Lúc này Cố Tây Châu đã đóng cửa sổ lại, sau đó lại có thêm mấy cái bóng đen di chuyển lại gần, quái vật vô diện bị Cố Tây Châu bóp cổ giương đô mắt to có chút ủy khuất nhìn hắn, đồng bạn của nó đang dán mặt vào cửa sổ, nhưng bởi vì đã có giấy báo che chắn, chúng không biết bên trong còn có một người.

Mãnh quỷ: Cái gì bóp cổ ta vậy OAO

"Thế này mới ngoan chứ, yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, hỏi xong ta sẽ cho ngươi đi." Cố Tây Châu ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hơi nhíu mày, nhạt giọng nói, "Ta cũng sẽ tìm mặt cho ngươi."

Mãnh quỷ: "?"

......

Cửa sổ trong phòng cũng có hai chiếc bóng in lên khung cửa dán giấy, Phục DỊch Nhiên ngồi ở trên giường dùng chăn bọc kín chính mình, đưa lưng về bóng người phía cứa sổ.

Khoảng chừng hai giờ sau, Cố Tây Châu vừa lòng buông bàn tay bóp cổ quái vật ra, đồng thời thô bạo quăng nó ra ngoài, đụng vào mấy con quái vật vô diện khác đang đứng ngoài thay thế nó, con quái vật kia gầm rú một tiếng, muốn xông tới -----

Quỷ vô diện vừa mới bị Cố Tây Châu đánh tơi bời túm được "tiểu tỷ muội" của nó, mang nhau biến mất vào màn đêm.

Cố Tây Châu đi ra khỏi nhà vệ sinh, Phục Dịch Nhiên đang quấn chăn kín mít cả người ngồi ở trên giường nhìn thấy hắn dường như thở dài nhẹ nhõm.

Thấy Cố Tây Châu ngồi vào bên mép giường, Phục Dịch Nhiên giương đôi mắt đen nhánh im lặng nhìn Cố Tây Châu, đến tận lúc Cố Tây Châu nằm trở lại trên giường, hắn mới hạ giọng hỏi: "Này, cậu ngủ thôi à?"

Cố Tây Châu chỉ chỉ bóng người ngoài cửa sổ,nhỏ giọng nói: "Không ngủ thì làm gì? Đi ra ngoài nói chuyện phiếm với chúng nó à?"

Phục Dịch Nhiên trong bọc chăn quay đầu thoáng nhìn bóng người trên cửa sổ, "........."

Ngày cuối cùng

Cố Tây Châu vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

Bọn họ đi vào nhà ăn liền gặp người phụ nữ nấu cơm cho họ mấy ngày nay, bàn cơm đầy ắp, so với ngày hôm qua còn phong phú hơn, Phục Dịch Nhiên ngồi xuống, nghi hoặc hỏi người phụ nữ: "Sao bữa sáng hôm nay phong phú thế?"

Người phụ nữ bụng phệ dùng khăn lau lau tay, cười nói: "Ngày mai phải tế tổ rồi."

"À." Phục Dịch Nhiên gật đầu đương nhiên, "Bữa cơm chặt đầu à, tôi hiểu, thật có tình người làm sao!"

Tư Dư: "......"

Cố Tây Châu: "......"

Mọi người: "......"

Lưu Khải được người dìu lại đây, nghe thấy những lời này thân thể khẽ run, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Lúc ăn cơm sáng, bầu không khí phủ lên một sự trầm mặc đầy áp lực, Cố Tây Châu chú ý tới Phục Dịch Nhiên bên kia thế mà lại vô cùng nhẹ nhõm, ngồi cạnh Cố Tây Châu ăn bữa sáng qua loa, đoàn người lại lần nữa tiến vào từ đường.

Không ngoài dự kiến, bọn họ vừa hành động, nữ nhân bên trong lại bắt đầu khóc thút thít, trời lại đổ mưa châm.

Khối đá cẩm thạch vỡ vụn nơi chàng trai hôm qua biến mất đã không còn thấy nữa, Cố Tây Châu tinh ý phát hiện số lượng nữ nhân khóc lóc dường như thiếu một ít so với hôm qua.

"Aizz...Lần này thực sự không được rồi, xong đời, tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đáng ra phải chết từ lâu rồi, không lỗ." Một đồng đội ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, hiển nhiên là đã từ bỏ.

