Năm người xuống lầu xem xét tình hình, những vệt máu lấy vũng máu kia làm trung tâm, phun hướng ra phía ngoài, toàn bộ mảnh sân như vừa mới bị tưới máu, trên mặt đất, trên tường tất cả đều là máu.

Tư Dư quay đầu nhìn về phía Tiếu Nam, hỏi: "Lâm Hào đâu?"

"Cậu ấy á?" Tiếu Nam sừng sốt một chút, "Tôi không biết, hôm qua tôi mệt quá, ngủ thẳng đến bây giờ luôn."

Dứt lời, Tiếu Nam theo bản năng nhìn nó xung quanh mảnh sân, ngoại trừ năm người họ ở đây, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Lâm Hào.

Bầu trời âm u, nổi gió.

Tiếu Nam run rẩy một chút, ở trong thế giới thần quái này, một khi có người mất tích hoặc biến mất, như vậy cũng đồng nghĩa với người đó đã tử vong, "Đây là máu của cậu ấy ư?"

Tư Dư không trả lời câu hỏi của Tiếu Nam, quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, lúc này Cố Tây Châu đang nhìn chằm chằm vũng máu trên mặt đất như đang suy tư điều gì, anh hỏi Cố Tây Châu có phát hiện ra cái gì không.

Cố Tây Châu chỉ vết máu phun trên mặt đất, nói: "Vết máu phun xa khoảng hơn 2m, nếu như đây là máu của Lâm Hào, như vậy hẳn là anh ta bị một thứ gì đó một phát chém rớt đầu, chỉ có đứt động mạch cảnh mới có thể phun ra lượng máu khoa trương như vậy."

"Chém đầu...." Nghe thấy Cố Tây Châu phân tích, Tiếu Nam và Vu Nhất Chu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, "Có vẻ cậu rất hiểu biết về phương diện này...."

Cố Tây Châu thuận miệng lên tiếng, cũng không nói chính mình là cảnh sát hình sự.

Trên đường rời khỏi tòa nhà văn phòng.

Cố Tây Châu híp mắt đọc tư liệu về Từ Tam Nhi vừa mới tìm được trong văn phòng.

Từ Tam Nhi có tên, tên là Từ Hạo, là con thứ ba trong nhà, trước khi chết cha mẹ Từ có phân chia gia sản, Từ Hạo nhận được chút ít tiền thì tùy ý tiêu xài, không bao lâu liền không một xu dính túi, sau này vẫn luôn ăn bám cha mẹ già. Sau khi cha mẹ chết, hắn không còn nơi dựa vào, nhưng người này vẫn như cũng không làm việc đàng hoàng, liên tục đi ăn trộm của các nhà hàng xóm.

Cố Tây Châu xem xong tư liệu xong, rất tự nhiên đưa nó cho Tư Dư, "Anh cũng đọc xem, tôi vừa đọc qua, có vẻ không có cái gì hữu dụng cả."

"Ừ, tìm được Từ Tam Nhi rồi nói sau."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Cố Tây Châu nói.

Sắc mặt Tiếu Nam không ổn chút nào, bởi vì Lâm Hào đột nhiên tử vong làm anh rơi vào vòng xoáy sợ hãi.

Ngược lại newbie Vu Nhất Chu này lại vỗ vỗ vai Tiếu Nam tỏ ý an ủi, nói: "Thật ra nhìn ở một góc độ khác thì tiến vào thế giới nhiệm vụ cũng là một loại chuyện tốt đó."

"Chuyện tốt?"

Vu Nhất Chu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trước khi tới đây tôi còn đang nằm trên giường bệnh, đến bác sĩ cũng nói bó tay, bước vào đây cũng có nghĩa là đi đến điểm cuối sinh mệnh, chính là thế giới nhiệm vụ này cho tôi một cơ hội, mặc kệ có thể rời đi hay không, tôi đều có thể có tay có chân, sống khỏe mạnh lâu thêm mấy ngày."

"Tốt con khỉ!" Tiếu Nam nổi giận lôi đình ngắt lời Vu Nhất Chu, "Tôi với ông không giống nhau, tôi bây giờ sự nghiệp thăng tiến, công thành danh toại, không bệnh tật gì, chỉ là vì vụ tai nạn xe cộ tháng trước, nơi này căn bản chính là ác mộng!"

Vu Nhất Chu hoảng sợ trước sự kích động của Tiếu Nam, chỉ đành nuốt nước miếng, không dám nói tiếp.

Cố Tây Châu liếc nhìn Tiếu Nam một cái, nói: "Không có thế giới nhiệm vụ này, anh đã sớm chết trong vụ tai nạn xe cộ đó rồi, ai thèm để ý sự nghiệp anh thăng tiến hay công thành danh toại?"

