Những người còn lại đối với việc người khác chết đã không còn bàng hoàng, dù sao ở trong thế giới nhiệm vụ, chết người chính là chuyện bình thường nhất mà họ gặp phải.

"Vòng đu quay," Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn vòng quay khổng lổ trước mắt, hắn và Tư Dư rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái, "Vòng đu quay này chính là trò cuối cùng mà cậu bé kia chơi trong công viên giải trí."

Mọi người không hấp tấp bước lên vòng đu quay tìm kiếm manh mối mà ở phía dưới quan sát.

Dưới chân vòng đu quay là cả một rừng quỷ, nhiều hơn bất cứ trò chơi nào trong công viên giải trí này.

Vòng quay cao ngất chạm mây ước chừng phải cao đến 120m, tổng cộng có 60 cabin, mỗi cabin ngồi được hai người, phía trước có rất nhiều quỷ đang xếp hàng.

"Làm sao bây giờ? Gợi ý là vòng đu quay, vậy là manh mối ở trên đó ư?"

"Nhưng mà vé vào cửa không bảo chúng ta phải lên vòng đu quay mà, hay là không đi?"

Vé vào cửa bắt buộc bọn họ phải chơi những trò chơi giết người trong công viên giải trí thì cũng thôi đi, lại còn muốn bọn họ phải chủ động chơi trò chơi, đương nhiên là có người không muốn.

Mã Kỳ lên tiếng: "Không tìm được manh mối, chúng ta cũng không thể rời khỏi nơi này, bây giờ đã nhiều người chết thế rồi, gợi ý chúng ta nhận được chính là vòng đu quay...kể cả không chơi, thì cũng phải ngó một cái nhỉ?"

"Không phải chứ... Các người thật sự định lên đấy ngồi sao? Làm gì có quy tắc nào bắt chúng ta phải lên đó, nhỡ đâu chúng ta lên xong cái vòng quay này rớt xuống thì sao? Nó rớt xuống là chúng ta chết hết!" Người đàn ông cao lớn lúc đầu nhận được vé vào cửa của Tư Dư đã sợ hãi đến phát run.

Nói rồi thân thể anh ta không tự chủ được run bần bật, hiển nhiên trải qua vấn đề sinh tử ở ba trò chơi trước đã làm cho cảm xúc của anh ta tan vỡ, anh ta chôn chân tại chỗ, "Tôi không lên, tuyệt đối không lên..."

Diệp Xu nhẹ giọng nói: "Vòng đu quay này hẳn sẽ không quá nguy hiểm đâu, mấy con quỷ ngồi trên vòng đu quay đều đi xuống an toàn, chúng ta đi lên đó không có vấn đề gì quá lớn đâu."

"Tôi không đi, tôi không ngồi!"

"Tùy anh," Tư Dư lười biếng liếc nhìn người đàn ông kia, "Nếu anh muốn chờ đến 8h chết thì đi tìm chết một mình đi."

Lãnh đạm nói câu đó xong, anh quay đầu nói với mấy người còn lại, "Mọi người đi theo tôi."

Mấy người nghe vậy nhanh chóng nối gót đi theo Tư Dư, người đàn ông cao lớn kia ngó trái ngó phải, cuối cùng vẫn phải lựa chọn đi lên theo bọn họ. Bọn họ đi đến trước phòng nhân viên công tác, ngoài dự đoán chính là trong phòng không có nhân viên quản lý trò chơi, không có quỷ nhân viên giúp bọn họ chen hàng lên vòng đu quay chọc trời.

"Vậy giờ phải làm sao? Không có quỷ nhân viên quản lý, chẳng lẽ bắt chúng ta xếp hàng? Phải xếp hàng đến lúc nào chứ?" Mã Kỳ nhìn rừng quỷ tầng trong tầng ngoài, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Tư Dư nói: "Không có quản lý chúng ta vẫn có thể chen hàng."

Cố Tây Châu gãi đầu, "Anh phát hiện ra gì rồi?"

"Đi cùng tôi."

Cố Tây Châu tận mắt nhìn thấy Tư Dư lấy từ túi quần ra một đồng xu, hối lộ cho một tiểu quỷ xếp hàng phía trước, chen hàng thành công mà đau cả trứng.

Thành công bước lên được vòng đu quay, Cố Tây Châu vừa mới đặt chân lên đã nghe thấy bên ngoài cabin vang lên tiếng lách cách, cabin của bọn họ bị khóa từ bên ngoài. Cố Tây Châu đập mạnh lên cửa cabin nhưng không suy chuyển được gì.

