấy mỹ mãn, xoay người đi đến cửa điều khiển, rồi ngồi vào.

Chỉ là ngay cả lúc thắt dây an toàn cũng không dám đối diện với người bên cạnh.

Tịch Hoan trêu đùa: “Sao nào, dám làm không dám nhìn em à?”

Thẩm Khinh Lãng mím môi, phủ nhận: “Không có.”

Vừa ngẩng đầu, cậu liền có chút ngượng ngùng, nhất là khi vừa làm xong hành động trẻ con vừa rồi.

Tịch Hoan duỗi tay chọc mặt cậu, “Được rồi, không đùa anh nữa, thời gian không còn sớm, nhanh về thôi.”

Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Ừm.”

Cũng may, đường núi ở đây không phải loại đường núi phía tây, mưa cũng không phải mưa to, nếu không núi có thể xảy ra lở đất đá trôi.

Tịch Hoan nhìn ra bên ngoài, cây cối sau khi được nước mưa gột rửa, màu xanh lá dường như trầm hơn, bầu trời đằng xa cũng xanh ngắt.

Mở cửa sổ là có thể ngửi được hương thơm nồng nàn của cỏ xanh.

Đối với Tịch Hoan – người không thích khói bụi thành thị, ở nơi như vậy thực sự là một việc hưởng thụ.

Khi trời sắp tối, sắp đến trường học, Tịch Hoan nhìn thấy ngôi trường khuất sau bóng cây, mấy ngọn đèn đã được bật lên, tựa như đom đóm.

Thẩm Khinh Lãng đỗ xe xong, sau đó giúp Tịch Hoan kéo cửa xe ra.

Ký túc xá đã lên đèn.

Giọng Tịch Hoan giòn tan: “Ngày mai gặp.”

Thẩm Khinh Lãng ở trên cao nhìn xuống, nhìn khuôn mặt thanh tú diễm lệ của cô, tâm động vạn phần, vô thức đáp: “Được.”

Chờ đến khi cậu phản ứng lại, người đã vào trong ký túc xá rồi.

Thẩm Khinh Lãng chỉ có thể yên lặng quay về ký túc xá nam sinh.

Bước vào hành lang tối như mực, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng lại, mở di động ra.

Cậu đăng nhập vào Weibo đã lâu không dùng, tìm kiếm một cái tên Weibo trong trí nhớ.

Đã hai giờ trôi qua kể từ khi cậu nhấn vào xem, hiện tại lượt chia sẻ đã qua hai vạn, bình luận cũng hơn ba vạn.

Vừa click mở, đều là bình luận tốt.

“Thật xứng đôi mà, fan yên lặng cầu rải đường!”

“Ha ha ha ha ha ha tôi đào ra rồi, nam sinh là đại học bá đó! Trước đây từng giành được giải thưởng! Nữ sinh trước đây cũng giành được giải! Múa ba lê!”

“Đây là học tỷ của tôi hì hì hì… nhưng mà tôi cũng mới biết học tỷ thế mà có bạn trai rồi, không phải đi dạy hỗ trợ sao?”

“Hừ hừ người khác đi thực tập cũng có thể tìm được bạn trai, quay đầu lại nhìn tôi, chỉ muốn cho mình một cái tát…”

Đối với những bình luận mà mình và Tịch Hoan bị phát hiện, Thẩm Khinh Lãng tập trung quan sát rất lâu.

Cũng may đều là bình luận tốt.

Thẩm Khinh Lãng nhìn hồi lâu, yên lặng cho một like.

Quả nhiên quần chúng thật là tinh mắt.

Cậu hài lòng cầm điện thoại bước lên cầu thang, lướt dần xuống, lần đầu tiên vừa nghịch điện thoại vừa đi đường.

“Ôi chao.”

Trần Tuyết Dương vừa xuống cầu thang đã đụng phải người.

Cậu ta liếc mắt, ai ngờ là Thẩm Khinh Lãng, “Cậu đã về rồi à? Sao lại ở chỗ này, đầu thiếu chút nữa bị cậu đâm hỏng rồi, cằm cậu không có việc gì chứ?”

Vừa rồi hình như đập vào cằm.

Thẩm Khinh Lãng xoa cằm, có hơi nhức mỏi, cũng may không đặc biệt nghiêm trọng, cậu lắc đầu, “Không có việc gì.”

Trần Tuyết Dương hoài nghi: “Hôm nay dễ nói chuyện vậy?”

Thẩm Khinh Lãng không phản ứng cậu ta, cất di động, lập tức lên cầu thang.

Trần Tuyết Dương vốn dĩ xuống tầng là do quần áo bị rơi xuống, cậu ta cũng không kịp nghĩ cái gì, nhặt quần áo xong rồi nhanh chóng chạy lên.

Đối với việc hôm nay Thẩm Khinh Lãng và Tịch Hoan ra ngoài, cậu ta biết.