Một chút khí thế của Tiếu Nam tất cả đều bị dập tắt, là người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn xe cộ đó, nếu không phải bị kéo vào thế giới nhiệm vụ, hắn cũng đã chết giống như những người khác.

Tiếu Nam thở dài nói: "Cũng đúng, lương trăm vạn cũng không mua nổi thời gian.". Truyện Võng Du

Cố Tây Châu nghe vậy muốn thổ huyết, hắn thật sự thật sự không hề hâm mộ đâu, Cố Tây Châu nghĩ đến chút tiền lương ít ỏi của mình, sau đó yên lặng nhìn về phía Tư Dư đang đứng bên cạnh.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Tư Dư hất cằm hỏi.

"Nhìn đại gia cũng phải đáng thương vật lộn cầu sinh giống tôi, cân bằng tâm tình một chút."

Tư Dư không để ý tới hắn ba hoa, "Có một câu mà Tiếu Nam nói đúng, có tiền không mua được thời gian, đối mặt với tử vong, mọi người đều bình đẳng."

"Nếu không phải người thì sao?" Cố Tây Châu cười hỏi.

Tư Dư nghe Cố Tây Châu nói, trầm mặc trong chốc lát, nhìn thật sâu vào Cố Tây Châu, dường như nghĩ đến điều gì, có điều cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

Nói tới đây, Cố Tây Châu ý thức được một vấn đề, hắn vừa đánh giá Tư Dư vừa nhỏ giọng hỏi: "Tư Dư, 'nguyên nhân tử vong' của anh là gì?"

"Không cho cậu biết." Tư Dư nói, sau đó anh chuyển đề tài, "Đến nhà Từ Hạo rồi."

Cố Tây Châu nghe Tư Dư trả lời, cũng không gặng hỏi nữa.

Đoàn người bọn họ đến thẳng nơi đó, bây giờ là 8h sáng, các nhà vẫn còn đang đóng cửa, mọi người đi đến cửa ngôi nhà rách nát của Từ Hạo, một gian phòng đã sập một góc, thậm chí bọn họ còn có thể thấy cả bàn ghế trong phòng.

Mẫy người gõ cửa rất lâu Từ Hạo mới loẹt quẹt đôi dép lê đi ra, hắt hơi một cái rồi nói: "Ai đấy?"

"Xin chào." Cố Tây Châu nói.

"À, là người bên giải phóng mặt bằng à! Sớm như vậy tìm đến nhà tôi là có việc gì?" Từ Hạo liếc mắt một cái liền nhận ta đám người Cố Tây Châu là người bên giải phóng mặt bằng, hắn duỗi tay đẩy mở cửa lớn, nhìn thoáng qua mấy người bọn họ.

"Chúng tôi tìm cậu muốn hỏi thăm chút chuyện, phiền cậu...."

Từ Hạo nghe Cố Tây Châu nói, đôi mắt lấm la lấm lét kia đảo quanh, nói: "Hỏi chuyện tôi á? Được thôi, nhưng mà bây giờ tôi còn chưa có ăn sáng, nhiều chuyện nhớ không rõ được."

Nói rồi bụng Từ Hạo cũng như hưởng ứng lời nói của hắn ta, phát ra tiếng kêu: "Nghe xem, đã mấy ngày tôi không ăn cơm rồi, đầu óc này không hoạt động nổi."

Tư Dư trực tiếp móc ví tiền ra, lấy ra mất tờ 100 tệ đưa cho Từ Hạo: "Bây giờ thì sao?"

"Tinh thần tôi khá hơn nhiều rồi, các người hỏi đi, muối hỏi tôi cái gì?" Từ Hạo cười hê hê.

"Chuyện Hà lão thái mất tích cậu cũng biết đúng không?" Tư Dư hỏi.

"Hà lão thái..... Biết, làm sao vậy?"

"Hôm bà ấy mất tích, cậu có gặp bà ấy không?"

"Các người tìm bà ấy làm gì? Không phải bà ấy đi lạc à?"

"Cậu chỉ cần trả lời tôi, có gặp bà ấy hay không."

Từ Hạo lắc đầu tỏ vẻ kiên định: "Chưa từng gặp!"

"Nghĩ kĩ lại xem."

"Tôi thật sự không gặp bà ấy! Hôm đó tôi đến nhà anh trai ăn cơm! Đúng rồi, sao các người lại nghĩ đến việc hỏi tôi?"

Mấy người nhắc lại chuyện Vương Xuân Kiều nói cho bọn họ thỉnh thoảng Từ Hạo sẽ đi trộm đồ linh tinh ở các quán ăn lúc giữa trưa, Từ Hạo xấu hố giải thích: "Đấy là chuyện từ lâu rồi, bây giờ tôi không có đi ăn trộm nữa, mấy người làm công tác giải phòng mặt bằng đâu quản nổi mấy vụ trộm vặt mà đúng không?"

