Tư Dư vừa rũ mắt liền thấy Cố Tây Châu nhấc cái ghế bên cạnh lên gõ vào đầu một con quỷ, con quái vật xanh xanh tím tím vừa ngã xuống đất, chiếc ghế trong tay Cố Tây Châu lại hạ xuống con còn lại đang định bò về phía Tư Dư hòng thoát thân.
"Chạy cái gì?" Một chân Cố Tây Châu đạp lên trán con quái vật, cả người nó cứng đờ, giống như bị thứ gì vô cùng khủng bố bắt lấy, khóc không ra nước mắt.
Tư Dư đứng lên khỏi sofa, cúi đầu nhìn con quỷ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Chỉ khi người chơi sợ hãi chúng nó, chúng nó mới có thể giết chết người kia, đáng tiếc lại gặp em."
Cố Tây Châu quay đầu cười với anh, nói: "Anh cũng không sợ một chút nào sao?"
Tư Dư thẳng người, "Tôi thấy nhiều rồi, cho nên không sợ đến vậy nữa, nếu không phải lần đầu tiên em vào thế giới nhiệm vụ cũng là vào cùng tôi thì tôi cũng sẽ hoài nghi có phải em đã trải nghiệm thế giới như thế này từ lâu rồi không đấy."
Cố Tây Châu liếc nhìn anh một cái, nói: "Không phải anh cũng mới có hơn hai mươi thế giới thôi sao?"
Tư Dư:...... Thôi được.
Quay lại ——
"Ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt ta, không xử lý bọn mi, ta không chịu được! Rốt cuộc làm thế nào mới có thể ra khỏi cái nơi quái quỷ này?" Cố Tây Châu đạp chân lên đầu một con quỷ.
"Khặc khặc khặc!"
Cố Tây Châu nghe thấy nó kêu rầm rì hai tiếng, nhíu mày, nhấc ghế dựa bên cạnh khuyến mại cho nó thêm mấy phát.
Cuối cùng, dưới nắm đấm của Cố Tây Châu, hai con quỷ đồng thời chỉ vào nữ quỷ bị chúng nó trói chân trói tay nằm trong góc.
"Điểm mấu chốt để đi ra ngoài nằm ở trên người cô ta." Cố Tây Châu nhướng mày hỏi lại.
Hai con quỷ ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì đặc tính của chúng nó là dựa vào sự sợ hãi để giết người, nếu đối phương hoàn toàn không sợ chúng nó, vậy thì trước mặt người đó chúng nó sẽ trở nên thập phần yếu ớt.
Giống như một số người trong xã hội hiện đại, chỉ dám bắt nạt những người thấp cổ bé họng hơn mình, nhưng đối mặt với kẻ mạnh hơn dù chỉ một chút thôi, chúng liền cúi đầu rụt cổ.
Cố Tây Châu hạ giọng nói: "Tốt là bọn mi đừng gạt ta, nếu không đợi ta xử lý cô ta xong, chính là đến lượt hai đứa mi đấy."
Hai con quỷ: "Khặc khặc khặc!" Bọn ta không lừa ngươi!
Tẩn hai con quỷ dựa vào sợ hãi để giết người kia một trận xong, Cố Tây Châu dời tầm mắt đến chỗ nữ quỷ bị trói chặt tay chân ngồi dựa vào tường, nữ quỷ này không có bóng, Cố Tây Châu đi qua gỡ băng dính dán vòng quanh đầu cô ta xuống.
Nữ quỷ suy yếu dựa vào bờ tường, nó quơ quơ tay, hơi thở mong manh, nói: "Thật tốt quá, cuối cùng cũng được cứu, có thể cởi dây trói trên tay giúp tôi không?"
Cố Tây Châu rũ mắt liếc nhìn nữ quỷ một cái, thấp giọng nói: "Mi không có bóng."
"Vậy anh sẽ cứu tôi chứ?" Nữ quỷ đột nhiên vươn dài cổ, cơ hồ muốn dán mắt lên mặt Cố Tây Châu, nó thấp giọng nói: "Cứu tôi, vậy thì những người khác mới không bị chúng nó giết chết."
"Sao ta phải tin mi?"
