"Vậy là chúng ta đã hoàn toàn có thể chứng thực giả thuyết ban nãy." Lý Yên trầm giọng, đang cân nhắc tiền căn hậu quả thì thấy cô gái xinh đẹp trước mặt lách người đi vào thang máy.
"Chúng ta về tìm mọi người đi, nói cho mọi người biết thông tin này."
"Được." Bước chân Lý Yên hơi do dự một chút, rồi gật đầu đáp ứng yêu cầu của Phục Dịch Nhiên, sở dĩ hắn định lên tầng 8 cũng là để tìm kiếm người phục vụ mà Cố Nhiễm bọn họ nhắc đến, tìm kiếm thông tin về phòng 8002, nếu như hiện tại đã có đáp án rồi, hắn cũng không muốn mạo hiểm thêm làm gì.
Lý Yên ấn số 3, một lát sau thang máy đi xuống dưới một tầng, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua mái tóc đen nhánh của người đang đứng nhẹ nhàng cắn môi bên cạnh – Phó Di Nhiên – bất kể là nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cứ luôn thấy đẹp đến động lòng.
Phục Dịch Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Lý Yên, hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, đột nhiên tỏ vẻ tò mò hỏi: "Lý ca, hôm qua em nghe các anh nói chuyện về đạo cụ, em không hiểu mấy cái đó lắm, anh có thể nhân lúc này giải thích kĩ cho em với được không?"
Lý Yên nghe vậy khẽ gật đầu, "Được chứ."
"Không phải thế giới nào cũng có đạo cụ, có thể nói là khá ít thế giới cho người chơi đạo cụ, một vài thế giới sẽ có NPC nói thẳng với em là trong thế giới này có đạo cụ, còn có NPC sẽ dùng đạo cụ để khen thưởng, có điều cũng có đạo cụ bị che giấu, dù sao cũng phải nói việc nhận được đạo cụ chủ yếu là ngẫu nhiên, tất cả đạo cụ đều có yếu tố thần quái nhất định.
"Có điều đạo cụ mà anh tận mắt nhìn thấy, giống của anh này, bao gồm cả cái anh đang cầm thì chỉ có hai cái.
"Một cái là chiếc điện thoại này của anh, còn một cái là rối gỗ thế mạng."
Phục Dịch Nhiên rũ mắt liếc nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngập nước tràn đầy ngạc nhiên, hỏi: "Đạo cụ trong tay anh, em còn có thể nghe hiểu tác dụng của nó, còn rối gỗ thế mạng có tác dụng gì chứ?"
Hắn trả lời câu hỏi của Phục Dịch Nhiên: "Ngay cái tên rối gỗ thế mạng cũng đã nói lên tác dụng của nó, nó có thể chết thay cho người tham gia nhiệm vụ một lần, nếu như dùng cách nói ở thế giới hiện thực thì chính là hồi sinh như trong trò chơi đó."
"À, như vậy sao...."
Nghe giọng Phục Dịch Nhiên có chút vô cảm, Lý Yên hơi kinh ngạc, phải biết là lúc ấy nghe đến rối gỗ thế mạng, hắn kích động đến suýt phát điên, không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong đội biết đến đạo cụ rối gỗ thế mạng này, ánh mắt ai mấy đều gần như điên cuồng!
Ở trong thế giới nhiệm vụ, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ cũng có khả năng đi đời, có thêm một lần bảo hiểm, chuyện này đủ làm cho cả đội đều phát cuồng.
Ở một nơi khác ------
"Không tìm thấy." Cố Tây Châu nhướng mày.
Tư Dư cũng hơi có chút bất đắc dĩ, nói: "Thôi, đi về trước đã, hỏi những người khác xem có tìm kiếm được gì không."
Cố Tây Châu lắc đầu, hắn cau mày lấy một tời giấy gấp tư trong túi quần ra, nói: "Dứt khoát dùng cái này luôn đi, tôi còn chưa được thử dùng đạo cụ lần nào."