Phục Dịch Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh, một tay chống cằm nhìn không trung bên ngoài cửa từ đường, còn rất có tâm trạng, cảm thán: "Các người đừng nói nữa, không phải trời đổ mưa châm cũng khá đẹp sao."

"Cố Nhiễm, cậu xem, mấy cái châm đó dưới ánh mặt trời lấp la lấp lánh, trông giống ngôi sao không?!" Phục Dịch Nhiên chỉ vào khoảng không bên ngoài, nói với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn Phục Dịch Nhiên, thấp giọng hỏi: "Cậu không sợ hãi sao?"

Phục Dịch Nhiên nghịch ngợm chớp mắt với hắn, nói: "Sợ hãi nha, chỉ là tôi biết nơi này ít nhất có hai người có thể mang tôi sống sót trở ra."

Cố Tây Châu: "?"

"Nhung mà so với một người khác, tôi càng hy vọng là cậu dẫn tôi ra ngoài." Phục Dịch Nhiên nói.

Cố Tây Châu: "Cậu có ý gì?"

Cố Tây Châu nhìn về phía Phục Dịch Nhiên, có chút hoài nghi, chẳng lẽ hôm qua cậu ta nghe thấy mình nghiêm hình bức cung nữ quỷ kia trong nhà vệ sinh?

Chỉ là Cố Tây Châu hỏi lại, Phục Dịch Nhiên không nói, đôi mắt đen nhanh chỉ nhìn hắn khẽ cười, không hề trả lời câu hỏi của Cố Tây Châu, nhìn về bầu trời phía xa xa.

Trong lúc Tư Dư rối rắm vì ý nghĩa tượng Phật, Cố Tây Châu nói với Tư Dư: "Tình hình hiện tại là chúng ta cần phải đứng trên đá cẩm thạch đen mới có thể đập vỡ mặt kia của nó, sẽ có khối đá không có mặt người bên dưới, vấn đề hiện tại chính là làm thế nào để xác định dưới khối đá cẩm thạch nào không có mặt người!"

"Có phải cậu nghĩ ra cách gì không?" Tư Dư buông tấm hoành phi trong tay, nói.

"Ừm... Hôm qua trước khi đi ngủ tôi vẫn luôn nghĩ." Cố Tây Châu nói, "Khắc tượng Phật lên hẳn là không chỉ để kiềm hãm những con quái vật đó, đồng thời đó cũng là một loại cảnh báo."

Tư Dư vốn đáng cúi đầu suy tư, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Tây Châu, có vẻ như lơ đãng mà thuận miệng nói: "Tôi cũng cho rằng những tượng Phật đó là mấu chốt."

Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư nói: ".... Tôi định làm một cách khác, chúng ta coi mỗi khối đá cẩm thạch là một ô vuông, trong ô vuông có một tượng Phật đại biểu chỉ có một ô vuông gần tượng Phật có mặt người, có ba tượng Phật đại biểu xung quanh ô vuông này có ba ô vuông có mặt người."

"...." Tư Dư nhìn hắn, "Dò mìn?"

Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, ngây người một chút, hôm qua hắn khoa chân múa tay với nữ quỷ nửa ngày mới làm rõ được cách sử dụng tượng Phật, hắn phí sức chín trâu hai hổ mới hiểu rõ quy tắc, đoán cũng phải đoán mất hai tiếng đồng hồ, kết quả Tư Dư quăng ra hai chữ.

Cố Tây Châu cẩn thận kiểm điểm lại cuộc giao lưu giữa mình với nữ quỷ, Tư Dư nói hai chữ dò mìn này không sai, những gì hắn nói mới nãy đổi một cách nói khác thì chính là trò chơi dò mìn, "Đúng vậy."

Tượng Phật là con số nhắc nhở giống trong trò chơi dò mìn, mặt người chôn ở dưới là mìn, điểm khác biệt duy nhất là giẫm mìn sẽ không game over, chỉ là người dẫm mìn sẽ chết, việc bọn họ cần làm là đào mìn ra.

Tư Dư nhìn thoáng qua phạm vi đá cẩm thạch đen, tìm được vị trí hôm qua đồng đội biến mất, căn cứ vào tượng Phật xung quanh để phán đoán mấy khối đá cẩm thạch theo quy tắc dò mìn, phía dưới quả thật là có "mìn".

