Mùi tử thi hôi thối xộc vào mũi, Cố Tây Châu theo bản năng bịt mũi lại, thứ khí như này ít nhiều cũng có thể coi là độc.
"Đầu, đầu..." Mấy bác gái lại đấy xem náo nhiệt sợ tới mức hai chân nhũn ra, miệng run run, cổ họng như thể bị cái gì đó chặn lấy, không sao thốt được nên lời, sắc mặt trắng bệch như giấy.
"Chết... Chết người rồi..."
"Ha! Đồng chí cảnh sát, tôi..." Ngụy Trung túm lấy Cố Tây Châu hỏi chuyện giảm án, vừa quay đầu lại liền thấy chủ quán Chu Nhất Quang nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt thâm trầm, như thể một con rắn độc vậy, hắn sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng trốn phía sau Cố Tây Châu, kêu gào: "Mày, mày nhìn gì tao! Là, là chính mày nói mà!"
Để phòng ngừa chủ quán có hành vi quá khích, Phương Chấp cùng hai vị hình cảnh khác đi đến, trực tiếp khống chế hắn, còng hai tay chủ quán phía sau.
Khuôn mặt dữ tợn của chủ quán chè xanh mét, hung ác trừng mắt nhìn Cố Tây Châu và Ngụy Trung, giống như phát điên muốn giãy ra khỏi trói buộc của cảnh sát, yết hầu phát ra âm thanh như tiếng gầm gừ của chó dữ: "Mày tìm chết!"
Ngụy Trung sợ tới mức rụt cổ, chỉ vài hắn, hét lên: "Mày, mày giết người, chắc chắn mày sẽ phải ngồi tù, tao không sợ mày đâu!"
"Trước tiên áp giải lên xe cảnh sát, báo về cục phái người tới!" Cố Tây Châu nhướng mày nói, Phương Chấp lập tức lấy điện thoại ra gọi về cục cảnh sát, nói hai câu xong, bên kia nhanh chóng ngắt điện thoại.
Giăng giới tuyến mài vàng xung quanh quán chè của nghi phạm, Cố Tây Châu đứng đó một hồi, đồ đệ của Hướng Nguyên đi tới, báo cáo: "Phần đầu hư thối nặng, nhưng vì bên ngoài có xi măng, oxy xâm nhập chậm cho nên vẫn chưa phân hủy hoàn toàn, hiện tại mới chỉ có thể miễn cưỡng xác định là đầu của một người đàn ông."
Cố Tây Châu nghe vậy gật đầu, trêu chọc: "Cái tên Hướng Nguyên này đúng là không biết xấu hổ, thế mà lại để một cô gái như em đi khám nghiệm đầu."
Đôi mắt Lý Nhan hơi cong, giải thích thay Hướng Nguyên, "Hôm nay thầy nghỉ phép ở nhà với vợ con, hơn nữa em cũng từng giám định qua rất nhiều tử thi rồi, mong Cố đội tin tưởng sự chuyên nghiệp của em!"
"Không phải anh nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em," Cố Tây Châu giải thích, "Nói chứ, tố chất tâm lý của pháp y các em đều mạnh như vậy ư?"
"Yêu cầu nghề nghiệp thôi ạ." Lý Nhan nhỏ giọng nói.
Cố Tây Châu quay đầy nhìn về phía các bác trai bác gái đang vây xung quanh nhìn ngó, giọng không hề giống như lúc đùa giỡn với Lý Nhan, hỏi: "Mấy năm nay trong tiểu khu có người nào mất tích không?"
"Không có!" Một bác gái lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát trả lời Cố Tây Châu cực kì chắc chắn.
"Tiểu khu chúng tôi đều là hàng xóm quen biết nhau lâu năm, nếu như có người mất tích, chắc chắn chúng tôi sẽ biết!" Một cụ ông mặc trường bào đỏ phe phẩy quạt hương bồ trong tay, xua đi mùi hôi thối xung quanh, lại quay đầu nhìn về nơi từng đặt tảng xi măng chứa đầu người.
Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Vậy các bác có ai nhớ rõ tảng xi măng này xuất hiện từ khi nào không?"
"Tảng xi măng này đặt ở đây nhiều năm rồi, từ lúc Chu Nhất Quang mở quán chè đã có, chuyện trong đó có đầu người, chúng tôi quả thật không biết!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi không ngờ được, đã bao nhiêu năm rồi! Tảng xi măng vẫn luôn ở chỗ này!"
Trong đám người còn có mấy đứa trẻ cố chui vào, bị người lớn trong nhà ngăn lại, "Ai nha, nhìn cái gì mà nhìn, mấy đứa trẻ con các con đều về nhà hết đi, đừng lượn lờ ở đây, chút nữa bảo các chú cảnh sát bắt mấy đứa đi hết bây giờ!"
"Bác à, bác đừng nói như vậy!" Phương Chấp đội nhiên mở miệng nói, "Cứ nói với trẻ con như vậy, chúng sẽ cho rằng cảnh sát là người xấu, sau này gặp chuyện gì, ngược lại sẽ không nghĩ đến việc cầu cứu cảnh sát!"
Bà bác kia cười ái ngại, gật đầu giải thích: "Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không có ý đó, chỉ là dọa bọn nhỏ, để mấy đứa trẻ nhìn thấy cái đầu này.... Khẳng định sợ đến mức tối không ngủ được, người lớn chúng ta nhìn còn thấy sợ!"
Đứa trẻ bị bác gái béo túm lấy thò cái đầu nhỏ ra từ sau lưng bà, giơ tay lên lí nhí nói: "Chú ơi, con biết!"
"Trẻ con nói bừa cái gì...." Bà bác túm lấy đứa trẻ, muốn ngăn lại, "Đồng chí cảnh sát, đừng để ý trẻ con nói bừa, nó còn bé thì biết cái gì? Tảng xi măng này quả thực Chu Nhất Quang đã dùng từ lâu!"
Cố Tây Châu lại xua tay nói, "Tôi muốn nghe thử xem."
"Con nói đi." Cố Tây Châu nghe vậy, ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt cổ vũ, kiên nhẫn chờ đợi đứa bé mở miệng.
Cậu bé mặc áo cộc tay màu vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đá này chắc là đổi từ 1 năm trước!"
"Sao con biết được?"
Cậu bé gãi đầu nói: "Có một hôm buổi tối, lúc cháu với các bạn chơi trong sân, không cẩn thận làm đổ ô che nắng, lúc ấy tảng xi măng kia vỡ làm đôi, bên trong không có gì cả!
"Chúng cháu sợ Chu thúc thúc biết, sẽ nói với ba mẹ nên giấu nó trong một cái thùng sắt rồi cắm lại ô che nắng lên, khoảng thời gian đó là mùa đông, dù sao cũng không ai dùng đến nó, sẽ không ai phát hiện tảng xi măng này hỏng rồi!"
Cố Tây Châu nghe vậy ừ một tiếng, nói: "Sau đó thì sao?"
"Một thời gian sau chúng cháu lại tới xác nhận, kết quả phát hiện tảng xi măng lại bình thường trở lại!" Cậu bé nhỏ giọng kể, có vẻ như sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của Cố Tây Châu đã thả lỏng không ít.
"Đại khái là khoảng lúc nào trong mùa đông?" Cố Tây Châu hỏi.
"Cháu chỉ nhớ là nghỉ đông, bởi vì kì nghỉ đông thì tất cả các bạn trong tiểu khi đều được nghỉ nên mới cùng nhau chơi trong sân!"
"Cảm ơn bạn nhỏ, thông tin của con rất hữu dụng."
Đã xác định được đại khái khoảng thời gian tử vong, lần theo đó phạm vi để tra thân phận nạn nhân cũng được thu hẹp, Cố Tây Châu cảm hơn cậu bé sau đó trở về cục cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, Lại Lực nghe thấy tin trong tảng xi măng có đầu người thật, hắn vui vẻ ra mặt y hệt Ngụy Trung, mấy người trong cục cảnh sát nhìn hai tên đần này cảm thấy quả thực cạn lời.
