Nghe thấy tiếng động, Lỗi ca và Phương Chấp bị dọa sợ đến phát run khắp người, lảo đảo một cái lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa té lăn trên đất.

Đối mặt sợ hãi của hai người, cô gái lại vẻ mặt bình tĩnh, cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn về phía bức tranh trong tay Cố Tây Châu, nói: "Bức tranh của tôi đẹp không?"

"Mặt trên bức tranh này vẽ là ai?" Giọng điệu của Cố Tây Châu bình tĩnh, chỉ vào bức tranh vẽ ba nam nhân kia.

Cô gái nhìn về phía bức tranh trong tay Cố Tây Châu nói, đáy mắt lộ ra một tia ôn nhu, nói: "Tôi còn nhớ tôi đã nói với các cậu, tôi là trở lại thăm người thân."

" Đây là người thân của cô?" Tư Dư dùng giọng điệu mang theo nghi vấn, chỉ vào ba nam nhân phía trên, hơi cau mày.

Cô gái gật đầu, "Bọn họ là anh họ tôi."

Cố Tây Châu nhìn chằm chằm ba thanh niên trong bức tranh kia, bộ dạng ba người hết sức bình thường, chỉ có điều diện mạo coi như nghiêm chỉnh, trong mắt mang cười, hết sức dịu dàng.

"Bọn họ một chút đều không giống ba cô."

Giọng nói sạch sẽ mát lạnh trần thuật một sự thật đơn giản này.

Cô gái vừa rồi còn mang mang theo nụ cười, nụ cười trên mặt cứng lại, lạnh lùng nhìn hắn, đó là ánh mắt nhìn người chết.

Cố Tây Châu tiến lên một bước chắn ở giữa Tư Dư và cô gái, hai người im lặng mắt đối mắt.

Cả người Lỗi ca run lên, hắn rất sợ hai người Cố Nhiễm và Tư Diêu Tinh này không cẩn thận chọc giận cô gái, dù sao tên Cố Nhiễm này rất biết tìm chết, hắn đã được kiến thức qua, thật sự là rất có thể chết sớm.

"Nên ăn cơm, các cậu đi xuống đi." Cuối cùng cô gái nhìn Cố Tây Châu một cái, ánh mắt của cô đỏ ngầu, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng ở trong khi mắt nhìn mắt với Cố Tây Châu, chậm rãi thu lại.

Cố Tây Châu đối với cô nở nụ cười một cái, "Được."

Chờ ba người rời phòng, bên trong cánh cửa, cô gái quay đầu đem bức tranh kia lại lần nữa đặt ở trên giá vẽ.

Rời khỏi gian phòng của Lâm Mộng, Lỗi ca và Phương Chấp thở dài một hơi, tay chân như nhũn ra, "Chỉ là nói một câu bộ dạng không giống cha cổ, có cần phải kinh khủng như vậy sao? Đậu!"

Lỗi ca đỡ tường, có chút đứng không vững, Phương Chấp thậm chí phải đỡ hắn bước đi, Phương Chấp cũng gật đầu nói: "Tôi bị dọa sợ đến chân đều mềm nhũn!"

"Đợi một chút, trên lầu còn có hai gian phòng chưa xem." Cố Tây Châu nói.

"Còn xem?" Rõ ràng Lỗi ca đã sợ, nghe thấy lời nói của Cố Tây Châu đều không phản ứng kịp.

"Các anh sợ thì ở dưới lầu chờ tôi đi." Cố Tây Châu lại thản nhiên nói.

Nói xong, Cố Tây Châu mở căn phòng của nam nữ chủ nhân, dời bước đi vào, kỳ quái là bên trong gian phòng cũng không có người, Cố Tây Châu có chút kinh ngạc, bài trí bên trong gian phòng rất đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường, một mặt gương thì không còn gì cả, hắn vội vã mở cánh cửa một căn phòng khác của cụ ông bà, bên trong cũng không có ai, ở phía sau cửa đặt một mặt gương soi quần áo.

Cố Tây Châu hòa Tư Dư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lại trở về phòng sách của nam chủ nhân, quả nhiên sau cửa thư phòng cũng có một mặt gương, Cố Tây Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa lớn đang mở của phòng Lâm Mộng, phía sau cửa cũng không có gương.

