Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, đẩy gạt tàn đến tay người đàn ông, hỏi tiếp: "Anh có nhớ rõ cụ thể thời gian không?"

Người đàn ông trẻ tuổi nhướng một bên mày, nhếch khóe miệng cười nhạo: "Ai mà nhớ được, tôi chỉ thấy cô ấy xinh đẹp, cũng đâu có định thực sự kết hôn với cô ấy, để ý làm gì.

"Có lẽ trong điện thoại có lưu, xem lịch sử tin nhắn là biết ngay chúng tôi hẹn nhau hôm nào."

"Lấy điện thoại của anh ta vào đây," Cố Tây Châu hô lên với đồng nghiệp bên ngoài, "Nhanh nhé."

Cảnh sát hình sự theo dõi tình hình từ bên ngoài lập tức mang điện thoại di động của người đàn ông trẻ tuổi kia vào, đưa cho Cố Tây Châu, Cố Tây Châu đẩy điện thoại đến trước mặt người đàn ông, người đàn ông lập tức mở lịch sử trò chuyện của hai người ra ngay trước mặt hắn rồi đưa cho Cố Tây Châu xem.

Cố Tây Châu cẩn thận xem xét thời gian, là 10 ngày trước, xem ra hôm đó hai người này có gặp nhau một lần, Cố Tây Châu trầm mặc một chút, lúc này báo cáo xét nghiệm đối chiếu DNA từ bên Hướng Nguyên cũng được đưa tới, xác nhận không phải là mẫu DNA của người này.

"Tôi đã nói rồi mà, không phải tôi, quản chuyện của tôi làm gì." Người đàn ông bĩu môi, bụng đầy oán giận.

Cố Tây Châu cau mày, rũ mắt nhìn về phía người đàn ông, xua tay, cuối cùng cũng cho đối phương rời đi.

Án tử này lập tức mất phương hướng, không phải Nguy Minh, cũng không phải người đàn ông này, vậy là ai?

Cố Tây Châu day trán, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra hung thủ có thể là ai, giờ đó có DNA, nhưng lại không có phạm vi tình nghi, làm cho hắn rất khó điều tra.

Trong lúc Cố Tây Châu đang phân tích nan đề, cửa phòng bị ai đó gõ ầm lên, Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Vào đi."

Lạch cạch một tiếng, Cố Tây Châu liền thấy Hướng Nguyên cười gian mở cửa đi vào, tay còn tự bưng theo ly nước của mình, không cần đoán cũng biết trong đó là trà táo đỏ câu kỷ.

"Lão Cố, đi ăn trưa với nhau nhá, được không?" Đáy mát Hướng Nguyên tràn ngập ý cười, đôi mắt cong cong.

Cố Tây Châu nhìn nụ cười này của Hướng Nguyên, cứ cảm thấy lông tóc trên người dựng hết cả lên, hắn nhìn Hướng Nguyên, xoa tay hầm hè: "Sao tôi cảm thấy cậu đây không phải chỉ đơn giản là muốn đi ăn cơm với tôi thôi nhỉ?"

"Ha ha ha," Hướng Nguyên cười hề hề, đưa tay cào đầu, sau đó nói, "Cậu biết mà, tôi chỉ muốn hóng hớt một tí teo, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua tôi còn thấy bố cậu tới tìm cậu nữa!"

Cố Tây Châu bất lực chỉ vào Hướng Nguyên, nhưng cuối cùng cũng thu tay, bất đắc dĩ hỏi: "Thẳng thắn vậy luôn hả, cậu có phiền không cơ chứ? Pháp y mà hóng hớt như vậy, đáng ra cậu nên đi làm phóng viên báo lá cải mới đúng."

Vẻ mặt Hướng Nguyên sửng sốt, nhìn Cố Tây Châu cả nửa ngày mới có thể tiếp thu ẩn ý trong lời Cố Tây Châu, "Tôi thật sự không ngờ đấy, cậu với người đó thật sự...

"Móa, biết thế tôi đã không nói cho mọi người trong cục, nhỡ mà có người biết quan hệ của hai người thì phiền to rồi!"

Nói rồi Hướng Nguyên nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt hối hận không thôi.

Thấy dáng vẻ của Hướng Nguyên, Cố Tây Châu không kiềm được vui sướng, Hướng Nguyên này thực sự coi Chi Chi như một người anh em thân thiết, tuy rằng cái miệng hơi thiếu đòn nhưng luôn thật lòng quan tâm Chi Chi. Hắn cố ý trừng mắt lườm Hướng Nguyên một cái, nói: "Chỉ cần cậu đừng có bô bô khắp nơi thì mọi người sẽ không nghĩ nhiều đâu."