Với lại buổi chiều thấy tâm trạng của Nguyễn Văn ở ký túc xá đối diện không tốt, chỉ kém không trợn mắt nhìn cậu ta.

Trở lại ký túc xá, Trần Tuyết Dương nhìn Thẩm Khinh Lãng ngồi ở trước bàn chơi di động.

Lần này càng kinh sợ hơn.

Dương Tây An không cảm thấy kinh ngạc, “Nói chuyện phiến với Tịch Hoan thôi. Đôi bạn trẻ mới vừa yêu đương đều kiểu như vậy, hận không thể mỗi ngày dính ở bên nhau.”

Trần Tuyết Dương lại cảm thấy không phải thế.

Cậu ta đi vòng qua phía sau Thẩm Khinh Lãng ra ban công cất quần áo, trong nháy mắt liền duỗi cổ ra liếc nhìn.

Vừa nhìn lại cảm thấy kinh ngạc, thế mà lại là giao diện Weibo.

Một học bá suốt ngày chỉ biết thiết kế lại phí thời gian đi xem Weibo, còn lướt dạo không ngừng?

Trần Tuyết Dương ngẫm nghĩ, nhanh nhẹn thu quần áo, sau đó quay về vị trí của mình, cầm di động lên Weibo.

Là bạn cùng phòng, Weibo của bọn họ đều theo dõi lẫn nhau.

Trần Tuyết Dương vừa mới tiến vào trang chủ của đối phương, đã nhìn thấy bức ảnh mà cậu mới thích, chính là tấm ảnh chụp lén kia.

Trần Tuyết Dương: “…”

Trách không được xem mê mẩn như vậy, hoá ra là trầm mê vào tình yêu.

...

Trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.

Tịch Hoan đi tắm rửa, sau đó mở cửa sổ ra, đóng rèm lại.

Trong núi có côn trùng, cô mang theo nước xịt chống muỗi, mỗi đêm đều sẽ phun một chút, nhưng trước đó nhiệt độ chưa hạ xuống, vẫn có côn trùng bay vào.

Cô ghét côn trùng nhất, nên toàn là Vưu Vi xử lý bọn chúng.

Sau đó Tịch Hoan học được quy tắc, mỗi lần rời khỏi phòng đều đóng cửa lại, mở cửa sổ thì nhất định phải kéo rèm vào.

Tiếp sau đó, tuy có muỗi, nhưng không có côn trùng.

Hiện tại thời tiết lạnh, muỗi cũng không có, buổi tối cũng không có gì phải lo lắng, nhưng Tịch Hoan vẫn xịt cho mình chút thuốc chống muỗi.

Nước xịt chống muỗi lâu đời là thứ luôn phải có trong gia đình cô.

Tịch Hoan giẫm lên mép giường, một đoạn cẳng chân xinh đẹp trắng nõn lộ ra bên ngoài váy ngủ, xịt nước lên có hơi lành lạnh.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ.

Tịch Hoan dừng lại, “Ai?”

Giọng Vưu Vi vang lên: “Tớ.”

Tịch Hoan mở cửa, bất đắc dĩ nói: “Cậu lại còn để tớ hỏi nữa, cậu chủ động nói không phải được rồi sao.”

Vưu Vi nhướng mày, đóng cửa lại.

Cô ấy kéo Tịch Hoan, tức giận nói: “Thế nào, tớ không lừa cậu chứ, cậu còn cúp điện thoại của tớ.”

Tịch Hoan buông đồ trong tay xuống, “Tớ không cố ý.”

“Chính là cậu cố ý.” Vưu Vi nghênh ngang ngồi ở trên giường cô, “Thấy tớ quấy rầy cậu hẹn hò?”

Tịch Hoan cũng không quay đầu lại: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Vưu Vi bĩu môi, đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, còn hai tuần nữa là thực tập kết thúc, cậu nói với học sinh chưa?”

Bất tri bất giác, bọn họ ở đây đã hơn hai tháng, khoảng cách đến ngày kết thúc dạy hỗ trợ cũng càng ngày càng gần.

Lại nói, thật đúng là không bỏ được.

Vưu Vi cảm thấy trẻ con trong sơn thôn chất phác hơn trong thành phố, bây giờ trẻ hư bên ngoài ngày càng nhiều, chúng có nhiều mối liên hệ với internet, so với người lớn còn nhiều chuyện hơn.

Nhà cô của cô ấy có một đứa như vậy, lúc nào cũng ra vẻ người lớn.

Tịch Hoan ngồi trên ghế nhỏ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Còn chưa nói, đến tuần cuối cùng rồi nói sau.”

Vưu Vi gật đầu, “Được rồi.”

Nói vào tuần cuối cùng cũng được, cô ấy vào trong nhóm chat thông báo, thấy bọn Trần Tuyết Dương đáp lại mới rời khỏi WeChat.

Đột nhiên, cột thông báo hiện lên tin Weibo mới nhất.

Vưu Vi bắt được mấy chữ, lập tức vào giao diện Weibo, nhìn thấy nội dung liền sửng sốt.