Cố Tây Châu buồn bực nói: "Rõ ràng là bên ngoài không có người, là ai khóa cửa khoang từ bên ngoài chứ?"

Tư Dư: "Là cậu bé kia."

"Là đứa có tiếng xiềng xích trên người đấy á?"

Tư Dư gật đầu, "Nếu tôi đoán không nhầm, sau khi thằng bé vào công viên giải trí và chơi ba trò chơi kia xong liền xếp hàng đi lên vòng đu quay, nhưng bởi vì nhân viên công tác sơ ý không khóa cửa cabin nên đã xảy ra vụ việc ngã khỏi vòng đu quay."

Cố Tây Châu: "Đây chính là nguyên nhân du khách được chết nhưng nhân viên công tác thì không."

Hai người nói xong, Cố Tây Châu liền tìm tới tìm lui khắp cabin, nhưng mà bên trong cabin chẳng có một cái gì, chỉ có hai hàng ghế đối diện nhau, "Trên này chẳng có gì cả."

Cố Tây Châu nhướng mày, Tư Dư bên cạnh đưa tay, "Ngồi một vòng rồi nói sau."

"Ừm." Cố Tây Châu thấy cũng hợp lý, có lẽ là tại bọn họ chưa ngồi hết một vòng cho nên không được tính là hoàn thành nhiệm vụ, vòng đu quay chuyển động chậm rì rì như một ông già lụ khụ vậy, Cố Tây Châu nhìn qua cửa kính, đu quay quay hết một vòng cũng phải 20 phút là ít.

Ở ngay cabin tiếp theo, Mã Kỳ mồ hôi đầy đầu, tìm kiếm lục lọi bên trong, cũng không tìm được gì, hắn ngồi lên ghế, trợn trắng mắt với Diệp Xu: "Cô cứ ngồi thế thôi à? Không tìm cùng với tôi xem xem?"

Diệp Xu cười nhạo một tiếng: "Chỗ này chỉ rộng có chừng ấy, anh cảm thấy có thể giấu đồ ở đâu? Không bằng cứ ngồi hết một vòng đã rồi nói tiếp."

Mã Kỳ đau đầu xoa xoa giữa chân mày, bỗng nhiên lườm Diệp Xu một cái, người phụ nữ này bình tĩnh đến kì cục, "Có phải cô nghĩ đến cái gì rồi không?"

Diệp Xu cười cười: "Sao lại nói thế?"

Mã Kỳ: "Lúc ngồi vòng quay ngựa gỗ, cô nhắc mọi người chọn con ngựa đã ăn thịt người để ngồi, lúc chơi xe đụng cô nói cô thất thần đi nhầm đường, nhưng lần thứ ba vào nhà ma, cô luôn luôn nắm chặt tay tôi không cho tôi và cô tách ra, tôi luôn cảm thấy cô với Tư Diêu Tinh giống nhau, cô rất thông minh, đã nắm rõ ràng quy tắc trong tay."

Diệp Xu: "Đây là đến từ trực giác cảnh sát của anh sao?"

Mã Kỳ: "Cứ coi như vậy đi, tôi cảm thấy cô rất lợi hại, mặc dù không có Cố Tây Châu cô cũng có thể sống sót trở ra, sao lại còn phải tới cục cảnh sát tìm Cố Tây Châu, ép cậu ta cùng tiến vào?"

Diệp Xu không trả lời câu hỏi của Mã Kỳ, lấy một cây bút chì từ trong túi ra, cầm trong tay ngắm nghía, trong lòng thầm nghĩ: Tôi cũng không biết tại sao lại tìm anh ta nữa.

Ngồi vòng đu quay một vòng xong, Cố Tây Châu vội vội vàng vàng tìm kiếm manh mối trong cabin, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

"Móa nó, tiểu quỷ kia không phải là đang chơi chúng ta chứ?" Cố Tây Châu chửi thề một câu, hắn nhìn về phía đồng hồ điện tử bên ngoài, lúc này chỉ còn 40 phút nữa là đến 8h, mà cửa cabin vẫn bị khóa chặt, căn bản là không thể nào ra ngoài nổi.

"Không phải," Tư Dư ngồi đối diện Cố Tây Châu, nhìn vòng đu quay đã bắt đầu sáng đèn, "Nó không hề trêu đùa chúng ta, vòng đu quay là cách duy nhất để rời khỏi nơi này."

