Cố Tây Châu cau mày, nhìn Kiều Kiến đã tử vong, không thể hiểu nổi, loại cảm giác hãi hùng khiếp vía dâng lên trong lòng kia dần dần biến mất, chỉ là trùng hợp thôi, không liên quan đến hắn.
Tuy rằng vừa rồi trong đầu hắn quả thực nảy lên suy nghĩ giá như Kiều Kiến bị đóng đinh như vậy, nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ thôi, không hề động thủ.
"Em cũng thấy ạ." Chú ý tới biểu cảm âm trầm bất định trên mặt Cố Tây Châu, Lý Nhan tới cùng các đồng nghiệp của mình, giơ tay nói nhỏ, "Thật sự là tự phạm nhân không cẩn thận té ngã vào cái đinh mà chết, Cố đội anh đừng suy nghĩ lung tung! Chúng em đều là nhân viên công vụ, tuy rằng hắn đáng giận đến cực điểm, nhưng chúng em cũng sẽ không bỏ qua pháp luật đâu ạ!"
Hôm nay Hướng Nguyên đưa vợ đi khám thai định kì, không ở cục cảnh sát, cho nên pháp y tới cùng là Lý Nhan, Cố Tây Châu nhìn về phía tiểu đồ đệ của Hướng Nguyên, khẽ gật đầu, sắp xếp mọi người xử lý thi thể Kiều Kiến trước đã, sau đó liền vội vàng đưa Phương Chấp cùng mấy cậu cảnh sát trong đội chạy tới bệnh viện.
......
Một chiếc Land Rover đỗ lại ở vị trí để xe của bệnh viện số 3, cửa xe mở ra, bốn cô cậu thanh niên trẻ tuổi lục tục xuống xe, phi thẳng vào trong.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Vương Thư thấy hai mắt cha đẫm lệ nhìn mình, lúc nói chuyện giọng vẫn nghẹn ngào nức nở, cô duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bỗng nhiên già đi vài tuổi của cha, nhẹ giọng nói: "Ba, không phải là ba sai, đừng tự trách."
Vương Ngạo nghe thấy con gái nói những lời này, tức khắc nước mắt lại lăn dài, ông làm cảnh sát mấy chục năm nay, mỗi việc ông làm đều không làm chính lương tâm mình thất vọng, không chỉ ông, còn có rất nhiều đồng nghiệp khác, mội người bọn họ đều như vậy, bắt phạm nhân là trách nhiệm của bọn họ, nhưng Vương Ngạo chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày rơi vào sự trả thù khủng bố như vậy!
Thời còn trẻ, ông giống như Cố Tây Châu hiện tại vậy, ngày ngày chỉ nghĩ đến bắt phạm nhân, trả lại công bằng cho người đã chết, tất cả những người ông quen biết cũng đều như vậy, thậm chí có án tử đã qua mười mấy năm, bọn họ vẫn còn đang điều tra, chính là vì không để bất cứ người nào chết không minh bạch.
Mãi đến khi bác sĩ khẳng định với ông rằng Vương Thư không sao cả, ông vẫn cảm giác kinh hồn táng đảm* như cũ, loại cảm giác sợ hãi như vậy đã nhiều năm không có phạm nhân nào có thể làm ông có cảm giác này, nhưng lúc này đây ngay một khắc ông nghe cuộc điện thoại kia, ông thật sự cảm giác tựa như có một đôi tay vô hình siết lấy cổ ông, thiếu chút nữa liền lấy mạng ông!
*Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
Nhìn thấy cha mình rơi lệ, Vương Thư đưa tay lau nước mắt cho cha, "Ba, ba là cảnh sát, hồi con còn nhỏ thích nhất là khoe với người khác: 'Ba tớ là cảnh sát đấy.' Bây giờ vẫn giống như vậy.
"Là tâm lý hắn ta có vấn đề, không liên quan gì đến ba hết, tất cả những gì ba làm đều đúng với bổn phận của mình, con tin ba của con sẽ không chỉ vì chuyện như vậy mà hối hận đã bắt một tên cặn bã."
Nước mắt Vương Ngạo vẫn lã chã rơi, vợ Vương Ngạo là Khổng Nguyệt đi tới, bà cầm khăn giấy đến lau nước mắt cho Vương Ngạo, lần đầu tiên mà nhìn thấy chồng mình yếu đuối như vậy, dịu dàng tinh tế nói: "Con gái đã nói là không trách ông rồi, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn khóc như trẻ con ấy, đi ra ngoài với tôi đi, ông ở đây Tiểu Thư còn phải phí thời gian an ủi ông, mất thời gian nghỉ ngơi của con bé."
