Trong nhà kho khói đặc mù mịt xông khiến người ta không mở nổi mắt, Hồ Khả Khả đứng tại chỗ đợi lâu đến mức như một thế kỷ trôi qua rồi mà vẫn không đợi được hình bóng quen thuộc từ trong khói đặc đi ra.

Cô hoảng sợ gọi tên Bao Lạc Kỳ, nước bị người đàn ông đó dội lên trên người đã bị hong hô dưới nhiệt độ cực cao, khói đặc cuồn cuộn khiến cô sặc chảy nước mắt ròng ròng.

Cuối cùng, ở bên cạnh cửa sắt, cô tìm thấy thân thể Bao Lạc Kỳ đã ngã xuống.

“Bao Lạc Kỳ, anh đừng dọa em!”

Hồ Khả Khả gọi tên Bao Lạc Kỳ, nhưng gọi thế nào cũng không gọi anh tỉnh dậy được, cô cố hết sức kéo anh đến một góc, cách xa ngọn lửa có thể nuốt chửng tất cả kia.

Trong ngọn lửa mơ hồ, người đàn ông đang hôn mê nằm trên đùi cô, đôi mắt mà thường ngày khiến cô vừa yêu vừa hận vẫn sít sao nhắm chặt lại, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, vẫn mơ hồ mang theo bộ dáng mà cô yêu nhất.

Đầu ngón tay cô run rẩy khẽ xoa lấy gò má như điêu khắc của Bao Lạc Kỳ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên môi anh, hít thở ngày càng khó khăn.

Bao Lạc Kỳ, đời này anh hận nhất là em, không nghĩ đến cuối cùng vẫn chết cùng một chỗ với em.

Có phải nếu năm đó em không khăng khăng ở lại bên cạnh anh, thì có phải sau này sẽ không xảy ra nhiều bi kịch như vậy không?

Bao Lạc Kỳ, nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa.

...

Khi Hồ Khả Khả tỉnh lại trong ánh nắng vừa phải, đập vào mi mắt là khuôn mặt dịu dàng của Quán Mục Bình.

“Mục Bình? Anh... Sao em lại ở chỗ này.” Hồ Khả Khả kinh ngạc hỏi.

Chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện toàn thân vô cùng đau nhức, khuỷu tay còn quấn một lớp băng gạc thật dày.

“Á...” Hồ Khả Khả hít vào một ngụm khí lạnh.

“Đừng lộn xộn, cẩn thận đụng phải vết thương.” Quán Mục Bình tiến lên ấn cơ thể không an phận của Hồ Khả Khả xuống, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng.

Qua thật lâu, dường như Hồ Khả Khả mới nhận thức được, trừng mắt nhìn: “Em đây là, còn sống sao?”

Quán Mục Bình thân thiết bóp bóp mũi cô, mỉm cười gật đầu nói.

“Suýt nữa đã không cứu được, cám ơn trời đất, cuối cùng em đã tỉnh lại!”

Hồ Khả Khả xấu hổ nở nụ cười, nhưng vào thời điểm này cô cũng không suy nghĩ thêm hàm nghĩa trong động tác này của Quán Mục Bình.

Ánh mắt sáng của cô nhìn chằm chằm vào Quán Mục Bình nói: “Cuối cùng là nhân viên cứu hỏa đến sao? Người trong bệnh viện không sao chứ?”

Nghe được điều này ánh mắt Quán Mục Bình tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, dùng giọng điệu dịu dàng nói.

“Nào có chờ kịp nhân viên cứu hỏa đến, khi anh tìm thấy em ở bệnh viện em cũng đã hôn mê rồi, chờ nhân viên cứu hỏa đến, có lẽ em cũng cháy thành tro rồi.”

Trong lòng Hồ Khả Khả ấm áp, vô cùng chân thành nói: “Cảm ơn anh.”

Quán Mục Bình sờ lên đỉnh đầu cô: “Nha đầu ngốc, giữa anh và em còn phải nói lời cảm ơn sao.”

Hồ Khả Khả đột nhiên nhớ đến Bao Lạc Kỳ nằm cạnh cô trước khi hôn mê.

Người kia sao rồi?

Nghĩ như vậy, trong giọng điệu của cô cũng mang theo chần chừ.

“Chuyện kia, trong bệnh viện có ai thương vong không?” Cô do dự nhìn về phía Quán Mục Bình, vòng vo hỏi thăm.

“Không rõ lắm, sau khi anh tìm được em liền đưa em đến bệnh viện này, đây là một viện an dưỡng tư nhân của một người Mỹ, rất thích hợp tĩnh dưỡng cơ thể.” Quán Mục Bình hàm hồ nói.

Không lấy được tin tức gì từ trên người Quán Mục Bình, Hồ Khả Khả khẽ thở dài một hơi, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Khi anh đến tìm em, có thấy người nào khác không?”

“Ở ngay bên cạnh em.” Cuối cùng còn bổ sung một câu.

Đôi mắt của Quán Mục Bình dường như nhìn thấu tất cả của cô, khiến Hồ Khả Khả có hơi chột dạ.

“Được rồi, khói đặc như vậy, chắc là anh cũng...”

