Thông báo nhỏ: Lão muốn tìm một bạn giúp lão beta lại các chương đã edit. Khả ái nào rảnh thì liên hệ với lão trong inb hoặc là qua fb nha~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Cố Tây Châu: "..." Cuộc sống rốt cuộc đã làm gì với anh? Khiến cho một tên thổ hào như anh cảm thấy bẻ khóa là một loại kỹ năng cần thiết thế?

(*thổ hào: người giàu)

Phương Chấp: "..." Còng tay của iêm ngo ngoe rục rịch.

"Đi, trước tiên vào xem một chút đi." Tư Dư phớt lờ hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp, đối với mấy người xung quanh nói, "Đi vào trong kiểm tra một chút có manh mối gì không."

Vì vậy mấy người cùng nhau đi vào trong.

Cố Tây Châu đi ở đằng trước mấy người, hắn vừa đi vào liền có thể ngửi được một cỗ mùi phủ đầy bụi đã lâu.

Đầu tiên đập vào tầm mắt là gia cụ bày biện đơn giản, sô pha bằng gỗ, bàn vuông lớn bằng gỗ, mấy băng ghế dài, hướng về cửa sổ bên trong sân dán giấy báo đã ngả vàng, bên trong hai căn phòng bày biện hai trương giường, một gian phòng trong đó bày đặt một ghế dựa bằng gỗ, tay nghề người chế tác cũng không tốt, một bộ bàn ghế kia chế tạo hết sức thô sơ.

Đám người Tạ Văn Hỏa đi theo phía sau của Cố Tây Châu, cẩn thận quan sát trang trí trong căn phòng này, cũng không có nhìn ra cái gì đặc biệt, hoàn toàn phù hợp tình huống "Nữ nhân" đã nói cho Cố Tây Châu, nơi này là một đôi lão nhân ở, quần áo và đồ vật lưu lại đều là thuộc về hai người lão nhân, hiển nhiên ở đây chỉ có vết tích sinh hoạt của hai người lão nhân, cũng không có gì đặc biệt.

Bọn họ cùng nhau đem tất cả ngăn kéo bị khóa của đồ dùng trong nhà trong phòng đều xem xét một lần, bên trong phần lớn để đồ dùng hàng ngày, hết sức bình thường.

"Sổ điện thoại!" Phương Chấp ở phía dưới điện thoại bàn tìm được một bản ghi thông tin, mặt trên ghi số điện thoại viết bằng tay, hiển nhiên là hai lão nhân lưu lại.

Tìm kiếm chỉ chốc lát, đám Cố Tây Châu tìm được số điện thoại của người nhà họ Điền.

Điện thoại của con trai: ******

Mấy người Cố Tây Châu liếc nhau, một người nam trong đó do dự hỏi: "Đã nhiều năm như vậy, cú điện thoại này còn liên lạc được không?"

Trước không nói điện thoại có gọi thông được hay không, đánh thông được, thứ nghe điện thoại là người hay quỷ đều không rõ ràng lắm, người chung quanh nhìn thấy số điện thoại có chút do dự.

Lúc này Tư Dư trái lại móc ra điện thoại di đọng trong túi, không nói hai lời dựa theo dãy số trên sổ tin tức gọi qua đi.

Tút tút tút ——

Điện thoại thông!

"Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?" Một giọng nam lười biếng vang lên.

Cố Tây Châu liền nghe thấy Tư Dư nói dối tạo bậy ra một thân phận, dối xưng là đồng hương của người nam, "Chào ông, xin lỗi đột nhiên gọi điện thoại quấy rầy ông."

"A, đồng hương hả? Có chuyện gì sao?"

Tư Dư: "Tôi nghe nói trong nhà ông có nuôi một con chó rất đắt tiền, tôi muốn hỏi một chút nó có sinh chó con hay không, bên tôi vừa lúc muốn nuôi một con, tôi sẵn lòng dùng tiền mua! Có thể không?"

"A... Anh nói là con Samoyed đi! Con chó kia năm ngoái liền chết, anh không biết? Hơn nữa Tiểu Bạch là chó đực, không sinh được ra chó con."

"Chó đực? Nó chết thế nào vậy?"