Khổng Nguyệt nắm tay Vương Ngạo, tựa như dắt một đứa con nít choai choai, hai vợ chồng tời khỏi phòng bệnh xong thì ngồi ở hàng ghế ngay ngoài cửa.
Đôi tay Khổng Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay phải vẫn còn run rẩy của Vương Ngạo, lúc ấy bà và con rể Hoắc Tranh gọi điện thoại, con gái mãi không nhấc máy, bà liền gọi điện cho chồng theo bản năng, thông báo cho chồng xong, tim bà như rơi xuống đất, nhưng bà trăm triệu lần không ngờ chỉ trong vòng chưa đầy 2h đồng hồ ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Đợi đến lúc bà nhận được điện thoại của chồng, chính là lúc Vương Ngạo nói cho bà con gái đã được cứu về, đưa đến bệnh viện rồi!
Tuy rằng bà cũng lo lắng cho con gái, nhưng lúc đó bà biết tin thì con gái đã bình an trở về, bà không phải trải qua cảm giác giày vò đến tận xương tủy như Vương Ngạo.
Chuyện này là do phạm nhân Vương Ngạo đã từng bắt giữ quay lại trả thù, bà hiểu rõ chồng mình, bà ôm lấy chồng, vỗ nhẹ lên lưng Vương Ngạo: "Rồi, rồi, lão Vương đừng sợ, con gái không sao rồi, con gái về rồi, ông làm tốt lắm."
"Huhuhu...... Tôi sợ...... Lúc ấy tôi thực sự rất sợ hãi...... Cũng may......" Vương Ngạo được Khổng Nguyệt ôm lấy, ông trở tay ôm lại Khổng Nguyệt, nức nở, thậm chí nói không rõ một câu.
Đám người Cố Tây Châu lên lầu, vừa lúc thấy một màn này, Cố Tây Châu ra dấu im lặng, nhìn về phía bóng dáng Vương Ngạo.
Khổng Nguyệt đương nhiên nhìn thấy Cố Tây Châu, bà khẽ gật đầu với Cố Tây Châu, an ủi lão Vương xong, thấy lão Vương đã bình tĩnh trở lại, cảm xúc đã tốt lên rất nhiều, lúc này Khổng Nguyệt mới nói với chồng mình: "Đồng nghiệp của ông tới rồi, ở sau lưng ông đấy."
Vương Ngạo đưa tay lau nước mắt trên mặt, hầu kết hơi chuyển động, đưa lưng về phía đám người Cố Tây Châu, không dám quay đầu lại, hỏi: "Mấy, mấy đứa nó đến đây lúc nào? Nghe thấy tôi khóc rồi sao?"
Khổng Nguyệt trầm mặc một chút, nói: "Ngay từ lúc ông bắt đầu ôm tôi gào khóc, họ đã tới rồi."
Vương Ngạo: "Sao bà không nói sớm!!!"
Khổng Nguyệt: "Ông mắng tôi?!"
Vương Ngạo: "Tôi không mà......"
Nói xong, Khổng Nguyệt vẫy tay với Cố Tây Châu, nói, "Tiểu Châu lại đây, vào xem Tiểu Thư với dì nào."
Khổng Nguyệt thân thiết níu lấy cánh tay Cố Tây Châu, hắn đành phải hơi gật đầu tỏ ý chào Vương Ngạo, sau đó liền đi theo Khổng Nguyệt vào phòng bệnh, Vương Thư đã bình tĩnh lại, nhìn thấy Cố Tây Châu xong đột nhiên hốc mắt liền đỏ.
Cố Tây Châu thấy cô khóc, tức khắc luống cuống tay chân, chồng Vương Thư – Hoắc Tranh – cùng với con trai vội vàng ôm cô.
"Tiểu Thư đừng khóc, không sao đâu." Hoắc Tranh nhẹ nhàng nói, chuyển tầm mắt, cảm kích nhìn Cố Tây Châu.
"Mẹ ơi mẹ đừng khóc, là Cố thúc thúc tới thôi!" Bé Hoắc mập nắm ngón tay Vương Thư lắc lắc, nói.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Vương Thư cũng nói chuyện được: "Cố Tây Châu, ông có nhớ trước kia tôi từng kể với ông, tôi đã từng mơ một giấc mơ?"