"Quả thực là có khả năng này." Một lúc lâu sau, Tư Dư nhẹ giọng nói.

Nhìn ra Tư Dư có chút do dự, Cố Tây Châu nói: "Để tôi đến đi, anh nhớ kĩ các vị trí cần thiết, anh nói tôi làm."

Trong từ đường như thể có hàng trăm hàng ngàn người phụ nữ đồng thời khóc thút thít, rơi lệ không ngừng, Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, nói: "Yên tâm! Chúng ta sẽ trở về."

Tư Dư nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, lại nhìn về phía bầu trời bên ngoài, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên đá cẩm thạch cùng tượng Phật một lát, nói với Cố Tây Châu: "Tôi nhớ kỹ rồi, bắt đầu từ bên này đi."

Tư Dư chỉ vào một khối đá cẩm thạch cách hắn không xa, Cố Tây Châu bước lên.

Cố Tây Châu đập vỡ khối đá cẩm thạch thứ nhất, không có chuyện gì... Tầm mắt Tư Dư vẫn luôn dừng trên người hắn, tiếp theo Cố Tây Châu liền đập vỡ khối đá cẩm thạch thứ hai, Tư Dư nhìn chằm chằm vào chân Cố Tây Châu, xác định sau khi hắn đập vỡ khối đá cẩm thạch thứ hai cũng không có việc xong, thở phào nhẹ nhõm.

Đến khi Cố Tây Châu lục tục đập vỡ cái thứ ba, cái thứ tư xong, Tư Dư đã không còn khẩn trương như trước nữa, hắn dựa lưng vào vách tường phát ra tiếng khóc kia, nhàn nhạt chỉ huy, chỉ có điều tầm mắt vẫn không rời khỏi Cố Tây Châu.

Mãi đến khi Cố Tây Châu gõ vào khối đá có chứa "mìn", trong nháy mặt, tiếng khóc phía trong bức tường đột nhiên im bặt.

Cố Tây Châu ngẩng đầu, thấy mặt tường xung quanh chậm rại bị máu loang thấm đỏ, sau đó thân ảnh nhuốm đầy máu bước ra, giống hệt như hôm trước Lưu Khải ngồi vào tượng Phật, điểm bất đồng duy nhất là những nữ nhân đó không cười cũng không khóc

Vô diện nữ nhân bước ra khỏi mặt tường, đi xuyên qua bốn người, đi thẳng đến khối đá bị đập vỡ trước mặt Cố Tây Châu, một cô gái quỳ trên mặt đất lấy ra một khuôn mặt, bọn họ truyền tay cho nhau, mãi đến khi một cô gái cầm được khuôn mặt kia xong thì ngừng lại, đem da mặt kia mở ra trên tay mình, sau đó trùm nó lên mặt.

Đó là diện mạo của một người phụ nữ bình thường, cô gái nở nụ cười mỹ mãn, tiếp đó thân thể giống như khối đá bị phong hóa, dần ta vỡ rồi tiêu tan.

Vô diện nữ nhân cuối cùng cầm da mặt trong tay, do dự bước về phía Cố Tây Châu, dường như có chút sợ hãi, Cố Tây Châu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là "quái vật" bị hắn hành hung ngày đêm qua!

Da mặt được phủ lên, Cố Tây Châu thấy được đây là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, trên người nàng mang theo một loại khí chất độc đáo, hai mắt ngậm cười, miệng giật giật, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng Cố Tây Châu mơ hồ đoán được ý tứ của đối phương.

Cô ấy đang nói cảm ơn.

Theo hình người cuối cùng kia tiêu tán, toàn bộ từ đường tức khắc yên tĩnh không tiếng động.

Phục Dịch Nhiên đứng ở bên ngoài cầm tấm hoành phi trên mặt đất lên, một người khác ở bên dưới trợ giúp treo bảng lên, Phục Dịch Nhiên nhảy từ trên thang xuống, nói: "Xong việc!"

"Người trong thôn này đúng là biến thái nha, chôn mặt của họ dưới mặt đất để cho ngàn người giẫm vạn người đạp." Phục Dịch Nhiên cảm thán.

Một người khác nhíu mày hỏi: "Sao bọn họ phải làm như vậy?"