"Thông báo tìm người?" Tư Dư hơi nhướng mày, thấp giọng nói: "Không cần phải vậy đâu, tôi cảm thấy thế giới nhiệm vụ lần này không khó đến vậy, cơ bản chỉ cần giám sát kĩ mục tiêu là hướng dẫn viên du lịch là được."
Cố Tây Châu cười một chút, nói: "Tôi cứ muốn thử xem."
"Ầy... Vậy tùy em." Tư Dư bất đắc dĩ cười cười, nói.
Tìm người phục vụ hỏi mượn một cây bút, Cố Tây Châu dựa vào thông tin trong trí nhớ: mã nhân viên trên ghim cài của đối phương, miêu tả dáng vẻ, xác định phạm vi cả trong và ngoài khách sạn, điền tất cả nội dung xong, trang giấy vẫn không xảy ra bất kì biến hóa nào.
"Hình như là chả có tác dụng gì?" Cố Tây Châu nhíu mày nói.
Tư Dư cười, nói với cô gái lễ tân: "Có băng keo trong suốt không?"
"Có," Cô gái lễ tên mỉm cười chuyên nghiệp, đưa cho Tư Dư đồ anh cần: "Gửi ngài."
Cố Tây Châu nhìn Tư Dư kì quái, "Để làm gì?"
"Dạy em cách dùng thông báo tìm người một cách chính xác." Gương mặt Tư Dư mang theo ý cười, lấy tờ thông báo tìm người trong tay Cố Tây Châu, dùng băng keo trong suốt dán lên một cây cột trong khách sạn, anh vừa dán tời thông báo tìm người lên thì....
Reng reng reng ------
Điện thoại ở quầy lên tân đột nhiên vang lên.
Cô gái lễ tân nhận điện thoại, nói với Cố Tây Châu, "Tiên sinh, là điện thoại của ngài ạ."
Cố Tây Châu: "Tôi?"
"Đúng vậy, điện thoại của ngài, mời ngài nghe điện."
Chẳng lẽ là mấy đồng đội kia?
Cố Tây Châu nhận điện thoại, còn chưa kịp hỏi gì liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói âm trầm già nua, " Hắn đã chết."
"Tút tút tút tút -----"
Đầu bên kia nói xong câu đó, nháy mắt liền ngắt máy, Cố Tây Châu cầm điện thoại phát ngốc.
Tư Dư nhàn nhạt nói: "Đầu bên kia điện thoại nói gì?"
Cố Tây Châu tường thuật: "Nó nói: Hắn đã chết."
Tư Dư: "Ồ."
Cố Tây Châu nhướng mày nhìn về phía tờ thông báo tìm người dán trên cây cột, có chút cạn lời, nói: "Cái thứ đồ chơi này vậy mà lại phải dán lên tường mới có thể phát huy tác dụng....Cũng quá là ngốc đi."
"Thông báo tìm người đương nhiên phải dán lên thì mới dùng được," Tư Dư thuận miệng nói, "Nếu người phục vụ kia đã chết rồi, chúng ta quay về luôn đi, cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi."
Nghe Tư Dư nói, Cố Tây Châu khẽ gật đầu, "Cũng đúng, đi thôi, nói cho bọn họ hắn chết rồi."
Hai người đều ở tầng 1, đi thang máy lên đến tầng 3 thì phát hiện tất cả đồng đội đều đã trở lại từ lâu, Phương Chấp nhìn thấy Cố Tây Châu và Tư Dư lập tức chào đón, nói: "Cố ca, chỉ còn chờ các anh thôi, đã xác định được chuyện gì xảy ra trong căn phòng kia rồi!"
"Chắc chắn?" Cố Tây Châu ngẩn người, hắn và Tư Dư liếc nhìn nhau, đều cảm thấy thập phần nghi hoặc, vừa rồi hắn mới sử dụng đạo cụ dùng một lần, chắc chắn 'NPC người phục vụ' đã tử vong.