Thấy dáng vẻ Cố Tây Châu hơi mê mang, Vương Thư nói tiếp: "Hồi bọn mình học cấp 2 ấy, lúc ấy lớp trên có một chị gọi người đánh tôi, hôm đó ông đi cùng tôi về nhà, bọn mình bị mấy anh chị lớn chặn đường, bọn họ muốn đánh tôi, kết quả tôi chẳng làm sao, ông lại bị đánh một trận, ông bị đánh vỡ đầu, mấy anh chị kia thấy thế liền bỏ chạy, để lại tôi với ông, lúc ấy tôi sợ lắm, tôi thấy đầu ông chảy máu, tôi nghĩ rằng ông sẽ chết mất! Tôi thực sự rất sợ hãi.
"Sau đó đưa ông đến bệnh viện, xác định chỉ là vết thương ngoài da, ông sẽ không chết, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tôi rất sợ ông sẽ chết vì tôi.
"Kỳ thật hôm đó về nhà xong tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy có người đã cứu tôi với ông, ông không bị đánh, cũng không bị thương ở đầu."
Vương Thư hồi tưởng, nhưng Cố Tây Châu không hiểu vì sao Vương Thư đột nhiên muốn nhắc tới chuyện này, Cố Tây Châu lẳng lặng chờ Vương Thư nói tiếp.
"Hôm nay lúc ông xuất hiện, giống như một tia sáng vậy, xua tan hắc ám, trong giây phút hoảng hốt, tôi cảm giác như ông cùng với người trong giấc mơ của tôi nhập lại làm một," Vương Thư nhẹ giọng nói, "Cảm ơn ông......"
Hóa ra giữa hai người Cố Chi Chi và Vương Thư còn có giai thoại như vậy, thanh mai trúc mã hai người này tuy rằng không mảy may rung động, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm thanh mai trúc mã giữa hai bọn họ, không liên quan gì đến tình yêu.
Cố Tây Châu thở phào một hơi, thầm nghĩ: Cố Chi Chi ở nhà chắc sốt ruột vì chuyện của Vương Thư lắm nhỉ?
Đám người Cố Tây Châu hàn huyên với Vương Thư đôi câu xong, dặn dò Vương Thư nghỉ ngơi nhiều hơn, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh, Cố Tây Châu vừa đi ra liền thấy Vương Ngạo, hắn suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói chuyện Kiều Kiến tử vong cho Vương Ngạo biết.
"Cục trưởng Vương, còn có một việc cháu phải nói với chú," Vì chuyện cần nói là liên quan đến công vụ, cho nên Cố Tây Châu lúc nói chuyện với Vương Ngạo, xưng hô cũng thay đổi một chút, hắn trầm giọng nói, "Kiều Kiến đã chết rồi."
Vương Ngạo ngây người, hoài nghi nhìn Cố Tây Châu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Không phải mấy đứa nói là đã bắt sống Kiều Kiến rồi sao? Sao hắn ta lại chết được?"
Ông còn nhớ rõ rốt cuộc bọn họ làm thế nào mà tìm được Vương Thư, Cố Tây Châu về nhà xong thì lấy ra một tờ thông báo tìm người còn trống, điền nội dung xong, trực tiếp dán trên tường trước cửa nhà, vừa dán lên không bao lâu...... Đúng, không bao lâu sau điện thoại Cố Tây Châu đổ chuông, sau đó Cố Tây Châu liền nói cho ông Vương Thư đang ở nơi nào, đưa ông đi thẳng đến đó, ông cũng không biết vì sao...... Có thể là ôm tâm lý may mắn, ông cứ như vậy đi theo Cố Tây Châu đến nhà xưởng kia!
Bọn họ tới nhà xưởng xong, nghe thấy tiếng ghế dựa ngã lăn ra đất, ông liền thấy thằng nhóc Tây Châu mình tận mắt chứng kiến nó trưởng thành trực tiếp xông thẳng vào trong xưởng......
Cố Tây Châu cũng không biết Vương Ngạo suy nghĩ nhiều như vậy, hắn giải thích: "Kiều Kiến bị bắt thật, nhưng mà lúc đi đường, hắn té ngã một cái, vừa vặn ngã vào cái đinh trên thanh gỗ, đinh xuyên thẳng vào óc."
Vương Ngạo nghe vậy, nhìn về phía Cố Tây Châu, không nhịn được nuốt nước miếng, dường như đang phán đoán Cố Tây Châu nói thật hay giả.
Lúc này, một trong hai cậu cảnh sát áp giải Kiều Kiến thấy ánh mắt dò xét của Vương Ngạo, gấp giọng nói: "Vương cục, chúng cháu thật sự không làm chuyện gì phạm pháp, cháu với Tiểu Nguyên đè chặt hung thủ rồi, thật sự, lúc ấy chính là tự hắn té ngã chết! Hắn ta đáng chết thật, nhưng chúng cháu không bao giờ có chuyện hiểu rõ luật pháp mà lại phạm pháp! Xin ngài tin tưởng chúng cháu!"