Bên kia, Cố Tây Châu ngồi trong phòng thẩm vấn đối diện với chủ quán chè - Chu Nhất Quang.
"Sao lại giết người?"
Chu Nhất Quang nhìn Cố Tây Châu, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi không giết người, về cái đầu kia, tôi không biết chuyện gì xảy ra cả!"
"Anh không biết? Anh nói anh không biết thì chính là không biết chắc?"
Một lát sau, Chu Nhất Quang lại mở miệng: "Tôi thật sự không biết gì hết, lời nói với bọn họ lúc say đó không phải là thật, tôi chỉ nói đùa thôi, tôi cũng rất sợ hãi sao ở đó lại có đầu người được cơ chứ?"
"Tôi biết, có phải hôm đó chúng tôi uống rượu xong, bọn họ nghe tôi nói thế nên giết người rồi nhét đầu vào bên trong không? Đúng, rất có khả năng chính là như vậy! Bọn họ muốn vu oan tôi!"
Cố Tây Châu liếc hắn, cười khẽ: "Anh không nhận?"
"Thật sự không phải tôi làm, anh muốn tôi nhận cái gì chứ? Các người không thể tra tấn bắt tôi nhận tội chứ? Tôi không giết người! Cái đầu này tôi cũng không biết của ai!" Chu Nhất Quang trợn trừng mắt, dựa vào lưng ghế cúi đầu vặn ngón tay, "Nếu như các người cảm thấy tôi giết người thì cũng phải tìm được chứng cứ chứ?"
"Dù gì thì tôi cũng không nhận!"
"Muốn chứng cứ? Được, đừng cho rằng hiện tại anh không nhận nghĩa là không sao, ánh mắt khẩn trương vừa nãy đã sớm bán đứng anh rồi." Cố Tây Châu nhướng mày nói, sau đó cùng Phương Chấp rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này Hướng Nguyên cũng từ nhà chạy đến, thấy Cố Tây Châu liền lấy một điếu thuốc đưa cho hắn, Cố Tây Châu xua tay nói, "Cai rồi."
"Thật hay đùa đấy? Không phải là ở nhà lén lút hút chứ?" Hướng Nguyên không ngẩng đầu, lấy bật lửa châm điếu thuốc, chậm rãi hút.
"Ngày nào cậu cũng uống trà táo đỏ cẩu kỷ dưỡng sinh, xong rồi quay đi quay lại lại hút thuốc là cái kiểu gì thế?"
Hướng Nguyên trừng mắt liếc hắn, "Ngày nào cũng phải giải phẫu thi thể, tôi cũng áp lực chứ?"
Hút thêm nửa hơi, hương nguyên lại nói, "Tin tốt là lấy được DNA rồi, tin xấu là không có thi thể, không xác định được nguyên nhân tử vong."
"Ừ." Cố Tây Châu gật đầu, "Không ngờ bắt một tên tội phạm cướp giật còn có thể dẫn đến án giết người."
Hương nguyên vỗ vỗ vai hắn, nói: "Thế này không phải là khá tốt sao? Vốn dĩ không ai phát hiện người chết, hai tên cướp này cũng coi như là làm việc thiện tích đức cho chính mình."
"Cậu làm pháp y mà còn tin tưởng làm việc thiện tích đức?" Cố Tây Châu cười nói, "Thế cậu ngày nào cũng giải phẫu thi thể, không sợ người chết quay về tìm cậu à?"
"Này không giống nhau nha! Tôi giải phẫu thi thể là để cung cấp chứng cứ hoàn chỉnh cho các cậu, không có pháp y, cảnh sát hình sự có phá cái con khỉ án ấy!"