"Đúng vậy, Tiểu Nhiên thực sự may mắn, chúng tôi không ai tìm được, nhưng cô ấy lại vô tình gặp, cũng đã hỏi sự cố phát sinh trong căn phòng đó rồi, trong đó có một ông lão bị đóng băng chết...."
Nghe mấy người mồm năm miệng mười kể lại chuyện đã từng xảy ra ở phòng 8002, ánh mắt Cố Tây Châu dừng lại trên người Phục Dịch Nhiên, chỉ thấy Phục Dịch Nhiên thản nhiên đối diện với hắn, còn nở một nụ cười e thẹn.
"Được, chúng ta đi ăn cơm trước đã, ăn cơm chiều xong rồi nói tiếp," Lý Yên tiếp tục nói, "Tối nay lại xem xem một có nhận được manh mối hữu dụng nào không, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, đã có hai đồng đội bỏ mạng rồi, hy vọng tối nay không xảy ra chuyện gì."
"Được!"
Mọi người nhốn nháo kéo nhau đến nhà ăn, Cố Tây Châu và Tư Dư đi ở phía sau, đương nhiên Phương Chấp cũng vì vậy mà thả chậm bước chân đi theo Cố Tây Châu.
"Rốt cuộc những gì hắn nói là thật hay giả?" Cố Tây Châu có chút lưỡng lự, vừa rồi hắn đã sử dụng một tờ thông báo tìm người, 'nó' đã gọi điện thoại đến xác minh với Cố Tây Châu là người phục vụ kia đã chết, tình huống mà Phục Dịch Nhiên kể lại kia là thật hay giả, đó là một câu hỏi cần phải suy xét.
Tư Dư hơi hạ giọng nói: "Theo như cảm giác của tôi, hẳn là hắn đang nói sự thật."
Cố Tây Châu nghe vậy, cau mày: "Nhưng mà vấn đề là làm sao hắn biết được?"
Tư Dư nhún vai, lắc đầu nói: "Chuyện này thì không rõ, phải hỏi hắn."
Phương Chấp hoang mang không hiểu chuyện gì, không biết Cố Tây Châu và Tư Dư đang nói cái gì.
........
Lúc ăn bữa tối ---------
"Từ giờ mọi người đều phải cẩn thận một chút, ít nhất phải hành động theo nhóm hai người, không được đánh lẻ, hôm qua Cố Nhiễm, Canh Giai Giai đều xảy ra chuyện lúc đang ở một mình," Lý Yên trầm giọng nói, "Đúng rồi.... Còn có một chuyện làm tôi tương đối để ý, hôm nay trước khi tôi gặp Tiểu Nhiên, vốn là muốn đi thang máy lên tầng 8, có điều hình như thang máy xảy ra chút vấn đề, không lên được tầng 8."
"Vấn đề gì?" Cố Tây Châu nhíu mày hỏi.
"Chính là không đi lên, bất kể tôi ấn tầng 8 thế nào thang máy cũng không đi lên, không biết có phải là nó hỏng rồi không," Lý Yên không biết nói gì, "Đợi lát ăn cơm xong, chúng ta lại đi xem xem, có điều khách sạn này có hai cái thang máy, kể cả hỏng mất một cái thì chúng ta vẫn dùng được cái còn lại."
Ăn cơm tối xong, mọi người cùng nhau đi vào thang máy, ấn tầng 8, thang máy đi lên.
"Đing------"
Đến tầng 7, thang máy đột nhiên dừng lại, không đi lên nữa, Lý Yên nhíu mày nói: "Kì quái, cái thang máy này cũng hỏng nốt rồi.... Chỉ tới tầng 7 thôi?"
"Lý ca, có phải anh nhớ nhầm thang máy không? Thật ra là cái này bị hỏng? Chúng ta sang bên kia đi, đi cái thang máy đối diện thử xem?" Đường Tiểu Thi nhẹ nhàng nói.
