*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Flanty
Trần Tuyết Dương vốn đang rất vui vẻ, chuẩn bị trở về cùng những người khác thét to vài tiếng.
Kết quả là biến cố chiều cao này lại khiến cho cậu ta trở thành một con
cá nóc[1].
[1] Ý chỗ này là: phồng miệng không nói gì.Thẩm Khinh Lãng banh mặt không để ý tới cậu ta, lập tức chạy về phòng trên lầu, trực tiếp đem Cậu Bé Bọt Biển nhét vào trong chăn.
Trần Tuyết Dương theo sát trở về, tức giận vừa rồi cũng không thấy tăm hơi, thuận miệng hỏi: "Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, cẩn thận lại ngốc nghếch chạy sai. Yên tâm đi, không ai nhìn thấy Cậu Bé Bọt Biển của cậu."
Cậu ta mải nói dối, căn bản không biết đối phương đã nhìn thấy người phía đối diện.
Đối với quần lót Cậu Bé Bọt Biển, đây đã trở thành thú vui nhỏ của bọn họ, không có chuyện gì sẽ lấy ra trêu chọc một chút.
"Nóng." Thẩm Khinh Lãng liền nghẹn ra một chữ.
Trần Tuyết Dương nhìn mặt cậu, "Ồ, cậu xem mặt cậu, đều đỏ cả lên, tới tới tới, tiểu đáng thương, uống miếng nước."
Tuổi của Thẩm Khinh Lãng ở đây là nhỏ nhất, hơn nữa ngày thường cũng tương đối im lặng, một lòng hướng vào thiết kế máy bay, cho nên bọn họ đều tương đối chiếu cố cậu.
Nghe được lời cậu ta nói, mặt Thẩm Khinh Lãng lại càng đỏ hơn, mãi cho đến một lát sau mới hạ xuống.
———
Phía trước, hiệu trưởng đã nhanh chóng dẫn người tới nhà ăn bên kia.
Vưu Vi dừng ở sau cùng, tò mò hỏi: "Cậu vừa mới nhìn gì ở phía sau đấy?"
Tịch Hoan nghĩ tới hình ảnh kia, cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: "Tớ nhìn Cậu Bé Bọt Biển thôi."
Vưu Vi hài hước mà nhìn cô: "Xác định không phải là người mặc Cậu Bé Bọt Biển chứ?"
Nghe thấy lời này, Tịch Hoan trừng mắt nhìn cô ấy một cái, đối phương ngược lại ha ha mà cười, ba bước liền chạy lên phía trước.
Sau khi hiệu trưởng dẫn bọn họ xem qua nhà ăn, bọn Nguyễn Văn cùng Vưu Vi liền tự do hoạt động. Nhưng mà có người lớn ở đây, muốn nói gì, đi nơi nào cũng đều không được tự nhiên.
Nguyễn Văn nói: "Xem ra bên này còn có giáo viên tình nguyện khác."
Trước đó cậu ta không biết tin tức này, nếu không sẽ đổi một trường học khác, một trường học mà nhiều người tới như vậy cũng có chút lãng phí, còn rất nhiều trường học không có.
Đào San San đáp: "Tới cũng đã tới rồi, chúng ta dạy tận tâm là được."
Cô ấy đối với nơi này cảm thấy rất hứng thú, chủ yếu là hoàn cảnh không tồi, phương tiện dùng được, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của cô ấy.
Nguyễn Văn nghiêng đầu hỏi, "Tịch Hoan, cậu cảm thấy thế nào?"
Tịch Hoan đang phát ngốc, bị hỏi, a một tiếng, sau khi được Vưu Vi nhắc nhở mới trả lời: "Khá tốt."
Nguyễn Văn cũng không để ý, tiếp tục đề tài khác.
Lúc tan học.
Một đám trẻ nhỏ nằm bò trên cửa sổ trộm nhìn bọn họ, chụm đầu vào nhau, đôi mắt sáng lấp lánh, đặc biệt khiến người khác mềm lòng.
Trẻ con trong núi đều tương đối đơn thuần, mấy đứa nhỏ ở ngay lầu một, cũng không sợ hãi, cuốn lấy vài người, hỏi tới một đống chuyện.