"Mở cửa, đi vào là biết ngay thôi." Phục Dịch Nhiên cười khẩy nói "Lại một cái lịch sử cặn bã nào đấy thôi."

Nói rồi Phục Dịch Nhiên hướng về phía Cố Tây Châu, cười với hắn, "Hẹn gặp lại."

Cố Tây Châu: "........." Ai muốn gặp cậu!

Người kia nghe nói vậy, ừ một tiếng, hắn sớm đã muốn thoát ra nên không do dự, nói một tiếng cảm ơn với mọi người rồi đẩy cửa mà đi, Phục Dịch Nhiên nói với Cố Tây Châu xong cũng không nói gì với Tư Dư, cười cười đi vào bên trong cánh cửa.

Cố Tây Châu và Tư Dư còn phải đi về tìm Lưu Khải đang ở lại trong phòng, cho nên không lập tức đẩy cửa rời đi, hai người quay về đón Lưu Khải.

"Đừng lo lắng, rời khỏi thế giới nhiệm vụ, mắt của cậu hẳn sẽ không sao." Tư Dư ngắt lời cảm tạ của Lưu Khải, sau khi mạnh mẽ tiễn Lưu Khải đi qua cửa, Tư Dư làm động tác mời với Cố Tây Châu, "Cậu trước."

"Ừm." Cố Tây Châu gật đầu nói, "Gặp lại ở bên ngoài."

Cố Tây Châu mở cửa gỗ, giống như những lần trước, ý thức hắn rất nhanh đã rơi vào một mảng mơ hồ-------

- ---------------------

Hình như là vào ban đêm, cô gái bị nhốt ở môt nơi chật chội tăm tối, qua lớp giấy cửa sổ, nàng thấy bên ngoài có từng đốm lửa lướt qua, có vẻ là ánh đuốc, nguồn sáng có chút mơ hồ.

Cô gái cảm thấy cực kì sợ hãi, nàng đang cầu cứu, nàng muốn thoát khỏi nơi này, chính là bất kể nàng giãy giụa, đập, cầu cứu thế nào, người bên ngoài cũng như không hề nghe thấy tiếng của nàng, họ không hề tiến gần lại, ngược lại lại càng ngày càng đi xa.

Cô gái dùng hết sức lấy móng tay cào cấu tấm ván gỗ, mãi cho đến khi móng tay gãy rời, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, lưu lại từng vệt dài trên đó. Nàng không ngừng giãy giụa, nhưng dây thừng trên người lại vây khốn nàng.

Câu chuyện này hình như không có logic, Cố Tây Châu chỉ cảm thấy thời gian bị tua nhanh một chút ---

Ước chừng là ba ngày sau.

"Trịnh tướng công, không tìm thấy nướng tử của ngươi đâu cả! Nàng không phải đã gặp chuyện bất trắc gì rồi chứ?" Một người đàn ông ăn mặc bộ đồ bổ khoái cổ đại nhíu mày hỏi.

Vị Trịnh tướng công được nhắc đến kia gấp giọng nói: "Lại tìm xem, sẽ không đâu, nương tử của ta....."

"Thật sự là tìm không thấy, Trịnh tướng công, ngươi vừa mới trúng cử, phủ nha lão gia chính là cố ý cất nhác ngươi, tiểu thư tất nhiên cũng sẽ không làm kẻ tiểu nhân...." Nha dịch kia kéo Trịnh tướng công sang một bên, nói tiếp: "Không bằng thừa cơ hội này cưới thiên kim nhà phủ nha lão gia làm chính thê."

"Ngươi, ngươi nói cái gì vậy! Đừng có đưa ra cái chủ ý nhục nhã đó!" Trịnh tướng công vung tay, đẩy nha dịch kia ra, quang minh chính đại nói.

Trịnh tướng công tìm suốt một ngày vẫn không thấy nương tử của mình đâu, hắn kéo lê thân xác mỏi mệt, cáo biệt bạn bè thân thích, hắn đóng cửa lớn lại, bên ngoài truyền đến tiếng người nhỏ giọng thảo luận.

"Hừ, cũng chỉ có Trịnh tướng công còn nguyện ý đi tìm nữ nhân kia. Nàng ta lớn lên nhu nhược đáng thương, thật là câu nhân, chỉ sợ không phải đi lạc, mà là bỏ chạy cùng nam nhân khác đi?"