"Tôi chắc chắn cái thang máy đối diện kia mới hỏng." Lý Yên bĩu môi, dường như đang tìm kiếm sự đồng tình từ Phục Dịch Nhiên, nói, "Tiểu Nhiên, chúng ta đúng là gặp nhau ở tầng 4 nhỉ?"
Phục Dịch Nhiên gật đầu khẳng định, nói: "Đúng, em cũng nhớ rõ là tầng 4."
Mọi người đi qua hành lang, đổi một thang máy khác, Thẩm Ba ấn nút đi lên, thang máy đang dừng ở tầng 1 rất nhanh đã đi lên trên.
Lý Yên nhìn chằm chằm con số trên bảng led thang máy, sợ rằng mình nhầm, nhưng kì quái là thang máy vốn chỉ lên được đến tầng 4 lại lên được tầng 7.
Thẩm Ba cười, nói: "Lý Yên, có phải lúc đó anh nhớ nhầm không, anh xem, không phải thang máy đã lên được đến đây rồi sao?"
"Chuyện này...." Lý Yên lắc đầu, có chút kì quái nhìn thoáng qua thang máy, mọi người đi vào xong, Lý Yên ấn số 8.
Cửa thang máy đóng lại được 3s ------
"Đing-----"
Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra ở tầng 7.
Thẩm Ba làm lại hai lần nữa, mọi thứ vẫn lặp lại y như vậy.
"Mọi người xem, lúc ấy tôi cũng bị y hệt thế này, lúc tôi ở tầng 4 cũng gặp phải tình huống như này, thang máy tự nhiên bị hỏng, làm thế nào cũng không đi lên!" Lý Yên nói.
"Kì quái.... Sáng nay vẫn còn đi lên được mà?" Mọi người đều cảm thấy bối rối, vốn định cùng nhau đi lên tầng 8 xem xét tình hình, giờ bởi vì không lên được tầng 8, cuối cùng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, quay về phòng.
Đám người Cố Tây Châu bàn bạc với nhau phải chú ý tình hình xung quanh xong, vì hôm qua đột ngột xảy ra chuyện nên nói thế nào Thẩm Ba cũng không chịu ở phòng Lý Yên nữa, mà Lý Yên cũng không muốn ở một mình một phòng, vì vậy hai người dứt khoát dọn đến phòng Cố Tây Châu bọn họ ngồi.
Suốt cả một buổi tối, mọi người thử đi thử lại vô số lần, lần nào thang máy cũng chỉ lên được đến tầng 7 là dừng.
Lý Yên cúi đầu nhìn thời gian, lúc này đã quá 24h từ lúc nhận được cuộc gọi hôm qua, hắn lại có thể nhận được điện thoại từ chính mình ngày mai, nhưng mà mãi không có cuộc gọi đến nào, trong lòng không tự chủ dâng lên một loại cảm giác khủng hoảng.
Không nhận được cuộc gọi từ ngày mai, có nghĩa là có thể ngày mai hắn đã tử vong, hoặc là gặp phải chuyện đột xuất nào đó, làm hắn phải lùi lại thời gian gọi điện thoại! Nếu như không chết, bất kể thế nào hắn đều sẽ gọi cho mình một cuộc điện thoại, nhưng mà bây giờ đã là hơn 3h15p sáng rồi, đã vượt qua thời gian chính mình quy định 15p. Truyện hay? Tì𝓂 ngay trang chính -- TR 𝑈𝑀TR𝑈YỆ𝑵.𝙑𝑵 --
Lý Yên nằm trên sàn nhà suy nghĩ miên man, trằn trọc sợ hãi, rồi lại không dám đem lo lắng trong lòng nói ra, hắn tình nguyện ôm niềm tin rằng chờ một chút 'hắn' sẽ gọi điện thoại cho hắn, đúng vậy...cứ đợi thêm một chút, đợi một chút.....