Sau khi xuống lầu, mấy người đem thông tin vừa mới thu thập được sắp xếp lại, nhưng bởi vì sau khi đi tới thế giới này vẫn luôn chết người, tâm tình bị đè nén và sợ hãi khiến Lỗi ca mất đi tỉnh táo thường ngày, hiện tại hắn giống như một người mới vậy, ở phòng khách dưới lầu rụt rè nắm lấy vạt áo của Phương Chấp.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thế giới này rốt cuộc là sao chứ?"

Cố Tây Châu xuống tới lập tức trầm giọng đối với Lỗi ca nói: "Anh bình tĩnh một chút, trước hết nghĩ cách đi ra ngoài đã."

Bên trong đại sảnh một mảnh trầm lặng, cuối cùng vẫn là Tư Dư mở miệng đầu tiên, "Lỗi ca, bây giờ chỉ có bốn người chúng ta còn sống, anh trước tiên tỉnh táo lại, Cố Nhiễm nói rất đúng, trước hết chúng ta phải tìm được quy luật mới có thể rời khỏi nơi này."

"Trước tiên nói một chút về phát hiện của các anh vừa rồi đi, dù sao suy xét của một người cũng không đủ toàn diện."

"Bức vẽ trẻ con kia trái lại rất đơn giản, đứa trẻ kia thật ra là con gái của Lâm Mộng, cho nên hôm đó Cố Nhiễm nói với Lâm Mộng "Em gái cô đã chết", cô ta mới có thể nói đứa bé không phải là em gái."

"Các anh còn nhớ rõ bức tranh chúng ta nhìn thấy trước đó không? Thật ra bức tranh của Lâm Mộng còn có thể lý giải bằng một cách khác."

Bức tranh thứ nhất: Bản thân Lâm Mộng.

Bức tranh thứ hai: Lâm Mộng và em gái.

Bức tranh thứ ba: Cha của Lâm Mộng và em gái.

Bức tranh thứ tư: Ảnh gia đình.

Cố Tây Châu nhớ lại bức tranh kia, khẽ gật đầu.

Tư Dư nói tiếp: "Bức tranh thứ hai và bức tranh thứ ba còn có thể hiểu là: Mami và con gái, phụ thân và con gái."

"Đứa trẻ kia... Đậu má, không thể nào?" Lỗi ca nghe được lời nói của Tư Dư, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, "Con gái ruột cũng ra tay được, đậu, không bằng cả cầm thú!"

"Không... Tôi cảm thấy không phải là con ruột..."

"Tôi... Tôi có để ý tới những bức ảnh ở phòng sách kia, hình như chỉ có ảnh chụp của Lâm Mộng sau năm tuổi, không có ảnh trước năm tuổi, cái này rất kỳ lạ." Phương Chấp nói.

Lỗi ca ngẩn ra: "Cái này thì có gì kỳ lạ?"

Phương Chấp: "... Chỉ là trực giác."

Lỗi ca: "... Trực giác chó má, ở chỗ quỷ quái này trực giác còn có tác dụng?"

Cố Tây Châu ngược lại lắc lắc đầu nói: "Tôi hiểu ý tứ của tiểu Phương, thời điểm Tư Diêu Tinh nói với cô ta "Bọn họ một chút đều không giống ba cô" vừa rồi các anh còn nhớ không?"

Bọn họ đương nhiên còn nhớ, cũng bởi vì một câu nói này mà bọn họ đều phải cho la mình không thấy được mặt trời ngày mai này!

"Chúng ta có thể đổi một cái cách hiểu khác, nam nhân không phải là không muốn đặt ảnh chụp trước năm tuổi của Lâm Mộng, mà là hắn căn bản không có bức ảnh trước năm tuổi của Lâm Mộng, Lâm Mộng có lẽ vốn không phải con gái của nam nhân, đây chính là lý do vì sao anh họ của Lâm Mộng và cha Lâm Mộng một chút cũng không giống nhau." Cố Tây Châu nói.

Tư Dư nghe thấy lời của Cố Tây Châu, chỉ là thoáng sửng sốt, hắn thản nhiên nói: "Có loại khả năng này."