Cố Tây Châu: "Vòng đu quay chính là cách rời khỏi thế giới này?"

Tư Dư: "Em còn nhớ tờ nhật ký thứ ba của cậu bé chứ."

Cố Tây Châu gật đầu: "Nhớ."

Tư Dư: "Nó nói rằng công viên giải trí có thể giúp nó thực hiện nguyện vọng."

Vẻ mặt Cố Tây Châu mờ mịt, cái quỷ gì nữa?

Tư Dư giải thích: "Trí tưởng tượng của trẻ con là vô hạn, em đã từng nghe về truyền thuyết vòng đu quay chưa?"

Cố Tây Châu: "Gì cơ?"

Tư Dư: "Cầu nguyện khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất thì điều ước sẽ thành hiện thực."

"Trong nhật ký nó nói hy vọng cha mẹ có thể ở bên nó nhiều hơn, nguyện vọng này trông có vẻ đơn giản," Cố Tây Châu suy nghĩ, "Nhưng mà nó cũng chết rồi, hẳn là nguyện vọng có thay đổi ít nhiều đi?"

Tư Dư nhìn hắn, gật đầu, "Ừm."

Mắt thấy cabin của bọn họ sắp đi lên đến chỗ cao nhất... Cố Tây Châu đột nhiên vỗ đầu: "Nếu thật sự là cần cầu nguyện thì rôi biết nên cầu thế nào rồi!"

Cùng với sự chuyển động của thời gian, còn 32 phút nữa là đến 8h, cabin của Cố Tây Châu bọn họ đã lên đến đỉnh điểm, Cố Tây Châu nhắm mắt chắp tay trước ngực cầu nguyện.

"Tôi không cần biết tâm nguyện của nó có thay đổi hay không," Cố Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư, giống như đang cầu khen ngợi, "Vừa rồi tôi đã cầu nguyện 'Xin hãy hoàn thành tâm nguyện của Đồng Đồng', mặc kệ tâm nguyện của thằng bé có thay đổi hay không, nói như vậy đều được tính."

Tư Dư khẽ cười, ừ một tiếng.

Cố Tây Châu cầu nguyện xong, hai người nhạy bén phát hiện tiếng nhạc trong cabin đã thay đổi.

Vòng đu quay chuyển động đưa họ tới điểm thấp nhất, chờ Cố Tây Châu bọn họ rời khỏi vòng đu quay xong, toàn bộ công viên trò chơi đột nhiên sụp đổ, tất cả lệ quỷ đồng thời tiêu tán, biến thành một mảnh phế tích.

Một cậu bé cầm bóng bay đứng ở giữa bãi hoang phế, mở miệng, khẩu hình của nó là nói: "Cảm ơn."

Sau đó thân thể cậu bé tiêu tán, giữa bãi phế tích xuất hiện một cánh cửa gỗ, trên tay nắm cửa còn treo một quả bóng bay màu trắng.

"Kết thúc rồi?" Người đàn ông cao lớn không dám tin khung cảnh trước mặt, cả người anh ta đều là mồ hôi lạnh, vừa nãy lúc bị khóa chặt trong cabin anh ta đã suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào đây, không ngờ bỗng nhiên chớp mắt một cái hết thảy đều đã kết thúc, ngoài ra còn có một cô gái, trực tiếp ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.

Những người còn sống lục tục rời đi, chỉ để lại bốn người Cố Tây Châu, Mã Kỳ, Tư Dư, Diệp Xu.

Tầm mắt Cố Tây Châu dừng trên người Diệp Xu, không cần Cố Tây Châu nói, Diệp Xu tự giác đi đến trước mặt hắn, lấy ra một cây bút chì, cây bút kia rất ngắn, dài chưa đến một đốt ngón tay Cố Tây Châu, cùng với một quyển sổ, hẳn là vật tùy thân của Diệp Xu.

"Đưa tay ra đây." Diệp Xu nói với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu gật đầu, đưa tay, Diệp Xu nắm lấy mu bàn tay hắn, ở giữa là cây bút chì.

"Thả lỏng tay, phải nhẹ nhàng kẹp lấy bút, anh niệm trong lòng: Bút tiên bút tiên, ta là ngươi kiếp này, nếu muốn cùng ta tục duyên*, xin hãy viết lên giấy này."

