"Rầm."

Cửa đóng lại đánh rầm một cái.

Vẻ mặt Chu Tân Nguyệt mờ mịt hỏi chồng, "Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh biết đâu đấy?" Cố Kình nhún vai, "Có khi nào là vì Đồng Giai kết hôn nó mới thế không?"

Nghe Cố Kình nói, Chu Tân Nguyệt liếc xéo chồng.

Bà không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân không phải là vì Đồng Giai kết hôn.

Từ khi cha mẹ Đồng Giai bị khởi tố tội bạo hành trẻ em xong, Đồng Giai được một đôi vợ chồng cảnh sát tốt bụng nhận nuôi, vì điều động công tác nên Đồng Giai đã theo cha mẹ nuôi chuyển nhà đến Tây Ninh từ lâu. Dù con trai vẫn luôn liên hệ với Đồng Giai, nhưng chỉ giới hạn trong quan hệ bạn bè vậy thôi.

Gió lùa vào vạt áo mang theo chút mát mẻ, nhưng Cố Tây Châu lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc tiến vào thế giới nhiệm vụ, Cố Chi Chi nói với hắn tất thảy đều có ý nghĩa, mãi đến sau khi hắn ra khỏi đó, nhìn thấy Cố Kình và Chu Tân Nguyệt mới hiểu vì sao Chi Chi lại cảm ơn mình.

Nói đến thế giới nhiệm vụ thuộc về Chi Chi này, nó giống như lấy ra một quãng thời gian, còn hắn từ hiện tại thông qua cánh cửa của Chi Chi trở về quá khứ hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ của Chi Chi nhưng thật ra là thay đổi tất cả.

Cả lúc ở bên trong cánh cửa, Cố Tây Châu đã có loại cảm giác vi diệu, hắn đã trải qua rất nhiều thế giớ nhiệm vụ, nhưng lúc đi vào cửa, bám vào 'nạn nhân' thì hắn không có cách nào giao lưu với đối tượng. Trước đây hắn chỉ là cảm thương với những gì quỷ gặp phải, cũng không thử nói chuyện với đối phương.

Nhưng Chi Chi không giống vậy, lúc đi qua cánh cửa, hắn thấy được những gì bản thân Chi Chi phải trải qua, cũng chính là quá khứ trước khi thay đổi.

Với hắn, Chi Chi không phải là một người xa lạ, mà là anh em, bạn bè, trong Cố Tây Châu xuất hiện loại cảm xúc trước đây chưa từng có, hắn nóng lòng muốn an ủi Chi Chi, cũng chính vì thế hắn mới có thể phá vỡ quy tắc hạn chế người chơi bám vào kí ức của quỷ để giao tiếp với Chi Chi.

Hắn vốn cho rằng tất thảy những gì trong cánh cửa chỉ để cho quỷ chấm dứt tâm nguyên trong quá khứ, cho nên thấy Chi Chi khóc thảm thiết trong cánh cửa hắn mới muốn an ủi đối phương!

Nhưng giờ xem ra hắn lại biến khéo thành vụng.

Hắn đã từng xuất hiện trong trí nhớ của Chi Chi, tỷ như câu 'ngài quỷ' kia chính là minh chứng, đối với Chi Chi mà nói, đây là lần đầu tiên gặp hắn, nhưng đối với hắn mà nói, lúc này đây lại là lần cuối cùng bọn họ có thể thấy nhau!

Thời gian quen biết đối phương của hai người họ không giống nhau.

Vì khi còn nhỏ Chi Chi từng nhìn thấy 'ngài quỷ', tưởng lầm 'ngài quỷ' là linh hồn phù trợ luôn ở bên cạnh bảo vệ mình, cho nên mới dùng đạo cụ làm Cố Tây Châu sống lại.

Đây cứ như là một nan đề vĩnh cửu: Rốt cuộc là gà có trước hay trứng có trước.

Trong chuyện này đâu đó dường như có một bàn tay vô hình thao túng tất cả.

Sắc mặt Cố Tây Châu đầy mỏi mệt, hiện tại đầu óc hắn vô cùng lộn xộn.

Từ lúc bắt đầu Chi Chi đã biết sau khi hắn sống lại thì chính mình sẽ biến mất, sẽ tử vong.

Nghĩ đến đây, Cố Tây Châu không nén nổi đau lòng, rốt cuộc lúc ở trong thế giới nhiệm vụ Chi Chi đã phải ôm theo tâm tình gì đi theo phía sau hắn?

Đi trên đường lớn, đột nhiên Cố Tây Châu cảm thấy mặt chợt lạnh, nước mưa lạnh băng rào rào đổ xuống, đập vào mặt, vào người, những người xung quanh cả trai lẫn gái, ai có ô vội vàng lấy ô từ trong túi ra, ai không có thì vội vã bước nhanh.

Chỉ có Cố Tây Châu chậm rì rì, cũng không thèm để ý đến cơn mưa này, hắn ngồi trên ghế dài ở bến xe, xuất thần nhìn cơn mưa tầm tã bất ngờ kéo đến, mưa to nên rất nhiều người tránh mưa ở đấy, tuy rằng xung quanh ồn ào huyên náo nhưng Cố Tây Châu lại cảm thấy vô cùng an tĩnh.

"Đi thôi, đi nhanh thôi, cơn mưa này càng lúc càng lớn."

"Uhm uhm."

Mấy người nhỏ giọng nói rồi cùng nhau lao lên xe bus.

Có một người đàn ông che ô vừa đến trạm giao thông công cộng, không để ý tới Cố Tây Châu đang ngồi bên kia, hắn đột nhiên rũ nước trên ô, đến lúc nghiêng đầu mới phát hiện bên trái mình còn có một người ngồi.

