Giọng nói từ tính rõ ràng, mang theo trêu chọc, làm người ta không nhịn được phải đưa tay xoa xoa lỗ tai, cứ cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy bứt rứt từ lỗ tai lan ra.
Cố Tây Châu vốn định nói lại Tư Dư, vậy mà lại đụng phải ánh mắt thâm trầm của anh, anh khẽ cong khóe môi, nụ cười bảy phần thích chí, ba phần vô lại.
Cố Tây Châu: "......" Hắn cảm thấy thật sự không chịu nổi nữa rồi, này cũng quá quyến rũ đi, đến lông mày cũng gợi cảm như vậy, quá đáng sợ.
Không ổn rồi, hỏng rồi, sợ quá.
Cố Tây Châu cứng nhắc chuyển chủ đề, nói: "Tôi, ăn cơm."
"Ừ." Tư Dư cong môi, thấp giọng ừ một tiếng.
Cố Tây Châu bưng cơm chiên trứng lên đặt trên bàn bắt đầu ăn. Cũng không biết là đói bụng, hay là Tư Dư làm ra món cơm chiên trứng này hương vị không tệ lắm mà hắn ăn một lèo hết veo.
Cố Tây Châu buông bát đũa, chùi chùi miệng, lúc này mới rề rà nói: "Vừa rồi lúc anh nấu cơm, tôi đứng ở ban công nhìn một chút, hai tòa nhà đối diện có 7 căn hộ sáng đèn, những căn hộ khác thì không."
"Ừm."
Tư Dư ăn uống thong thả ung dung, làm Cố Tây Châu hoài nghi bữa tối nay của bọn họ không phải cơm chiên trứng, mà là đồ ăn do đầu bếp ở nhà hàng 3 sao Michelin làm ra.
Có điều cẩn thận ngẫm lại, nói không chừng đây là lần đầu tiên Tư Dư nấu cơm, Cố Tây Châu vốn định phàn nàn cuối cùng lại yên lặng mà nuốt vào trong bụng, thôi thì ăn cơm chùa phải quét lá đa, cứ im lặng thì hay hơn.
Tư Dư buông bát đũa xong, liếc nhìn cửa sổ phòng khách hướng ra ngoài khu chung cư, vẫn là một mảnh đen nhánh như cũ, chẳng có cái gì, cũng chẳng nhìn thấy được cái gì, quay đầu lại liền cùng Cố Tây Châu đi vào phòng ngủ.
Từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, trong tiểu khu yên tĩnh như một hồ nước lặng, không một gợn sóng, càng không có thanh âm, chỉ có 7 ánh đèn leo lắt.
Tư Dư đưa tay ngoắc vào rèm, anh nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, đường nét rõ ràng bị bóng sáng chia cắt, nửa sáng sủa, nửa mù mờ, khúc xạ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, phác họa dáng vẻ thâm thúy của anh, thật đẹp.
Cố Tây Châu đứng ở cửa phòng ngủ, ngước mắt nhìn Tư Dư, bỗng nhiên cảm thấy dường như hắn đã từng thấy góc nghiêng như vậy của Tư Dư ở đâu đó, hơn nữa còn là nhìn rất nhiều lần.
"Trước tiên đêm nay cứ bất động đã, xem tình hình một chút rồi hãy nói, npc vẫn chưa xuất hiện, theo suy đoán của tôi khả năng thế giới nhiệm vụ này không có npc." Tư Dư nghĩ một hồi, quay đầu lại nhìn về phía Cố Tây Châu, nhẹ giọng nói.
Cố Tây Châu thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Tư Dư, nhìn về phía những ánh đèn bên ngoài khung cửa sổ, "Không có npc...... Vậy chẳng phải là căn bản không biết được chúng ta phải làm cái gì sao?"
"Từ từ rồi sẽ hay, còn có tận 10 ngày mà, chúng ta dư dả thời gian," Tư Dư điềm tĩnh nói, "Đừng gấp, cứ qua đêm nay trước rồi nói."
Cố Tây Châu do dự một chút, gật đầu: "Được thôi."
Không có quỷ quái này nọ, Tư Dư lại không cho hắn đi ra ngoài, Cố Tây Châu rửa mặt xong, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc, mãi cho đến nửa đêm hắn mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
"Ken két ken két ken két."
"Ken két ken két ken két."