Cố Tây Châu nghe được hai chữ chó đực, ừ một tiếng, chó đực sẽ không sinh ra chó con, cho nên không có khả năng giống như chó mẹ vì bảo vệ con non mà cắn người.

" Thời điểm quốc khánh năm ngoái, chúng tôi về nhà ông bà mang theo Tiểu Bạch, cũng không biết Tiểu Bạch thế nào, đột nhiên cắn người, còn cắn liền bảy tám đứa trẻ, lúc trở lại chúng tôi con chó đã bị mấy người hàng xóm trong sân đánh chết, chuyện này nói như thế nào cũng là chúng tôi đuối lý, sau khi chúng tôi bồi thường tiền liền đem Tiểu Bạch vội vội vàng vàng chôn."

" Con chó kia tại sao cắn người? Các ông biết không?"

" Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tiểu Bạch ở nhà luôn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ muốn cắn người."

" Ừm... Nó tuy rằng thích cắn sô pha, sàn nhà, giầy, quần áo gì gì đó, thế nhưng không cắn người. Lão Nhị nhà tôi mỗi ngày ở nhà cho dù ngồi ở trên đầu nó, túm lông nó, giẫm lên cái đuôi của nó Tiểu Bạch cũng sẽ không ồn ào một tiếng, sẽ không tức giận một lần. Tiểu Bạch là bướng bỉnh, nhưng là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, điểm này tôi vẫn tin tưởng nó."

" Kỳ thật tôi vẫn hoài nghi chính là mấy đứa trẻ choai choai kia chọc nó mới có thể bị cắn, xui xẻo cho một nhà chúng tôi còn phải xin lỗi bồi thường tiền."

Tư Dư cúp điện thoại, người chung quanh một trận trầm mặc.

" Điền gia này hình như không có vấn đề gì, giá ra từ trên người đám cho bị đánh thuốc độc." Tạ Văn Hỏa bản thông tin một chút, nói.

Tiểu Họa nắm ống tay áo của Tiết Tiếu thật chặt, có phần sợ sệt nói: "Là mấy con chó kia? Vậy, vậy chúng nó có phải là muốn đám người đánh thuốc độc chúng nó đền mạng hay không?|

Tiểu Họa nói chuyện chính là cô gái lúc trước luôn khóc kia.

Tạ Văn Hỏa nghe vậy, không nói.

Rời khỏi nhà của Điền gia, mấy người lại lần nữa tụ chung một chỗ.

Bàn bạc không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể về đến nhà tìm phụ huynh NPC hỏi thăm tình huống tương quan.

Cố Tây Châu vừa vặn tắm rửa xong, người phụ nữ tri kỷ cầm một bộ áo ngủ cho hắn, "Nhãi con, đến mẹ lấy quần áo cho con này, tắm rửa xong đem tóc hong khô đi, đừng để nhiễm lạnh."

Cố Tây Châu gật đầu, mặc dù trước mặt là một NPC, nhưng người phụ nữ đối với đứa trẻ thật là không tệ.

Bây giờ là quốc khánh, hai người cha mẹ NPC của Cố Tây Châu đều ở trong nhà, người đàn ông trung niên Cố Tây Châu gặp gỡ sớm nhất đang ngồi ở bên cạnh cầm tờ báo trong tay lật xem, chờ lúc Cố Tây Châu đi ra, người đàn ông gọi hắn lại.

"Nhãi con, đứa trẻ nhà Lý gia và Lưu gia còn không tìm được, ban đêm không nên tùy tiện đi ra ngoài, chú ý an toàn, biết không?" Người đàn ông trung niên ôn thanh dặn dò.

Cố Tây Châu: "Ừm."

Người đàn ông: "Nếu là có chuyện, liền hô to ba ba ma ma, chúng ta sẽ bảo vệ con."

Ánh mắt của người đàn ông rất chân thành, giọng nói trầm ổn, một đôi mắt nhìn về phía Cố Tây Châu tràn đầy đều là yêu mến, nhưng mà thời điểm Cố Tây Châu nghe thấy câu nói này, suy tư một chút kêu NPC bảo vệ mình cùng tự mình bảo vệ mình hai trường hợp, đại khái vẫn là chính mình càng đáng tin.