Xung quanh Tịch Hoan cũng có mấy đứa trẻ nhỏ.
Trong đó có một bé gái trên đầu có hai búi tóc nhỏ, làn da trắng hơn các cô bé khác rất nhiều, giá trị nhan sắc cũng rất cao.
Các cô bé cậu bé đều thích chị gái nhỏ xinh đẹp, vấn đề cũng hỏi ngày càng nhiều.
Tịch Hoan chọn mấy vấn đề trả lời.
Dư quang thoáng nhìn thấy đối diện cách đó không xa có mấy người đi qua, đặc biệt thấy được cậu thiếu niên kia, cô vỗ vỗ cô gái nhỏ, khom lưng hỏi: "Có biết thầy kia tên là gì không?"
Cô gái nhỏ vốn bị những người khác kéo đến, không muốn nói chuyện.
Nhưng khi chị gái nhỏ này cúi xuống, có mùi hương của bánh ngọt bay tới, cô bé đỏ mặt, né vào trong ngực cô, xoay qua nhỏ giọng nói: "Thẩm Khinh Lãng, em nghe các giáo viên khác gọi như vậy, nhưng anh ấy không dạy bọn em."
Tịch Hoan hiểu, hoá ra cậu ta chính là Thẩm Khinh Lãng.
Trách không được khi bị cô bắt gặp, lại thẹn thùng mà đem Cậu Bé Bọt Biển giấu đi.
———
Hôm nay vừa tới, ngày đầu tiên nên cũng không có lớp học.
Vì vậy mà từng người đều về ký túc xá để dọn dẹp trước khi trời tối, bởi vì trong ký túc xá có internet, Tịch Hoan kết nối được video với mẹ Tịch.
Nghe được đầu kia truyền tới âm thanh mơ hồ, cô hỏi: "Trong nhà có khách sao?"
Mẹ Tịch lắc đầu, do dự một chút, mở miệng nói: "Cô con và Tịch Văn... nói là phải tới đây thi đấu, ở lại trong nhà mình."
Nghe được lời này, Tịch Hoan gần như cười lạnh thành tiếng.
Cô bỏ qua điều này, dặn dò mẹ: "Có lẽ ba tháng tới con sẽ không về, cho nên mẹ ở nhà phải chú ý an toàn, đừng nghĩ đến việc tiết kiệm."
Mẹ Tịch cười tủm tỉm đồng ý.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay, theo sau đó là khuôn mặt trang điểm đậm của Tịch Văn hiện ra trong video, "Chị họ, chị ở đâu đấy, sao trông lại tồi tàn dữ vậy?"
Cô ta kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt không chớp: "Không phải là bị lừa bán đến địa phương nào chứ? Hiện giờ bọn buôn người thích lừa bán sinh viên..."
Tịch Hoan lãnh đạm: "Đưa lại."
Tịch Văn còn muốn nói gì đó, nhưng vừa tiếp xúc với biểu tình của cô, vẫn hậm hực mà đem trả điện thoại lại cho mẹ Tịch, không tình nguyện mà lầm bầm vài câu.
Nhìn thấy mẹ Tịch lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình, cô dặn dò thêm: "Mẹ, mẹ không phải bảo mẫu của bọn họ, đừng quan tâm nhiều quá."
Mặc dù vậy, Tịch Hoan vẫn rất tức giận.
Cô không muốn nhiều lời với hai người kia, thân thích cực phẩm xuất hiện trong nhà mình khiến cô cảm thấy sốt ruột, càng nghĩ càng thấy tồi tệ.
Trên ban công đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa sổ.
Từng tiếng, giống như tiếng một con chim đang mổ cái gì đó, sau khi cô phát ra tiếng động xuống giường, âm thanh bên ngoài liền ngừng lại.
Mẹ Tịch hỏi: "Có người gõ cửa?"
"Con đi xem." Tịch Hoan đặt điện thoại xuống giường, nghi ngờ đi đến ban công, bên ngoài không có người nào.
Ban công không có cửa sổ phòng trộm, là cửa sổ mở.