Mấy người nhỏ giọng nói chuyện, Cố Tây Châu thoáng nhìn trên lầu một cái, lại nói tiếp --

Cố Tây Châu: "Vừa rồi tôi và Tư Diêu Tinh đi nhìn hai gian phòng khác, trừ căn phòng của Lâm Mộng ra trong những phòng khác đều có một tấm gương."

"Nói cách khác mỗi người trong phòng đều có một tấm gương thuộc về chính mình, chỉ có Lâm Mộng không có gương."

Tư Dư gật đầu: "Tôi cũng có chú ý tới điều này."

Nghe thấy tấm gương, Lỗi ca không nhịn được rét run cả người, "Chẳng lẽ Lâm Mộng chính là con quái vật kia?"

Tư Dư tiếp lời thản nhiên nói: "Có loại khả năng này, thế nhưng tôi nghĩ tỉ lệ không lớn lắm."

"Vì sao?"

"Còn nhớ ngày đó các anh nghe được tiếng mài dao cả đêm không?" Tư Dư hỏi ngược lại Lỗi ca.

Gương mặt Lỗi ca mờ mịt luống cuống, không biết Tư Dư muốn bày tỏ ý gì, Phương Chấp ở cạnh dường như nghĩ tới điều gì, "Ngày đó bọn Lỗi ca có thể nghe tiếng mài dao của Lâm Mộng cả một đêm, chứng minh rất có thể Lâm Mộng một đêm chưa hề rời phòng!"

Tư Dư gật đầu: "Không sai, đêm hôm đó Lâm Mộng chưa từng rời khỏi phòng, nhưng bởi vì chúng ta ngày thứ hai mới phát hiện ra chết ba người, không thể xác định thời gian tử vong của bọn họ, hai giả thuyết Lâm Mộng có phải quái vật hay không, tôi cho rằng Lâm Mộng không phải là quái vật."

...

Mấy người thương lượng xong, một nhà của người chủ ở trên lầu liền đột nhiên xuất hiện, Lỗi ca há miệng, hắn nhớ rõ vừa rồi Cố Nhiễm nói cho bọn hắn biết hai gian phòng khác trên lầu đều là trống không! Bốn người này là từ chỗ nào chui ra ngoài? Có điều rất nhanh hắn liền nghĩ ra, đây là thế giới linh dị, không có logic đáng nói.

Nơm nớp lo sợ ăn xong cơm tối, đêm tối Lỗi ca ghét nhất cũng bắt đầu, cả người hắn lạnh run giống như một cái đuôi theo thật sát bên cạnh ba người, "Tối nay chúng ta làm sao bây giờ?"

Hắn thấp giọng hỏi, đêm qua bởi vì Tiểu Vũ cho nên hắn mới được cùng ba người trốn trong một phòng, thế nhưng tối nay hắn hoàn toàn không biết nên trải qua thế nào, mặc dù thời điểm ban ngày ba người tỏ vẻ đến tối sẽ không để hắn một mình, thế nhưng hắn vẫn rất sợ hãi.

Cố Tây Châu nhẹ nhàng liếc nhìn gương mặt của hắn, nhàn nhạt nói: "Tối hôm nay một mình tôi ngủ, ba người các anh ở một căn phòng."

"Không được!" Phương Chấp gấp giọng hô, "Cố ca anh ở một mình quá nguy hiểm!"

Tư Dư ở bên cạnh cũng không đồng ý, "Đêm nay chúng ta mỗi phòng hai người, bất kể thế nào cũng là buổi tối cuối cùng rồi, liền nhìn xem chúng ta trốn thoát được hay không."

Mặc cho Cố Tây Châu nói như thế nào thì Phương Chấp và Tư Dư cũng không đồng ý, nhưng bởi vì quy tắc, lại thiếu tiểu Vũ, bốn người bọn họ không ở cùng một phòng, cuối cùng đành phải hai người một gian, Cố Tây Châu và Phương Chấp, Tư Dư và Lỗi ca.

Sau khi sắp xếp xong, Lỗi ca có phần nghẹn ngào nói với bọn họ: "Cảm ơn."