Hướng Nguyên ấm ức gật đầu, có vẻ vẫn còn khá để tâm chuyện này, bẹt miệng nói: "Tôi không cố ý đâu."

"Thôi được rồi," Cố Tây Châu liếc nhìn thời gian, nói "Chúng ta ra ngoài ăn đi."

Hướng Nguyên gật đầu, xoay người chạy ra ngoài đi cất ly nước của mình rồi theo Cố Tây Châu rời khỏi cục cảnh sát, đi gọi Phương Chấp đi ăn cơm chiên.

Đang chờ cơm thì điện thoại của Cố Tây Châu ting một tiếng, cúi đầu liền thấy tin nhắn Tư Dư gửi tới.

Tư Dư: Đang ăn cơm sao?

Cố Tây Châu cầm di động trả lời: Ừm, anh thì sao?

Tư Dư: Tôi vừa qua nhà mới, đang sắp xếp một chút, tôi gọi cơm hộp rồi.

Cố Tây Châu: Ừm.

Tư Dư: Có người ấn chuông cửa, chắc là cơm hộp tới rồi.

Cố Tây Châu: Anh ăn uống tử tế đấy nhé.

Tư Dư: Rõ.

Hai người nói chuyện phiếm xong, câu chuyện dừng lại ở chữ 'Rõ" kia của Tư Dư, anh thả điện thoại vào túi quần đi ra ngoài lấy cơm. Anh trai shipper giao hộp cơm vào tay Tư Dư, còn nhét thêm một tờ giấy được gấp gọn gàng.

"Đây là cái gì." Tư Dư hỏi.

"Vừa nãy có một cô gái nhờ tôi tiện thể gửi cho anh." Anh trai ship cơm ngượng ngùng vò đầu, vừa rồi nhìn thấy cô gái kia, hắn không chớp nổi mắt, quá là xinh đẹp đi.

Tư Dư nghe thấy những lời này xong thì anh trai kia cũng xoay người đi mất rồi. Anh mở tờ giấy ra đọc nội dung, sau đó không thèm để ý, tùy tiện vo thành một nắm ném vào thùng rác.

Anh ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, khẽ day day giữa chân mày.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Cố Tây Châu ăn cơm xong lại bần thần cầm điện thoại của nạn nhân nhìn nửa ngày.

Bỗng nhiên di động rung lên, Cố Tây Châu liếc qua tin nhắn: Chị yêu ơi, ngày kia là cuối tuần, đi xem phim nha?

Trong điện thoại của nạn nhân có không ít tin nhắn người khác gửi đến, những người này không biết tin Tôn Phỉ Phỉ đã tử vong, trong đó có một phần là những người có cùng sở thích, một số ít vừa nhìn liền biết là nam sinh yêu thích manga và anime, phần nhiều khoảng 5 6 người còn lại là đối tượng yêu đương qua mạng của nạn nhân.

Cố Tây Châu đối chiếu thời gian, lật lại xem một lượt cũng không tìm được tin tức hữu dụng gì, có điều không ngờ lại có mấy số điện thoại gọi cơm hộp bên ngoài, Cố Tây Châu khẽ nhíu mày nghĩ đến trưa nay Tư Dư cũng ăn cơm hộp, hắn rũ mắt tìm kiếm đơn hàng đặt cơm hộp của nạn nhân, phát hiện lịch sử những cuộc gọi từ shipper giao cơm và đơn hàng đã đặt trong điện thoại của nạn nhân không khớp với nhau.

Có người đặt cơm hộp cho cô ấy?

Gương mặt Cố Tây Châu trầm xuống, điều tra một chút không chừng có thể sẽ tìm được cái gì đó, dù sao cũng tốt hơn bây giờ, thậm chí bọn họ đã phải suy xét đến trường hợp có phải nạn nhân bị người lạ bám đuôi giết hại hay không.

Báo có bên kỹ thuật làm việc xong, Cố Tây Châu mới vừa tính đi đến hiện trường vụ án, xem lại có thể phát hiện ra cái gì mới hay không thì lại phát hiện người nhà nạn nhân đang đứng ở cổng cục cảnh sát.

Cha nạn nhân thấy Cố Tây Châu, tức khắc chạy tới, dò hỏi Cố Tây Châu: "Aizz, đồng chí cảnh sát, tôi muốn biết mấy bộ quần áo đó của con gái tôi ấy, tôi có thể mang đi không?"