Nước mắt nữ quỷ lã chã rơi, dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Tư Dư và Cố Tây Châu, nói: "Bởi vì chỉ có cởi bỏ dây thừng trên tay tôi, mới có thể qua cửa tiếp theo, nếu không các anh chỉ có thể ở đây trong mười ngày này, chờ chúng nó giết chết, hoặc là đợi đến ngày cuối cùng, vì không hoàn thành nhiệm vụ mà tử vong."
Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía hai con quỷ, nhướng mày hỏi: "Thật không?"
Hai con quỷ trầm mặc một lát, dưới ánh mắt của Cố Tây Châu, điên cuồng lắc đầu.
Một con còn nóng nảy vươn tay túm lấy Cố Tây Châu, bị Cố Tây Châu trở tay vặn nát, nó phát ra âm thanh rên rỉ thê lương.
Một con quỷ khác dùng máu trên mặt đất, viết: Không thả nó ra được đâu, nếu không chúng ta đều sẽ chết!
Nữ quỷ khóc thút thít, nói: "Các anh tin tôi đi, tôi đảm bảo các anh thả tôi ra xong, cho đến trước lúc các anh rời đi, chúng nó sẽ không giết thêm một ai nữa!"
Cố Tây Châu nghe nữ quỷ nói, nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Tư Dư xin ý kiến.
"Em cứ từ từ." Tư Dư liếc nhìn nữ quỷ một cái, đứng dậy đi vào phòng ngủ, trên giường lớn trong phòng ngủ sũng máu, đọng thành từng mảng lớn, trên bàn có rất nhiều tấm card nhỏ giống cái Cố Tây Châu nhặt về từ hành lang.
Tư Dư nhặt tấm card lên nhìn một lát, quay đầu mở tủ quần áo ra, ngăn tủ không hề trống, rất nhiều loại quần áo nữ khác nhau treo trong đó, tất cả chúng đều có chung một đặc điểm, đó là cực kì hở hang.
Cố Tây Châu ở bên ngoài canh giữ hai con quái vật cùng với nữ quỷ chờ Tư Dư, vài phút sau, Tư Dư từ trong phòng ngủ đi ra, sải bước đi đến trước mặt Cố Tây Châu, anh khom người, tự mình ra tay cởi trói cho nữ quỷ.
"Khặc khặc khặc!"
"Khặc khặc khặc!"
Cố Tây Châu nghe thấy âm thanh hai con quái vật phát ra từ sâu trong cổ họng, quay đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ rõ ràng của chúng, hai con quái vật điên cuồng muốn rời khỏi đó, thậm chí còn có ý đồ tấn công Tư Dư!
Cố Tây Châu liền nện một quyền lên người nó, đang đè con quái vật ra đấm thì đột nhiên phát hiện ra có một cái bóng đỏ xuất hiện bên cạnh mình.
Tư Dư ở bên cạnh túm được Cố Tây Châu, kéo hắn về bên anh.
Cố Tây Châu quay đầu liền thấy nữ quỷ kia mỗi tay xách một con quái vật, trực tiếp kéo chúng nó vào trong phòng.
"A!"
Tiếng kêu khủng bố thê lương đập vào tai, hai con quái vật hoảng sợ kêu lên, cùng lúc đó Cố Tây Châu nghe thấy tiếng xương cốt gãy rời từ trong phòng truyền ra.
"Chúng nó đối chọi với nhau?" Cố Tây Châu nghĩ rồi nhướng mày nhìn về phía Tư Dư, hỏi.
Tư Dư ừ một tiếng, lấy một tấm ảnh chụp đưa cho Cố Tây Châu, trông dáng tay hai người đàn ông trong ảnh thì có vẻ đây là một bức selfie, có điều bức ảnh này có chút máu me khủng bố, bởi vì một trong hai người đó dán một tấm da mặt người lên mặt, gương mặt đó rất giống với nữ quỷ vừa rồi.
"Hai con quái vật kia đã giết nữ quỷ." Cố Tây Châu vừa thấy ảnh chụp liền hiểu ra, quan hệ giữa bọn chúng giống như thế giới của Lâm Mộng, chấp niệm của nữ quỷ này chính là giết chết hai con quái vật, nhưng mà nói như vậy thì dường như còn đơn giản hơn cả thế giới của Lâm Mộng, dù gì trong thế giới của Lâm Mộng, quái vật kia còn chui từ trong gương ra giết người, còn đây chỉ là hai con quái nhỏ...