"Cũng không phải là không thể, Trịnh Liễu thị lớn lên quá xinh đẹp, vừa thấy liền biết không giữ được ở trong nhà."

"Ta nghe nói Trịnh tướng công bị thiên kim nhà phủ nha lão gia cọi trọng, không biết có thật không?"

"Là thật đó, lần trước ta nghe mấy vị bằng hữu nói qua chuyện này, thiên kim nhà phủ nha còn nháo không phải Trịnh tướng công nhất định không gả! Chỉ là trong nhà Trịnh tướng công đã có Trịnh Liễu thị, Trịnh tướng công làm người chính trực, không muốn vứt bỏ người vợ tào kháng*, thế nên đã cự tuyệt. Xem ra hiện tại có thể xoay chuyển rồi.

*Người vợ tào khang: trong câu "Tào khang chi thê bất khả hạ đường, bần tiện chi giao mạc khả vong" nghĩa là "Người vợ bên mình khi hoạn nạn không thể bỏ, người bạn bên mình khi bần cùng không được quên"

Mấy người vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận, Trịnh tướng công nghe mãi đến khi không còn tiếng nghị luận nào nữa mới quay người đi vào nhà, vào đến trong phòng, bỏ xuống đồ vật đè nặng trên ngăn rủ, hắn mở ngăn tủ trong nhà ra-----

Lúc này đầu óc Cố Tây Châu rất tỉnh táo, thân thể cô gái đã không còn độ ấm, thân thể vốn dĩ mềm mại ôn hương dường như biến thành một khối băng, nam nhân mở nóc tủ, bây giờ Cố Tây Châu mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn.

Tay rất đau, rất đau, Cố Tây Châu cúi đầu nhìn về phía tay cô gái, nơi đó máu tươi đã khô lại, hơi thỏ của nàng mong manh, thấy ánh đèn chính mình đã lâu rồi không thấy, chỉ là nàng thấy rõ bộ dáng người mở ngăn tủ liền lã chã rơi lệ.

Bỗng nhiên không còn tử vong, không còn sợ hãi, không còn đau đớn, cái gì nàng cũng đều không cảm nhận được.

Cố Tây Châu thấy một đoạn hồi ức, hồi ức của nàng-----

Trong viện tử, nữ nhân xinh đẹp dịu dàng ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, cần cù giặt giũ quần áo, trước mặt nàng có rất nhiều quần áo, thế nhưng cũng chẳng phải của nàng, bởi vì trong đó có không ít hoa lệ diễm phục, không giống như thứ nàng có thể mặc.

Nàng ngồi ở đó từ giữa trưa, khi mặt trời lên cao nhất, mãi cho đến khi mặt trời lặn nàng mới giặt xong đống quần áo trước mặt này, tiếp theo nữ nhân đứng dậy đi cho gà nhà ăn, làm xong thì cũng đã đến giờ cơm, nàng lại bắt đầu nấu cơm.

Nữ nhân dịu dàng nấu nướng xong xuôi, cung kính hầu hạ mẹ chồng nằm liệt giường ăn cơm chiều, lại cẩn thận xoay người, vận động tay chân cho bà, tránh cho lão nhân gia nằm lâu bị hoại tử.

Lão nhân không thể động đậy, nhưng đầu óc thực thanh thỉnh, bà nhìn nữ nhân, nói: "Tiểu Liên à, Trịnh lang nhà ta có phước nhường nào mới có thể cưới được một thê tử như con! Chờ hắn đỗ đạt, con chính là quan phu nhân!"

Nữ nhân gọi là tiểu Liên ngượng ngùng cười nói: "Quan nhân coi trọng con là phúc khí của con mới đúng."

"Con thật là một đứa trẻ ngoan."

Khoảng chừng hai năm sau, lão nhân qua đời, sau khi trải qua một cơn bệnh nặng.

...

Thời gian trôi nhanh, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, tiểu Liên đứng ở trước cửa, nhón chân mong chờ.

"Trịnh tướng công trúng cử!"

Chỉ nghe thấy một câu như vậy, Cố Tây Châu cảm giác được nữ nhân vui vẻ từ tận đáy lòng, người bình thường không hay cười lúc này tươi cười như hoa.