"Vâng vâng vâng, không có các cậu là chúng tôi cũng hỏng," Cố Tây Châu khen tặng một câu, quay đầu nói với Phương Chấp bên cạnh, "Đúng rồi, Phương Chấp, cậu tra xem có ghi nhận thi thể nào không có đầu hay kiểu vậy không, đặc biệt là mùa đông năm trước, nạn nhân hẳn là chết khi đó."
Phương Chấp: "Rõ!"
Lúc Cố Tây Châu trở về, đúng lúc nghe thấy âm thanh vọng ra từ hệ thống theo dõi phòng thẩm vấn ----
"Tôi thực sự không giết người, mặc kệ các người nói thế nào, tôi không giết người chính là không giết người! Tôi mặc kệ, bây giờ tôi không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào của các người, cái gì tôi cũng không biết, hy vọng cảnh sát trả lại trong sạch cho tôi!"
Chu Nhất Quang trở giọng vô lại nói.
Cố Tây Châu nhìn một lát, nói: "Tên này có chút khó chơi, tạm giam rồi tính sau."
"Phương Chấp, cậu cho người điều tra kĩ các mối quan hệ của hắn, ngày mai tập hợp ở tiểu khu nhà Chu Nhất Quang, chúng ta lại đi hỏi một lần nữa."
"Vâng, Cố ca!"
Dặn dò xong, Cố Tây Châu lại ngây người ở cục cảnh sát trong chốc lát, cầm lấy tài liệu Phương Chấp đã sắp xếp tử tế, trực tiếp lái xe về nhà.
Cố Tây Châu vào cửa, ném tài liệu trong tay lên bàn, nằm vật ra sofa oán giận nói: "Giời ạ, sao cảnh sát các cậu mệt mỏi thế! Tôi sắp hẹo đến nơi rồi."
Cố Chi Chi:....
Tài liên trên mặt bàn bị người cầm lên, Cố Chi Chi chăm chú đọc nó trong chốc lát.
Bút chì trên bàn viết xuống mấy chữ ngay ngắn ngay cạnh một ý trong báo cáo: Năm ngoái Ninh Khánh không có cái xác không đầu nào cả.
Cố Tây Châu: "Cái này cậu cũng nhớ rõ luôn?"
Cố Chi Chi không thèm để ý tới câu hỏi của hắn, viết tiếp: Cái đầu này làm sao phát hiện được?
Nghe vậy Cố Tây Châu nằm trên sofa mở miệng, "Sáng nay gặp hai tên cướp, không biết xui rủi thế nào mà chúng nó cướp ngay khu vực gần cục cảnh sát, trong túi người phụ nữ trung niên kia có 5 vạn tệ, số tiền bị cướp rất lớn, hai kẻ kia muốn giảm án, trong lúc uống rượu nghe được chủ quán trà Chu Nhất Quang nói chính mình từng giết người liền tố giác Chu Nhất Quang giết người."
"Một mực khẳng định trong tảng xi măng có đầu người, bọn họ nói cũng đã nói rồi, còn có thể làm sao nữa? Đành phải đi một chuyến, quả thật là thấy một cái đầu."
Cố Tây Châu nói xong, trên giấy lại nhiều thêm một dòng chữ: Cậu hạ lệnh?
Cố Tây Châu không tình nguyện ừ một tiếng.
Cố Chi Chi: Ma tu cùi bắp có tiến bộ đấy.
"....." Cố Tây Châu nhìn mấy chữ mà Cố Chi Chi viết, trợn trắng mắt nói: "Cậu đang coi tôi là học sinh tiểu học đấy à? Cậu tưởng rằng khích lệ tôi một tí là tôi liền nhảy cẫng lên vui mừng giống học sinh tiểu học sao?"
Cố Chi Chi không để ý đến hắn oán giận, ghi nhận xét vào tập tài liệu trong tay ------- Thi thể? Hung khí?
Mấy dấu chấm hỏi to đùng nằm lại trên tập tài liệu.
Sáng sớm, Cố Tây Châu cầm tập tài liệu đã được xem xét kĩ lên taxi ngồi xem, đầu tiên án này phải xác định thân phận nạn nhân, thứ hai là phải tìm được thi thể, hung khí, hai cái sau chính là chứng cứ, còn xác nhận thân phận là mấu chốt.