Lý Yên không ngủ được, hắn dứt khoát ngồi dậy, trong lòng dày vò ngổn ngang, cuối cùng hắn đứng dậy lấy một điếu thuốc lá, mở cửa sổ ra, ngồi xổm trên sàn nhà hút thuốc.
.....
Cố Tây Châu và Tư Dư ngủ trên giường, cả đêm chạy đi chạy lại quả thật cũng có chút mệt mỏi, có điều tạm thời hắn vẫn chưa thể ngủ, đối với tin tình báo mà Phục Dịch Nhiên nói, hắn vẫn luôn có chút hoài nghi, cần phải tìm một con quỷ xác minh một chút.
Cố Tây Châu nằm một lát, nghe thấy tiếng Tư Dư hít thở đều đặn xong thì nhìn Lý Yên đang ngồi ở cửa chờ điện thoại của chính mình, cùng với Thẩm Ba nằm trằn trọc trên sàn nhà, lắc đầu nhè nhẹ.
Đi vào nhà vệ sinh, Cố Tây Châu tắt đèn đứng ngây như phỗng một lát rồi bỗng nhiên yên lặng phanh vạt áo của chính mình ra, để lộ xương quai xanh cùng với cơ ngực rắn chắc, còn có cả cơ bụng như ẩn như hiện.
Đây đã là giới hạn của hắn rồi đó....chỉ cần một lát thôi.
Vậy mà hơn nửa ngày cũng không thấy nữ quỷ kia xuất hiện.
Đã nói là sắc quỷ cơ mà? Sắc tâm đâu? Gan chiếm lấy mỹ sắc đâu?
Hắn đã để lộ nhiều thế rồi! Chẳng lẽ nhất thiết phải cởi quần hắn nữa?
Cố Tây Châu bất đắc dĩ, đang định từ bỏ rời đi thì đột nhiên thấy một bàn tay sơn móng tay đỏ nắm vạt áo hắn, nhẹ nhàng kéo hắn về phía sau một chút, Cố Tây Châu trở tay bắt lấy cổ tay của thứ kia, vừa quay đầu lại liền thấy vẻ mặt nữ sắc quỷ kinh ngạc.
"Chào ngươi nhé!" Cố Tây Châu mỉm cười.
Nữ sắc quỷ: "Chào, chào anh."
Cố Tây Châu: "Lần trước ngươi sờ ta, sờ thích lắm nhỉ?"
Nữ sắc quỷ nghiêm trang đáp lời: "Cảm giác tuyệt vời."
Cố Tây Châu: "....."
Khoảng chừng 10 phút sau, nữ quỷ bị bóp cổ đến lè lưỡi, mặt mũi bầm dập, gương mặt vốn xinh đẹp kiều mị đều biến dạng cả.
Nó nhỏ giọng nức nở, đưa tay lau máu chảy ra từ mắt, "Huhuhu, đại khái thì anh nói đúng, người chết trong phòng 8002 chính là ông nội em, ông đang sống sờ sờ thì bị đóng băng chết, có điều đấy là do tên khốn nạn kia nói với bên ngoài như vậy, trên thực tế các anh hẳn cũng đoán ra được, là tên khốn nạn kia hại chết ông nội em."
Hóa ra là trước kia tên hướng dẫn viên du lịch và nữ sắc quỷ từng yêu nhau, sau đó hai người nhanh chóng yêu đương cuồng nhiệt, tên hướng dẫn viên du lịch đã có gia đình, sau khi hẹn hò cũng với nữ sắc quỷ xong, hắn bỏ vợ bỏ con, cầu hôn nữ sắc quỷ, nhưng mà ông nội nữ sắc quỷ lấy lý do người này nhân phẩm tồi tệ nên phản đối..... Một ngày nọ, ông lão bắt gặp nữ sắc quỷ và hướng dẫn viên du lịch lén lút hẹn hò, tức giận quá độ mà trúng gió.