Cô ấy bấm vào ảnh đại diện, rồi nhanh chóng chuyển tới trang chủ Weibo quen thuộc.

“Oa chết tiệt, tớ lại trúng!”

Theo tiếng hét, Vưu Vi nhảy thẳng từ trên giường xuống, đối mặt với di động, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tịch Hoan vừa rửa quả táo xong, thò lại gần liếc một cái.

Là một tin nhắn, usename Weibo “chiến đội YGH”, nội dung là trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, cô ấy được chọn là người nhận nuôi mới nhất.

Tịch Hoan: “…”

Vương Quyền là cái quỷ gì vậy, nghe có vẻ kỳ quái.

Nghĩ vậy, cô liền hỏi ra miệng.

Vưu Vi ổn định tâm tình, vuốt ngực, “Vương Quyền là một con rùa đen, tớ lập tức cũng là người có rùa rồi.”

Tịch Hoan: “…”

Còn có người đặt cái tên này cho rùa đen cơ à, thật tò mò,

Tịch Hoan không dám nói ra miệng, dù sao cũng là chiến đội mà bạn tốt hâm mộ, mình như vậy chẳng khác nào đi ghét bỏ một thiếu nữ đi truy tinh.

Vưu Vi lẩm bẩm.

Tịch Hoan cũng đại khái hiểu được tình huống, cô cẩn thận nghĩ lại, sinh ra hoài nghi: “Cậu cũng không Âu Hoàng đến mức đấy chứ?”

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mỗi lần đều trúng, cái này cần vận khí tốt đến mức nào, với lại còn cùng là một trò chơi.

Theo những gì cô nghe được, trúng thưởng cũng không phải một lần hai lần.

Lại nói, cô cũng không tin nó là ngẫu nhiên.

Vưu Vi đang trong hưng phấn, bị giội một gáo nước lạnh, quay sang cào cô: “Tớ Âu Hoàng cậu còn cảm thấy không tốt à, tớ cũng không có thao tác ngầm nào.”

Tịch Hoan nhún vai, “Cậu không ngầm, người khác có thể mà.”

Vưu Vi vừa chụp ảnh tự sướng vừa cười nói: “Cậu cho rằng tớ là tiểu công chúa của chiến đội đấy à, còn ngầm cái gì, tớ cũng không quen biết họ.”

Tịch Hoan vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng để cô nói cẩn thận, cô lại không nói nên lời, thấy Vưu Vi tin tưởng vào Âu Hoàng của mình như thể đang yêu đương, cô không lời nào để nói.

Dù sao đến lúc đó bị bán còn đếm tiền cũng không phải là cô.

Vưu Vi vui rạo rực cầm di động rời đi, căn bản không quan tân đến chuyện trước đó bị Tịch Hoan cúp điện thoại.

Tịch Hoan cũng không để ở trong lòng.

Giữa trưa ngày hôm sau, cô và Thẩm Khinh Lãng cùng đi ăn cơm, sau khi ăn xong hai người cùng đi xem rùa đen nhỏ.

Từ lúc đặt Vinh Hoa Phú Quý ở cùng nhau, Thẩm Khinh Lãng chưa từng đến nhìn.

Hai con rùa đen ở bên nhau tương thân tương ái, Tịch Hoan đặt chúng nó ở bên ngoài phơi nắng, vô cùng lười biếng.

Tịch Hoan cười nói: “Em không nuôi hư đâu.”

Thẩm Khinh Lãng nói một cách tự nhiên: “Anh tin em.”

Tịch Hoan trêu chọc rùa đen, đột nhiên bảo: “Đúng rồi, Vưu Vi cũng có rùa đen, tên là Vương Quyền.”

Thẩm Khinh Lãng hỏi: “Tên Vương Quyền?”

Tịch Hoan đáp: “Đúng vậy.”

Thẩm Khinh Lãng nhíu mày, ánh mắt đặt trên hai con rùa trước mặt, trầm giọng nói: “Tên này không tốt.”

Tịch Hoan “A” một tiếng, nghi hoặc.

Vừa vặn Vưu Vi tai thính tình cờ đi phía sau, nghe được lời này, lập tức đứng ở cạnh cửa, nói: “Sao mà không tốt? Cậu ghen ghét à?”

Sao lại có thể nói tên rùa của cô ấy không tốt.

Mặc dù cô ấy còn chưa lấy được rùa, nhưng cũng không thể nói như vậy được.

Thẩm Khinh Lãng nhìn cô ấy một cái, bình tĩnh nói: “Phú Quý đã có bạn gái, Vương Quyền còn muốn cắm một chân à?”

Vưu Vi tức giận nói: “Đừng tự luyến, ai coi trọng rùa nhà cậu.”

Thẩm Khinh Lãng nghiêm trang bảo: “Cô chưa từng nghe qua Vương Quyền Phú Quý sao?”

Vưu Vi: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play