Cố Tây Châu bị đánh thức bởi tiếng vang ồn ào, hắn tỉnh lại rồi mà tiếng vang oang oang đó vẫn không dừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn, đồng thời còn có âm thanh ' ken két' cổ quái, âm thanh đinh ốc rỉ sét ma sát với cánh cửa sắt cũ kĩ, phảng phất có một đôi tay cào lên bảng đen ngay bên tai, âm thanh bén nhọn xuyên thẳng vào đầu óc.
"Ken két ken két ken két!"
"Ken két ken két ken két!"
Tiếng vang ' ken két ken két ' suốt cả đêm không ngừng lại, Cố Tây Châu không nén nổi bực bội, Tư Dư bên cạnh cũng tỉnh, Cố Tây Châu vừa định động, Tư Dư liền vươn hai tay che lỗ tai hắn lại, cất giọng quyến rũ nói: "Ngủ ngoan, đừng đi ra ngoài, ngày mai xem tình hình rồi tính."
Tựa hồ sợ hắn không nghe lời, Tư Dư nói rồi thân thể sát lại gần hắn thêm vài phần, sau đó nhấc tay giúp Cố Tây Châu che lỗ tai lại, "Không phải không cho em đi ra ngoài, chỉ là lo lắng em sẽ xảy ra chuyện, trước tiên cứ từ từ đã."
Cố Tây Châu đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia, ừm một tiếng, hắn tự biết nặng nhẹ, còn chưa thấy NPC của thế giới nhiệm vụ này đâu, không thấy cả đồng đội đã đủ kỳ quái rồi, Cố Tây Châu cũng có chừng mực, khi nào nên nghe Tư Dư, khi nào tự mình quyết định, trong lòng hắn tự cân nhắc được.
Chỉ là đối diện với đôi mắt Tư Dư cười như có như không, Cố Tây Châu lo lắng chính mình lại giống lần trước lúc nhuốm hơi men, chồm đến hôn người, hắn lựa chọn nghiêng người đưa lưng về phía Tư Dư.
Cơ thể ấm áp phía sau dính sát vào hắn, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt hai bên tai hắn.
"Ken két ken két ken két!"
"Ken két ken két ken két!"
Tuy rằng Tư Dư đã giúp hắn che lỗ tai, nhưng thanh âm kia vẫn tiếp tục, Tư Dư nhẹ nhàng tới gần bên tai hắn, đè thấp giọng nói, "Nhắm mắt, một lát là ngủ được thôi."
Cố Tây Châu đưa lưng về phía Tư Dư, ừm một tiếng.
"Ken két ken két ken két!"
"Ken két ken két ken két!"
Một lát sau, đột nhiên ' ruỳnh ' một tiếng thật lớn, tiếng một vật nặng rơi xuống, ngay sau tiếng vang đó, tất cả âm thanh đột nhiên im bặt.
Đột nhiên yên tĩnh, trong đêm đen không còn bất cứ tiếng vang nào.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Châu xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, cũng không biết tối qua rốt cuộc mình đã ngủ như thế nào, dù sao lúc tỉnh dậy thì thấy người nằm trong vòng tay Tư Dư ngủ, Cố Tây Châu liếc mắt nhìn cánh tay sạch sẽ khỏe khoắn của Tư Dư, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy.
Cố Tây Châu vẫn còn chút buồn ngủ, lười biếng duỗi eo, đêm qua âm thanh ' ken két ken két ken két ' kia giằng co chừng hai mươi mấy phút, đến khi tiếng vật nặng rơi xuống đánh rầm một cái, tất cả thanh âm mới biến mất.
Trái tim Cố Tây Châu tựa như bị mèo cào cả đêm, rất muốn mở rèm ra xem tình huống bên ngoài một chút, nhưng mà Tư Dư ôm hắn, làm hắn không thể động đậy, mãi cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, chờ thanh âm biến mất hoàn toàn một hồi lâu sau Cố Tây Châu mới ngủ.
Nằm nghiêng trong lồng ngực Tư Dư, người này lúc nửa đêm dựa vào hắn cổ hô hấp, sóng nhiệt đảo qua cổ hắn, hơi thở nóng rực phả lên cổ hắn, một loại cảm giác ngứa ngáy nháy mắt lan tràn, đặc biệt không thoải mái!
Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là rời giường liền kéo rèm cửa sổ ra, nhìn một vòng tiểu khu.