Cố Tây Châu liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Khách sáo rồi, buổi tối nếu như nó đi phòng của các anh thì nhớ chạy tới tìm tôi."

Hôm qua Lỗi ca xông tới gõ cửa nói cho bọn hắn biết không thấy Tiểu Vũ, ở dưới tình huống chính mình rất có thể là phải chết, không liên lụy tới bọn họ còn muốn cứu bọn họ, Cố Tây Châu mặc dù khinh thường mấy người đi cùng Lỗi ca kia, nhưng hành vi của người làm "thủ lĩnh" của đoàn đội này là Lỗi ca lại không có vấn đề, cho nên vừa rồi hắn mới có thể nói muốn ngủ một mình.

"Đem tấm gương mang ở trên người." Tư Dư bỗng nhiên nói.

Cố Tây Châu quay đầu liếc hắn một cái, gật đầu, "Được."

Tư Dư đi theo Lỗi ca đến gian phòng hôm qua của Lỗi ca, vết máu bên trong căn phòng đã biến mất, ngay cả thi thể trên đất cũng đều biến mất toàn bộ, Lỗi ca không có chút buồn ngủ nào, quần áo của hắn cũng không cởi, ngồi yên ở bên mép giường ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trên lầu.

Cố Tây Châu và Phương Chấp cũng không có đi ngủ.

"Cố ca... Chúng ta có thể an toàn rời đi không?" Ánh mắt của Phương Chấp đỏ lên, cái mũi hơi chua xót.

Cố Tây Châu ngước mắt nhìn về phía cậu: "Yên tâm, Cố ca của cậu dù đêm nay không ngủ cũng phải bảo đảm cho cậu bình an."

Bóng đêm rơi xuống, gió thổi lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, Phương Chấp nhịn không được nhìn chằm chằm tấm gương trong tay mình, chỉ sợ đột nhiên có thứ gì chui ra từ bên trong.

"A -- "

Trong bóng tối truyền tới một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, Cố Tây Châu vừa kéo Phương Chấp lên vừa chạy ra ngoài, mới chạy ra cửa liền đụng phải hai người Tư Dư và Lỗi ca, đũng quần Lỗi ca ướt một mảnh, nhưng lúc này cũng không có thời gian chê cười hắn tè ra quần.

"Chạy mau!"

Tư Dư hô một tiếng, sau khi chạy tới Phương Chấp quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng của Lỗi ca và Tư Dư, trên giường bên trong gian phòng đặt một mặt kính tròn nhỏ, một thứ rất chậm rãi từ trong gương từng chút từng chút chen ra ngoài, nửa người đã thoát ra, cái đầu giống như rắn kia hướng về phía cậu lộ ra một nụ cười, trong cái miệng há rộng mọc đầy răng nhọn, có rất nhiều rất nhiều tầng.

Bọn họ mới chạy đến trên thang lầu, liền nghe một thanh âm: "Trong quần áo cậu là, là cái gì?"

Lỗi ca vừa chỉ về phía sau Tư Dư vừa lui hai bước.

Tư Dư cúi đầu nhìn thấy trong túi quần của mình toát ra một cánh tay, đang từ từ vươn ra bên ngoài --

"Đậu má!"

Cố Tây Châu nhìn vẻ mặt cá chết của Tư Dư, gấp giọng hỏi: "Anh mang theo gương?"

"Phải." Tư Dư đem cái gương trong túi lấy ra, quả nhiên con quái vật kia đang từ cái gương trong tay hắn từng chút từng chút chen ra bên ngoài, một cái đầu từ bên trong chui ra --

"Đậu!" Tư Dư cầm cái gương căn bản không dám buông tay, kính vỡ người vong, hắn còn nhớ rõ!

"A --"

Tư Dư đột nhiên gấp giọng hô: "Cái gương, có cái gương nào không!"

Mấy người bị một màn bất thình lình này sợ ngây người, vẫn là Cố Tây Châu phản ứng nhanh nhất, hắn từ trong túi của mình móc ra một mặt gương hắn mang theo bên người, áp lên mặt trên tấm gương của Tư Dư!

...