Lần này, giữa hai người là ông nội và hướng dẫn viên du lịch, nữ sắc quỷ lựa chọn ông nội mình, đồng nghĩa với việc từ bỏ đoạn tình cảm với hướng dẫn viên du lịch. Có điều không bao lâu sau ông nội nữ sắc quỷ bị đóng băng chết, hướng dẫn viên du lịch lại một lần nữa đề nghị hẹn hò với cô, nữ sắc quỷ nghĩ ông nội cũng đã chết rồi, cô liền lựa chọn tình yêu đích thực của đời mình....
Nhưng càng về sau cô càng cảm thấy cái chết của ông nội rất kỳ quái, ngày ngày suy nọ nghĩ kia, cuối cùng dứt khoát hoài nghi hướng dẫn viên du lịch. Trong một lần cãi vã, hướng dẫn viên du lịch thừa nhận đã giết chết ông nội cô, ngay sau đó hắn vươn tay bóp chết cô.
Mà một màn này bị đoàn khách du lịch vô tình dùng camera ghi lại.
Cố Tây Châu nghe xong câu chuyện nữ sắc quỷ kể, cảm giác người này thật là một kẻ đần độn.... Tự mình vội vàng chịu chết thì thôi lại còn đưa cả đầu ông nội cho người ta chặt, đưa đầu ông mình thì thôi đi lại còn làm cho mấy người vô tình lên núi nhìn thấy hình ảnh đó cũng bị cho đi đời luôn.
Nghĩ kĩ mà xem, thể loại đàn ông có thể bỏ vợ con đi theo niềm vui mới chẳng lẽ sẽ không vì người khác mà vứt bỏ ngươi sao?
Yêu đương mù quáng, hết cứu!
Theo như những gì nữ sắc quỷ này kể có thể nói trên bề mặt thì những gì Phục Dịch Nhiên nói đều là sự thật.
Kỳ quái, vậy mà Phục Dịch Nhiên lại không hề nói dối, nhưng mà làm sao hắn có thể biết được, NPC người phục vụ rõ ràng đã chết rồi cơ mà.
Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, dường như nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Chiếc ghế dựa kia là hôm qua cô chặn ở đó à?"
Nữ sắc quỷ nghe vậy nói: "Không phải tôi!"
Thấy Cố Tây Châu mở miệng muốn hỏi thêm gì đó, nữ sắc quỷ lập tức nói tiếp luôn: "Cửa cũng không phải là tôi đóng! Tôi không làm gì cả!"
"Không phải là cô vậy thì là ai?" Cố Tây Châu nhướng mày.
Nữ quỷ lắc đầu: "Tôi dọa cô gái kia chạy đến tầng 8 xong liền....Ừm...."
"Cô làm sao?"
Nữ quỷ có chút ngượng ngùng nghịch nghịch hai ngón tay, nói: "Tôi vẫn luôn đi theo phía sau anh, đi cùng anh vào phòng, tôi thấy anh rất lạnh, tôi còn rất cố gắng ôm anh, sưởi ấm cho anh. Nhưng mà thân thể anh ngày càng lạnh, sau đó còn lạnh hơn cả tôi."
Cố Tây Châu cạn lời, nhìn không ra nữ quỷ này thật sự cũng rất yêu thương hắn ha...
Não tàn yêu đương mù quáng...... Đến chết vẫn là não tàn yêu đương mù quáng, chịu chịu, không cứu nổi.
Với cái chỉ số thông minh này, không giết nổi người đâu nhỉ?
Cố Tây Châu có chút cạn lời, vậy mà nữ quỷ này ngày hôm qua còn ôm hắn nằm trên một chiếc giường, sắc tâm đúng là đánh chết cũng không chừa!
Thấy hai mắt nó chảy máu tươi mà vẫn còn lúng liếng đánh mắt với hắn, Cố Tây Châu hơi có chút đau trứng, nữ quỷ này đã chết rồi còn muốn câu hắn, thật là đầu óc không thanh tỉnh, thiếu đòn đúng không!