*Tục duyên: sự ràng buộc và kết nối giữa một thần tiên và một người phàm, thường nói đến mối quan hệ vợ chồng.

Cố Tây Châu làm theo từng lời nhắc nhở của Diệp Xu, bỗng nhiên phát hiện cán bút mình đang cầm hơi giật giật, hắn nghe thấy Diệp Xu nói với mình: "Anh muốn hỏi cái gì thì tự nhẩm trong lòng là được."

Cố Tây Châu mặc niệm: Điều gì đã khiến ta sống lại.

Làm xong hết thảy, Cố Tây Châu nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay, nhíu mày, bút tiên này chơi hắn hả?

'Số mệnh' là đáp án chó má gì?

Vì số mệnh nên mình sống lại? Này khác gì không trả lời không hả?

Cố Tây Châu nhìn về phía Diệp Xu, có chút phát hỏa, "Cái thứ đồ chơi này của cô có chuẩn không đấy?"

Diệp Xu: "Nó đã trả lời rồi, còn tin hay không là việc của anh."

Mã Kỳ đứng bên cạnh thấy đáp án Cố Tây Châu nhận được, có chút tò mò hỏi: "Tây Châu, rốt cuộc cậu hỏi cái gì thế? Sao đáp án lại là cái này?"

"Hỏi tại sao chúng ta lại phải tiến vào thế giới nhiệm vụ." Cố Tây Châu thuận miệng nói.

Sau đó hắn bước vào cảnh cửa gỗ giữa mảnh phế tích, trải qua cảm giác choáng váng quen thuộc xong, Cố Tây Châu nghe được một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.

......

"Sao con lại ngủ ở chỗ này?!" Người phụ nữ mở của thấy con trai ngồi trên sàn nhà ngay cửa vào, dựa vào tủ giày ngủ.

Người phụ nữ ôn nhu vỗ vỗ mặt thằng bé, gọi nó dậy, gương mặt cô có chút tiều tụy, dưới mắt có một vòng quầng thâm, hiển nhiên là hôm qua nghỉ ngơi không đủ.

Đứa bé sau khi bị gọi tỉnh dùng bàn tay nhỏ mập mạp xoa đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, trả lời: "Con đợi mẹ về nhà."

Người phụ nữ nghe những lời này trong lòng mềm nhũn, dắt tay con đi vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi: "Ba con đâu?"

Cậu bé lắc đầu: "Không biết."

Người phụ nữ nghe vậy thì nhíu mày, đang định lấy di động ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng 'ọt ọt ọt', cô cúi đầu nhìn con trai đang ôm bụng, sắc mắt biến đổi: "Con vẫn chưa ăn cơm à?"

Cậu bé nhanh chóng lắc đầu nhưng dưới ánh nhìn nghiêm khắc của mẹ lại khe khẽ gật.

Người phụ nữ tức giận đến mức sắc mặt đều thay đổi, cô lấy di động ra, sau một chuỗi âm thanh ngắn ngủi, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam khàn khàn.

"Việc gì mà gọi cho anh vào giờ này? Anh đang bận!"

Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ phảng phất có thể chọc thủng màng nhĩ, "Rốt cuộc anh làm cha kiểu gì vậy? Đồng Đồng chưa được ăn uống gì mà anh cứ thế đi ra ngoài? Anh nghĩ cái gì thế?"

"Đối với anh con trai không quan trọng đến vậy sao? Có phải một mình anh ăn rồi là được, cần gì phải quan tâm đến những người khác có đúng không?"

Người đàn ông chán chường giải thích: "Anh có công việc đột xuất, anh đâu thể mặc kệ công việc được?"

"Công việc? Anh thì công việc gì? Việc trên bàn mạt chược? Hả?" Người phụ nữ không chút lưu tình nói thẳng, "Em nói cho anh biết, trong vòng nửa tiếng nữa anh không về thì vĩnh viễn đừng có về nữa! Cái nhà này có anh chẳng đông mà không anh chẳng thiếu!"

Nói rồi người phụ nữ tức giận ném điện thoại xuống sàn, khóc ròng chạy vào phòng bếp dùng trứng gà và cơm thừa làm món cơm chiên đơn giản, vừa xào rau vừa lau nước mắt.

Đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng, nó túm ống quần mẹ, "Mẹ ơi, con không đói đâu, ba mẹ đừng cãi nhau vì con."

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, ôm lấy con mình, "Mẹ với ba không phải cãi nhau vì con đâu, con đừng khóc, đợi mẹ làm cơm chiên cho con ăn nhé."