"Không, không thấy, không thấy quái vật kia nữa..." Lỗi ca nhìn thấy cái gương bị Cố Tây Châu úp lên trên cái gương trong tay Tư Dư, cái đầu vừa ra khỏi gương của thứ kia liền một lần nữa tiến vào một mặt gương khác.

" Thì ra mặt kính còn có thể dùng như vậy, chỉ cần hai mặt kính đối diện nhau, thế giới bên trong kính sẽ hình thành tuần hoàn vô hạn, nó liền không thể đi ra giết người!" Cố Tây Châu ngẩn ra, nói.

Tư Dư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn cũng bị dọa sợ đến không nhẹ, hắn vỗ vỗ bả vai của Cố Tây Châu: "Cám ơn."

Tư Dư vừa mới thoát chết, hắn còn chưa kịp may mắn, chợt nghe thấy một giọng nói hoảng sợ --

"Cố ca, Tư ca... Chỗ em còn có một mặt kính..." Phương Chấp nhìn thoáng qua miệng túi quần áo vận động đã bắt đầu mở ra của mình, nuốt nước miếng một cái, hắn cảm giác được cái đầu của vật kia đã cuốn lấy hắn.

Lòng bàn tay của Tư Dư phát lạnh, hắn lớn tiếng nói với Phương Chấp: "Lên lầu, mau lên lầu, đi tìm Lâm Mộng! Đem kính cho cô ta!"

Nghe thấy lời của Tư Dư, Phương Chấp sửng sốt còn không kịp di chuyển, mà động tác của Cố Tây Châu so với Phương Chấp càng nhanh, hắn túm lấy Phương Chấp vọt lên lầu, một cước đá văng cửa phòng của Lâm Mộng vọt vào trong!

Bên trong gian phòng, Lâm Mộng trông thấy hai người hơi sửng sốt: "Có chuyện gì à?"

" Quả nhiên ở trên lầu!" Cố Tây Châu vội vàng nói với Lâm Mộng: "Mặt kính trên người hắn tặng cho cô!"

" Đây không phải là kính của cậu," Lâm Mộng nhìn thoáng qua Cố Tây Châu, chậm rãi quay đầu nói với Phương Chấp ở bên cạnh, "Cậu muốn đem kính đưa cho tôi à?"

Sợ hãi Phương Chấp vẫn luôn đè nén hoàn toàn bùng nổ, hắn căn bản không cần não suy nghĩ, chỉ biết dùng sức gật đầu, "Tặng cho cô!"

"Cảm ơn cậu."

Trong khi Lâm Mộng đưa tay lấy mặt kính, đồ vật quấn ở trên người hắn bỗng nhiên không thấy! Phương Chấp nhìn thấy cô gái từ trên người của hắn lấy ra tấm kính, cô gái cầm cái gương nhìn một hồi, không biết làm cái gì, sau đó cô nhét một vật vào trong tay hắn.

Cô gái thản nhiên nói: "Đây là quà đáp lễ của tôi."

Phương Chấp cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay, lòng bàn tay của hắn để một mặt kính thô sơ chưa qua mài giũa, hắn quay đầu nhìn lại, chú ý tới trên tấm gương hắn cho cô gái vừa rồi vừa khớp thiếu một mặt kính hình tròn như vậy.

Đem hai mặt kính đối diện kia đặt ở dưới đất, Tư Dư và Lỗi ca chạy tới đã nhìn thấy -- một màn quỷ dị.

Cô đi tới đầu giường của chính mình, từ đầu giường lấy ra một con dao phay cô mài thật lâu, đối với cái gương trên giường mỉm cười, mặc vào một cái quần dài màu trắng, giống như con quái vật đi ra từ trong gương kia, cơ thể chậm rãi tiến vào trong kính.

Dưới lầu đột nhiên triều tới một tiếng kêu thảm thiết --

Mấy người vội vã rời đi căn phòng của Lâm Mộng, dưới lầu quái vật đang thống khổ gào thét, mà trên người của nó ngồi một cô gái mặc áo trắng, trong tay của cô gái cầm một thanh dao phay được mài sáng choang, điên cuồng chém con quái vật dưới thân cô kia, máu tươi trực tiếp bắn tung toé đầy đất.