Cố Tây Châu hỏi: "Ngươi có biết mắt ngươi vừa nháy vừa chảy máu rất ghê người không?!"
Nữ quỷ ngây ra một chút, đưa tay lau sạch máu trên mặt, đôi tay đỡ lấy khuôn mặt, trừng to mắt, dẩu cái miệng nhỏ, tủi thân nói: "Máu trên mặt em đều lau sạch hết rồi này!"
Cố Tây Châu: "Chậc...... Ừ, lau."
Nữ quỷ nghe vậy, mỉm cười chớp chớp mắt với Cố Tây Châu, sau đó lại tiếp tục nháy mắt với hắn.
Cố Tây Châu yên lặng che hai mắt mình lại, cay mắt!
"Rồi rồi, đừng nháy mắt nữa, hiện tại bọn ta không lên được tầng 8, ngươi biết nguyên nhân là gì không?"
Nữ quỷ nghiêng nghiêng đầu, nói với Cố Tây Châu: "Ý? Anh không biết sao? Cô gái xinh đẹp nhất trong đội các anh lấy biển tầng 8 đi mất rồi."
Cố Tây Châu hơi nhướng mày, hỏi: "Biển tầng?"
Nữ quỷ gật đầu trả lời: "Lúc em đi theo anh, thấy trong tay cô ấy cầm biển tầng 8."
"Từ từ, ngươi đi theo ta, vì sao lại thấy trong tay Phục Dịch Nhiên cầm biển tầng 8?"
Nữ quỷ nhìn về phía Cố Tây Châu, nhỏ giọng nói: "Lúc em đi theo anh thì thấy cổ lén lút đi theo sau các anh, lúc ấy anh ở tầng 4, cổ còn đem biển tầng 4 đổi thành tầng 8."
"Biển tầng 4 đổi thành tầng 8 xong, tầng 4 sẽ biến thành tầng 8, vậy nên Lý Yên mới nói hắn muốn lên tầng 8 nhưng thang máy cứ ngừng ở tầng 4 không lên được nữa?" Cố Tây Châu nhíu mày, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nữ quỷ gật đầu như gà con mổ thóc, vẻ mặt ngây thơ, nói: "Đúng vậy, em còn tưởng rằng cổ đã biết làm thế nào để giết chết tên khốn nạn kia! Em còn khó chịu mất một lúc đấy!"
Cố Tây Châu: "???" Ngươi khó chịu cái gì?
Nữ quỷ thấy biểu cảm trên mặt Cố Tây Châu, vội vàng xua tay nói: Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn, em chỉ là khó chịu vì về sau không được nhìn thấy anh nữa!"
Cảm ơn, không cần ngươi yêu ta, Cố Tây Châu quả thực không biết nói gì với nữ quỷ não tàn ngốc nghếch, yêu đương mù quáng này mới tốt,
Thế giới này quỷ quái thật đúng là có cá tính, một sắc quỷ ngốc nghếch, một người tuyết đần đần đáng yêu, thế giới nhiệm vụ của Phương Chấp thật là thú vị.
Cố Tây Châu trầm tư một chút, Phục Dịch Nhiên đi theo hắn khẳng định không phải là ngẫu nhiên, mà là cố ý, lúc ấy hắn ở tầng 4...... Nếu nhỡ trong lúc tìm tòi hắn vô ý đi vào căn phòng kia, Phục Dịch Nhiên theo đuôi hắn có khi nào sẽ đóng cửa lại, khóa hắn ở bên trong?
Cố Tây Châu nhất thời suy nghĩ bao nhiêu thứ, hẳn là hắn và Phục Dịch Nhiên không có mối thù nào lớn như vậy chứ?
Đến mức này sao?
Hắn cũng chính là người chọc thủng vỏ bọc giả gái của Phục Dịch Nhiên, không, chuẩn xác mà nói tuy rằng hắn nói đối phương là tên giả gái, nhưng mà trong đội trừ Tư Dư, Phương Chấp ra, những người khác đều không tin hắn, nói hắn chọc thủng cũng không phải!