So với lúc hoàng hôn hôm qua nhìn không có bất luận cái gì khác nhau, vẫn như cũ không có nửa bóng người, lúc này bên ngoài bầu trời đã sáng tỏ, sân trong là một mảnh sáng ngời, chiếc Minibus màu xám bạc vẫn đỗ bên dưới, cả chiếc xe ba bánh, và chiếc xe đạp điện, tiểu khu này chính là loại không được cải tạo và quản lý điển hình, loạn xì ngầu.
Cố Tây Châu bước nhanh đến phòng khách, nhìn ra ngoài tiểu khu từ cửa sổ phòng khách, màn sương đen kịt đặc sệt sà thấp, tựa hồ chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tay đến màn sương.
Hắn mới quay lại liền thấy Tư Dư đang xoa xoa đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nghiêng người dựa vào thành giường hắt hơi, nói: "Dậy rồi à?"
"Ừm." Cố Tây Châu nghiêng đầu nhìn anh.
Tư Dư vén tóc xòa trước trán, hầu kết hơi di động, hỏi: "Có phát hiện gì sao?"
"Trong tiểu khu không có gì hết cả, tôi cứ tưởng chỉ cần mở cửa sổ ra thì sẽ có thể thấy chút gì đó, kết quả là chẳng có cái gì cả." Cố Tây Châu thờ ơ nói.
Tư Dư đi đến bên cạnh Cố Tây Châu, quan sát bên ngoài một chút, "Chúng ta chỉ cần tìm trong tiểu khu thôi, không cần nhìn bên ngoài, chỉ có một mảnh đen kịt, nhìn chỉ thêm áp lực khó chịu."
Nói rồi Tư Dư nhét tay vào túi quần.
Cố Tây Châu gật đầu, liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong, hắn đi ra khỏi phòng khách hai bước nhưng chỉ mở cửa ra chứ không đi ra ngoài, đôi mắt thâm trầm thoáng liếc qua hành lang tối đen như mực, đang chuẩn bị xoay người đóng cửa, hắn phát hiện ra có rất nhiều tấm card nhỏ trên sàn.
Chính là loại card in hình các cô gái xinh đẹp mặt bikini hay thấy trong các nhà nghỉ, tờ nào cũng có in thêm dòng số điện thoại 11 số trên đó.
Hắn nhớ rõ ràng ngày hôm qua không có mấy tấm card nhỏ đó trên hàng hành lang này.
Tư Dư rửa mặt xong đi ra thấy Cố Tây Châu đang cong lưng chúi người về phía trước nhặt thứ gì đó ở ngoài cửa, động tác cúi xuống vừa vặn làm áo bị vén lên, để lộ da thịt vùng eo hắn.
Nhờ được rèn luyện thường xuyên năm này qua năm khác, thân thể này ngay cả đường cơ khó luyện nhất cũng đều rõ mồn một, một đường tam giác ngược thu dần từ ngang rốn xuống phía dưới, Cố - hở mà không phát hiện – Tây Châu rũ mắt nhặt card vừa quay người lại liền đối diện với một đôi mắt muốn ăn thịt người.
Cố Tây Châu:??? Tôi đây cũng đâu có hôn anh nha!
Tư Dư hỏa khí bừng bừng nhìn thấy Cố Tây Châu lộ ra vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác bèn dời ánh mắt khỏi eo Cố Tây Châu, dừng ở trên tay hắn, dùng giọng nói trong sáng rõ ràng hỏi: "Em nhặt cái gì thé?"
Cố Tây Châu: "Cái này."
Cố Tây Châu giơ mấy tấm card trong tay lên, 'Cô đơn tịch mịch, ở nhà một mình quá nhàm chán, hãy gọi xxxxx', số điện thoại dùng mực đỏ in chi chít trên tấm card.
Tư Dư nhận lấy tấm card nhỏ trong tay Cố Tây Châu, nhìn thoáng qua, hạ giọng nói: "Cũng khá cô quạnh thật."
Nghe vậy, khóe miệng Cố Tây Châu trề ra, lườm anh một cái, cười cười nói: "Nếu vậy thì anh gọi điện thoại qua đó đi?"
"Hay đấy." Tư Dư trả lời.
Cố Tây Châu: "???"
Thấy Tư Dư móc di động ra, vẻ mặt Cố Tây Châu lúc này thật sự mông lung, cả người đều ngốc!
