Sau khi xuống lầu, Cố Tây Châu đi lái xe theo vị trí định vị Phương Chấp gửi cho hắn tới Phượng Hoàng Sơn.

Chân núi Phượng Hoàng Sơn, Cố Tây Châu vừa mới lái xe tới.

Phương Chấp mồ hôi đầy đầu, tay cầm một chai nước khoáng rót mãnh liệt, thấy chiếc Land Rover dừng trước mặt lập tức vẫy tay với người bên trong, hô: "Cố ca!"

"Ừm." Cố Tây Châu xuống xe, khóa kỹ cửa xe, ngẩng đầu nhò thoáng qua núi cao trước mặt, nói: "Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện."

Phương Chấp gật gật đầu, trong tay cầm theo hai bịch nước khoáng, Cố Tây Châu duỗi tay cầm một bịch.

"Cố ca, anh vừa mới từ thế giới nhiệm vụ trở về...." Hai người sóng vai lên núi, Phương Chấp nhỏ giọng hỏi.

Cố Tây Châu kể đơn giản những gì đã trải qua trong thế giới nhiệm vụ cho Phương Chấp, Phương Chấp tặc lưỡi, nghe đến vô diện nữ tử chui ra từ mặt tường, sợ tới mức da đầu tê dại, liên tục nuốt nước miếng.

Nghe được câu chuyện lúc Cố Tây Châu đi vào cánh cửa, bám vào nữ nhân kia, Phương Chấp trầm mặc một lát, nói: "Các nàng thật là đáng thương, lịch sử không có cách nào thay đổi, thế nhưng bây giờ người với người bình đẳng rồi."

Cố Tây Châu thấy vẻ mặt cám thán của cậu, đột nhiên hiểu tại sao Cố Chi Chi lại đưa người như Phương Chấp đến làm cánh tay phải của hắn, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

"Cậu nói đúng, hiện tại nam nữ bình đẳng, ly hôn kết hôn đều là tự do cá nhân." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, sau đó chuyển sang chủ đề khác, "Nói rõ tình hình trên núi đi."

Phương Chấp gật đầu: "Có mấy người.... Ờm... rất trẻ lên núi dã ngoại, trong đó có một người mang theo chó, bao nilon chứa cỗ thi thể nát bấy chính là do con chó đào hố phát hiện ra."

"Đã phát hiện nhiều túi đựng rác bên trong đều có những khối thi thể hư thối, pháp ý phán đoán sơ bộ thời gian tử vong khoảng bốn ngày."

Cố Tây Châu nhíu mày hỏi: "Có đồ vật nào có thể chứng minh thân phận nạn nhân không?"

"Không có, có vài mảnh quần áo nhiễm máu, tạm thời chưa phát hiện thứ có thể chứng minh thân phận." Phương Chấp nhíu mày nói.

Cố Tây Châu đã đọc qua tất cả sách trong nhà Cố Chi Chi một lần, cũng coi như tự trải qua vài án tử, tuy rằng có chút đánh bậy đánh bạ nhưng tốt xấu gì cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, nghe thấy Phương Chấp nói vậy nháy mắt thấy đau đầu.

Tra án tử quan trọng nhất là xác nhận thân phận nạn nhân, đây là bước quan trọng đầu tiên, nhưng vì đây là án phân thây, tạm thời còn chưa tìm được đầu lâu, chỉ có một ít quần áo, DNA, rất khó xác thực được người, loại án tử này là khó tra nhất.

Leo lên núi, Cố Tây Châu nhấc dải giới tuyến màu vàng bước vào hiện trường, đưa bịch nước trong tay cho Phương Chấp bên cạnh, Phương Chấp vội vàng đưa nước đến tay các vị đồng nghiệp, đặc biệt là hai nữ cảnh sát.

Cố Tây Châu nhìn về phía Hướng Nguyên, tên này đang mang bao tay, tìm kiếm trong túi nilon thịt nát, động tác thập phần thuần thục, sắc mặt bình tĩnh, nữ cảnh sát bên cạnh hắn vừa mới tới không lâu, lông mày hơi vặn vẹo nhưng vẫn giúp đỡ xem xét.

Hướng Nguyên tiến đến cái túi tiếp theo, dùng tay nhẹ nhàng mở hai mép túi, lại ngửi mùi ở bên trong bay ra...

Phương Chấp đang nói nhìn thấy một màn này, sắc mặt "pa" một cái liền trắng bệch, không nhịn được nôn khan, Cố Tây Châu vỗ vỗ cậu.