Nghe qua dặn dò của nam nhân và nữ nhân, sau khi Cố Tây Châu đáp ứng, rất nhanh hai người Tư Dư và Phương Chấp đồng thời đến tìm hắn, còn cùng nam nhân và nữ nhân hàn huyên.

" Cô chú, hai người biết cái chết của con chó nhà họ Điền kia là chuyện gì xảy ra không? Nó là vừa đến trong sân liền cắn chúng cháu?"

Tiếng nói sạch sẽ, Cố Tây Châu khỏi cần nhìn liền biết Tư Dư lại đang phát ra hoocmon, Cố Tây Châu quay đầu lại im lặng nhìn về phía Tư Dư chính đang hai mắt ngậm cười, khóe miệng hơi cong.

Tao á, anh em.

Người phụ nữ ngược lại không có bị get được dấu hiệu, nhíu mày một cái nói: "Có thể có nguyên nhân gì? Con chó kia tính cách không tốt, chó trong thành được chiều chuộng, đồ ăn thừa cơm thừa không ăn, còn phải ăn cái gì đồ hộp, thức ăn cho chó, vẫn là chó bản địa tốt, tùy tiện ăn một chút đồ ăn thừa cơm thừa là được."

"Cô nghe nói con chó kia lúc ở nhà liền thích cắn bậy đồ vật, vì vậy bị đánh qua mấy lần, quốc khánh năm ấy Điền gia trở về, mang theo con chó kia cùng nhau quay lại."

" Nó ngày thứ nhất sẽ không ăn đồ ăn, mỗi ngày kêu, ban đêm kêu, ban ngày kêu, làm cho người trong viện không ngủ được."

" Nó nhìn thấy mấy đứa trẻ các con liền điên cuồng sủa, vô cùng hung ác, người Điền gia vì cái này hung hăng đánh nó nhiều lần, thế nhưng vừa đến ban đêm, nó vẫn là kêu cái không ngừng, tám con chó trong sân cũng đi theo kêu, không chỉ có sân nhỏ của chúng ta, hàng xóm sát vách cũng có thành kiến."

"Cô còn nhớ ngày đó người nhà họ Điền cũng không có biện pháp, liền quyết định trước thời gian trở về trong thành, ngày đó bọn họ là đi tới nhà một người thân thích, cho nên trong nhà lúc đó không ai, chỉ có mấy đứa trẻ các con ở nhà, con chó kia cắn đứt dây thừng, đuổi theo các con điên cuồng cắn, mấy con chó trong nhà kia vì bảo vệ các ngươi cũng bị nó cắn, con chó kia cắn chặt người chính là không buông miệng, cỗ ngoan độc kia quả thực chính là không muốn sống! Tưởng chừng như cùng các ngươi có thù sâu hận lớn vậy."

" Cho đến khi chúng ta cầm đòn gánh đem nó tươi sống đánh chết, con chó kia đều không buông miệng. Khi đó con chó kia cả người đều là máu, máu tươi đầy sân."

Người phụ nữ nhớ lại đến, hình ảnh kia cô đến bây giờ vẫn còn ký ức mới mẻ.

Con chó kia quá độc ác, cuối cùng bị đánh đến xương cốt đều bể nát, vẫn như cũ hung hăng cắn đứa trẻ nhà họ Lý không buông miệng, cuối cùng thật sự bị đánh đến máu thịt lẫn lộn tắt thở, bọn họ mới đem đứa trẻ nhà họ Lý từ trong miệng chó cứu ra.

" Cảm ơn cô." Lông mày anh tuấn của Tư Dư hơi nhíu, tình huống xấp xỉ như nam chủ nhân nhà họ Điền.

Sau khi 3 người rời đi, đem tình huống mới vừa hỏi thăm được nói cho đám người Tạ Văn Hỏa.

Con Samoyed kia có thể là bởi vì không có thói quen cuộc sống ở nơi này, ban ngày ban đêm kêu, chọc cho đám trẻ trong sân chán ghét, bọn họ mới có thể ở thời điểm người nhà họ Điền không có ở đây đánh con chó kia, sau khi chó cắn đứt dây thừng tính bào thù cuối cùng con Samoyed kia bị tươi sống đánh chết.