Vương Ngạo nghe thấy lời này, chần chờ một chút, nói: "Là các cậu áp giải Kiều Kiến? Không phải Cố đội trưởng của các cậu?"
"Dạ? Không phải! Lúc ấy Cố đội với Tiểu Phương đi trước......"
Nghe cậu cảnh sát kia nói rõ tình huống lúc đó, Vương Ngạo thở ra một hơi thật dài, rõ ràng là trái tim đã về đúng chỗ, Vương Ngạo quay đầu nói với Cố Tây Châu: "Tây Châu cháu lại đây với ta một chút, ta có lời muốn hỏi cháu."
Cố Tây Châu khẽ gật đầu, đi theo Vương Ngạo đến góc bệnh viện.
Vương Ngạo vẫn không quá yên tâm, ông chần chờ một chút, hỏi: "Tây Châu, rốt cuộc chuyện Kiều Kiến có liên quan gì đến cháu hay không?"
Cố Tây Châu: "Chú cũng nghe thấy rồi mà, lúc hắn ta chết, cháu không hề chạm vào người hắn ta, không liên quan gì đến cháu."
Cố Tây Châu chỉ dám ý kiến trong lòng: Cháu cũng chỉ là nghĩ trong đầu một chút, chỉ nghĩ thôi thì không phạm pháp nha!
Vương Ngạo tự nhận là vẫn luôn hiểu Cố Tây Châu, tin tưởng cách làm người của Cố Tây Châu, sẽ không vì phẫn nộ làm ra chuyện đã biết luật mà còn phạm luật, lúc này ông mới gật đầu tỏ vẻ tin tưởng Cố Tây Châu, ông suy nghĩ, hỏi: "Tây Châu, rốt cuộc cháu dán tờ thông báo tìm người kia là chuyện như thế nào?"
Cố Tây Châu hít sâu một hơi, nói: "Vương thúc, có những chuyện không biết thì tốt hơn."
Vương Ngạo nhíu mày, nói: "Ta coi cháu như nửa con trai mình, ta không hy vọng cháu xảy ra chuyện, tờ thông báo tìm người kia, ta cứ cảm thấy rất tà......"
"Vương thúc, chú đừng lo." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Cháu tự mình có chừng mực."
Vương Ngạo có vẻ còn muốn nói cái gì, đúng lúc này Mã Kỳ - người tiếp nhận xử lý vụ việc bên cục cảnh sát – không biết chui từ góc nào ra, nói: "Cục trưởng Vương, cũng may không làm sao, Tiểu Cố cậu nhanh lên rồi còn về cục cảnh sát với tôi, viết báo cáo về vụ việc liên quan đến cái thi thể kia."
"Rõ!" Cố Tây Châu xoay người trốn chạy theo Mã Kỳ, hắn vừa chạy vừa nói: "Vương thúc, cháu đi trước, có việc gấp phải trở về!"
Vương Ngạo: "Cháu......"
......
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Cố Tây Châu được Mã Kỳ cứu đi, thở phào một hơi thật dài, Mã Kỳ nhìn bộ dáng hắn như sống sót sau tai nạn, lắc đầu: "Tôi biết ngay là có vấn đề mà, sau khi biết con gái cục trưởng bị bắt cóc, tôi liền ở lại cục cảnh sát tọa trấn, còn phải vò đầu bứt tai mãi, kết quả chưa đến nửa giờ cậu liền gọi điện thoại lại đây nói đã tìm được Vương Thư.
"Rốt cuộc cậu đã làm gì?"
Cố Tây Châu nghe thấy Mã Kỳ hỏi chuyện, dứt khoát hào phóng thừa nhận: "Chính là dùng đạo cụ dùng một lần —— thông báo tìm người."
Mã Kỳ ngẩn ra một chút, hắn biết là đạo cụ, nhưng mà nghe Cố Tây Châu nói là thông báo tìm người vẫn có chút há hốc mồm, "Cậu nhận được đạo cụ trong thế giới nhiệm vụ?"
Cố Tây Châu gật đầu, lại nói, hắn cảm giác thứ này còn rất quỷ dị, "Ở thế giới trước trước trước nữa nhận được phần thưởng qua màn, lúc ấy tôi cũng chỉ là do tình huống cấp bách, coi ngựa chết là ngựa sống mà cố gắng chạy chữa thôi, điều kiện của đạo cũ này chính là ' mỗi thế giới chỉ có thể dùng một tờ ', tôi nghĩ thế giới hiện thực cũng là thế giới, tôi lấy ra dùng, kết quả không ngờ tới ở thế giới hiện thực thứ đồ chơi này vẫn thật sự có thể sử dụng......