Nữ nhân này, đối với trượng phụ một lòng một dạ đến già, đối với mẹ già trong nhà cũng tôn trọng chiếu cố, việc nhà thì chịu thương chịu khó, để nuôi trượng phu đọc sách khoa cử, kể cả có làm việc mệt nhọc đến mấy nàng cũng không oán trách nửa lời.

Cuộc đời nàng chỉ có việc nhà nặng nhọc, trừ bỏ cái này thì chính là trượng phu nàng cho rằng là cả thiên địa kia.

.....

Nhưng mà giờ phút này, nữ nhân bị nhốt trong một ngăn tủ như vậy, mà kẻ đem nhốt nàng vào lại chính là người nàng toàn tâm toàn ý đối đãi.

"Tiểu Liên, thực xin lỗi, xin lỗi..." Nam nhân quỳ gối trước mặt nàng khóc thảm thiết, "Ta thật sự cần phủ nha đại nhân hỗ trợ, thực xin lỗi, thực xin lỗi...."

"Tha thứ cho ta, cầu xin ngươi, thực xin lỗi, ngươi đáp ứng đi, đáp ứng cho ta rời đi, chỉ cần ngươi làm bộ bỏ trốn cùng người khác, ta sẽ tha cho ngươi, ngươi gật gật đầu, được không." Nam nhân khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt.

Nữ nhân hữu khí vô lực nhìn hắn, kiên quyết lắc đầu: Nàng không tìm nam nhân khác, nàng không đi.... Có thể hòa li, nhưng nàng sẽ không chạy!

Nam nhân quỳ gối khóc lóc, lại chưa từng cởi bỏ dây thừng trên người nàng, cũng không có nàng ăn bất cứ thứ gì, nàng cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của hắn. Đến ngày thứ tư, Cố Tây Châu cảm giác được bụng đói kêu vang, hắn biết nữ nhân sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nữ nhân bị trói trong ngăn tủ nhỏ hẹp lại tối tăm, trút hơi thở cuối cùng.

Bởi vì thật sự "không tìm thấy" nữ nhân, Trịnh tướng công cuối cùng cũng từ bỏ, một hôm sau khi uống rượu, hắn giả vờ uống say, cay đắng nói với bằng hữu, nói lúc Trịnh Liễu thị mất tích, trong nhà mất rất nhiều tài vật, những người xung quanh mỗi người một vẻ mặt. Ngày hôm sau, mọi chuyện giống như những gì hắn mong đợi, nơi thôn dã này điên cuồng truyền nhau, Trịnh Liễu thị bỏ trốn cùng nam nhân khác.

Hành động của hắn trong mắt người khác chính là thương yêu thê tử sâu đậm, một nam nhân tốt muốn cho thể tử cơ hội ăn năn hối cải, mọi người xung quanh đều cảm thán một câu. Nửa năm sau khi Trịnh Liễu thị mất tích, Trịnh tướng công cưới phủ nha thiên kim như nguyện, từng bước thăng quan tiến chức, một đường đến thẳng kinh đô.

Thời gian phảng phất bị tua nhanh một lần nữa, Cố Tây Châu nghe thấy được tiếng cãi cọ.

Cố Tây Châu hoài nghi hiện tại hắn vẫn còn ở trên người "tiểu Liên", vài thập niên qua đi, thi thể tiểu Liên đã sớm khô khốc, bởi vì Trịnh tướng công vứt xác ở nơi hoàn cảnh đặc thù, thi thể tiểu Liên không hề mục rữa mà tựa như xác ướp Ai Cập.

Cãi nhau bên ngoài là hai người trẻ tuổi, hai người xảy ra tranh chấp vì thi thể tiểu Liên, vì thi thể nàng không mục rữa nên bọn họ lần tưởng tiểu Liên là người vừa mới chết không lâu, cãi cọ qua lại rồi quyết định báo quan!

Quan phủ tri huyện là một nam nhân 40 tuổi, hắn thấy thi thể tiểu Liên, ngẩn ra một lúc, sau khi hạ đường, hắn tìm vị thúc thúc đã từ quan trở về của mình - Trịnh đại tướng công, báo chuyện này.

"Thúc thúc, trên tay nữ nhân kia đeo một chiếc vòng tay, giống như là của nãi nãi để lại, giống như đúc cái mà mẫu thân ta đeo."