Cố Tây Châu nghe thấy những lời này thì sững sờ một chút, kỳ quái liếc nhìn cha Tôn Phỉ Phỉ, quả thực có nhiều người nhà nạn nhân sẽ muốn lấy lại quần áo của người thân đã khuất, nhưng cũng không có ai gấp gáp đến vậy.

"Hiện tại không thể động vào căn phòng đó, trước khi phá được án, tất cả đồ đạc liên quan đều phải niêm phong."

Cha Tôn Phỉ Phỉ nhíu mày nói, "Vậy thì thôi, các anh phải nhanh chóng tìm được hung thủ, ngàn vạn lần đừng động vào mấy thứ quần áo đó......"

Sắc mặt Cố Tây Châu kì quái, nhìn cha Tôn Phỉ Phỉ, "Những bộ đồ đó làm sao vậy?"

"Chậc, nếu không nhờ bạn học của Phỉ Phỉ nói giá của mấy thứ đồ quần áo đó cho tôi thì tôi đã coi chúng là rác mà vứt cả rồi," Dường như người đàn ông nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đầy tiếc hận, "Con nhỏ này thế mà lại đi mua mấy thứ quần áo đắt đỏ như vậy, đúng là phá của, chẳng bằng đem cho tôi."

Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, nhìn về phía người đàn ông, cau mày, tức khắc làm cho ông ta cảm thấy áp lực, vội vàng bổ sung: "Chẳng bằng đưa tôi giữ giúp nó."

Còn có kẻ làm cha như vậy sao? Những chiếc váy đó đắt như vậy, người làm cha như ông không đưa tiền, vậy cô ấy đã làm thế nào để mua được, sao không dùng não mà suy nghĩ chút đi?

Cố Tây Châu mặc kệ ông ta, nhìn về phía Phương Chấp, nói với Phương Chấp đôi câu rồi ném chìa khóa xe trong tay cho cậu, hai người trực tiếp đi về phía bãi đỗ xe.

Phương Chấp lái xe, rất nhanh Cố Tây Châu đã đến hiện trường vụ án.

......

Kiểm tra căn phòng một lần nữa vẫn không phát hiện được gì, ngoại trừ những bộ váy áo mà cha Tôn Phỉ Phỉ nhắc tới. Cố Tây Châu mở tủ quần áo ra xem, vừa mở ra hắn liền ngẩn cả người.

Trên giá có vài chiếc móc treo đồ trống không, váy áo lại vắt lên giá một cách tùy tiện.

"Cố ca, anh xem gì vậy?" Phương Chấp thò đầu ra, thấy tình trạng tủ quần áo thì nhíu mày hỏi: "Mấy cái móc áo trống này."

Trong tủ quần áo này toàn bộ đều là đồ lolita, rõ ràng là được đặt riêng, đồ đạc phía dưới được bày biện chỉnh tề, vậy mà trên giá áo lại có chút lộn xộn.

Là ai đã động vào những món váy áo đó, là hung thủ hay là Tôn Phỉ Phỉ?

Nếu là hung thủ thì vì sao hắn lại động vào những món váy áo này? Nếu như hung thủ có cùng ý đồ với cha Tôn Phỉ Phỉ, muốn đem những thứ này đi bán lấy tiền, vậy hẳn là phải dọn sạch cả tủ mới đúng.

Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau, lập tức gọi ba người bạn cùng phòng của Tôn Phỉ Phỉ đến hiện trường vụ án nhận diện quần áo.

Thư Nhạc nghiêm túc nhìn một lát, nhíu mày nói: "Hình như là thiếu một bộ, lúc trước tôi có thấy Phỉ Phỉ mặc một lần, có điều không biết có phải cô ấy đã bán nó đi rồi không."

"Là bộ nào?"

"Là một bộ áo cưới, màu xanh trắng, áo cưới thiên đường, là một bộ đồ lolita. Vì trước đó tôi cũng đã để ý bộ này, lần đầu mở bán đã hơn 2000, lúc ấy tôi không mua, về sau mở bán lần hai tăng lên tận 4000, tôi thấy quá đắt nên từ bỏ, còn lên Weibo than thở."

"Chắc chắn mà Tôn Phỉ Phỉ từng mặc chứ?"

"Vâng, bộ này không còn mở bán lại nữa, giá cả lại càng tăng cao, second-hand cũng phải 8000, trong giới đồ lolita cũng được xếp vào loại đặc biệt đắt đỏ. Mọi người còn nói đùa đây là một căn hộ hướng biển."

Cố Tây Châu lập tức gọi điện thoại cho bên kĩ thuật tra xem gần đây Tôn Phỉ Phỉ có bán bộ đồ nào trên mạng không.