"A a a a a!!!" Quái vật bị chém trúng người phát ra tiếng kêu thảm thiết, chém một đao lại một đao... Quái vật trước mặt hoàn toàn thay đổi, không tìm được một chỗ hoàn hảo.

Hai mắt cô gái đỏ đậm, sau khi quái vật trên đất hoàn toàn không có hơi thở, cô rốt cuộc ngừng động tác của mình, thân thể của cô từ từ tan vỡ, trong phòng khách xuất hiện một đạo -- cửa gỗ.

"Đây... Đây là xảy ra chuyện gì?" Lỗi ca mờ mịt, thanh âm có phần phát run, con quái vật kia không phải là Lâm Mộng!

Tư Dư thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển ngồi dưới đất, giải thích: "Quái vật không phải là Lâm Mộng, mà là bốn người khác."

"Đi thôi, mở cửa trở về, hôm nay tôi quay về nhất định phải ngủ một giấc thật tốt, sau đó tôi không bao giờ làm người tốt nữa!" Tư Dư cảm thán mà nói, ánh mắt rơi vào trên người của Cố Tây Châu có điều ám chỉ.

Cố Tây Châu: "Vừa rồi thời điểm anh bảo tôi cứu anh cũng không phải là nói như vậy!"

Tư Dư: "..."

Nghe vậy Lỗi ca cũng không muốn ở lại tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, hắn cái gì cũng không muốn biết, đoạn thời gian này hắn thực sự mau đè nén hoảng sợ đến nổi điên, sau khi hắn nói cám ơn với mấy người liền đầu tiên mở cửa rời đi.

Phương Chấp còn muốn hỏi cái gì, Tư Dư nhìn hắn một cái, phẩy phẩy mùi máu tươi trong không khí, thản nhiên nói: "Đi ra ngoài nói."

Hắn cho rằng Cố Tây Châu sẽ hỏi hắn cái gì, kết quả Cố Tây Châu đã ba bước cũng thành hai bước, đi theo Lỗi ca đi vào lối đi bên trong cánh cửa.

Ở thời điểm Tư Dư làm cho hắn lên lầu tìm Lâm Mộng, hắn cũng đã đem quy tắc đoán ra tám chín phần mười, thế giới này rất đơn giản, toàn bộ điều kiện nhìn như hẳn phải chết đều có phương pháp giải quyết tương ứng, bây giờ hắn muốn nhìn là ký ức của Lâm Mộng, về hình ảnh chân thật nhất của đoạn ký ức này.

Bước vào bên trong cánh cửa, ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

" Nơi này chính là nhà mới của con! Thích nơi này không?" Thanh âm của phụ nữ ôn nhu vang lên ở bên tai.

Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt là biệt thự quen thuộc, chợt nghe thấy chủ nhân của thân này trả lời phụ nữ xinh đẹp kia: "Con thích nơi này, cảm ơn dì!"

Người phụ nữ khẽ gõ nhẹ ót của bé gái một cái: "Không thể gọi dì, sau này phải gọi ta là mẹ."

"... Mama." Lâm Mộng đỏ mặt nhỏ giọng hô một tiếng.

Lâm Mộng là bị người thân tặng cho người một nhà này làm con nuôi, cũng không có theo trình tự của pháp luật. Rất nhanh Lâm Mộng mới vừa đến cái nhà này liền gặp được ba ba mới của nàng, ba ba mama ông nội bà nội đối với cô rất tốt, cô rất thích bọn họ, thế nhưng cô vẫn rất nhớ nhà cũ của mình.

Ngày thứ nhất đi tới ngôi nhà này, cô gái liền mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy hình ảnh lúc cha mẹ ruột xảy ra tai nạn xe cộ đó, mẹ dùng cơ thể bảo vệ nàng, ban đêm cô bé giật mình tỉnh lại, nhìn thấy một người ngồi bên giường của cô.

Cô bé còn hơi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: "Chú là ai?"

Sau khi bật đèn, cô bé mới phát hiện thì ra người ngồi ở mép giường cô bé là ba ba mới, nam nhân hơi gật đầu với cô một cái, "Ta là ba ba, gặp ác mộng?"

"Ừm..." Lâm Mộng sợ hãi gật đầu.

Nam nhân: "Vậy ba ba tối hôm nay ở cùng con, có được không?"