Mà mười mấy đứa trẻ này bởi vì đã từng bị chó cắn, cho nên đối với chó bản địa trong nhà cũng sinh ra bóng ma trong lòng, nghe thấy chó sủa liền sợ hãi, cho nên sau khi bàn bạc mấy đứa trẻ đem chó bản địa trong nhà đều đánh thuốc độc.

Tiểu Họa có chút cảm thán, "Tám con chó kia bảo vệ bọn họ bị đánh thuốc độc, có lẽ thật sự là vì vậy, chúng nó muốn báo thù đi..."

Người chung quanh nhất thời trầm mặc, đích xác tám con chó vườn này cũng không có làm gì sai, từ lời nói của người phụ nữ cũng có thể biết, tám con chó này không chỉ có chưa từng cắn người, ngược lại ở lúc con Samoyed cắn mấy đứa bé đứng ra bảo vệ bọn họ, cuối cùng lại bị chủ nhân đánh thuốc độc.

Chúng nó bởi vậy sinh lòng oán hận, hợp tình hợp lý.

" Ngủ đi." Trong miệng Tạ Văn Hỏa ngậm một điếu thuốc, chắc là theo những thứ điện thoại di động kia cùng nhau mang tới, hắn hút thuốc nuốt mây nhả khói, lạnh nhạt nói.

Mọi người giải tán, ba người Cố Tây Châu mới vừa đóng cửa lại trong chốc lát, đột nhiên một tiếng hét thảm từ bên ngoài viện vang lên!

"Á —— "

Cùng lúc đó bên trong cả viện vang lên tiếng chó sủa, tiếng chó sủa hết đợt này đến đợt khác, nhưng rất nhanh biến mất.

Phương Chấp còn chưa kịp phản ứng, Cố Tây Châu cũng đã mở cửa vọt tới trong sân, trong bóng tối, từ ngõ hẻm truyền đến tiếng bước chân thịch thịch thịch, Tiểu Họa đứng ở bên cạnh hành lang, một đôi mắt lộ ra sợ hãi và kinh hoàng, "Có, hữu chó... Có chó ở bên ngoài... Nó..."

Đám người Tạ Văn Hỏa và Tiết Tiếu tất đều đến trong sân rồi, chỉ thấy máu tươi màu đỏ hướng ra phía ngoài ngõ hẻm chảy xuôi, thường thường còn có máu tươi bắn tung toé ra ngoài, dường như có thứ gì đang cắn xé, phát ra thanh âm xương cốt bị nhai vỡ.

Cố Tây Châu vừa định đi về phía trước một bước, Tư Dư liền đưa tay ngăn cản hắn, "Đừng đi ra ngoài."

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư một cái, không có dừng bước lại, trái lại ba bước cũng làm hai bước, trong bóng tối hắn mơ hồ trông thấy một đôi mắt nhìn về phía hắn, chân của Cố Tây Châu vượt qua một bước, bỗng nhiên tiếng chó sủa vang lên lần nữa, ở chung quanh hắn phảng phất có bảy tám con chó đồng thời kêu rống!

" Cậu muốn chết hả?" Tư Dư không khách khí chút nào hướng về phía Cố Tây Châu hô một tiếng, đồng thời đem hắn kéo vào bên trong viện, cùng lúc khi hắn tiến vào viện tiếng chó sủa cũng dừng lại.

"Hu hu hu... Hu hu..."

"Cậu đều nhìn thấy cái gì?" Tư Dư hỏi.

Cố Tây Châu lắc lắc đầu nói: "Quá đen, tôi không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một đôi mắt."

Nghe xong lời của Cố Tây Châu, Tạ Văn Hỏa quay đầu nhìn về phía tiểu Họa, cầm lấy cổ áo của cô, gấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Tiểu Họa cả người run rẩy, chỉ phía ngoài: "Tôi, tôi nhìn thấy chính là chó, có chó, chúng nó đột nhiên lao tới, cắn Hải ca... Đem hắn kéo... Kéo đi ra ngoài..."

Cái loại thanh âm cắn xương cốt này kéo dài cực kỳ lâu, liền giống như một con thú vật đang cẩn thận cắn nuốt những xương cốt kia, tiếng động này vẫn luôn diễn ra, Cố Tây Châu nghe thật lâu, Tiểu Họa vốn là muốn nói chuyện bị loại âm thanh này dọa đến cả người phát run, hỏng mất khóc lên.