Chỉ cần đẩy hai bên cửa ra là có thể trực tiếp chạm tới bên ngoài, dưới hiên là một con đường bê tông rộng nửa thước, xa chút nữa là bồn hoa.
Khi cô đến, có thể hiệu trưởng đã mở cửa sổ để thông gió.
Hay là một trò đùa của đứa bé nào?
Rốt cuộc thì họ là giáo viên mới, đối với bọn trẻ nơi này mà nói, khẳng định rất mới lạ, tới gõ cửa sổ cũng không có gì kỳ lạ.
Tịch Hoan thu hồi tầm mắt, đóng cửa sổ, lại nhìn thấy một bó hoa nhỏ ở trên bệ cửa.
Hoa này cô không biết tên, có thể là hoa dại, màu vàng, được bó lại với nhau trông rất đẹp, để sát vào ngửi còn có mùi thơm.
Tịch Hoan tiện tay đặt lên đầu giường.
Mẹ Tịch xuyên qua video nhìn thấy, "Hoa dại đến từ đâu đấy?"
"Một đứa nhỏ nào đó đưa." Tịch Hoan nói như vậy, trước mặt cô lại hiện lên hình ảnh thiếu niên đẹp trai gặp được trên đường, tiến về phía cô mà ngửi một ngụm.
Mẹ Tịch không nói gì, dặn dò một chút vấn đề: "Nơi đó nhiều muỗi, mẹ có để trong vali con một ít dầu thơm, con nhớ phải phun. Còn có một bình xịt phòng sói, ở đó có con trai, vẫn nên chú ý an toàn."
Tịch Hoan nghe thấy bình xịt phòng sói 囧, "Biết ạ."
———
Hơn 5 giờ, Vưu Vi đến rủ Tịch Hoan đi tắm rửa, nói khoa trương rằng ở một mình quá cô độc.
Khi cô bước ra ngoài, hai chân dài đều lộ ra, híp mắt thấy được trên tủ mép giường có một bó hoa dại, cô ấy xoay chuyển tròng mắt: "Cậu hái hoa ở đâu, cậu đây là hái trộm sao."
Tịch Hoan đang lấy quần áo trong ngăn tủ, cũng không quay đầu lại, nói: "Chắc là đứa nhỏ nào đó đưa."
Vưu Vi trợn trắng mắt, nói: "Nơi này trẻ con buổi chiều đều đi học, còn chưa tan học đâu, làm gì có công phu hái hoa cho cậu."
Tịch Hoan cau mày, buồn rầu suy nghĩ.
Sự chú ý của Vưu Vi cũng mau dời đi, đem cô cùng áo ngủ đẩy mạnh vào toilet, "Tắm nhanh lên, ở đây buổi tối nước ấm không đủ đâu."
Chờ đến khi Tịch Hoan đi ra, Vưu Vi đã trở về phòng mình.
Cô dọn dẹp một chút, đi trên hành lang chải đầu.
Tịch Hoan tuy nhiều tóc, nhưng rụng đi cũng rất nhiều, khi còn nhỏ cũng như vậy, cô đã từng sợ tới mức chạy nhào vào lòng mẹ Tịch hỏi có phải sẽ bị trọc đầu hay không.
Sau này lớn lên không thấy trọc đầu mới yên lòng.
Tuy nhiên, cô cũng dành rất nhiều thời gian cho việc chăm sóc tóc. Cách đây một thời gian, cô nhìn thấy kinh nghiệm chăm sóc tóc của một ngôi sao nữ trên internet, dùng thử một chút, hiệu quả không tồi, chỉ là hơi mất thời gian.
Hành lang cũng không có vòng bảo hộ, cô đứng ở đó.
Ánh hoàng hôn mờ nhạt rơi xuống, phác hoạ ra thân hình, cô mặc một cái váy ngủ, tóc dài buông xuống một bên, đôi mắt rũ xuống, chóp mũi dường như có ánh sáng.
Trên chân mang một đôi dép xỏ ngón đáng yêu, ngón chân trắng nõn mượt mà, mắt cá chân cùng cẳng chân thẳng tắp phơi bày trong không khí, gầy lại tinh xảo.
Trên lầu hai, Trần Tuyết Dương đang cất quần áo.
