Bạn cùng phòng "khẩu vị nặng" mà tên thuộc hạ nói kia, đã từng là một tên cuồng ngược đãi, trên tay có rất nhiều biện pháp tra tấn người, mặc dù trong tù không có khả năng thật sự giết chết Quý Mặt Bắc, nhưng cũng đủ để anh ta sống không bằng chết.
Về phần có thể sống đến ngày ra ngục hay không, thì phải xem anh ta có số mệnh này hay không.
Nghe thuộc hạ báo cáo, Bao Lạc Kỳ lại không có bao nhiêu thoải mái, anh cúi đầu nhìn bàn tay mới có thêm một cái dấu răng.
Đây là lần thứ mười ba Hồ Khả Khả cắn anh.
Bệnh của cô, vẫn không có khởi sắc như cũ.
Bây giờ đêm đã khuya, Hồ Khả Khả cũng đã ngủ, anh đứng dậy, Khả Khả đi vào cửa phòng mà anh vẫn luôn không dám đi vào kia.
Nhìn một chút, lại nhìn một chút.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hồ Khả Khả đang ngủ trên giường mà bọn họ đã từng thân mật qua vô số lần, đầu giường mở đen ánh sáng vàng ấm áp, làm nổi bật lên vẻ mặt bất an của cô rất rõ ràng rành mạch.
Từ sau khi được cứu trở về, cô liền sợ hãi bóng tối cực độ, chỉ có mở đèn mới có thể miễn cưỡng ngủ được.
Bao Lạc Kỳ nhẹ nhàng đi lên trước, nhìn cặp mắt trong lúc ngủ mơ vẫn không an ổn kia, trong lòng nổi lên từng đợt đau đớn.
Những ký ức xấu xí ngắn ngử cố tình bị lãng quên từ từ xâm lấn trong đầu của anh.
Anh quen Hồ Khả Khả là trong một bữa tiệc tối hồi học đại học.
Khi đó Hồ Ý Nhiên đang là bạn gái của anh, kéo tay anh anh nũng nịu, đột nhiên ánh đèn trên sân khấu tối sầm lại, sau đó Hồ Khả Khả ăn mặc thiếu vải lên sân khấu.
Cô ấy múa cột.
"À, kia chính là chị mà em thường xuyên nói với anh, cô ấy múa cột khá tốt, rất nhiều học sinh nam đều tranh nhau lái xe đưa chị ấy về nhà đấy." Giọng nói của Hồ Ý Nhiên vang lên bên tai anh.
Lẳng lơ, đây là ấn tượng đầu tiên Bao Lạc Kỳ đối với cô.
Về sau cô gái kia lại thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mắt anh, giả vờ lơ đãng đi qua, hoặc là thẳng thắn len lén đi theo anh.
Anh biết, cô thích anh.
Nhưng vậy thì thế nào, biết rõ anh có bạn gái rồi còn ý đồ câu dẫn anh, chắc chắn cũng không phải loại con gái của gia đình tốt lành gì.
Thế là anh càng thêm không thích cô.
Tận đến khi có một lần, anh thấy Hồ Khả Khả nhảy ở trong hộp đêm quán bar.
Anh không giải thích được phẫn nộ của mình, xông lên phía trước kéo cô xuống, chất vấn cô lý do.
Cô nhẹ nhành đẩy tay anh ra, dùng một giọng nói nhàn nhạt nói: "Không phải mỗi người sinh ra đều có thể sống dễ dàng như vậy."
Từ sau đó, anh bắt đầu dần dần chú ý tới cô.
Phát hiện ra thành tích học tập của cô thực sự rất tốt, cuộc sống của cô cũng không phải giống như anh tưởng tượng ngợp trong vàng son như vậy, đồ ăn cô ăn rẻ nhất nhà ăn, ngồi xe buýt đi học, mộc mạc đến mức hoàn toàn không có dáng vẻ là gái nhảy...
Cho đến ngày ấy, cô cầm di thư của ông uy hiếp anh cưới cô...
Hồ Ý Nhiên tức giận trốn đi, anh đem tất cả phẫn nộ đều trút lên trên người cô.
Bao Lạc Kỳ luôn lạnh lùng hung ác, buổi tối hôm nay, nhớ lại đủ loại chuyện trước kia, bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt này rơi xuống gương mặt của Hồ Khả Khả, Bao Lạc Kỳ nhếch môi, duỗi ngón tay lau đi vệt nước trên mặt Khả Khả.
Ngón tay lưu luyến trên da thịt ấm áp, trải qua thời gian nhiều năm, cô còn nguyện ý lại cho anh một cơ hội yêu cô lần nữa không?
Dường như Hồ Khả Khả nằm trên giường cảm ứng được cái gì, chậm rãi mở mắt ra.
Bao Lạc Kỳ đột nhiên trố mắt nhìn, khó chịu nói: "Xin... Thật xin lỗi, anh lập tức đi ngay!"
Nói xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nhiên bị Hồ Khả Khả kéo lại một góc áo.
"Khả Khả..."
Còn chưa kịp cảm động, bỗng nhiên trên ngón tay truyền đến đau đớn, cô cắn ngón tay của anh.