Rốt cục ở thời điểm mau rạng đông, âm thanh dần dần biến mất, thế nhưng vẻ mặt Tiểu Họa lúc này trắng bệch một câu đều nói không nên lời, cuối cùng bọn họ không thể làm gì khác hơn là để Tiết Tiếu nữ tính duy nhất cái này cùng cô, Tiết Tiếu kiên nhẫn an ủi Tiểu Họa hồi lâu, tâm tình cô gái này mới ổn định lại.

"Vừa rồi chúng ta rời khỏi căn phòng của Tạ ca, tôi muốn đi nhà vệ sinh, thế nhưng một mình tôi sợ hãi, liền gọi Hải ca đi cùng tôi, hắn liền đứng ở nơi đó chờ ta, lúc tôi đi ra đã nhìn thấy... Trông thấy những con chó kia đang cắn hắn." Tiểu Họa nói.

Cố Tây Châu kinh ngạc nhìn Tiểu Họa một cái, hỏi: "Tại sao hắn không kêu lên?"

Tiểu Họa: "Không kêu được... Có con chó cắn... Cắn cổ của hắn, hắn nói không ra lời..." Tiểu Họa nói tới chỗ này bỗng khóc rống lên, "Đều là của lỗi tôi, nếu như tôi không gọi Hải ca theo tôi đi nhà vệ sinh, hắn sẽ không phải chết..."

Nghe được lời của Tiểu Họa, sắc mặt Tạ Văn Hỏa trắng bệch, hắn theo bản năng nhìn ra phía ngoài.

" Tiểu Hải có làm ra động tác đặc biệt gì không?" Hốc mắt Tạ Văn Hỏa đỏ ngầu, đáy mắt đều là tơ máu, hắn vội vàng muốn chứng thực điều kiện tử vong.

Tiểu Họa cẩn thận nhớ lại chốc lát, cuối cùng lắc đầu, sắc mặt nàng trắng bệch, rõ ràng lòng vẫn còn sợ hãi, nuốt nước miếng một cái nói: "Không có."

Hiển nhiên mấy người lão nhân xung quanh đều lộ ra thần sắc thất vọng, không có tìm được liên quan tới điều kiện tử vong, đối với bọn họ rất bất lợi.

Khoảng mấy chục phút sau, trời đã sáng choang.

Đám người Cố Tây Châu nhìn thấy xác chết trên ngõ hẻm cùng tình trạng tử vong hôm qua xấp xỉ, cơ thể khiếm khuyết không được đầy đủ, tử trạng cực kỳ thảm thiết, máu tươi chảy đầy đất, đầu bị cắn đứt cứ như vậy tùy ý ném ở trong góc.

Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, một người nam trong đó sắc mặt tái nhợt, giống như tùy thời đều có thể té xỉu vậy.

Sau cơm sáng, Tạ Văn Hỏa dẫn người đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, cũng không có thông tin gì giá trị.

Chờ lúc bọn hắn trở lại, xác chết và máu tươi trên ngõ hẻm đồng thời biến mất, cùng người hôm qua giống nhau, trong sân cũng là đến buổi trưa mới phát hiện mất đi một đứa bé.

...

Ở bên trong căn phòng của Tạ Văn Hỏa, mấy người đều trầm mặt, một người trong đó không xác định mà nói: "Chúng ta bây giờ giống như con ruồi không đầu bay loạn."

" Thật chẳng lẽ chính là muốn lấy mạng đền mạng, chúng nó mới có thể dẹp hận ý của chính mình?"

Tám con chó, lấy mạng đền mạng, cũng chính là ít nhất phải chết tám người.

Tới nơi này có mười một người, nếu quả như thật muốn lấy mạng đền mạng, nói vậy chỉ có ba người có thể sống rời đi!

" Lại không phải chúng ta đánh thuốc độc bọn họ, dựa vào cái gì!"

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều trở nên có chút khẩn trương, Tiểu Họa lại khóc lên, Tạ Văn Hỏa nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, nói: "Quên đi, tối nay hãy nói, buổi chiều tiếp tục thăm dò sự tình có liên quan tới đám chó."