"Anh định gọi thật á?" Cố Tây Châu trợn trắng mắt, hắn vừa thốt lên thì thấy điện thoại để trong túi quần đột nhiên rung lên.
"Reng reng reng ——"
"Reng reng reng ——"
Cố Tây Châu: "......" Người này là ma quỷ sao?
Cố Tây Châu thầm mắng một câu: Má, cứ câu dẫn thế cẩn thận có ngày gãy chân!
"Nhanh lên, tiếp điện thoại nào." Tư Dư bình thản nói.
Cố Tây Châu thiếu chút nữa tức chết, móc di động ra ấn tắt, nói: "Cút đi, trong thế giới nhiệm vụ không thể tùy tiện dùng di động chính là anh nói cho tôi, mới đó mà anh đã quên rồi? Quấy rối cũng phải để ý thời điểm chứ, có được không hả?"
"Vậy thời điểm nào được phép quấy rối?" Tư Dư cười như không cười, lại hỏi thêm một câu, "Buổi tối, có thể chứ?"
Cố Tây Châu có chút không vui, "Không thể! Anh đừng có tưởng tôi đang nói đùa? Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh đấy!"
Tư Dư bật cười thành tiếng, lúc này mới nói, "Yên tâm, chỉ cần đừng gọi số điện thoại viết trên này thì sẽ không có việc gì."
Cố Tây Châu trừng anh một cái, "Anh cũng biết cơ đấy?"
Nói xong câu đó, Cố Tây Châu lười chờ Tư Dư giải thích, xoay người đi vào phòng bếp, không có NPC nấu cơm cho không có nghĩa là hắn sẽ bỏ bữa sáng, hắn đi vào phòng bếp chuẩn bị xem xem có gì ăn không.
Tư Dư thấy Cố Tây Châu không để ý tới mình, bất đắc dĩ rũ mắt, liếc nhìn tấm card màu vàng trong tay, bĩu môi ném nó lên bàn trà phòng khách.
Cố Tây Châu tùy tiện chiên hai quả trứng, hai người cứ như vậy ăn một bữa sáng chắp vá, buông bát đũa trong tay, Cố Tây Châu nói với Tư Dư: "Giờ chúng ta đi ra ngoài sao?"
"Ừm, đã qua một buổi tối rồi, có thể chắc chắn rằng thế giới này không có npc," Tư Dư nhàn nhạt nói, "Đợi tôi ăn xong, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."
"Được."
Ăn xong bữa sáng, hai người cầm chìa khóa đi ra cửa, hành lang nhỏ khá âm trầm, Tư Dư đưa một bàn tay đến trước mặt Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Làm cái gì?"
Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi sợ."
Cố Tây Châu đột nhiên chìm vào một cảm giác hoài nghi nhân sinh: Lẽ nào hôm đó say rượu xong, hắn hôn Tư Dư dùng hơi quá sức, hôn ra một Tư Dư đầu óc có vấn đề?
"Đi thôi." Tư Dư dắt tay Cố Tây Châu, kéo Cố Tây Châu đi xuống tầng dưới, hai người sóng vai xuống lầu.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm lấy nhau của bọn họ, ai mà không biết...... Còn tưởng hai người bọn họ tiến vào thế giới nhiệm vụ không phải bởi vì cái chết rơi xuống đầu, mà là để yêu đương.
Hai người xuống lầu xong, không phát sinh bất kì dị trạng gì, Cố Tây Châu theo Tư Dư đi từng bước đến tòa nhà đối diện, đi thẳng lên tầng 3, lúc này Tư Dư hơi ngừng lại một chút, kéo Cố Tây Châu đi đến trước cửa phòng 305, giơ tay gõ cửa phòng.
"Cốc cốc cốc."
"Cốc cốc cốc."
Đợi một hồi lâu, đột nhiên, Cố Tây Châu nghe thấy lạch cạch một tiếng, hắn theo bản năng siết chặt tay Tư Dư, nín thở nhìn cửa phòng mở ra, muốn biết rốt cuộc là người hay là "nó".
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở, nhưng không có ai.
Cố Tây Châu nhíu mày, thật ra phòng 305 này chính là một trong số 7 căn hộ sáng đèn mà đêm qua hắn nhìn thấy.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, trông thực bình thường, nhưng Cố Tây Châu không đi vào, căn phòng trong thế giới người tuyết trước đó suýt chút nữa tiễn hắn về với đất mẹ, không chắc căn phòng trước mặt này có thiết lập gì kì quái hay không.
"Không định đi vào sao?" Tư Dư nghiêng đầu ngó Cố Tây Châu, hỏi.
Cố Tây Châu đành phải thừa nhận, nói ra điều mình lo lắng: "Tôi sợ hai chúng ta đi vào xong cửa liền đóng lại."
Tư Dư nghĩ ngợi, nói, "Để tôi đi vào tìm chút manh mối, em giữ cửa, đừng để cho nó đóng."
"Ừm...... Chúng ta có thể thay phiên nhau." Cố Tây Châu thấp giọng nói.
Tư Dư bình tĩnh đáp: "Không cần, tôi đi vào là được."
Thấy Tư Dư đi vào, Cố Tây Châu đưa tay chặn cửa chính lại, đột nhiên có một lực khác tác động lên cửa, tựa như có một bàn tay vô hình đóng cửa lại.
Cố Tây Châu thầm mắng một câu đồ phá hoại, cũng may hai người bọn họ không cùng nhau đi vào!
May mà con quỷ kia sức lực không lớn, đối phương có ý đồ đóng cửa lại nhưng không được, ước chừng mười mấy giây sau, con quỷ liền từ bỏ.
Cố Tây Châu nhìn chung quanh căn phòng cùng với hai bên hành lang nhưng không phát hiện được gì, hắn vội vàng gọi tên Tư Dư.
Tư Dư từ trong phòng ngủ thò đầu ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có cái gì đó muốn đóng cửa." Cố Tây Châu trầm giọng nói, "Có điều sức lực của thứ kia không lớn lắm, tôi chống cửa thì nó cũng từ bỏ."
Tư Dư đi ra, lắc đầu nói với Cố Tây Châu: "Bên trong không có gì đáng nói, thôi thì chúng ta cứ lên lầu trước, đi đến hai nhà sáng đèn còn lại trong tòa này."
"Được." Đương nhiên Cố Tây Châu đồng ý, thật ra hắn không sợ đột nhiên có quỷ xồ ra, chỉ sợ thứ kia lợi dụng quy tắc, như vậy quả thực khó lòng phòng bị.
Phòng 510, Tư Dư cũng giống như trước đó, gõ cửa, lần này không có ' quỷ ' mở cửa.
Tư Dư thuần thục lấy một chiếc kẹp tóc trong túi quần ra, động tác như nước chảy mây trôi, cạch cạch hai cái, cửa chống trộm liền...... mở.
Cố Tây Châu thực sự có cảm giác thôi thúc muốn tóm Tư Dư đến trại tạm giam.
Không biết nếu như mấy cấp dưới đó của Tư Dư nhìn thấy đại boss của bọn họ cạy cửa chống trộm thuần thục thế này thì sẽ bày ra vẻ mặt nào nhỉ?
Cố Tây Châu tùy tiện suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, có điều rất nhanh đã kéo tất cả trở về, trong phòng 510, Tư Dư cũng chẳng phát hiện được manh mối hữu dụng nào, sau đó liền đi lên tầng cao nhất của tòa nhà này, đến phòng 713......
Xem hết một vòng tất cả 7 căn hộ sáng đèn đêm hôm qua, Cố Tây Châu nhướng mày, kết quả quan sát nửa ngày, bảy căn hộ thì gặp được sáu con quỷ, không phải muốn đóng cửa, thì là muốn chặn cửa.
Mỗi lần Tư Dư tiến vào xong, đều sẽ đột nhiên phóng ra, bắt lấy tay hắn chạy như điên.
Cố Tây Châu muốn tẩn quỷ, vấn đề là mấy con quỷ này đó đều là loại nhát gan, không lộ mặt, muốn tẩn chúng nó cũng không được!
Chạy ra khỏi căn phòng cuối cùng xong——
"Không có manh mối......" Cố Tây Châu có chút bực bội nói, "7 nhà sáng đèn đều xem qua cả rồi."
"Vẫn còn phòng mà chúng ta chưa xem." Tư Dư vậy mà một chút cũng không nóng nảy, anh chỉ chỉ tòa nhà Cố Tây Châu bọn họ ở, nói.
Cố Tây Châu nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà bọn họ ở, trầm giọng nói: "Muốn xem đèn ở tòa nhà này, buổi tối chúng ta nhất định phải xuống lầu mới có thể thấy được."
Tư Dư cười với Cố Tây Châu, nói: "Đi thôi, kỳ thật xem hay không xem đều không quan trọng."