"Tiểu Phương à, cậu như vậy là không được, còn không bình tĩnh bằng con gái nhà người ta kìa." Nghe thấy có tiếng người nôn khan, Hướng Nguyên ngẩng đầu nói một câu.

"Không phải.... Hướng ca, anh quá....." Phương Chấp vỗ ngực, mặt vẫn trắng bệnh: "Động tác của anh mới nãy rất giống một tên biến thái."

"Cậu mới là biến thái ấy, anh như này gọi là vững vàng bình tĩnh, có tinh thần trách nhiệm với công việc!" Hướng Nguyên chép miệng, đứng lên giải thích tình hình cho Cố Tây Châu, "Thời gian tử vong khoảng 4-5 ngày, bước đầu phán đoán thi thể là bị cắt bằng cưa điện, phần đầu vẫn chưa tìm được, bọn họ đang cùng cảnh khuyển lục soát, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được, tình huống không khả quan lắm."

"Lấy DNA không phải là vấn đề lớn, vấn đề là làm thế nào để xác định nguồn gốc thi thể."

Cố Tây Châu xua tay, "Được, lúc mới đến Phương Chấp đã nói đại khái tình hình cho tôi rồi, tôi đi xem trước xem thế nào."

Phượng Hoàng Sơn, tuy rằng gọi là Phượng Hoàng Sơn, nhưng cũng không phải điểm du lịch gì, kỳ thật chỉ là một ngọn núi nhỏ bình thường, không quá cao, trồng mấy cây đại thụ, ở ngoại thành Ninh Khánh, hẻo lánh ít dấu chân người, họa hoằn lắm mới có người dân ở gần đây đến nơi này thả diều.

Cố Tây Châu nhìn xung quanh một vòng, đi từ trên núi xuống xem, thấy mấy vị cảnh sát đang giữ sáu tên choai choai trông như du côn lưu manh, đầu tóc cắt tẩy dựng đứng vô cùng kinh điển, trái xăm Thanh Long phải xăm Bạch Hổ.

"Khai tỉ mĩ tình hình lúc phát hiện ra thi thể." Một vị cảnh sát trong số đó đang cầm sổ ghi lời khai, vừa mới thu thập xong thân phận tên họ của sáu người này để chờ tư liệu liên quan.

"Vừa mới chúng cháu đang nướng đồ, con chó đần này cứ luôn làm ầm ĩ, cháu liền ném cái đĩa bay cho nó chơi, để cho nó nhặt về, kết quả con chó ngốc chết này không mang đĩa bay về mà mang theo nửa cánh tay...." Một đứa tóc vàng vẻ mặt đưa đám nói, ngồi bên cạnh chân nó là con Husky há miệng thè lưỡi, ánh mắt trông mong nhìn chủ nhân.

"Cmn suýt thì bị hù chết....."

Tóc vàng nói đến bộc phát cảm xúc, cùng với hoa hoa cỏ cỏ trên tay nó, tính hình tượng thập phần phong phú, Cố Tây Châu đi qua, đứng bên cạnh an tĩnh nghe.

"Chỉ phát hiện một túi này thôi?"

Tóc vàng rụt cổ, "Phát hiện túi này bọn cháu tiền lập tức gọi điện báo cảnh sát, còn cái tay kia là cháu dùng thịt nướng để đổi từ trong miệng con chó ngốc kia ra."

"Đồng chí cảnh sát, tuy rằng trên cái tay kia có vân tay của cháu, nhưng cháu khẳng định không có giết người! Cái này phải nói rõ ràng!"

"Đều tại con chó đần này, hù chết ông."

"Gâu gâu gâu gâu!"

Có thể là bởi tóc vàng cứ gọi chó ngốc chó ngốc, Husky ngồi bên cạnh cho rằng chủ nhân đang gọi nó, gâu gâu đáp, còn thè lưỡi liếm bàn tay đang rũ bên người của hắn.

"Kêu gì, kêu cái rắm ý! Đừng có dùng cái miệng vừa mới ngậm tay người liếm ông, chờ tí nữa bảo các chú cảnh sát mang mày đi luôn!" Tóc vàng gõ một cái vào đầu Husky, "Mẹ nó, trước kia tao lẩn thẩn thế nào mà lại.... mua con Husky đần đến như này chứ!"

Bạn bè của tóc vàng tiếp lời: "Mày nhân lúc còn sớm thì vứt nó đi đi."

"Làm sao được chứ? Mua thì cũng đã mua rồi, vứt... nhỡ đâu nó chết đói, bị người ta đánh, bị người ta ăn...."