Sau bữa cơm trưa.

Đám Cố Tây Châu liền theo Tạ Văn Hỏa hỏi thăm NPC trong nhà về chuyện tình liên quan tới con chó, không có bất kỳ tin tức mới nào.

Bởi vì đều là chó bản địa, hơn nữa người trên trấn nhỏ đối với những thứ này cũng không chú ý, xác chó đã chết đều là tuỳ tiện vứt, huống chi là mấy con chó bị đánh thuốc độc, trực tiếp dùng hỏa thiêu, ngay cả tro bụi của xác chết đều không còn lại.

Tối hôm qua không có thăm dò ra điều kiện tử vong, cho nên tối nay Cố Tây Châu rõ ràng có thể cảm giác bầu không khí đoàn đội rất áp lực, có thể là bởi vì vật kia có thể tùy ý ra vào trong viện, cho nên đêm nay Cố Tây Châu nhìn thoáng qua mấy gian phòng ngoài cửa sổ, đèn của những gian phòng kia còn mở, chỉ có đèn gian phòng của đám Cố Tây Châu là tắt.

Tư Dư và Phương Chấp mỗi người nằm ở hai bên của hắn, Phương Chấp và những người khác giống nhau, trằn trọc không ngủ được, hắn nhìn về phía Tư Dư, lúc này Tư Dư đã nhắm mắt nghỉ ngơi chuẩn bị ngủ.

Cố Tây Châu thì suy nghĩ tin tức hai ngày nay thu thập được, có chút không xác định.

Tối hôm qua mặc dù Cố Tây Châu chỉ là vội vã thoáng nhìn, thế nhưng hắn có thể xác định, hắn chỉ nhìn thấy một đôi mắt, thế nhưng khi đó hắn cũng xác thực nghe thấy tiếng kêu của vô số con chó.

Ước chừng là khoảng ba giờ sáng, chính đang ngủ đến mơ mơ màng màng Cố Tây Châu nghe thấy được một tiếng hét thảm!

Tiếng hét thảm này là tới từ căn phòng xéo đối diện, trong phòng một nam một nữ, nữ khóc sướt mướt chỉ vào bên trong viện, "Có... Có chó, tôi nhìn thấy, chúng nó... Chúng nó hướng về phía trong nhìn!"

Cố Tây Châu nhìn về phía Tiểu Họa khóc khàn cả giọng, cô run run rẩy rẩy chỉ phía ngoài, thế nhưng Cố Tây Châu nhìn thoáng qua, bên ngoài không có gì cả.

" A! Nó đã tới cửa!" Tiểu Họa khóc hô, cô chợt đẩy người nam bên người ra, điên cuồng mà xông ra, đồng thời lo lắng đối với ba người Cố Tây Châu còn có người nam nhân kia hô to, "Chạy mau! Chúng nó ở phía sau các anh!"

Cố Tây Châu không thấy bất kỳ bóng dáng nào, giống như chỉ có Tiểu Họa kia mới có thể trông thấy những con chó kia, nhưng chính là như vậy, bỗng nhiên trong đêm yên tĩnh, tiếng chó sủa vừa vặn chứng thực lời của Tiểu Họa! Lúc này phảng phất có vô số con chó ở trong sân kêu la, sợ đến người nam kia theo bản năng toàn thân phát run, mềm liệt trên mặt đất.

Chờ lúc Cố Tây Châu đuổi theo ra, Tiểu Họa đã không thấy tung tích.

Sau khi trở lại phòng, Cố Tây Châu cau mày đối với Tư Dư nói, "Phương hướng của chúng ta có thể có vấn đề hay không?"

Tư Dư khẽ gật đầu, tôi cũng cảm thấy có chút vấn đề, thế giới nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta lấy mạng đền mạng, như vậy người chết quá nhiều."

Lúc này Cố Tây Châu đột nhiên nhìn về phía Phương Chấp, Phương Chấp chợt kéo ngăn kéo trong gian phòng, nơi nơi lật tìm.

Cố Tây Châu thấy hắn như vậy, nở nụ cười, "Cậu làm gì?"

Phương Chấp nói: "Đổi một phương hướng khác á, Điền gia không có manh mối, có lẽ trong nhà chính chúng ta có, hơn nữa không phải Tư ca đã nói rồi sao? Thế giới nhiệm vụ sẽ không cho ra điều kiện hẳn phải chết."