"Tôi vừa mới dán lên liền có một người đàn ông gọi điện cho tôi, nói có một người khả nghi ở nơi đó......
"...... Ở thế giới nhiệm vụ trước tôi có dùng một tờ rồi, khi đó chính là ' nó ' gọi cho tôi, nhưng là hôm nay người gọi cho tôi là một người đàn ông, cậu ta nói chuyện rất hoảng loạn...... Bình thường giống như một người bình thường."
Mã Kỳ nghe Cố Tây Châu miêu tả, ngẩn người, "Đù, thế giới nhiệm vụ này rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì, cậu đưa điện thoại cho tôi xem, tôi nhờ người tra một chút xem ai là người gọi đến."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, đưa điện thoại cho Mã Kỳ.
Cố Tây Châu rời đi xong liền vội vội vàng vàng lập tức về nhà, lúc này áp suất trong nhà trầm thấp cực độ, Cố Tây Châu vừa về tới, hắn liền thấy ghế dựa trong nhà đột nhiên bị quỷ làm xê dịch, một quyển vở bị nhét vào tay hắn, viết: Vương Thư thế nào rồi? Cô ấy và con trai cô ấy không có việc gì chứ?!
Chữ viết nguệch ngoạc, loạn đến mức nhìn không ra, Cố Tây Châu thầm nghĩ: Cố Chi Chi quả nhiên rất sốt ruột.
"Ổn rồi, yên tâm đi, hai mẹ con họ đều không sao, tôi vừa mới từ bệnh viện về......"
Cố Tây Châu không nói Kiều Kiến muốn dùng nước làm vỡ dạ dày Vương Thư, làm cô chết một cách đau đớn, trực tiếp nói hai người đều không sao, còn bảo đảm chờ Vương Thư khỏe hẳn, hắn sẽ mời Vương Thư bọn họ về nhà ăn cơm, cho Chi Chi gặp mặt.
Lúc này Cố Chi Chi mới tin tưởng Cố Tây Châu không lừa mình, thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, Kiều Kiến đã chết rồi." Cố Tây Châu nhàn nhạt nói.
Cố Chi Chi: Sao lại thế?
Cố Tây Châu: "Té ngã một cái, ngã chết tươi."
Cố Chi Chi:...... Báo ứng.
Cố Tây Châu: "Ừm."
Nhìn thấy chữ Cố Chi Chi viết, Cố Tây Châu không nói chuyện mình đang suy nghĩ trong đầu.
Một tuần sau.
Cố Tây Châu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ tan tầm, Cố Tây Châu vừa định đi thì thấy Mã Kỳ thần bí đi vào văn phòng hắn, nói: "Tôi tra được số điện thoại kia rồi."
Cố Tây Châu nhướng mày: "Tình hình ra sao?"
Mã Kỳ nói: "Kia là số điện thoại gọi từ một bốt điện thoại công cộng gần khu nhà xưởng, tôi nhờ người kiểm tra video giám sát một chút, người gọi điện là một người đàn ông, cuối cùng tôi tra được người này tên là Hồ Liên."
Cố Tây Châu: "Sau đó thì sao?"
Mã Kỳ nói: "Tôi đặc biệt đến tìm người này hỏi chuyện, anh ta lái xe đi ngang qua nơi đó, sau đó thấy xe Kiều Kiến, thấy đối phương tiến sâu vào trong khu xưởng liền cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh ta lái thêm một đoạn nữa, thấy có một thông báo trên điện thoại, nghĩ rồi tùy tiện gọi một cuộc điện thoại."
Cố Tây Châu: "Tùy tiện gọi?"
Mã Kỳ: "Đúng vậy, anh ta nói mình chỉ là tùy tiện gọi, tôi hỏi vì sao lại làm như vậy, anh ta nói anh ta cũng không biết, chỉ là cảm giác nhất định phải gọi."
Cố Tây Châu: "Anh có hỏi anh ta chuyện khác nữa không, có khi nào cũng là người tham gia nhiệm vụ?"
Mã Kỳ lắc đầu: "Tôi hỏi rồi, vẻ mặt anh ta mông lung lắm, còn đuổi tôi đi như đuổi bệnh nhân tâm thần...... Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm nay của tôi, hẳn là anh ta không gạt tôi."
Cố Tây Châu nhíu mày, chỉ là một đạo cụ thôi đã có thể có được lợi ích như vậy, thế giới nhiệm vụ này rốt cuộc là cái gì, hắn thật sự càng ngày càng tò mò.