Người đàn ông ngại ngùng nói: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Cố Tây Châu lắc đầu với hắn, không nói gì, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, sau một tiếng chuông chờ, người bên kia nhấc máy.

Giọng sáng, là giọng nam trung điển hình, khàn khàn nhưng lại mang theo chút gì đó cấm dục gợi cảm.

"Bên em đang mưa?"

Cố Tây Châu: "Ừm."

"Em về nhà sớm một chút, đừng để bị cảm."

Cố Tây Châu suy nghĩ, nói: "Em không muốn về nhà."

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Đầu dây bên kia đột nhiên không nói nữa, đáy mắt người đàn ông anh tuấn hiện lên một tia bối rối, nói: "Em ở đâu thế, phát định vị cho tôi, tôi tới tìm em."

"Bến xe...ngay cổng nhà." Cố Tây Châu trả lời.

"Được, tôi đến ngay đây."

Cố Tây Châu bĩu môi, đang nghĩ không biết ngay là khi nào thì chưa đến 10 phút sau, một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt hắn, một người xuống khỏi xe, cầm ô đi tới che mưa cho hắn.

"Lên xe với tôi." Giọng điệu của Tư Dư có chút nôn nóng.

Cố Tây Châu còn chưa kịp phản ứng đã bị Tư Dư tóm lên xe.

"Đến khách sạn." Tư Dư nói với tài xế ở phía trước.

"Rõ!"

Lên xe xong, Tư Dư lập tức lấy khăn lông lau nước mưa trên người hắn, tài xế đang lái xe ngồi ở phía trước được đào tạo chuyên nghiệp, nhìn con đường phía trước không chớp mắt, hoàn toàn không có ý đồ liếc nhìn hai người ở phía sau.

Hai người bọn họ ngồi ở ghế sau, Tư Dư không chê người hắn đang ướt dầm dề, trực tiếp ôm lấy hắn, hạ giọng dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Tây Châu cắn môi không nói, hắn cũng không biết nên nói thế nào cho phải.

"Không muốn nói cũng được." Một lúc lâu sau, thấy Cố Tây Châu không nói chuyện, Tư Dư phá vỡ không khí trầm mặc, nói.

Xe chạy thẳng đến trước khách sạn xa hoa gần nhất thì dừng lại, Cố Tây Châu vào phòng khách sạn xong, Tư Dư liền lấy ra một bộ quần áo ngủ mới tinh đưa cho hắn, nói: "Trước tiên thay bộ quần áo ướt trên người ra đã, cẩn thận cảm mạo."

"Ừm..."

Tư Dư ngồi trong phòng, ở trong phòng tắm có một thân ảnh mông lung đang rửa mặt, hơi nóng từ trong đó bay ra.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, giữa màn hơi nước lượn lờ, Cố Tây Châu tắm xong, nhìn mình cả người ướt sũng, lau nước trên người, thay áo tắm dài. Hắn đi ra xong, Tư Dư vẫn còn ngồi trên sofa, hắn há miệng, lại không biết nên nói như thế nào.

"Ăn cái gì trước đã," Tư Dư kê ngón trỏ lên đôi môi mỏng kia, làm động tác suỵt, giọng nói ấm áp truyền vào tai Cố Tây Châu, "Đến lúc nào em muốn nói thì hãy nói."

Cố Tây Châu dựa vào vai Tư Dư ngồi một lúc, đúng lúc này điện thoại Cố Tây Châu vang lên, là Chu Tân Nguyệt gọi tới, Cố Tây Châu nhấc máy nói hôm nay mình không về nhà để người nhà yên tâm xong mới cúp máy.

Phát hiện ra vẻ mặt Tư Dư vẫn bình thản, Cố Tây Châu trầm giọng nói với Tư Dư, "Mẹ em gọi."

"Ừm, dì lo cho em lắm đấy."

Cố Tây Châu nghe Tư Dư trả lời, nói: "Anh không cảm thấy có gì không đúng sao?" Cha mẹ em đều đã chết cả rồi, giờ lại có thêm cha mẹ!

Vẻ mặt Tư Dư mông lung, còn có chút tủi thân, đáp lời: "Đâu có đâu."

Trái tim Cố Tây Châu bỗng nhiên trĩu nặng. Ngay cả 'người chơi' cũng không phát hiện ra bất thường, xem ra chỉ có người tiến vào thế giới nhiệm vụ mới biết được quá khứ đã bị thay đổi!

Thế giới nhiệm vụ căn bản không đơn thuần chỉ là trốn khỏi truy sát của quỷ quái.

Thế giới nhiệm vụ của Chi Chi có thể thay đổi quá khứ, đạo cụ của Lý Yên có thể nhìn trộm tương lai. Quá khứ và tương lai đều có thể thay đổi, thế giới này còn đặc biệt hơn hắn tưởng.

Hơn nữa Chi Chi từng nói trước khi vào thế giới vườn trường đã trải qua một thế giới khác và nhận được một tờ danh sách di nguyện, chuyện này tuyệt đối không đơn giản chỉ có như vậy, thật giống như có 'người' đang thao túng hết thảy, lợi dụng Chi Chi để hồi sinh hắn.

Cố Tây Châu nhịn không được mà nghĩ đến chuyện Phục Dịch Nhiên từng nói, chân mày nhíu thành chữ xuyên. Phục Dịch Nhiên nói hắn là một thanh đao, một thanh đao dùng để mưu sát. Nếu đã là đao, vậy khẳng định là muốn giết người, 'người' kia hồi sinh hắn rốt cuộc là muốn hắn giết ai?

Nếu 'người' làm hắn sống lại có năng lực thay đổi quá khứ, vậy hoàn toàn có thể tự mình ra tay, vì sao lại muốn thông qua hắn để mưu sát một người khác?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play