Không, không phải hai con quái vật này không mạnh, mà là chúng chỉ có thể giết người trong tình huống đối phương đang sợ hãi, nếu không sợ chúng, chúng liền không thế giết người, mà Cố Tây Châu hắn vốn dĩ không sợ mấy thứ đồ chơi đó, vì vậy quy tắc giết người của chúng nó liền không dùng được.
Tư Dư nhàn nhạt nói: "Còn nhớ tấm card trước đó em nhặt được không?"
Cố Tây Châu: "Ừm, làm sao vậy?"
Tư Dư nhẹ giọng nói: "Tôi vừa mới phát hiện rất nhiều quần áo, giày, túi nữ trong phòng, kích thước lớn nhỏ bất đồng, không phải của cùng một người, trong phòng cũng có rất nhiều tấm card."
Cố Tây Châu cúi đầu nhìn tấm ảnh chụp trong tay mình, trong đầu đã đại khái phác họa được chuyện phát sinh giữa nữ quỷ và hai con quái vật kia, nữ quỷ này hẳn đã từng là một nhân viên của "ngành công nghiệp đặc biệt", hai người đàn ông này đã thông qua phương thức liên hệ gái gọi kia để gọi cô ta đến nhà và giết hại.
"Chờ nữ quỷ kia giết chết hai con quái vật là chúng ta có thể rời đi sao?" Cố Tây Châu suy nghĩ, hỏi.
Tư Dư rũ mắt, "Không biết, lát nữa sẽ có đáp án ngay thôi."
Tư Dư dứt lời, tiếng kêu thảm thiết trong phòng cuối cùng cũng dừng lại, nữ quỷ mở cửa phòng ra, cả người toàn là máu.
Bên trong chỉ còn mớ chi thể gãy rời, hai con quỷ bị xé ra làm tám mảnh, đồng thời tấm da mặt bị lột xuống của chúng dán trên mặt nữ quỷ, nó cầm một chiếc camera trong tay, đi đến trước mặt Tư Dư, nhẹ nhàng nói: "Có thể chụp một bức ảnh giúp tôi không?"
Tư Dư giơ tay nhận camera trong tay nữ quỷ, tách một tiếng, chụp cho nữ quỷ một tấm.
Nữ quỷ thưởng thức bức ảnh kia một chút, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Cố Tây Châu chờ thân thể nữ quỷ tan rã, nhưng thân thể nó không dần tiêu tán như hắn tưởng tượng, nữ quỷ tùy tiện giật tấm da kia ra khỏi mặt sau đó vứt xuống đất. Nó vươn đầu lưỡi khẽ liếm vết máu nơi khóe miệng, đánh giá Cố Tây Châu và Tư Dư, khẽ gõ tay một cái, nói: "Người giúp ta cởi trói, ta sẽ sắp xếp cho các người đánh cuộc cuối cùng, chúc các ngươi may mắn."
"Đánh cuộc gì cơ?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi.
Nữ quỷ cong khóe miệng đỏ tươi lên, thờ ơ nói: "Sống với chết."
Nói xong, nữ quỷ lui dần, hòa nhập vào bóng đêm, biến mất không thấy bóng dáng.
Đuôi lông mày Cố Tây Châu khẽ giật, vừa rồi lúc nữ quỷ kia đi đến bên người hắn, hắn nghe được tiếng xiềng xích rõ ràng, nhưng mà nữ quỷ này lại không biến mất, trên người nó cũng không có cửa hiện ra!
Điều này chứng tỏ cái nữ quỷ mong muốn nhất không phải là giết chết hai con quái vật này, mà là những thứ khác, hẳn là cuộc chơi may rủi mà nó nói.
Đúng lúc này, quái vật không có da mặt trong phòng rõ ràng đầu đã lìa khỏi xác nhưng thân thể vẫn có thể cử động, máu tươi từ vết đứt trên cổ chảy xuống lênh láng trên đất.