Cố Tây Châu gật đầu, cùng Phương Chấp ở trong phòng tìm kiếm, đáng tiếc trong phòng của Cố Tây Châu cũng không có thứ gì hữu dụng.

Sáng sớm, mọi người lại lần nữa tập trung cùng nhau, có người nhẹ giọng nói: "Tôi thấy Tiểu Họa và tiểu Hải kia nhất định là chạm phải điều kiện hẳn phải chết, mới có thể như vậy. Bằng không những người khác đều không phát hiện vật kia, chỉ có một mình nàng trông thấy!"

Thế nhưng mấy người nhớ lại một chút hai người Tiểu Họa và tiểu Hải, hai người này đều chưa từng làm bất kỳ chuyện đặc biệt gì, vẫn luôn theo chân bọn họ ở chung một chỗ, nếu như nói quả thật bọn họ kích phát điều kiện tử vong, vậy tất cả mọi người bọn họ hẳn là cũng kích phát điều kiện mới đúng.

Buổi sáng Cố Tây Châu từ chối cùng đám Tạ Văn Hỏa ra ngoài đi tìm hiểu tin tức, lựa chọn ở trong nhà tìm kiếm, cuối cùng ở trong gian phòng của Phương Chấp tìm được một tấm hình trong một quyển album ảnh.

Trong hình có mười ba đứa trẻ chín, mười tuổi, hướng về phía cameras giơ tay thành hình cây kéo, phông nền là rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, không có gì đặc biệt, nhưng là bởi vì không muốn bỏ qua bất kỳ đầu mối gì, Cố Tây Châu còn cầm ảnh chụp tìm cha mẹ mình một chút.

Sau khi người phụ nữ trông thấy ảnh chụp nói: "Tấm hình này chắc là lúc các con lên núi Mộc Quan chơi đùa đã chụp."

Ảnh chụp dường như cũng không có hữu dụng gì.

Mãi cho đến thời điểm buổi chiều muộn, Cố Tây Châu cũng không có tìm được đầu mối hữu dụng khác.

Ba người Cố Tây Châu chính đang khó khăn, lúc này bên ngoài vang lên thanh âm xì xào bàn tán, nghe thanh âm rất quen thuộc, giống như là Tiết Tiếu đang cùng ai nói.

Bọn họ mở cửa, vừa vặn trông thấy đám người Tạ Văn Hỏa trở về, đáy mắt của Tạ Văn Hỏa mang theo cười, ngước cằm, "Đoán xem chúng ta tìm được ai?"

Cố Tây Châu nhìn hắn một cái, "?"

" Cô ấy?" Phương Chấp ngẩn người, trông thấy Tiểu Họa từ sau lưng Tiết Tiếu chui ra ngoài, "Cô không có việc gì sao!"

Cả người Tiểu Họa đều là máu, chỉ có điều dễ nhận thấy có người đã làm xử lý vết thương, cô khóc sụt sùi, cả người đều đang phát run, hiển nhiên vẫn chưa từ chuyện tối qua bình tĩnh lại.

" Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi nhìn thấy mấy con chó kia nhìn tôi chằm chằm, tôi đặc biệt sợ, lúc đó mất lý trí, tôi vẫn hướng phía ngoài chạy đi," Tiểu Họa run giọng nói.

" Tôi liên tục chạy đến ranh giới của trấn nhỏ, đã nhìn thấy ngọn núi ban ngày chúng ta trèo lên kia, tôi bị đuổi... Trong lúc tình thế cấp bách, tôi liền leo lên rồi! Sau đó những con chó kia vẫn ở dưới chân núi kêu, chúng nó cũng không đi lên, liền tại trên núi ở một buổi tối, cho tới buổi sáng hôm nay nghe thấy thanh âm của bọn Tạ ca, tôi mới dám ra đây."

Tạ Văn Hỏa bởi vì xác định được một cái điều kiện, hết sức thoải mái mà nói: "Cho dù những thứ kia tìm tới chúng ta cũng không cần sợ, chúng nó không dám lên núi Mộc Quan."