Sau khi thấy hình ảnh ấy, ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, cậu ta vẫy tay với Thẩm Khinh Lãng, người vẫn đang đùa nghịch với mô hình máy bay.
Thẩm Khinh Lãng ban đầu không để ý, chờ Trần Tuyết Dương đá cửa một cái mới chậm rì rì mà ngẩng đầu lên.
Cậu đi đến ban công, còn chưa mở miệng nói chuyện đã bị Trần Tuyết Dương che miệng lại, chỉ vào ban công phía dưới, nhỏ giọng nói: "Chị gái xinh đẹp buổi chiều cậu nhìn lén kìa."
Thẩm Khinh Lãng hạ tầm mắt xuống, tạm dừng một chớp mắt.
Sau đó đem Trần Tuyết Dương đẩy vào trong phòng ký túc xá, đóng cửa ban công lại, mặc kệ cậu ta ở bên trong dậm chân cũng không để ý tới.
Bên cạnh có một băng ghế gấp nhỏ, Thẩm Khinh Lãng dịch qua ngồi xuống.
Ban công phía dưới được khoét rỗng, với chiều chiều rộng hơn mười centimet giữa các thanh sắt, không ngăn được tầm mắt cậu dừng lại ở phía dưới.
Đối với động tĩnh trong ký túc xá, căn bản không được cậu để trong lòng.
Tịch Hoan tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy hạnh phúc mà ngân nga hát.
Đến nỗi tóc rơi đầy trên mặt đất cũng đợi lát nữa quét sau.
Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt, cô sửng sốt một chút.
Sau khi tắm rửa xong, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, dường như có thể nhìn thấy cả mạch máu, hơn nữa váy ngủ rộng thùng thình, hơi mỏng, khiến người nhìn cảm thấy ngứa ngáy.
Thẩm Khinh Lãng không kịp tránh né, thân thể cứng đờ.
Nhìn lén bị phát hiện, rất giống sắc lang.
Phía sau có động tĩnh, Trần Tuyết Dương ở bên trong cánh cửa ngo ngoe rục rịch, lỗ tai cậu đỏ hồng, đôi mắt sạch sẽ di chuyển, ngoan ngoãn mà nói: "Xin chào."
Giống như một học sinh tiểu học.
Tịch Hoan ngước mắt, tinh tế đánh giá cậu vài lần, xác định mình không nhìn lầm người, đây thật sự là thiếu niên buổi chiều kia, lúc trước còn nhìn chằm chằm mà, hiện tại còn thẹn thùng?
"Cậu tên gì?" Cô hỏi, dường như đang hồi tưởng: "Thẩm Khinh Lãng?"
Tên của mình được phát âm nhẹ nhàng, có một cảm giác không thể giải thích được phát ra từ trái tim, vỡ oà, chảy qua khắp tứ chi, cuối cùng vẫn dừng lại trên đầu quả tim.
Vốn dĩ ba chữ Thẩm Khinh Lãng tới bên miệng rồi lại ngừng lại.
Cậu cúi mặt xuống nhìn cô, đôi mắt tựa như giữ lại hơi ấm của mặt trời, rõ ràng và trong trẻo, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ, giống như một đứa trẻ đang đợi giáo viên tới khích lệ.
Điều duy nhất không hài hòa chính là băng ghế quá nhỏ, vóc dáng cậu lại quá cao lớn.
Tịch Hoan chớp chớp mắt, lại hỏi: "Cậu đưa hoa?"
Tim Thẩm Khinh Lãng run rẩy, đưa ra lựa chọn trong vài giây: "... Không phải."
Loại việc này không thể để người ta biết, vạn nhất không thích thì làm sao bây giờ.
Tịch Hoan hình như có chút đáng tiếc mà thở dài.
Cô đứng thẳng thân mình, vạt váy ngủ phiêu đãng trong không khí, có chút ngậm ngùi mà nói: "Tôi cũng rất thích, nhưng nếu nguồn gốc không rõ, tốt hơn hết vẫn là ném đi."
Lỗ tai Thẩm Khinh Lãng giật giật, tay phải xoa xoa cằm, tay trái vẽ lên băng ghế nhỏ, sửa lời: "Là... Là tôi đưa."