Dỗ đứa trẻ ra khỏi phòng bếp xong, người phụ nữ lại tiếp tục vừa khóc vừa nấu cơm.

Cậu bé đi ra ngoài vội vội vàng vàng nhặt điện thoại của mẹ lên, mở ra gọi cho ba.

"Ba ơi, ba mau về đi, mẹ khóc rồi, ba đừng đánh bài nữa được không."

Người đàn ông ở đầu bên kia nghe giọng con trai, trầm mặc rất lâu, "Được, Đồng Đồng ngoan, ba về ngay đây."

Dòng thời gian vùn vụt trôi qua, từng khoảnh khắc cứ xuất hiện rồi lại vụt mất, đối ớvi mẹ Đồng Đồng mà nói, cô nuôi dạy con trong một môi trường không khác gì một gia đình đơn thân điển hình.

Có một khoảng thời gian, Cố Tây Châu thấy cậu bé Đồng Đồng viết bài văn thứ nhất <Mẹ em>, ngày hôm sau lại viết bài văn thứ hai

Lúc viết bài văn thứ hai, Đồng Đồng giống như hắn tưởng tượng, cậu bé sửa đi sửa lại rất nhiều lần, cuối cùng chính là nộp bản mà Cố Tây Châu bọn họ thấy kia.

Trong lúc Đồng Đồng viết bài văn thứ ba <Cuối tuần đi đâu chơi?>, Cố Tây Châu nhìn thấy một thông tin quan trọng, ngày cuối tuần được đi chơi ở công viên giải trí đó chính là sinh nhật Đồng Đồng, cho nên cậu bé đã đòi ba mẹ đi công viên với mình.

Cậu bé đi giữa hai người lớn, cầm kem trong tay ăn từng miếng từng miếng, vừa đến cửa lớn công viên giải trí, cậu liền hưng phấn chỉ vào các trò chơi trong công viên.

Ba mẹ Đồng Đồng đều khá gượng gạo, nhưng thấy con mình vui vẻ như vậy, hai người cũng không lập tức trở mặt với nhau mà đưa Đồng Đồng chơi vòng quay ngựa gỗ, sau đó là xe đụng, nhà ma.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cuối cùng trận cãi vã giữa ba mẹ Đồng Đồng vẫn bùng nổ, hai người vì tức giận mà đều quay người rời đi, để lại Đồng Đồng bơ vơ một mình, Đồng Đồng bất lực bật khóc, cậu khóc rất lâu nhưng ba mẹ đều không quay lại.

Đồng Đồng nhớ tới bạn nhỏ ở lớp học nói với cậu: Cầu nguyện khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất thì điều ước sẽ thành hiện thực...

Đồng Đồng khóc thút thít xếp hàng trước vòng đu quay, sau khi xếp hàng rất lâu, cậu bé lên được vòng đu quay chọc trời, lúc này cha mẹ đã nguôi tức giận, bình tĩnh lại, hai người chạy về tìm kiếm Đồng Đồng lại phát hiện không thấy con đâu.

Đợi đến lúc bọn họ đến phòng phát thanh gọi loa tìm người thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đồng Đồng ngồi trong cabin, cậu đứng lên muốn ghé vào cửa để nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, nhưng không ai biết....cửa cabin không khóa.

"A-----------" Đồng Đồng dựa vào cửa không ngờ rằng nó không khóa nên trượt chân ngã xuống.

Thân thể Đồng Đồng rơi xuống từ giữa không trung, rơi ngay vào giữa trục quay của vòng đu quay, thi thể cậu bé như ngã vào máy xay thịt cực hình, máu theo chân trục quay chảy xuống như suối.

Hai vợ chồng ở trạm phát thanh tận mắt nhìn thấy cảnh này tức khắc hỏng mất, đợi bọn họ chạy đến nơi, Đồng Đồng đã chết, hai người đem hết lội tỗi quy hết cho đối phương, cấu xé lẫn nhau...

Đôi tình nhân đã từng yêu thương ân ái trở mặt thành thù, hai người chìm vào nỗi thống khổ tự trách vô tận.

Sau khi chết, Đồng Đồng đứng bên cạnh, trong tay cầm bóng bay, yên lặng nhìn ba mẹ vì cậu mà rơi lệ, vì cậu mà cấu xé lẫn nhau. Tiếp đó Cố Tây Châu thấy Đồng Đồng đi theo bên người ba mẹ, nhìn ba mẹ mình không thương tiếc thương tổn lẫn nhau, vì cái chết của cậu trừng phạt chính mình hết lần này đến lần khác.