Anh đau hít vào một ngụm khí lạnh, lại cười dỗ dành Hồ Khả Khả như cũ.
"Em muốn cắn tôi để xả hận thì cắn đi, chỉ là cái tay này của tôi không da mịn thịt mềm, em lại đau răng."
Bao Lạc Kỳ buông lỏng phần tay cơ bắp, mặc cho Hồ Khả Khả ngậm hai ngón tay của anh, giữa răng môi tới tới lui lui xay nghiền, chỉ chốc lát liền mài ra máu tươi.
Hai mắt Bao Lạc Kỳ nhắm nghiền, một cái tay khác chậm rãi vuốt ve tóc của cô, một lần lại một lần, giống như làm như thế này có thể làm dịu ngón tay đau đớn của anh.
Chất lỏng ấm áp từng giọt lớn rơi xuống trên mu bàn tay của anh, Bao Lạc Kỳ giật mình, bỗng nhiên mở mắt ra, hốt hoảng nói.
"Ôi, sao e lại khóc, có phải thịt quá cứng không cắn nổi hay không, có lỗi quá lần sau vẫn nên đổi một chỗ khác..."
Nước mắt Hồ Khả Khả lại chỉ là rơi rào rào xuống, ánh mắt nhìn bàn tay Bao Lạc Kỳ không nhúc nhích.
Lúc này Bao Lạc Kỳ mới kịp phản ứng, Hồ Khả Khả lần này cắn anh, là cái tay lần trước bị bỏng ở bệnh viện kia.
"Này... Bảo bối, có phải em ghét bỏ nó quá xấu hay không." Bao Lạc Kỳ lo lắng bất an hỏi thăm.
Hồ Khả Khả buông lỏng miệng, xoay người đem mặt vùi vào trong chăn, không nói.
"Khả Khả... Bảo bối... Em không sao chứ?" Bao Lạc Kỳ hơi không xác định kêu lên.
"Ra ngoài!" Trong chăn truyền đến hai tiếng buồn buồn.
Thế là Bao Lạc Kỳ đi ra.
Bưng lại hai ngón tay bị thương đi tìm bác sĩ băng bó, bị bác sĩ dùng ánh mắt kinh dị nhìn một lần, hiểu rõ nguyên nhân hậu quả sau đó trịnh trọng nói với Bao Lạc Kỳ.
"Ngài Bạch, bây giờ sức tấn công của mợ chủ quá mạnh, tôi lo lắng cho sự an toàn của ngài."
Vừa băng bó lại hai ngón tay sắp bị cắn đứt, bác sĩ vừa nghiêm túc nói.
Ngược lại Bao Lạc Kỳ lại không thèm để ý, thậm chí trên gương mặt quanh năm lạnh lùng lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
"Không sao, Khả Khả hôm nay còn nói chuyện với tôi, chắc chắn là đã nhận ra tôi."
Mặc dù nói với anh là "Ra ngoài", nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự lạc quan của Bao Lạc Kỳ.
Bác sĩ nhếch khóe miệng, quyết định từ bỏ việc thuyết phục đối với người trước mắt này.
Sau đó, Bao Lạc Kỳ lại bị cắn.
Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Tổng giám đốc Bạch tự tin cho là mợ chủ nhà anh đã nhận ra anh, cho nên ngày hôm sau hấp tấp bưng đồ ăn sáng đến cùng ăn với Hồ Khả Khả.
Lúc anh tốt bụng đem sữa của mình đưa cho Hồ Khả Khả, vội vàng không kịp chuẩn bị lại bị Hồ Khả Khả cắn một cái.
"Á đau!" Bao Lạc Kỳ lập tức kêu lên, Hồ Khả Khả ngậm ngón tay của anh quan sát một hồi lâu, không biết vì sao lại buông ra.
Phải biết rằng thường ngày Hồ Khả Khả cắn tay anh, không cắn tới mức đau răng tuyệt đối không nhả.
Dưới mắt Hồ Khả Khả thế nhưng là lần thứ hai buông tha anh.
Thế là Bao Lạc Kỳ lại càng có lòng tin, cũng không để ý hai cánh tay mình bị cắn đến mức thủng trăm ngàn lỗ, mỗi ngày đều dính lấy Hồ Khả Khả.
Dần dà Bao Lạc Kỳ cũng biết được quy luật, chỉ cần anh đưa cái tay bị bỏng kia ra, Hồ Khả Khả trăm phần trăm sẽ không cắn anh, có lẽ là ký ức ở bệnh viện quá mức khắc sâu, trong đầu còn lưu lại một chút xíu là anh tốt.
Có lẽ đã quen với việc có Bao Lạc Kỳ ở bên cạnh, hiện tại Hồ Khả Khả không còn phản ứng anh anh, bảo đi theo liền theo đi.
Hôm nay, là ngày hẹn thời gian làm kiểm tra cho Hồ Khả Khả, so sánh với việc ngày ngày ở trong nhà Bao Lạc Kỳ càng hi vọng cô có thể đi ra ngoài, ngàn dỗ vạn dỗ mới đem được bà cô này đến bệnh viện, ai ngờ Hồ Khả Khả nhìn thấy ba chữ "Khoa phụ sản" liền co cẳng chạy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT