Làm người lái thay?
Cố Tây Châu đọc tin nhắn Tư Dư gửi tới, hơi sửng sốt một chút, vội vàng trả lời: Không phải phiền thế đâu, tôi gọi bừa một ai đấy là được mà.
Tư Dư không để ý tới hắn, chỉ gửi lại hai chữ: Chờ tôi.
Trong quán bar ồn ào, Cố Tây Châu xoa xoa giữa ấn đường, nghiêng đầu nhìn về phía Mã Kỳ ngồi ở bên cạnh hắn, tiếng tăm của người đàn ông này có thể làm bọn buôn ma túy sợ mất mật, vậy mà giờ đây hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, cứ uống hết ly nọ đến ly kia, mượn rượu giải sầu.
Người phục vụ quầy bar thấy Mã Kỳ như vậy cũng không giấu được vẻ lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy đến với người đàn ông này, là chuyện gì mà có thể làm cho một người đàn ông trung niên với bóng lưng thẳng tắp trông còn có chút phong thái quân nhân này phải khóc thành như vậy.
Đôi mắt cương nghị sắc bén của Mã Kỳ giờ ngập tràn nước mắt, hầu kết khẽ động, cuối cùng lại không nói nên lời.
40 phút sau, Cố Tây Châu nghiêng đầu nhìn về phía Mã Kỳ đã đổ gục, nãy giờ Mã Kỳ liên tục uống rượu, cho nên say rất nhanh.
Cố Tây Châu lấy ly rượu Mã Kỳ nắm chặt trong tay ra, sau đó hắn nhấc ly rượu trong tay mình, mím chặt môi, động tác nhấc tay lộ ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ, cúi đầu hơi nhấp một ngụm rượu trong ly, lúc này hắn cũng đã có chút say.
Cố Tây Châu đưa tay nhẹ xoa giữa mày, xoay ghế 180 độ, cả người đối diện với sàn nhảy, dùng ánh mắt lười biếng đảo qua đám nam thanh nữ tú đang khiêu vũ ở trung tâm sàn nhảy.
Cố Tây Châu vốn lớn lên anh tuấn, đường nét sắc sảo, ánh mắt sắc bén, mái tóc đen ở nơi này lại hơi có chút chói mắt, hắn hơi rũ mắt, đáy mắt thâm sâu không thấy đáy, hấp dẫn tầm mắt không ít người.
"Anh ấy là của tôi nha, chị em đừng có tranh." Một cô gái xinh đẹp gợi cảm mặc áo hở lưng nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, lắc ly rượu trong tay, nói với mấy chị em bên cạnh.
"Nghiên tỷ, có người nhanh hơn chị một bước mất rồi."
Nghe bạn bè nói, cô gái được gọi là Nghiên tỷ vén tóc mai, chầm chậm dời tầm mắt đến đó liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm, phong cách hoàn toàn đối lập với cô đang tiến đến gần người đàn ông gợi cảm mà cô nói, cô hơi nhướng mày.
Bởi vì chung quanh quá mức ồn ào náo loạn, cô căn bản không nghe được tiếng nói chuyện phía bên kia.
Người đàn ông lắc đầu với cô gái đến gần mình, nói vài câu, cô gái xinh đẹp điềm đạm kia có vẻ rất thất vọng, lại nhìn người đàn ông một chút rồi mới rời đi.
"Xem ra, anh ấy vẫn là của tôi rồi." Dạ Nghiên cao hứng nói, nhưng mà cô mới vừa nói xong, đột nhiên phát hiện mục tiêu hôm nay của mình vẫy tay về phía cửa vào, hình như đang chào ai đó.
"Ôi má, đẹp trai quá đi!"
"Là bạn của anh vừa nãy tới đó!"
Dạ Nghiên nghe thấy bạn bè bên cạnh nói, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Tư Dư, người đàn ông này rất nguy hiểm! Đây là ấn tượng đầu tiên của cô, còn về diện mạo của người đàn ông này, không cần cô phải cảm thán gì nữa, bởi vì đám chị em đã xúm lại xì xầm bàn luận rồi.
"Ông giời của tôi ơi, thế này không phải là đẹp trai quá mức quy định rồi đi?"
Phải biết rằng sáu người các cô đều là phú nhị đại, diện mạo cũng coi như xinh đẹp, tiêu chuẩn về cái đẹp cũng cao hơn người thường nhiều, bởi vì tiêu chuẩn rất cao, cho nên muốn tìm được một người làm mình rung động đương nhiên rất khó, hôm nay cô cũng là vô tình nhìn thấy người đàn ông kia uống rượu để lộ vẻ lười biếng, lại có phần suy sụp mới cảm nhận được loại cảm giác động lòng kì diệu này.
Trong nháy mắt, tim đập thịch thịch thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô, chạy vào trong tay người đàn ông đó.
Trong khung cảnh ồn ào nơi quán bar, Tư Dư thấy Cố Tây Châu lười biếng vẫy tay với anh, đáy mắt ngậm cười, bước chân tức khắc nhanh hơn một chút.
Lúc này Cố Tây Châu đang ngồi trên ghế xoay, mà chiều cao của Tư Dư và Cố Tây Châu vốn không chênh lệch nhiều lắm, hiện tại so ra Cố Tây Châu cao hơn anh cả nửa người, tầm mắt anh đặt lên ly rượu bên cạnh, sau đó liếc qua Mã Kỳ đã gục, hơi rũ mắt nhìn Cố Tây Châu, "Còn muốn uống sao?"
Cố Tây Châu nhấc ly rượu trong tay lên, chỉ còn lại có một chút rượu, hắn trực tiếp uống một hơi cạn sạch, lúc hắn uống rượu, hầu kết chuyển động lên xuống, lộ ra vẻ gợi cảm dị thường, "Cạch" một tiếng, Cố Tây Châu đặt ly rượu trong tay lên quầy bar, ghé đến bên tai Tư Dư, thấp giọng nói: "Người lái thay, tới rồi đấy à."
Tư Dư nhìn vào mắt hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, đáy mắt ngậm cười, nói: "Ừm, người lái thay mà em gọi đã tới rồi đây, tôi đưa em về nhà."
"Được," Cố Tây Châu nhảy xuống khỏi ghế bar, vỗ tay chỉ vào Mã Kỳ bên cạnh, nói: "Trước tiên phải đưa anh ta về đã, tôi biết nhà anh ta ở nơi nào, chút nữa tôi chỉ đường cho anh."
"Được."
Tư Dư gật đầu đồng thời đưa tay vịn vào Cố Tây Châu, hai người một người một bên kẹp Mã Kỳ đi ra ngoài.
Dạ Nghiên thấy Cố Tây Châu sắp rời đi, đang định tiến lên lại vô tình chạm phải một ánh mắt lãnh đạm, chủ nhân đôi mắt dường như nhìn thấu ý định tiến tới của cô, ánh mắt đảo qua gương mặt cô như thể một lưỡi dao quét qua, mãi đến khi đối phương thu hồi tầm mắt, thứ áp lực vô hình này mới tiêu tan.
"Trời ơi, thật là, đẹp đến không khép được chân luôn ấy."
"Nghiên tỷ, sao vừa nãy chị không tiến đến nói chuyện với bọn họ đôi câu?"
"Đúng vậy, Nghiên tỷ, hai người vừa nãy không tồi chút nào đâu, kỳ thật người uống say kia cũng được đấy, chỉ là tuổi tác hơi lớn."
Dạ Nghiên lắc lắc đầu, không nói gì, cô chỉ cảm giác nếu mình thật sự đi đến gần, sẽ phát sinh chuyện chẳng vui vẻ gì.
Đi ra khỏi quán bar, Cố Tây Châu dang một tay đỡ lấy nửa người trái Mã Kỳ, cách một con ma men bất tĩnh nhân sự đối diện với Tư Dư, hỏi: "Xe anh đâu?"
"Em gặp người lái thay nào tự lái xe của mình đến đón rồi sao?" Tư Dư cười cười hỏi.
Cố Tây Châu: "Ừm...... Chưa."
Tìm được xe mình, Cố Tây Châu cùng Tư Dư đặt Mã Kỳ ở ghế sau, Cố Tây Châu đưa chìa khóa cho Tư Dư, sau đó mở cửa ghế phụ ngồi lên, rũ mắt quan sát Tư Dư mở cửa.
Tư Dư lên xe xong, nhíu mày, không quá quen thuộc xe Cố Tây Châu...
Cố Tây Châu dựa vào ghế phụ, đôi mắt khép hờ, liếc nhìn anh một cái, lơ đãng nói: "Không quen lái loại xe này à?"
Tư Dư trả lời nói: "Ừm, chưa lái lần nào."
Cố Tây Châu nhìn anh đầy hứng thú, trêu chọc: "Không phải anh cũng có một chiếc loại này đời mới nhất à?"
"Ừ," Tư Dư khởi động động cơ, vẻ mặt bình tĩnh giải thích, "Mua, không có nghĩa là tôi sẽ lái."
Cố Tây Châu lườm anh một cái, thật biết giả vờ, "Thôi đi, lúc tôi đi lấy xe, anh trai sửa xe đã nói cho tôi rồi, hôm xe tôi xảy ra chuyện, có người mua ngay một mẫu y hệt ở cửa hàng 4S."
Tư Dư không tiếp tục đề tài này của Cố Tây Châu, tầm mắt anh đặt lên con đường phía trước, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú quan sát xe cộ, Cố Tây Châu thấy anh không nói lời nào, cũng dựa vào ghế, đèn đóm ven đường vùn vụt lướt qua cạnh cửa sổ.
Ánh sáng và bóng tối đan xen với nhau, vương trên má Tư Dư, đổ bóng lên gương mặt anh, môi mỏng mím thành một đường thẳng, đôi bàn tay thon dài tuyệt mỹ, khớp xương thanh mảnh rõ ràng, góc nghiêng với những đường cong như được điêu khắc tỉ mỉ, cần cổ tinh xảo gợi cảm kéo dài đến xương quai xanh.
Đưa Mã Kỳ về nhà xong, Cố Tây Châu lúc này cũng đã ngấm men say, đấu óc hắn dần không còn thanh tỉnh, bỗng nhiên hắn phá vỡ sự trầm mặc, chuyện đầu tiên nhắc tới lại là: "Bạn đồng hành của Mã Kỳ chết rồi, anh nói xem ba người chúng ta ai sẽ chết trước?"
Tư Dư nghe thấy Cố Tây Châu nói, vừa lái xe vừa nghiêng đầu qua nhìn Cố Tây Châu, trầm mặc một lát, trả lời câu hỏi của hắn, "Sẽ không ai chết cả."
Cố Tây Châu cười nhẹ một tiếng, giống như đang trào phúng, hắn không lạc quan được, bản thân hắn chính là bug, ở thế giới người tuyết, suýt chút nữa hắn đã chết rồi, tuy rằng hôm nay Mã Kỳ mất kiểm soát là ngoài dự đoán, nhưng lời Mã Kỳ nói...... Cố Tây Châu cảm thấy rất có đạo lý.
Chết không đáng sợ, chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao, chẳng ai biết được.
Nhưng những người làm nhiệm vụ như bọn họ lại không như vậy, đồng hồ đếm ngược trong hư không lúc nào cũng nhắc nhở bọn họ tử vong sắp ập tới.
Cố Tây Châu xuất thần nhìn khung cảnh ven đường về đêm, ' hiện tại tử vong không phải kết thúc, cho nên không cần sợ hãi tử vong ' Cố Tây Châu nghĩ đến lời nữ quỷ nói, lẩm nhẩm: "Tử vong không phải là kết thúc...... Chẳng lẽ là bắt đầu?"
Cố Tây Châu không hiểu nổi, Tư Dư bên cạnh cũng không nối tiếp câu chuyện, anh chỉ an tĩnh lái xe, đem xe đến thẳng vị trí đỗ xe dưới chân tòa nhà nhà Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu mơ mơ hồ hồ day trán, đang định cởi đai an toàn để xuống xe, đột nhiên thấy một gương mặt anh tuấn tiến sát đến, cởi đai an toàn bên hông giúp hắn.
Hơi thở chỉ thuộc về người đàn ông này đột nhiên sát lại, bao phủ lấy hắn, chung quanh đều là hơi thở của người này, Cố Tây Châu đối diện với cặp mắt thâm thúy kia, trong đó chính là bóng hình mình.
Cố Tây Châu nhướn người về phía trước một chút, đôi môi mềm mại khẽ chạm bên miệng Tư Dư, lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, thấy vẻ mặt Tư Dư sững sờ, Cố Tây Châu cười cười với anh, "Anh muốn hôn tôi đúng không."
"Ừm." Tư Dư cũng không phủ nhận ý nghĩ của mình, anh vươn tay sờ sờ khóe miệng Cố Tây Châu, lại hôn lên.
Không giống như Cố Tây Châu hôn Tư Dư, nụ hôn của Tư Dư giống như bão táp xâm nhập, đồng thời càn quét, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn, có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập, cảm giác được hô hấp nóng rực, một nụ hôn làm người ta dần dần quên đi cả hô hấp.
Tiếng thở dốc dần dần tăng lên, hơi thở nóng rực phả vào bên tai.
Cố Tây Châu muốn thuận theo trái tim, làm chuyện càng thân mật hơn với người đàn ông này, đúng lúc đó tầm mắt hắn đảo qua tầng 7, thân thể cứng đờ.
Đêm đã khuya, ánh đèn duy nhất còn sáng trên tầng 7 như một bàn tay tát vào mặt hắn, một cái tát đem hắn đánh tỉnh.
Cố Tây Châu bắt lấy bàn tay Tư Dư duỗi đến bên hông hắn, cúi gằm, đè thấp giọng, nói: "Tôi mệt quá rồi, muốn về nhà ngủ."
Tư Dư nghe Cố Tây Châu nói, bàn tay đang đặt trên eo Cố Tây Châu dừng một chút, một lát sau mới chậm rãi buông tay, dựa đầu vào vai Cố Tây Châu, thấp giọng nói: "Được."
Lại đợi thêm một lát, Tư Dư đỡ Cố Tây Châu lên lầu, đưa Cố Tây Châu đến trên nhà, Cố Tây Châu lặng lẽ mở cửa, trong phòng đèn đều bật, Cố Tây Châu tiến vào xong, nói với Tư Dư ở phía sau: "Anh đi về trước đi, tôi một mình không sao đâu."
Tư Dư rũ mắt nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, hít sâu một hơi, đột nhiên tiến đến, bắt lấy tay Cố Tây Châu, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hạ giọng nói bên tai Cố Tây Châu: "Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."
"Ừm." Cố Tây Châu thấp giọng ừ một tiếng, đẩy Tư Dư ra, xoay người đi vào trong phòng lấy quần áo đi tắm rửa......
Ở trong phòng khách, Cố Chi Chi khoanh tay dựa vào tường cau mày, ánh mắt soi mói dừng trên người Tư Dư.
Lần trước cũng là người này đưa ma tu trở về, lòng hắn hơi trầm xuống.
Vấn đề trước đó Cố Tây Châu hỏi mình, hẳn là vì người đàn ông này nên mới hỏi đi.
Cố Chi Chi suy nghĩ, ánh mắt không kiêng nể gì dừng trên người Tư Dư, tùy ý đánh giá, đúng lúc này Tư Dư quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Cố Chi Chi rơi xuống đáy vực, trong đầu trống rỗng, đây là lần thứ hai hắn cảm giác đối phương thật sự có thể thấy hắn!
Trong lúc hắn đang kinh hồn bạt vía thì người đối mắt với hắn - Tư Dư – đột nhiên lại nhìn đi chỗ khác, thật giống như vừa rồi bọn họ đối mắt với nhau chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.
Tư Dư rời đi xong, Cố Chi Chi cau mày, một lần thì còn có thể là vô tình, nhưng hai lần thì sao? Mỗi lần đồng đội này của ma tu đến nhà, đều có thể nhìn thẳng vào mắt mình!
......
Hôm nay Cố Tây Châu tắm rửa kì cọ thật chậm, chờ hắn tắm rửa xong đi ra thì thấy Tư Dư đã rời đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới trở về phòng nằm xuống.
Đệch.
Cố Tây Châu ngã ra giường, nhịn không được khinh bỉ chính mình.
Mượn men say muốn "ngủ" Tư Dư, chủ động trêu ghẹo xong đến lúc chuẩn bị xách súng ra trận thì hắn thấy tầng 7 có ánh đèn, sau đó lại đùng đùng chấm dứt chuyện mà chính hắn khều ra, chọc xong không làm, cưỡng ép dập lửa......
Cố · tra nam · Tây Châu tê liệt ngã xuống giường, trong lòng yên lặng khinh bỉ chính mình, nhưng mà lúc ấy trong đầu hắn nghĩ đến Cố Chi Chi...... Nghĩ đến thân thể này là của Chi Chi, hắn tựa như bị giội một chậu nước lạnh, trong người không còn lửa, chỉ còn lại nước.
......
Ngày hôm sau, Cố Tây Châu mơ mơ màng màng mở mắt, ngủ một giấc đến hừng đông.
Cố Tây Châu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, lúc này mới đi ra phòng khách, ngồi trên sô pha nhướng mày nói: "Chi Chi, sáng nào cậu cũng xem tin tức hả?"
Cố Chi Chi: Không được à?
Cố Tây Châu lắc đầu nói: "Không phải là không được, chỉ là cảm thấy cậu cũng nhàm chán quá đi, giống như một ông lão về hưu vậy đó."
Cố Chi Chi:......
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, di động đặt trên bàn lóe sáng một chút, tên Tư Dư nhấp nháy trên màn hình.
Tư Dư: Tỉnh rượu ổn không?
Cố Tây Châu cầm lấy di động, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ bàn phím: Khá ổn.
Tư Dư: Lát nữa ăn cơm, em muốn ăn gì?
Cố Tây Châu nghe thấy cạch một tiếng, điều khiển TV đặt trên sofa rơi xuống đất, hắn nhìn điều khiển trên mặt đất, rất nhanh đã được quỷ nhặt lên, Cố Tây Châu do dự một chút, trả lời: Hay là hôm nay đừng đi ăn vội, tôi vẫn muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Lần này đợi hồi lâu, người ở phía bên kia chỉ trả lời một chữ ' được ', thấy Tư Dư không hỏi gì nhiều, Cố Tây Châu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhân tiện trong lòng càng thêm khinh bỉ chính mình.
Cuốn sổ lò xo trên bàn lại có thêm một dòng chữ: Người hôm qua đưa cậu về chính là Tư Dư hả, quan hệ giữa hai người tốt thật nhỉ.
Chi Chi viết.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm từng con chữ trong sổ, không thấy được vị trí của Cố Chi Chi, không thấy được biểu cảm của Cố Chi Chi, cũng không biết có phải Cố Chi Chi cũng đang khó chịu hay không khi phải nhìn hắn dùng thân thể của mình yêu đương với một người khác, hắn dằn lòng hỏi ngược lại: "Làm sao vậy?"
Cây bút ở bên cạnh động đậy: Tôi thấy anh ta hôn cậu ở dưới lầu.
Khóe miệng Cố Tây Châu giật giật, nói: "Hôn ở trong xe...... mà cậu cũng thấy được?"
Cố Chi Chi: Không phải dùng mắt, là cảm giác, tôi có thể cảm nhận được những người ở gần mình đang làm gì.
Cố Tây Châu: "Ồ......"
Một người một quỷ đột nhiên lâm vào không khí trầm lặng không một tiếng động, mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, lúc này Cố Tây Châu mới phá vỡ trầm mặc, nói với căn phòng trống rỗng một câu ' xin lỗi '.
Cố Chi Chi:......
Cố Chi Chi viết: Không sao.
Cố Tây Châu nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn chằm chằm di động của mình chốc lát, có điều cũng không tiếp tục trả lời tin nhắn của Tư Dư, cuộc nói chuyện của hai người dừng lại ở một chữ "Được".
Trời nóng đến phát cuồng, mặt trời trên cao chói lóa, cún con uể oải ỉu xìu ghé vào dưới bóng cây, thè cái lưỡi hồng hồng ra thở hổn hển, hết thảy mọi thứ xung quanh đều như sắp tan chảy đến nơi.
Thế nhưng nhiệt độ trong phòng hội nghị lại như thể âm mười mấy độ, làm những người tham gia cuộc họp trong đó không nhịn được mà rùng mình.
Chỉ cần đại boss đảo mắt liếc qua một cái là giống như đi dạo một vòng hầm băng, cả người lạnh buốt.
Úc Dương chống đỡ áp lực, báo cáo tình hình tiêu thụ trên thị trường thời gian gần đây, bắt gặp ảnh mắt đại boss nhìn mình như có như không, tức khắc nhịn không được nuốt nước miếng, cứ cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.
Hôm nay tâm tình đại boss không tốt, bọn họ đều có thể nhìn ra.
Tất cả mọi người đều sợ mình gây ra lỗi lầm gì đó làm cho đại boss không hài lòng, rõ ràng là tuổi tác của đại boss không chênh nhiều lắm so với con của họ, nhưng áp suất xung quanh người này lại làm cho tất cả mọi người không nói nên lời.
"Báo cáo của tôi đến đây là kết thúc." Úc Dương thở hắt ra, nỗ lực hồi tưởng xem ban nãy mình có mắc lỗi nào không, trong lòng âm thầm nói: Hẳn là không có nhỉ.
Đại boss âm trầm nhìn văn kiện trong tay, không nói một lời.
Úc Dương:...... Có phải tôi sắp tẻo rồi không?
Những người tham gia cuộc họp hôm nay đều âm thầm nhìn về phía đại boss, rồi lại len lén liếc nhìn nhau, tôi ngó anh, anh ngó tôi, áp lực vô hình thật sự làm cho bọn họ không thở nổi, đại boss như thế này là sao vậy?
Một cỗ hoả khí đè nặng trong lòng anh, khiến cho Tư Dư bực bội, còn có chút bất an.
Tầm mắt anh đặt lên chiếc điện thoại di động trên bàn.
Úc Dương cũng nhìn về phía di động, lau mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc là ai vậy! Không trả lời tin nhắn của đại boss, nhìn đại boss tức giận đến mức......
Đợi thật lâu sau, Tư Dư đặt báo cáo trong tay xuống, hơi cau mày, giọng nói lộ ra chút bực bội, nói: "Tan họp."
Cuối cùng cũng tan họp.
Mọi ngưởi run sợ trong lòng nhịn không được đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng bọn họ cũng bình an vượt qua một kiếp.
Vốn dĩ năm nay đại boss đã thanh tra xong tất cả các công ty con, cũng không biết thế nào lại đột nhiên nói muốn thanh tra một lần nữa, làm tất cả bọn họ đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ có sai sót gì......
"Tư tổng, cùng nhau ăn......" Giờ đã là giữa trưa, Úc Dương thấy tất cả mọi người đều đã rời đi, đành phải cắn răng lên tiếng, còn chưa nói hết đã bị ngắt lời.
"Không cần phải để ý tôi, tôi ngồi thêm một lát, các anh cứ đi với nhau đi." Tư Dư mệt mỏi xoa xoa giữa mày, lạnh nhạt nói.
"Vâng, thôi vậy......" Úc Dương nghe Tư Dư nói, cảm giác như được giải thoát.
Trong phòng họp trống rỗng chỉ còn lại một mình Tư Dư, anh cầm lấy di động xem thời gian.
Cái tên Cố Tây Châu này trả lời tin nhắn chậm không nói, lại còn đánh chết cũng không nhận điện thoại của anh!
Người đêm đó bị cưỡng ép dập lửa đang cháy đùng đùng là anh không giận, ngày hôm sau bị cho leo cây cũng không giận, kết quả tên ngỗ ngược này còn định không thèm để ý đến anh?
Anh vẫn luôn vô cùng kiềm chế, rõ ràng là Cố Tây Châu hôn anh trước, sao giờ lại cảm thấy không nên như vậy à, hối hận rồi?
Sao lại có người như thế này cơ chứ, mẹ nó!
Tư Dư không nhịn được, nói lời thô tục trong lòng, anh chưa từng gặp kẻ nào vô lý đến mức như Cố Tây Châu, thành công chọc người ta thân tâm bất ổn xong, xoay người lại là quên biến anh luôn!
Có việc thì tìm anh, không có việc gì thì quẳng anh một góc chơi chơi vậy thôi?
Không phải là loại này đấy chứ?
"Đm!" Tư Dư vứt bỏ tố chất, không kiềm chế được chửi nhỏ một tiếng, đồ đạc cũng không cầm, rời khỏi phòng họp đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Lá cây đung đưa trên cành, trên bề mặt lá toàn là bụi bặm, mặt đất sáng trưng, bóng người kề sát nhau, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu làm người ta không thở nổi.
Đi ngoài đường thôi mà Cố Tây Châu cảm thấy như có chút bỏng chân.
Mọi thứ xung quanh như sắp tan chảy cả, gió nóng phả vào người hắn, không mang đến chút mát mẻ nào, toàn là sóng nhiệt.
"Cố ca, Mã ca hỏi mấy đồng đội của anh ấy rồi, bọn họ tung xúc xắc đều giống em, từ 1 đến 6, số nào cũng có." Phương Chấp phẩy con muỗi vo ve trước mặt, nói với Cố Tây Châu bên cạnh đến lần thứ hai rồi mà vẫn không nhận được hồi đáp.
Phương Chấp giơ tay quơ quơ trước mặt Cố Tây Châu, hỏi: "Cố ca, anh nghe thấy em nói gì không?"
"Nghe thấy," Cố Tây Châu thẫn thờ nói, "Anh cũng không biết là chuyện gì, nhưng mà cứ cảm giác không đúng lắm, có điều chỉ cần con số không phải 1 là tốt rồi, cậu mua hai cái xúc xắc để trong nhà, lúc rảnh rỗi thì tung vài lần xem."
"A......" Phương Chấp gãi gãi đầu, "Vâng, vâng ạ."
Phương Chấp phát hiện tầm mắt Cố Tây Châu dừng lại ở trước cổng chính của cục cảnh sát, cậu nhìn theo tầm mắt Cố Tây Châu thì thấy một chiếc siêu xe có chút quen mắt đỗ ở đó, một người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, ngũ quan sắc nét, đôi mắt đen nhánh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, ngũ quan tuấn mỹ toát lên vẻ sắc lạnh lãnh đạm, anh đóng cửa xe thật mạnh, sải bước về phía bọn họ.
Phương Chấp ngẩn ra một chút, nhỏ giọng hô lên với Cố Tây Châu bên cạnh: "Cố ca, Tư ca tới."
Cố Tây Châu: "......" Hắn thấy được.
Phương Chấp vui sướng giơ tay nhỏ chào hỏi Tư Dư, "Tư ca!"
Tư Dư đi tới xong, gật đầu nhẹ giọng nói với Phương Chấp: "Tôi tìm Tây Châu có chút việc, Phương Chấp cậu về cục cảnh sát trước đi."
"Vâng!" Phương Chấp không chút suy nghĩ, một lời liền đáp ứng luôn, trên mặt cậu còn treo nụ cười xán lạn, "Cố ca, em về trước...... nha."
Thấy Cố Tây Châu trừng mắt lườm mình một cái, Phương Chấp mông lung, lúng túng, mình có làm cái gì đâu? Vậy mà Cố ca lại lườm mình.
Phương Chấp đáng thương bỗng cảm thấy có chút lo sợ bất an, đi một bước quay đầu hai lần nhìn Cố Tây Châu và Tư Dư.
Gương mặt giả ngu của Cố Tây Châu phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Tư Dư, anh nghiến răng nhả ra hai chữ: "Lại đây"
"À." Cố Tây Châu cũng không muốn giằng co chuyện trước đó với Tư Dư trong cái thời tiết như này, dù sao...... cũng là hắn không đúng, hắn không nên "động miệng" trước!
Thật là đau đầu.
Nếu có thể cho hắn đổi một thân thể khác, trả thân thể này lại cho Chi Chi, hắn cũng không đến mức phải né tránh Tư Dư mấy ngày nay, tự mình khó chịu không nói, còn cảm giác mình giống hệt một tên tra nam chết tiệt.
Đi theo Tư Dư đến chỗ góc tường râm mát, Cố Tây Châu chờ Tư Dư nói chuyện, có điều chờ được không phải là lời nói, ngược lại là một cái hôn.
Người này vậy mà lại ấn hắn lên tường mà hôn.
Môi mỏng dừng ở trên môi hắn, bị người này gắt gao ôm lấy, cảm giác được nụ hôn của đối phương tựa như muốn đem hắn vò nát, hơi thở nóng rực mơn trớn nơi cổ hắn, khẽ cắn ở trên môi.
Hắn đây là bị cưỡng hôn?
Cố Tây Châu lộ ra một tia mê mang, cuối cùng vẫn là không chống lại được dụ hoặc, dứt khoát hôn ngược lại.
Nhận được hồi đáp, nụ hôn lại càng sâu hơn, khoảng cách giữa hai người càng gần, thậm chí Cố Tây Châu còn có thể nghe thấy âm thanh trái tim Tư Dư thình thịch tăng tốc, từng nhịp, từng nhịp đánh vào lồng ngực, thật nặng, thật mạnh mẽ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tư Dư mới buông hắn ra, hai người đều thở hổn hển, con ngươi thâm trầm, đáy mắt ngậm cười, "Em cũng thích tôi, cho nên rốt cuộc tại vì sao em lại không để ý đến tôi?
Cố Tây Châu trợn trắng mắt, hừ nhẹ một tiếng nói: "Biến đi, ai thích anh chứ?"
"Em đó, bằng không sao em lại hôn lại tôi?" Tư Dư rũ mắt xem hắn nói tiếp thế nào, "Này có cái gì không thể thừa nhận? Em nhìn tôi này, liếc mắt một cái là biết ngay tôi thích em, hơn nữa còn là đặc biệt thích em."
......
Phương Chấp ôm cõi lòng oan ức rời đi, cứ cảm thấy sai sai, chưa kịp bước chân vào tòa văn phòng đã nghĩ lại, quay đầu trở về, sau đó bắt gặp một màn cả đời khó quên!
Cố ca bị Tư ca ấn ở góc tường hôn!
Từ từ, chung quanh không có ai chứ?
Phương Chấp theo bản năng nhìn ngó chung quanh, xác định không có đồng nghiệp nào khác, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt Cố Tây Châu, Phương Chấp giật mình dời tầm mắt đi giả bộ mình đang nhìn cái khác, sau đó quay đầu, không đưa Cố Tây Châu theo, một mình đi mất dạng.
Cố Tây Châu: "......" Tên nhóc Phương Chấp cũng không đáng tin cậy quá rồi.
"Anh đừng động chân động tay, bị người ta thấy bây giờ," Cố Tây Châu nhướng mày lườm Tư Dư, "Đây là cửa cục cảnh sát."
Tư Dư tách ra cho Cố Tây Châu đứng thẳng người, nói: "Hai ngày nữa, chính là thế giới tiếp theo của tôi, tôi ở nhà chờ em đến."
Nghe thấy ngữ khí chắc nịch của Tư Dư, nhìn dáng vẻ tự mình ấn định ấy, Cố Tây Châu nhịn không được trợn trắng mắt với chiếc siêu xe ngầu lòi đã rời đi, "Tự luyến! Chỉ tại anh trông đẹp trai thôi, dụ ông đây nhịn không nổi! Ai thèm thích anh chứ?"
Ờm, thì cũng chỉ thích thích tí thôi.
- ------------------
Vịt: Xin ý kiến của mọi người một chút ạ ~~~ Tình hình là hai anh rấc là hiểu rõ tình cảm của bản thân và đối phương rồi đấy ạ *vỗ tay*, sau này mà chính thức xác định mối quan hệ rồi thì tui có nên đổi thành "anh-em" không hay để "anh-tôi" "tôi-em" như này là được rùi? Bản thân tui ưng xưng hô "tôi-em" lắm lắm nhưng còn "anh-tôi" thì rất là đau đầu luôn ấy, cảm giác hơi xa lạ, với cả lão Cố cũng không xưng hô như thế với một mình Tư ca, nhưng mà nếu để là "anh-em" thì lại thấy cứ không hợp với hình tượng độc lập mạnh mẽ của Cố Tây Châu ấy. Cíu 🥲🥲🥲