Sau khi Đồng Đồng chết, hai bên chỉ trích đối phương, dùng ngôn từ ác độc nhất để mạt sát nhau.

Đồng Đồng chết rồi chỉ có thể đứng bên cạnh khóc lóc, hy vọng cha mẹ đừng cãi nhau nữa, nhưng mà hết thảy đều không có tác dụng gì.

Theo tiếng xiếng xích đứt gãy, Cố Tây Châu nghe được tâm nguyện của Đồng Đồng: Hy vọng ba mẹ chưa từng sinh Đồng Đồng ra, như vậy ba mẹ sẽ không cãi nhau vì Đồng Đồng nữa.

Ngay sau đó Cố Tây Châu thở hổn hển trở về hiện thực, đứng bên cạnh là Mã Kỳ và Diệp Xu, vẻ mặt Diệp Xu phức tạp liếc nhìn Cố Tây Châu một cái, bất ngờ lấy đồ rồi quay người đi ra ngoài.

Hướng Nguyên đến xem náo nhiệt nghe thấy mấy đồng nghiệp đang bát quái chuyện của Cố Tây Châu, đau trứng: "Người bọn họ nói không phải là người phụ nữ mới đi ra ngoài kia đi? Lão Cố, cậu được đấy?"

"Tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại trêu đùa một cô gái xinh đẹp như vậy?"

Diệp Xu ra khỏi cục cảnh sát, sắc mặt trắng bệch, cô mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay cô có một tờ giấy, cô mở tờ giấy ra, trên đó là một vài nét bút hỗn loạn, chỉ có thể miễng cưỡng nhìn ra chữ trên đó – Tư.

Diệp Xu bất động, kì thật cô lừa Cố Tây Châu, bút tiên ở thế giới nào cũng có thể dùng, hơn nữa còn có thể dùng nhiều lần.

Cô nghĩ đến hai câu hỏi vừa rồi mình hỏi bút tiên:

'Thế giới này không có Cố Tây Châu ta vẫn có thể ứng phó, quy tắc trò chơi ta có thể đoán được, kể cả cuối cùng phải cầu nguyện mới có thể rời đi, chỉ cần có gợi ý của người, ta cũng có thể làm được, vì sao lại muốn ta tìm hắn?'

Bút tiên cho cô đáp án là ---- Không có hắn nhất định chết.

'Vì sao lại nhất định chết?'

Bút tiên lại cho cô đáp án, trong đó chỉ có một chữ - Tư.

.....

Trong cục cảnh sát---

"Căn bản là tôi không biết cô ta mà." Cố Tây Châu giải thích với người đến hóng chuyện đang cười đến mức quỷ dị này, đúng lúc hắn ba hoa với Hướng Nguyên, chuông điện thoại vang lên.

Tư Dư: Có thể nói cho tôi... lúc ấy em đã hỏi bút tiên điều gì không?

Thấy câu hỏi này, Cố Tây Châu do dự một chút, trả lời: Hỏi nó vì sao tôi lại bị kéo vào thế giới nhiệm vụ.

Tư Dư: Đáp án nó cho em là gì?

Cố Tây Châu: Số mệnh.

Tư Dư ở trong nhà cúi đầu nhìn tin nhắn Cố Tây Châu gửi tới, bàn tay cầm di động hơi khựng lại, một lát sau soạn tin nhắn trả lời hắn: Thật ra nó trả lời như vậy cũng không sai.

Cố Tây Châu: Tất cả mọi thứ đều có thể dùng hai chữ số mệnh để trả lời, thế thì nó trả lời như thế khác gì chơi tôi đâu...

Tư Dư: À.... Đúng rồi, có một chuyện muốn hỏi em một chút.

Cố Tây Châu: Chuyện gì?

Tư Dư: Nụ hôn kia không phải thật sự là nụ hôn đầu của em đấy chứ? Phản ứng của em rất... ừm...trúc trắc.

Cố Tây Châu:.....

Tư Dư: Hửm?

Cố Tây Châu: Anh lão luyện vậy, kinh nghiệm nhiều lắm hả?

Tư Dư: Tôi không.

Cố Tây Châu: Anh nghĩ tôi sẽ tin à?

Tư Dư: Tôi thật sự không phải vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play