Hơn nữa, trong thế giới nhiệm vụ lần trước, tên này trông vẫn bình thường mà, bị Tư Dư vạch trần xong Phục Dịch Nhiên cũng hào phóng thừa nhận chính mình là đàn ông luôn.
Nữ quỷ len lén nhìn chằm chằm Cố Tây Châu trong chốc lát, nắm lấy tay Cố Tây Châu, thâm tình nói: "Tử vong không phải điểm kết thúc, cho nên tôi ở......"
Nữ quỷ nói còn chưa nói xong, đột nhiên cửa bị người đẩy ra, Cố Tây Châu lập tức quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen nhánh, Tư Dư nheo nheo mắt nhìn về phía hắn, sau đó dời tầm mắt về phía sau, anh hơi cau mày.
Cố Tây Châu có chút co quắp, từ từ...... Bây giờ hắn nên giải thích tình huống này như thế nào?! Hắn cùng nữ quỷ ở chung một phòng!
Hắn có nên lập tức túm lấy tay Tư Dư, trốn sau lưng anh, làm bộ chính mình cực kì sợ hãi, cực kì bất lực?
"Em ngây ngốc một mình trong nhà vệ sinh lâu như vậy, tôi còn tưởng em xảy ra chuyện gì......" Giọng Tư Dư lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, hết cách với Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nghe vậy quay đầu lại lần nữa, hắn phát hiện kia nữ quỷ kia đã sớm biến mất!
"Anh...... Anh không nhìn thấy thứ gì kỳ quái sao?" Cố Tây Châu hỏi dò.
Tư Dư nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn: "Thứ kỳ quái gì?"
Cố Tây Châu thấy vẻ mặt anh mờ mịt, vội vàng lắc đầu, "Không có gì......"
"Đúng rồi, tôi biết vì sao thang máy cứ dừng mãi ở tầng 7 rồi," Tư Dư nhàn nhạt nói, "Bởi vì hiện tại tầng 7 chính là tầng 8."
Cố Tây Châu: "......" Tư tổng, anh không thể nghĩ ra sớm một chút sao? Tôi vừa mới đánh quỷ! Vừa mới hỏi nó! Thời gian khen thưởng của anh đã bị tôi đánh tụt rồi!
Lúc này, trên thảm tuyết ngoài khách sạn, nữ quỷ bị đánh ngắt lời đúng câu cuối cùng đang ngồi xổm vẽ xoắn ốc trên mặt đất.
Lách tách.
Lách tách.
Máu đỏ rơi xuống nền tuyết trắng.
Huhuhu...... Tức quá đi, vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi!
Trong lúc nữ quỷ đang tủi thân vẽ vòng, không biết từ khi nào bên người nó nhiều thêm một người tuyết, người tuyết gian nan gỡ khăn quàng cổ của mình xuống đưa cho nữ quỷ lau máu chảy ra từ trong hốc mắt.
Trong phòng ——
"Reng reng reng ——"
"Reng reng reng ——"
Chiếc điện thoại trong túi Lý Yên cuối cùng cũng rung lên, hắn thở phào một hơi thật dài, theo thói quen tiếp điện thoại, nghe thấy chính mình ngày mai nghiêm túc nói: "Cậu nói với Cố Nhiễm, biển tầng giờ đang ở tầng 7, bảo anh ta trực tiếp dùng bạo lực đem hướng dẫn du lịch ném vào 8002 liền có thể tìm được cửa, rời khỏi thế giới nhiệm vụ!"
"Dùng bạo lực ném NPC vào? Như vậy sẽ không ra vấn đề chứ" Lý Yên nghi hoặc hỏi.
"Không sao, dù sao tôi cũng rời đi như vậy mà, cậu mau rời khỏi thế giới nhiệm vụ, lúc ấy tuy rằng không xảy ra vấn đề gì, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có chút bất an."