Trong miệng của hắn ngậm điếu thuốc, vẻ mặt thoải mái còn có mấy phần lười biếng thản nhiên.

Bởi vì tìm được phương pháp phá giải, tâm tình của Tạ Văn Hỏa đã khá nhiều, không khó chịu giống như lúc trước, buổi chiều liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ban đêm liền đến núi Mộc Quan ở, dứt khoát chờ bảy ngày sau rời khỏi thế giới này.

Ba người Cố Tây Châu liếc nhau, Cố Tây Châu hỏi Tư Dư: "Anh trải qua nhiều thế giới, anh cảm thấy thế nào? Chúng ta muốn cùng bọn họ cùng đi không?"

" Tôi không muốn đi ra ngoài, hơn nửa đêm ở trên núi, ngẫm lại đều rất nguy hiểm, hơn nữa tên của ngọn núi kia nghe liền thấy không may." Tư Dư thản nhiên nói.

Phương Chấp: "Không may?"

Tên của ngọn núi kia Phương Chấp có chút ấn tượng, núi Mộc Quan, hai chữ Mộc Quan ( 木官) hợp với nhau chính là "Quan" ( 棺) trong quan tài ( 棺材), đích xác rất không may.

Cố Tây Châu gật đầu, "Tôi cũng không muốn lên núi."

Ba người bọn họ quyết định lưu ở trong sân, Cố Tây Châu tin tưởng lời của mấy người NPC kia, ở lại sân nhỏ rất an toàn, cho dù không an toàn, chỉ cần không phải giống như quy tắc kính vỡ người vong như vậy, Cố Tây Châu đều có thể ứng phó lại đây.

Thấy ba người từ chối, Tạ Văn Hỏa không có khuyên bảo nhiều, trời còn chưa tối liền mang theo những người khác hướng về phía núi Mộc Quan xuất phát.

Mà ba người Cố Tây Châu trực tiếp về đến phòng, Cố Tây Châu cầm ảnh chụp nhìn trái nhìn phải, đích xác không có gì đặc biệt.

" Tôi luôn cảm thấy cô gái kia là là." Cố Tây Châu cau mày nhìn thoáng qua bầu trời vẫn chưa hoàn toàn đen bên ngoài, nói, "Cô ấy nói có rất nhiều chó đuổi theo cô ấy, thế nhưng tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy một đôi mắt."

" Cái này cũng không nhất định, lúc đó cũng quả thật có rất nhiều tiếng kêu của nhiều con chó."

Cố Tây Châu mới vừa buông xuống, đột nhiên lại đem ảnh chụp cầm lên.

" Thế nào?" Tư Dư kỳ quái nhìn về phía Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu nói: "Tấm ảnh này không đúng!"

" Ừm?"

" Tấm hình này không phải là 13 người, hẳn là phải có 14 người."

Phương Chấp sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ lại, nói: "Còn có một người chụp ảnh!"

Cố Tây Châu gật đầu, hắn vọt tới phòng khách bên cạnh, tìm được cha mẹ NPC đang xem TV, hỏi.

" Hình như là vây..." Người phụ nữ nhìn chằm chằm tấm ảnh một hồi, "Lúc đó không có người nào cùng con con cùng đi lên núi, khi đó là ngày vụ mùa... Chờ một chút... Mẹ hình như nghĩ tới!"

Người phụ nữ vỗ tay một cái, nói: "Chụp hình cho bọn con chính là cô gái nhỏ nhà họ Điền!"

Cố Tây Châu ngẩn ra, "Con gái nhà họ Điền?"

" Đúng vậy! Chính là cô gái nhỏ đặc biệt ngoan kia, con bé hồi nhỏ vẫn luôn ở trong sân của chúng ta, ôi chao, các con không nhớ rõ cũng bình thường, lúc các con học tiểu học năm ba, năm bốn, cô gái nhỏ kia đã bị người ta bắt cóc."

" Bị bắt cóc?"

Người phụ nữ thở dài nói: "Kỳ thật cũng không biết có phải là bị bắt cóc hay không, chính là vẫn luôn không tìm được, giống mấy đứa trẻ nhà khác vậy, không tìm được."

Tư Dư đột nhiên bật dậy từ trên ghế, nói: "Tiểu Họa kia có vấn đề!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play