Cố Tây Châu: "Hở? Sao lại không quan trọng?"
Tư Dư cười cười: "Đi về trước, tôi còn cần xác định lại một chút, đi thôi."
"Ồ." Cố Tây Châu gật đầu không hỏi nhiều, đi theo Tư Dư lên lầu.
Bọn họ ở tầng thứ 6 của tòa nhà này – phòng 611, Cố Tây Châu mới vừa đi đến hành lang tầng 6 đã không khỏi nhíu mày, lúc đi ra ngoài, hắn nhớ rõ bọn họ đóng cửa, nhưng hiện tại cửa chính nhà bọn họ đang mở toang hoác.
Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhau, Cố Tây Châu tiến lên một bước, trong phòng tung hê bung bét, giống như vừa bị cướp đến khoắng một vòng vậy.
Má nó, mấy con quỷ này chứ, thế mà dám lợi dụng lúc nhà không có người, lục tung nhà bọn họ lên!
"Rốt cuộc quỷ muốn tìm cái gì?" Cố Tây Châu nhíu mày, ngày hôm qua hắn và Tư Dư đã sớm lật muốn bay cái nhà lên giời, tỉ mỉ một tấc cũng không bỏ sót, nhưng mà căn hộ này không có một cái gì hết!
"Không biết, có điều tấm card nhỏ màu vàng chúng ta đặt trên bàn không còn nữa." Tư Dư buông tay, bất đắc dĩ chỉ vào bàn phòng khách, nói, "Có lẽ nó là một con quỷ cô đơn."
Cố Tây Châu khẽ nắm tay, đấm lên ngực Tư Dư, nói: "Anh còn có tâm tình nói giỡn."
"Rồi, là tôi lừa em," Tư Dư nắm lấy tay Cố Tây Châu, nhẹ giọng nói, "Kỳ thật vừa rồi chúng ta gặp đều không phải là quỷ."
Cố Tây Châu: "Hửm?"
Tư Dư điềm đạm nói: "Kỳ thật nãy giờ chúng ta gặp được đều là người, chạy đến nhà của chúng ta lục đồ hẳn là người chơi sống ở phòng 510 tòa số 2, đợi lát nữa bọn họ trở về cũng sẽ giống như chúng ta."
Cố Tây Châu: "Từ từ, sao tôi nghe cứ có chút đau não ấy."
Tư Dư ngẫm nghĩ, nói: "Nói đơn giản là người chơi trong thế giới nhiệm vụ này không thấy được lẫn nhau, chỉ có ở tiến vào căn hộ được chỉ định sẵn, thông qua tương tác với đồ đạc bên trong, tạo ra tiếng vang, mới biết được sự tồn tại của người khác.
"Nhưng bởi vì người chơi không nhìn thấy, không sờ thấy đối phương, cho nên cứ như vậy nghiễm nhiên hiểu lầm người khác ở trong phòng là quỷ, lầm tưởng thế giới này chỉ có mỗi bọn họ, không có các đội khác."
"Từ từ, hai chúng ta vẫn luôn ở bên nhau...... Sao anh biết được những chuyện này?" Cố Tây Châu chần chờ một chút, hỏi.
Tư Dư thấp giọng nói: "Thật ra tôi chỉ xem qua một chút phòng bếp của mỗi căn hộ."
Cố Tây Châu: "???"
Tư Dư: "Bọn họ giống chúng ta...... Ăn cơm không rửa bát."
Cố Tây Châu: "Vậy mà cũng được?"
Tư Dư chớp chớp mắt với hắn, nói: "Dù gì quỷ ' ăn cơm ' đâu có cần bát đâu."
Cố Tây Châu thật sự muốn nhìn xem đầu Tư Dư chứa cái gì, rốt cuộc đây là loại yêu quái gì nha! Chỉ xem bồn rửa bát với hai cái bát liền biết?!
Nói tới đây, Tư Dư đột nhiên trầm giọng nói: "Có điều hiện tại có một vấn đề nhỏ, người chơi ở phòng 510 tòa số 2 coi mấy tấm card nhỏ màu vàng như manh mối nhiệm vụ mà mang đi, hy vọng bọn họ không gọi điện."
Cố Tây Châu: "Anh cho rằng anh nói sang chuyện khác, tôi liền quên vừa rồi anh nắm tay tôi liều mạng chạy đến năm lần sao?"