Lâm Mộng: "Tốt!"

Ban đêm bé gái vùi ở trong ngực của nam nhân ngủ thiếp đi, nam nhân rũ mắt nhìn bé gái đang ngủ, chỉ là vỗ nhẹ sống lưng của cô, dường như đang dỗ dành cô ấy đi ngủ.

Lúc này Cố Tây Châu lúc này ở trong trí nhớ của Lâm Mộng nhìn thấy một cái hình ảnh, thời gian đột nhiên bắt đầu chạy tiến nhanh.

Lâm Mộng từ từ lớn lên, thời điểm khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, người đàn ông đem cô tiếp vào cửa nhà đối với cô gái này nảy sinh tình yêu không rõ, đồng thời tỏ tình với Lâm Mộng, lại gặp phải Lâm mộng từ chối, gã say rượu mất khống chế làm ra chuyện hung ác.

Lâm Mộng đem sự việc nói cho những người khác trong nhà, mà làm người ta ghê tởm là những thành viên khác trong nhà rõ ràng đều biết, lại giữ yên lặng.

Mẹ nuôi thậm chí khuyên bảo Lâm Mộng đừng làm trái ý gã đàn ông!

Lâm Mộng rất đau khổ, nhưng công việc của gã đàn ông lúc này phải ra nước ngoài, cô ở nước ngoài căn bản không quen ai, tiếng nước ngoài của cô cũng không tốt, ở nước ngoài cô phải trải qua một cuộc sống bị giam cầm.

Thời gian đột nhiên nhảy đến lúc Lâm Mộng trưởng thành khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, Cố Tây Châu đoán Lâm Mộng cũng đã học được tiếng nước ngoài, bởi vì lúc này Lâm Mộng ăn mặc rất xinh đẹp, trang phục thời thượng.

Lúc này Lâm Mộng theo cha nuôi về nước tình cờ gặp được anh họ ruột, cô còn có ký ức trước năm tuổi, nên sau khi liên lạc với anh họ cô còn vui vẻ một đoạn thời gian, bọn họ vẫn cứ duy trì liên lạc như vậy.

Xa cách ba năm, Lâm Mộng về nước lần nữa, lần này cô ấy mang theo một đứa trẻ con.

Cố Tây Châu lại nhìn thấy biệt thự quen thuộc một lần nữa, Lâm Mộng mang theo ba anh họ đến nhà, sau đó vừa ở hồ chứa nước vì bọn họ vẽ tranh.

Lúc này Lâm Mộng đã điều chỉnh tốt tâm tính, thế nhưng cho đến một ngày ——

Đêm hôm đó, trẻ sơ sinh khóc rất phiền, rất phiền, làm cho người khác không ngủ được, đêm tiếp theo, đứa trẻ không bao giờ khóc nữa, bởi vì đứa trẻ kia đã chết.

Lâm Mộng không biết đứa trẻ chết như thế nào, có lẽ là người nam nhân kia, lại hoặc là người đàn bà cô gọi là mẹ nuôi kia, cô không biết.

Cố Tây Châu cảm thấy trên gương mặt ẩm ướt, sờ sờ mắt, là nước mắt.

Cố Tây Châu ở bên trong thân thể của cô gái tiếp tục xem một hồi lại một hồi hình ảnh ——

Cô gái im lặng khóc, hắn có loại dự cảm cô gái không sống được nữa.

Ngày thứ hai ba anh họ của cô lại đến xem cô lần nữa, ở dưới sự quan tâm của người thân tâm tình của Lâm Mộng sụp đổ, đem toàn bộ chuyện xảy ra mấy năm nay đều nói cho ba vị anh họ, ba anh họ mặt lộ vẻ mặt phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, đồng thời an ủi Lâm Mộng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu giúp cô ấy.

Sau khi chờ ba anh họ rời đi, Lâm Mộng liền nhảy vào sườn núi của hồ chứa nước kia tự tử.

Mà ba anh họ của cô sau khi nghe tin tức này, ba người dưới sự đau buồn phẫn nộ cầm dao phay vọt tới biệt thự, đem một nhà cha mẹ nuôi của Lâm Mộng loạn đao chém chết.