Cố Tây Châu cùng Tư Dư liếc nhìn nhau, hai người cùng đi vào phòng, cái tay kia viết chữ xong liền bất động, trên mặt đất máu me bé bét có ba chữ - đều phải chết.
Cố Tây Châu nhìn về phía hai cái đầu quỷ không có da mặt, nhấc chân đá văng một cái, hùng hùng hổ hổ nói, "Chết rồi mà còn muốn dọa người?"
Sau khi hai người trở về, Cố Tây Châu ngồi trên sofa nói với Tư Dư: "Anh nói xem nó nói đánh cuộc nghĩa là sao? Sống với chết?"
Tư Dư bình thản nói: "Đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi."
Cố Tây Châu suy nghĩ, cũng đúng, sáng mai hẵng nói.
Ngày hôm sau, Cố Tây Châu dậy sớm, ăn bữa sáng Tư Dư làm, chán chường nằm trong phòng ngủ nhìn về phía sân trong tiểu khu, đột nhiên thấn thân ảnh một người khác!
"Có người!" Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Tư Dư, hắn vừa dứt lời, hai người liền trực tiếp cùng nhau chạy xuống lầu.
Cố Tây Châu vừa mới xuống đến nơi, hai người đàn ông nhìn thấy hắn giật mình lùi về phía sau hai bước, có vẻ có chút sợ hãi, Cố Tây Châu thấy phản ứng của người này lập tức ý thức được đó không phải là NPC mà là một người chơi!
Một giờ sau, tất cả người chơi đều tập trung ở sân trong.
"Kỳ quái, vì sao tự nhiên lại có thể nhìn thấy nhau? Trước kia vẫn luôn không nhìn thấy, có phải trong số mọi người có ai đã làm gì đó không?"
"Không phải chúng tôi, tối hôm đó chúng tôi thấy có hai con quái vật, bị dọa chết khiếp, căn bản không có ra khỏi cửa!"
"Chúng tôi cũng vậy!"
"Thật ra ba người chúng tôi có đi ra ngoài, nhưng nom hai con quái vật kia, không dám đi theo."
"Tôi với Hải ca, Vương ca lên cầu thang, lúc chúng tôi đến thấy cả phòng toàn là máu, hai con quái vật đã chết rồi, nhưng cửa không xuất hiện."
Cố Tây Châu thoáng liếc qua cậu tóc vàng nói cuối cùng, thầm nghĩ người này cũng to gan ra phết, vậy mà cũng lên lầu, có điều bọn họ không gặp được nhau.
Tóc vàng là một người sôi nổi, giới thiệu tên tuổi với những người khác xong, đi đến trước mặt Cố Tây Châu và Tư Dư, thấp giọng nói: "Xin chào, tôi tên là Ngô Du."
Cố Tây Châu vươn tay khẽ nắm tay Ngô Du, nói: "Cố Nhiễm."
Tư Dư: "Tư Diêu Tinh."
Ngô Du ngây người, hỏi: "Vừa nãy tôi đã hỏi qua những người khác rồi, bọn họ đều không viết giấy note, mấy tờ giấy đó là hai anh viết sao?"
Cố Tây Châu khẽ gật đầu, sau đó kể qua một lượt chuyện nữ quỷ giết chết hai con quái vật: "Lúc đầu không để ý, chỉ nghĩ cô ta là người thường, không ngờ cô ta không phải là người, nên mới cứu cô ta, sau đó cô ta đột nhiên động thủ..."
Tư Dư nghe Cố Tây Châu nói, có chút buồn cười, Cố Tây Châu tả hai con quỷ kia đến là dọa người, thật sự cho rằng anh đã quên sạch chuyện đêm qua rồi đấy à?
Đến lúc Cố Tây Châu nói cho mọi người chuyện nữ quỷ nhắc đến cuộc chơi may rủi xong, nhất thời mọi người đều rơi vào khủng hoảng.
Trong lòng bọn họ chỉ có một câu hỏi: Đánh cuộc gì cơ?
"Đã tiến vào thế giới thần quái thì mỗi lần chúng ta đưa ra lựa chọn đều là một lần đánh cuộc với sống chết." Tư Dư đảo mắt nhìn mọi người đang kinh hồn bạt vía, thản nhiên nói, "Thắng thì sống, bại thì chết, chỉ vậy thôi."