Mấy người liếc nhau, người này rõ ràng là đang trợn mắt nói dối, hôm qua bọn họ còn tận mắt thấy tên này trộm đồ.

Cố Tây Châu nói: "Chúng tôi cũng quan tâm cái này, chỉ phụ trách di dời và giải phóng mặt bằng."

Từ Hạo thở phảo nhẹ nhõm, trong tay cầm tiền, trực tiếp đi ra cửa.

"Có tiền thì ra ngoài phóng túng, không có tiền thì ở nhà ngủ ổ chó, ha hả." Tiếu Nam khinh bỉ liếc Từ Hạo, trong thế giới hiện thực cũng có không ít người như vậy, Tiếu Nam vô cùng xem thường loại người này.

"Chúng ta đi theo hắn đi." Cố Tây Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà Từ Hạo, quay lại nói với những người còn lại.

Ánh mắt Tiếu Nam cũng dừng lại trên của lớn mở toang nhà Từ Hạo, cái gọi là nhà này của hắn ta chỉ có bốn bức tường, tất cả những gì hắn có chính là số tiền Tư Dư vừa mới đưa cho, vậy nên hắn căn bản không thèm để bụng, hoàn toàn không có ý định khóa cửa.

Mấy người yên ổn đi theo hắn, lúc này đã là 9h, từ xa Cố Tây Châu đã thấy sạp thịt đã mở.

"Á-----------------"

Từ Hạo đứng ở trước của sạp thịt, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, sau đó Cố Tây Châu bọn họ ngửi thấy mùi nước tiểu khai mù bốc lên.

"Mẹ nó, lại là mày à, bị điên à?" Đồ tể mất kiên nhẫn huơ huơ con dao giết heo trong tay về phía Từ Hạo, nhướng mày lạnh lùng nói: "Chưa nhìn thấy người ta giết heo bao giờ à? Cút cho ông."

Hai chân Từ Hạo nhũn cả ra, rõ ràng là thực sự sợ hãi đồ tể, hắn kinh hãi hoảng sợ lắc đầu, nói: "Tôi, tôi cút ngay đây."

Từ Hạo gật đầu, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng bò dậy, cả người sợ phát run, rụt cả lại.

Mà lúc này Cố Tây Châu bọn họ cũng ý thức được khả năng vừa rồi Từ Hạo đã thấy gì đó nên đi ra phía sau hắn, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn bạc đôi câu.

Vu Nhất Chu tò mò hỏi: "Vừa rồi hắn thấy gì nhỉ?......Sợ đến như kia cơ mà?"

Cố Tây Châu nhún vai: "Sao tôi biết được."

Cố Tây Châu bọn họ còn chưa kịp hỏi, vừa rời khỏi chỗ quầy thịt, Từ Hạo sắc mặt trắng bệch nhìn về phía bọn họ, thần thần bí bí nói, "Các người đều thấy đúng không? Đúng không?"

Tiếu Nam: "Cái gì?"

"Hắn giết người đó! Hắn giết người!" Giọng Từ Hạo phát run, "Có khi nào hắn sẽ giết tôi tôi? Giết chúng ta?"

"Chúng ta?" Vu Nhất Chu lộ ra một tia nghi hoặc, lặp lại câu Từ Hạo vừa nói, nhưng mà vừa nãy bọn họ có thấy người nào khác đâu.

Từ Hạo dựa vào tường, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sống lưng cũng lạnh toát: "Chẳng lẽ các người không thấy? Hắn vừa mới làm ngay trước mặt chúng ta, chặt người nọ thành từng tảng thịt treo lên móc đó!"

Lúc này Cố Tây Châu bọn họ mới hiểu ra, những gì Từ Hạo thấy không giống bọn họ, Phương Chấp tưởng tượng đồ tể chặt thi thể Lâm Hào ra treo lên móc sắt, đột nhiên rùng mình.

Cùng lúc đó bọn họ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Cậu thấy cái gì? Người kia là ai?"

Từ Hạo đứng lên, nói chuyện cũng trúc trắc, "Hình, hình như là người bên di dời các người.... các, các người.......không nhận ra sao?"

Căn cứ theo lời miêu tả của Từ Hạo, vừa nãy cái mà đồ tể chặt ngay trước mặt bọn họ không phải là thịt lợn, mà là thi thể Lâm Hào.

Không khí xung quanh đông cứng lại, đến cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Tư Dư lên tiếng: "Nhưng mà ban nãy chúng tôi thấy không phải là người, là một con lợn."

"Con lợn? Không, không phải! Đó là một người, là người!" Từ Hạo kích động, hắn đột nhiên sợ hãi khóc rống lên, "Thật sự là người, tôi thấy, cái đầu kia.... Cái đầu kia còn liếc nhìn tôi một cái...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play