Trịnh đại tướng công nghe thấy những lời này thực sợ hãi, cũng không dám đi xem, thế nhưng phủ nha thê tử của hắn lại nói: "Vậy đi xem xem, có phải là nàng hay không!"

Cuối cùng căn cứ theo cái vòng tay kia, xác định đây là "tiểu Liên" năm đó cùng nam nhân bỏ trốn, chính thế tiền nhiệm.

Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ thế sự vô thường, nếu tiểu Liên không bỏ trốn, hiên tại chính là quan phu nhân, phú quý cả đời. Lúc này có người đưa ra ý kiến ----

"Trịnh tướng công khẳng khái quyên tiền tu sửa từ đường, không bằng chúng ta đem da mặt nữ nhân không trong sạch này khảm trên mặt đất, thiêu hủy thi thể, đem tro cốt nàng ta bôi lên trên tường, để cho nàng ta nhìn chính mình bị ngàn người giẫm vạn người đạp?"

"Đúng đúng đúng, cũng là để cho mấy nữ nhân gả đến Trịnh gia thôn chúng ta biết mà tuân thủ nữ tắc, tam tòng tứ đức."

Trịnh tướng công há miệng, nhưng mọi người xung quanh lúc này bừng bừng căm phẫn, hắn một câu cũng không nói nên lời.

Cứ như vậy mặt nữ nhân bị khảm trên mặt đất, tro cốt xen lẫn trong bùn lầy trát lên tường, từ đây ngàn người giẫm vạn người đạp, theo năm tháng trôi đi, trong Trịnh gia từ đường phụ nhân như vậy ngày càng nhiều.

Mới đầu trong từ đường chỉ có một nữ nhân than khóc, sau đó là hai...

"Vì sao lại đổ oan cho ta?"

"Ta chỉ lựa chọn người ta thích, cái gì mà lời cha mẹ, lời bà mối chứ, ta không dừng, ta không tin!

.....

Cố Tây Châu nghe thấy từng giọng nói vang lên, càng ngày càng nhiều.

"Sao nữ nhân lại phải dựa vào nam nhân?"

"Ta cũng là người, đều là người sao lại muốn phân ra năm bảy loại, ngươi có thể tam thê tứ thiếp, hà cớ gì lại bắt ta phải một dạ đến già."

"Dựa vào cái gì!"

Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, trong không trung vang lên một âm thanh quen thuộc, vô số xiềng xích đồng thời rung động, như thể từ trên trời rơi xuống, nặng nề nện xuống mặt đất.

Cố Tây Châu giật mình, còn muốn quay lại nhìn nữ nhân phía sau, hắn đã trở lại hiện thực.

Nữ nhân ấy....

Cố Tây Châu ngơ ngác ngồi trên sofa nhà Tư Dư, vẫn chưa hoàn hồn.

Mở cánh cửa trở về hiện thực, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên tường, phảng phất như thấy một đám nữ nhân bị áp giải vào từ đường, nhìn những người đó dùng châm đâm lên mặt các nàng, lột da mặt các nàng đặt trên mặt đất, mới đầu là bùn đất, sau đó là đá cẩm thạch....

Những nữ nhân đó.

Trơ mắt nhìn mặt chính mình bị người ta giẫm đạp.

Các nàng chỉ có thể rơi lệ, vẫn luôn rơi lệ.

Cố Tây Châu nghĩ đến tiếng khóc trong từ đường, tiếng khóc của nữ nhân dường như vẫn quanh quẩn bên tai, thê lương.

"Muốn uống chút gì không?" Tư Dư vỗ vỗ bả vai Cố Tây Châu, cười với hắn.

Cố Tây Châu gật đầu, uống hai ngụm cafe nóng ấm, cảm giác thoải mái hơn một chút, "Cảm ơn."

"Không có gì."

Cố Tây Châu uống cafe xong, có chút buồn tiểu, hắn đi về phía WC, lại cảm giác túi quần hình như có cái gì, Cố Tây Châu sờ soạng túi quần một chút.

Tờ giấy?

Hắn khẳng định cái này không phải của hắn! Lúc tiến vào thế giới, trên người không có giấy, nhưng thật ra lại có một bộ còng tay.

Cố Tây Châu lấy từ trong túi quần ra một mẩu giấy chỉ rộng bằng một ngón tay, trên đó viết một hàng chữ----

"6" thì sống, "1" thì chết, chúc cậu may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play