"Vâng, em sẽ điều tra ngay." Bộ phận kỹ thuật trả lời, còn nói thêm, "À đúng rồi, Cố đội, em đã tra những số điện thoại gọi cơm của Tôn Phỉ Phỉ mà anh cần, đồ ăn ngoài đều không phải nạn nhân tự đặt mà là một tài khoản ở nơi khác đặt trên Meituan, đã trả được số điện thoại và tư liệu của chủ tài khoản, em sẽ gửi cho anh ngay."

"Được."

Đỗ Lôi, 22 tuổi, sinh viên đại học, sắp tốt nghiệp.

Lần gần nhất Tôn Phỉ Phỉ nhận cơm hộp là bảy ngày trước, nhưng Cố Tây Châu không tìm được phương thức liên lạc của người này trong điện thoại của Tôn Phỉ Phỉ.

Tôn Phỉ Phỉ đã xóa số của đối phương, hoặc là một người khác.

Cố Tây Châu nhíu mày, giục bộ phận kỹ thuật đẩy nhanh tốc độ điều tra thêm cả lịch sử gọi xe của Đỗ Lôi, cùng với xem gần đây có mua bán gì trên mạng không.

Tin tức nhanh chóng được gửi tới, Phương Chấp nhận điện thoại xong, trầm giọng nói: "Cố ca, đã tra được, Tôn Phỉ Phỉ không có lịch sự bán quần áo, nhưng Đỗ Lôi này lại từng bán, hơn nữa hắn có lịch sử gọi xe đến Ninh Khánh."

Hai người liếc nhìn nhau, mấu chốt của án tử này chính là Đỗ Lôi.

Cố Tây Châu gấp gáp nói với Phương Chấp, "Liên hệ đồn cảnh sát địa phương."

"Rõ."

Cố Tây Châu vốn chỉ muốn xem lại một chút xem có thể tìm thêm được chút manh mối nào không, không ngờ rằng vậy mà lại có liên quan đến việc đặt cơm, tìm thêm một chút là bắt được kẻ tình nghi số 1.

Lái xe đưa ba nữ sinh quay về trường học, Cố Tây Châu lại gặp phải người nhà Tôn Phỉ Phỉ, cả nhà này vẫn đang giăng băng rôn, mở loa công suất lớn trước cổng trường.

Cố Tây Châu trở lại cục cảnh sát, vừa về cục cảnh sát không bao lâu thì đến giờ tan làm, hắn đi ra khỏi cổng cục cảnh sát liền thấy Tư Dư đứng bên ngoài chờ hắn.

"Sao anh không lái xe?"

Cố Tây Châu hỏi.

"Nhà ở gần đây lắm, anh đi bộ đến," Tư Dư cười, nhận chìa khóa trong tay Cố Tây Châu, "Để anh lái."

"Được."

Cố Tây Châu lên xe xong, Tư Dư quay đầu nhìn hắn, nói: "Án tử có tiến triển sao? Trông em có vẻ vui mừng lắm."

"Ừm, đã xác định được đối tượng tình nghi." Cố Tây Châu cũng không kiêng dè, nói thẳng, "Em không ngờ hôm nay lại thuận lợi như thế, trước đó còn chẳng có một manh mối nào, cũng không biết đây là may mắn hay là bi kịch của nạn nhân, ông bố kia của cô ấy căn bản không thèm quan tâm cô ấy chết hay sống, ngày nào cũng đến trường học điểm danh."

Cảm xúc của Tư Dư thật ra không dao động nhiều lắm, tựa như không có cách nào đồng cảm với cô gái kia, nhẹ giọng nói: "Không tự nhiên yêu thương, cũng không vô cớ mà hận thù."

Cố Tây Châu liếc anh một cái, cứ cảm thấy lời này của Tư Dư như muốn ám chỉ gì đó.

Lái xe từ cục cảnh sát Kim La về, xe nhanh chóng chạy đến một khu phố yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có bất kì âm thanh nào, hè phố hai bên không một bóng người, trong khoảnh khắc rẽ vào đó, Cố Tây Châu ngây ngẩn cả người, "Khu này cũng có biệt thự ư?"

Cố Tây Châu những tưởng nhà ở mà Tư Dư nói là ở chung cư, không ngờ rằng vẫn là biệt thự.

"Đúng vậy, nơi này gần chỗ em làm nhất." Tư Dư cười nói.

Không đợi Cố Tây Châu phản ứng lại, xe đã đi đến cửa lớn, dừng trước một tòa biệt thự hai tầng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play