Cố Tây Châu chứng kiến một màn cuối cùng, hắn có phần hiểu.

Lâm Mộng...

Cả đời này cô hối hận nhất là —— bởi vì cô hèn nhát, không tranh đua, liên lụy đến thân nhân thật sự yêu thương cô.

Căn phòng ba người sẽ không chết người là bởi vì Lâm Mộng đang bảo vệ bọn họ.

Còn con quái vật tám cái tay kia hẳn là do một nhà bốn người cha mẹ nuôi kia của Lâm Mộng biến thành, dục vọng ghê tởm làm người ta buồn nôn, giống như là ác mộng bám vào người Lâm Mộng.

Còn kính...

Bởi vì cô gái không có kính cho nên cô không thể giết con quái vật kia, cho đến khi Phương Chấp đem kính đưa cho cô!

Mà lần này, cô muốn tự mình ra tay.

Cố Tây Châu nghĩ thông hết thảy, mà bên tai Cố Tây Châu vang lên tiếng dây xích trượt động lần nữa, ý thức của hắn về tới hiện thực ——

" A —— "

"Dừng xe!"

Ngay ở thời điểm xe cảnh sát sắp đụng vào người ba người bọn họ, phía trước bọn họ cách đó không xa xuất hiện một đứa trẻ tập tễnh học đi, bên cạnh đứa bé này một người phụ nữ một phen đem đứa trẻ túm lại, dùng thân thể của mình bảo vệ đứa trẻ sắp bị cán dưới bánh xe, tình huống vô cùng mạo hiểm.

Nghiêm Lệ bên trong xe cảnh sát một chân đạp lên phanh xe, cô nghĩ lại mà sợ hai tay bụm mặt, từ trên xe bước xuống té quỵ dưới đất, run giọng nói: "Chị... Chị không sao chứ! Tôi không phải cố ý."

" Cô lái xe thế nào vậy!" Người phụ nữ kia khóc ôm con của mình mắng một câu, lúc này một người đàn ông mặc T-shirt màu đen vội vàng lại đây nâng người phụ nữ vừa rồi cứu đứa trẻ của mình dậy, vội vàng hỏi: "Em gái, em không sao chứ?"

Người phụ nữ lắc đầu nói: "Không sao, không có việc gì... Còn may đứa trẻ không sao, làm em sợ muốn chết."

Người đàn ông kia bĩu bĩu môi: "Em cũng thật là, một đứa trẻ nhận nuôi tới thôi, vì nó mạng cũng không cần?"

Người phụ nữ không vui trừng hắn, đến tận khi người đàn ông câm miệng.

Đứa bé kia hình như không biết mình vừa rồi đã trải qua nguy hiểm, hướng về phía người phụ nữ cười ha ha, chìa hai tay, mồm miệng không rõ mà hô: ""Ma ma, ma ma ôm một cái."

"Sau này còn chạy loạn, chạy loạn ta liền đánh con!" Ánh mắt của mẹ đứa bé hồng hồng, rõ ràng vừa rồi bị dọa sợ, cô đem con bế lên, dường như là chuyện vừa rồi đã xong liền ôm đứa trẻ hai anh em rời đi.

Mà ba người vừa rồi thoát hiểm thở ra một hơi, vừa rồi Nghiêm Lệ bởi vì trông thấy hai mẹ con này nên đạp phanh lại, để cho bọn họ nhặt về một cái mạng, mà Nghiêm Lệ đã bị cảnh sát khống chế.

Đây chính là ngoài ý muốn thế giới nhiệm vụ sắp đặt cứu bọn họ, Cố Tây Châu nghĩ.

Phương Chấp ngơ ngác, phát hiện mình trở lại thế giới hiện thực, cảm thấy có một số hơi không chân thật, cậu cảm giác được trên tay của mình hình như có một thứ đồ, cậu mở lòng bàn tay ra, phía trên vững vàng đặt một cái kính nhỏ hình tròn bình thường, chính là quà đáp lễ Lâm Mộng cho hắn, toàn bộ cái này đều nói cho cậu biết, những chuyện trước kia cậu trải qua đều là thật, không phải là ảo giác.

" Cái này, cái này theo đi ra..." Hắn run giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play