"Gâu gâu gâu!"

Tóc vàng đang nói lại nghe thấy tiếng chó sủa, lại cốc một cái nữa vào đầu Husky, "Lần sau mày còn mang cánh tay người về cho ông đây thì làm một con chó đi."

Cảnh sát bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng, "Nói hay lắm."

"Đúng đúng đúng, đồng chỉ cảnh sát!" Tóc vàng cười làm lành nói.

Cố Tây Châu tiến lên một bước, để cho cậu cảnh sát hình sự vừa hỏi lúc nãy đi nghỉ ngơi, "Lúc các cậu nướng thịt, có thấy ai khác trên núi không?'"

"Không có, quanh đấy rất ít người tới, chúng cháu cũng là hẹn nhau từ lâu lắm rồi, mấy cái túi đó đều chôn dưới đất, nếu không phải con chó ngốc này... ai nghĩ đến ở đây còn có thi thể chứ..."

Một người khác nói: "Chúng cháu là người ở đây nên mới biết ngọn núi nhỏ này, người bình thường căn bản không biết nơi này."

Cố Tây Châu gật đầy, bản đồ còn chẳng có nơi này, hắn phải dựa vào định vị Phương Chấp phát cho mới đến được, quả thực là không mấy ai biết.

"Ừm, cảm ơn các cậu." Cố Tây Châu nói.

"Vậy thì, vậy thì.... hẳn là.... cháu có thể đi được rồi đúng không, đồng chí cảnh sát? Hơi sợ... Trong nhà còn có chút việc."

"Thông tin các nhân đều đã khai hết rồi?"

Tóc vàng vội vàng gật đầu: "Khai rồi!"

"Vậy thì được, nếu các cậu có nhớ ra cái gì, nhớ kĩ phải liên hệ ngay với chúng tôi, các cậu về trước đi."

Nói xong, sáu thiếu niên quá lố đồng thời rời đi, Cố Tây Châu quay đầu lại thấy Hướng Nguyên đang giơ tay với hắn.

Lại tìm thêm một giờ vẫn không tìm được các khối thi thể khác, Cố Tây Châu đành phải để một vài người mang thi thể về cùng pháp y để làm giám định trước, còn mình mang Phương Chấp đi khu dân cư lân cận dò hỏi xem có ai biết tình hình không.

Không khác so với tóc vàng nói lắm, gần đây chẳng có mấy hộ gia đình, đi được khoảng 1km Cố Tây Châu mới thấy căn nhà đầu tiên, Phương Chấp tiến đến gõ cửa, một lại sau một người đàn ông trung niên bụng phệ đi ra.

"Xin chào ngài, chúng tôi muốn hỏi thăm một vài chuyện."

Người đàn ông thấy Phương Chấp mặc cảnh phục, tựa hồ có chút sợ Phương Chấp, "Chào đồng, đồng chí cảnh sát, các vị muốn hỏi cái gì?"

"Anh có biết Phượng Hoàng Sơn không?" Cố Tây Châu hỏi.

"Biết, chính là ngọn núi nhỏ kia đi, cũng không nhiều lắm...." Vẻ mặt người đàn ông mịt mờ vô thố, không biết tại sao hai vị cảnh sát muốn hỏi về Phượng Hoàng Sơn, "Các vị hỏi ngọn núi kia làm gì?"

"Tôi hỏi, anh đáp." Cố Tây Châu nói, "Anh thường xuyên ở nhà đúng không?"

"Đúng vậy."

"Mấy ngày gần đây có thấy người nào kì kì quái quái không?"

Người đàn ông suy nghĩ, lắc đầu: "Không có....."

"Anh vừa nhìn thấy chúng tôi thì có vẻ rất khẩn trương?" Cố Tây Châu thuận miệng hỏi.

Người đàn ông trung niên lắc đầu như trống bỏi, liên tục nói: "Không có không có! Người bình thường đột nhiên thấy cảnh sát xuất hiện ở cửa đều sẽ khẩn trương....."

"Người bình thường sẽ không." Cố Tây Châu lạnh lùng nhìn hắn nói.

"Tôi...." Người đàn ông bị ánh mắt Cố Tây Châu làm cho hoảng sợ, đúng lúc này Cố Tây Châu nghe thấy tiếng nói hùng hùng hổ hổ từ đằng xa.

"Tiện nhân họ Chu kia, cmm làm khó dễ thím Lương con cái không ở đây, mẹ nó, hôm nay ông đây không đánh chết....."