“Em là muốn hỏi chồng cũ của em.”

Hồ Khả Khả: “...”

Cô lén liếc mắt nhìn Quán Mục Bình, thăm dò hỏi: “Anh không giận chứ?”

Quán Mục Bình giận quá hóa cười: “Nếu muốn tức giận một ngày giận một trăm tám mươi lần cũng không đủ đâu.”

Nói xong câu đó nụ cười của anh ta trở nên đắng chát, giữa lông mày tăng thêm vẻ tự giễu.

“Khả Khả, có phải dù anh làm gì, trong lòng của em vẫn mãi mãi chỉ có người kia.”

Hồ Khả Khả vội vàng khoát tay: “Không, không phải...”

“Em không cần nói nhiều nữa.” Quán Mục Bình cắt ngang lời cô, ánh mắt nhìn Hồ Khả Khả dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

“Mặc dù Quán Mục Bình anh thích em, nhưng cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi. Khi anh tìm thấy em chỉ có một mình em, nói không chừng Bao Lạc Kỳ tỉnh lại đã tự chạy đi rồi.”

Lời này mang theo một chút hờn giận, Hồ Khả Khả dù quan tâm đến vấn đề này cũng không dám hỏi thêm nữa, đành phải giống như một con chim cút buồn bực trốn trong chăn ‘à’ lên một tiếng rồi im lặng không nói.

Trong ánh mắt Quán Mục Bình nhanh chóng thoáng qua một tia tàn ác, nhưng anh ta lại làm ra một hành động trái ngược với biểu lộ, anh ta giơ tay lên nhẹ nhàng vén vén góc chăn cho người nào đó giả vờ làm chim cút, dùng âm thanh vừa vặn nói: “Viện an dưỡng này là sản nghiệp dưới danh nghĩa của anh, không cần lo lắng về vấn đề riêng tư. Em nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt đi, chuyện của Bao Lạc Kỳ – anh sẽ chú ý giúp em.”

Ngay sau đó là tiếng cửa mở, Quán Mục Bình đã rời đi rồi.

Lúc này Hồ Khả Khả mới thò nửa đầu ra, trước tiên quan sát xác định trong phòng bệnh không có ai, lại sững sờ nhìn cánh tay bị quấn băng gạc của mình mà ngẩn người.

Rõ ràng đã nói không gặp lại, vì sao lại bắt đầu nhớ rồi.

Cuộc sống ở viện an dưỡng rất nhàn nhã, bởi vì nó vốn là xây dựng lên cho những người giàu có nghỉ dưỡng và tiêu khiển, vì vậy tính riêng tư được làm rất tốt.

Trước cửa có một cái sân rất lớn, dọc theo đó là hàng rào phủ đầy hoa tường vi, cành lá rậm rạp phủ kín phía trên, cơ hồ không thấy rõ bất kỳ thứ gì trong sân.

Cuộc sống mỗi ngày của Hồ Khả Khả chính là ngắm hoa tưới nước.

Ngày thứ ba, Quán Mục Bình sợ cô buồn chán nên đưa một con chú chó vàng nhỏ đến, thuận tiện mang đến tin tức của Bao Lạc Kỳ.

Thì ra Bao Lạc Kỳ đã sớm được thuộc hạ của anh cứu đi, bây giờ cũng đang dưỡng thương trong bệnh viện.

Khi Hồ Khả Khả nghe thấy vậy thì sững sờ, lập tức tự giễu cười một tiếng.

Cũng là chuyện mà đám thuộc hạ của anh ta có thể làm ra được, dù sao mợ chủ nhà họ Bạch đã sớm trở thành trò cười cho tất cả mọi người rồi.

Bao Lạc Kỳ đã không thương tiếc, vậy ai cũng dám giẫm đạp lên.

Thấy chết không cứu cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng mà nghe thấy tin tức Bao Lạc Kỳ còn sống cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc trước ý nghĩ muốn giết anh là thật, mà sau này ý nghĩ muốn anh còn sống cũng là thật...

Còn những rối ren chất chứa trong đáy lòng này, vẫn là ném vào trong một góc để nó tự sinh tự diệt đi!

...

Trong nước.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp.

Bao Lạc Kỳ sau ba ngày hôn mê lần đầu mở mắt ra.

Ngón tay của anh quấn băng vải thật dày, đó là khi anh có ý muốn cạy mở chốt cửa bị bỏng.

Khi thuộc hạ phát hiện ra anh thì ngọn lửa đã cháy đến thân thể của anh, nếu như không mau chóng cấp cứu, chỉ sợ toàn thân đều bị bỏng nặng, có thể khỏi hẳn hay không cũng không biết.

Cũng chính là ngón tay kia, bác sĩ nói bị bỏng đến mức độ này chỉ sợ sẽ để lại sẹo.

Sau này khi trời nóng sẽ bị dị ứng mà đỏ lên, chịu rất nhiều đau đớn.

Nhưng những thứ này không phải chuyện mà lúc này Bao Lạc Kỳ quan tâm đến, anh vừa mở mắt liền gọi thuộc hạ cứu anh ngày đó đến, lần lượt hỏi tung tích của Hồ Khả Khả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play