Lúc Cố Tây Châu đến cửa tiểu khu, Phương Chấp đã tới từ sớm, cậu vẫy vẫy tay với Cố Tây Châu, "Cố ca!"
"Ăn sáng trước đã." Cố Tây Châu dẫn Phương Chấp ra tiệm bánh bao trong tiểu khu ăn chút gì đó, hai người đều mặc thường phục, vừa lúc trong tiệm bánh bao đông khách nhất, bàn đều ngồi chật cả.
"Nghe gì chưa? Tiểu khu bên cạnh phát hiện ra đầu người đấy!"
"Chuyện này hẳn là không ai không biết, truyền khắp nơi từ đời nào rồi! chu nhật quang thật sự dám giết người luôn?"
Cố Tây Châu nghe vậy giả vờ tò mò nói chuyện cùng hai người đàn ông, "Đầu ai cơ, có người chết à?"
Người đàn ông cao gầy mặc áo cộc tay màu đen vỗ cái bụng to kỳ quái, liếc mắt đánh giá Cố Tây Châu, bát quái nói: "Lại còn không à? Trong tảng xi măng cắm ô của chủ quán chè bên tiểu khu bên cạnh kia phát hiện một cái đầu, nghe nói trong tường nhà bọn họ còn có thi thể cơ!"
Lời đồn này lưu truyền... Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau, Cố Tây Châu hỏi ngược lại: "Chu Nhất Quang kia rốt cuộc là loại người gì chứ? Sao có thể tàn nhẫn như vậy?"
Người đàn ông cao gầy nhìn quanh tứ phía, nhỏ giọng nói, "Tuy rằng tôi ở cách vách nhưng thỉnh thoảng cũng có đến quán chè của anh ta chơi mạt chược, thật ra chủ quán khá tốt, cực kì hiếu thuận với cha mẹ.
"Lại nói cha hắn, liệt giường mười mấy năm! Chu Nhất Quang vẫn luôn ở nhà chăm sóc ông ấy, vốn dĩ trước kia anh ta là giám sát công trường, chính là vì chăm sóc cha nên mới từ chức về mở quán chè trong tiểu khu.
"Mọi người trong tiểu khu thấy anh ta đáng thương, luôn chăm sóc cha, cho nên không ai báo cáo, bằng không xem ai dám mở quán chè trong sân tiểu khu! Hàng xóm chả khó chịu báo lên tổ dân phố từ lâu rồi!"
Cố Tây Châu tiếp tục hỏi: "Mẹ anh ta đâu?"
"Mẹ anh ta à... Tôi nhớ không nhầm là năm ngoái nhỉ, vừa mất năm ngoái, hôm đó tôi vốn định sang chơi mạt chược nhưng anh ta không mở quán."
"Là kì nghỉ đông năm trước ư?"
"Chắc là vậy, tôi cũng không nhớ rõ lắm, dù sao năm ngoái mẹ anh ta cũng là bệnh chết, nghe nói là không có tiền chạy chữa," Người đàn ông thở dài, "Cậu nói xem, đời này anh ta cũng đủ xui xẻo, đến tuổi kết hôn thì cha liệt giường, không ai chịu gả, vì chăm sóc cha mà ngày ngày ở nhà hầu hạ, đời này đều hoang phí cả."
Cố Tây Châu nhướng mày, hôm qua lúc bọn họ phong tỏa quán chè, không thấy cha Chu Nhất Quang, hắn nhịn không được, thì thầm hỏi: "Vậy cha anh ta bây giờ ở đâu?"
"Chết rồi, cũng là năm ngoái, sau khi mẹ anh ta bệnh chết, không bao lâu đến lượt cha anh ta, nghe nói.... Là tuyệt thực chết." Người đàn ông cao gầy hạ giọng, dùng âm lượng cực kì nhỏ nói với Cố Tây Châu.