Mấy đứa du côn hùng hổ vén cao tay áo, lộ ra hình xăm, có một loại phong thái rất yakuza, vừa nhìn thấy Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đột nhiên im bặt.

Tóc vàng: "Ha ha ha...... Chào các đồng chí cảnh sát..... Trùng hợp ghê ha!"

Mấy người vừa tới vừa vặn là mấy tên thanh niên hoa hòe vừa nãy ở trên núi nói sợ hãi này nọ với Cố Tây Châu, mà người đàn ông trung niên trước mặt Cố Tây Châu bọn họ chính là "tiện nhân" trong miệng tóc vàng.

"Đồng chí cảnh sát, cậu nhìn chúng nó kìa! Chúng nó muốn đánh người! Tôi muốn tố cáo!" Người đàn ông họ Chu trốn đến phía sau Phương Chấp, gấp giọng nói.

"Bọn họ còn chưa có đánh anh." Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nói.

Người đàn ông họ Chu: "..........."

"Mọe!" Tóc vàng đấm một cái lên cửa lên, làm tư thế dọa nạt, "Mày cài đồ thối nát này, cmm bắt nạt thím Lương hiền lành con cái ở nơi khác, trộm vịt trộm gà nhà người ta, mày có biết xấu hổ không? Thật là mất mặt đàn ông chúng ta mà, có cái loại như mày, hôm nay ông đây phải dạy mày làm người!"

Cố Tây Châu: "......."

Phương Chấp: "......"

Tóc vàng chú ý tới hai vị cảnh sát, cười cầu hòa nói: "Đồng chí cảnh sát à, cháu chỉ nói thế thôi... Ha ha ha, không đánh hắn ta thật đâu, ha ha ha...."

Cố Tây Châu xua tay, cũng biết nguyên nhân người đàn ông trung niên thấy hắn liền sợ hãi, người này khẳng định thường xuyên ăn trộm ăn cắp xung quanh đây, cho nên thấy người gõ cửa là cảnh sát mới sợ hãi.

"Ừm, bên này chúng tôi cũng hỏi xong rồi." Cố Tây Châu nhàn nhạt nói, "Chuyện của các cậu tự mình xử lý, đừng đánh người, ờm... có người trộm cắp có thể báo cảnh sát đến xử lý."

"Rõ!" Tóc vàng cùng các huynh đệ đầu tóc xanh đỏ dựng ngược của hắn gật đầu như gà con mổ thóc, "Hẹn gặp lại nha đồng chí cảnh sát."

Hai người Cố Tây Châu rời đi, lúc ngồi trên xe, đột nhiên Phương Chấp cười rộ lên.

"Cười cái gì?" Cố Tây Châu liếc mắt nhìn cậu, hỏi.

Phương Chấp lộ ra gương mặt tươi cười: "Chính là cảm thấy cái cậu tóc vàng vừa nãy rất thú vị, người này hai tay xăm trổ kín mít, dáng dấp cao to thô kệch, không ngờ làm người cũng không tệ."

Cố Tây Châu suy nghĩ một lát, nói: "Đại khái đây là du côn hệ anh hùng đi."

Phương Chấp đang uống nước, phì một cái phun hết ra.

"Khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ......"

Cố Tây Châu: "......."

Lại dò hỏi thêm mấy họ gia đình, đều nói không thấy có người lạ xong, Cố Tây Châu trực tiếp lái xe quay lại cục cảnh sát, hắn vừa đến cửa phòng pháp y liền đụng phải Hướng Nguyên, người này trong tay còn cầm một cái cốc, Cố Tây Châu cúi đầu vừa vặn thấy.

Ai nha, táo đỏ ngâm câu kỷ, còn rất biết dưỡng thân nha.

"Tình hình thế nào?" Cố Tây Châu nói, "Có manh mối không?"

"Thi thể không đầy đủ, thiếu đầu và một vài bộ phận, trên người không có bớt hay cái gì tương tự, thế nhưng trong quần áo phát hiện một tờ phiếu dừng đỗ xe tự động, hiện đang khôi phục, nếu không thì làm một cái thông báo mất tích, để người nhà tới nhận xác?" Hương Nguyên đề nghị.

Cố Tây Châu: "Được, tra cả hai hướng! Thông báo người dân có người nhà mất tích gần đây tới xem quần áo trước đã, đừng để nhận thi thể vội, bằng không đến lúc đó khẳng định khóc nháo đến kinh thiên động địa."

"Ừm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play