Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói, nhìn theo hướng tay anh chỉ, quả nhiên trên thảm tuyết bên ngoài có một luồng ánh sáng kì lạ, luồng ánh sáng này thực ra cũng không xa lạ với hắn lắm, nếu hắn đoán không lầm thì có một chiếc đèn pin bị đánh rơi ở đó.
"Hẳn là một chiếc đèn pin, đêm qua lúc mơ mơ màng màng tôi cũng cảm giác trên cửa sổ có ánh sáng, chắc là ánh sáng từ cái đèn pin đó." Cố Tây Châu nhướng mày, nói với Tư Dư.
"Bụp! Bụp! Bụp"
Người tuyết liên tục nặn bóng tuyết, không ngừng ném vào cửa sổ.
Tư Dư chỉ vào người tuyết hành động vụng về, nói: "Chúng ta còn chưa ra thì nó vẫn còn ném nữa, hình như nó muốn gọi chúng ta ra ngoài."
"Rốt cuộc thứ này muốn làm gì?" Cố Tây Châu nhướng mày, liếc nhìn người tuyết, hắn đẩy cửa sổ, đối diện với nó.
"Bụp!"
Lại một quả bóng tuyết nữa lao thẳng vào mặt Cố Tây Châu, hắn theo bản năng đưa tay ra đỡ, sau đó dứt khoát nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thấy Cố Tây Châu trực tiếp lao ra, Tư Dư bất đắc dĩ nhảy ra theo hắn, đáp xuống nền tuyết mềm như bông, Cố Tây Châu không mặc áo khoác, lúc này gặp gió mới thấy lạnh. Sau khi hắn phi xuống, người tuyết nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, sau đó yên lặng quay đầu đi về phía trước hai bước, quay lưng về phía Cố Tây Châu...làm bộ là một người tuyết bất động bình thường như bao người tuyết khác.
Thời tiết lạnh cóng làm hơi thở của Cố Tây Châu biến thành luồng khói trắng.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, nhưng mảnh tuyết trắng này ngoại trừ trắng ra thì chẳng còn sắc màu nào khác, không có tiếng côn trùng, cũng chẳng có tiếng động vật kêu.
Hắn nhặt chiếc đèn pin màu đen lên, cái đèn pin này rất bình thường, bên ngoài là vỏ kim loại, là trang bị thường dùng khi lên núi, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Cố Tây Châu nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang vọng mới nhận thấy hóa ra trên đèn pin còn treo thêm một thứ, là một cái bút ghi âm màu đen, hắn cầm bút ghi âm màu đen lên nhìn, Tư Dư cũng vừa đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Phát hiện gì rồi?"
Cố Tây Châu đưa bút ghi âm cho anh, "Một cái bút ghi âm."
Tư Dư nhận lấy, tinh tế đánh giá cây bút ghi âm nhặt được trên nền tuyết, còn chưa kịp bật lên thì ----
"Ai? Ai ở đó?" Cố Tây Châu thấy hình như sau chiếc xe có một bóng đen, hắn quay đầu lại mới phát hiện người tuyết đã di chuyển đến chỗ cách hắn hơn 10m.
Cố Tây Châu nhíu mày nói với Tư Dư, "Vừa nãy rõ ràng nó ở ngay bên cạnh tôi."
Tư Dư gật đầu, anh cũng thấy, hai người đi về phía người tuyết, đi vòng từ sau lưng đến trước mặt nó, người tuyết dùng hai cành cây làm tay che lên mắt, giống như chỉ cần che kín hai mắt thì sẽ không ai nhìn thấy nó vậy.
Cố Tây Châu đạp người tuyết một cái.
Người tuyết bất động.
Cố Tây Châu vặt tay nó ra, đứng nhìn, người tuyết kia đột nhiên quay đầu tủi thân trừng mắt nhìn hai người Cố Tây Châu và Tư Dư, đáng thương vô cùng.
Sau đó người tuyết bé nhỏ tức giận dùng cái tay còn lại giật chạc cây trong tay Cố Tây Châu, cắm lại lên người mình rồi vui vẻ chạy đi, Cố Tây Châu theo phản xạ định tóm lấy nó nhưng lần này hắn lại túm vào không khí, chỉ bắt được băng tuyết lạnh cóng tay.
"Không bắt được nó rồi." Cố Tây Châu trễ khóe miệng, cảm thấy có chút thất bại, quỷ ở thế giới nhiệm vụ này sao đều kì kì quái quái như thế, sắc quỷ thì thôi đi, lại còn có con quỷ người tuyết đần hết chỗ nói này nữa.
Hai người đi về khách sạn, mở bút ghi âm được gắn cùng đèn pin.
Người sở hữu chiếc bút ghi âm này là một khách du lịch tên là Trình Lương, người này luôn giữ thói quen ghi âm lại những gì xảy ra trong cuộc sống của mình.
"Hôm nay là ngày đầu tiên mình đến nơi này du lịch, hướng dẫn viên du lịch rất nhiệt tình, rất dễ nói chuyện, nhũng người bạn đồng hành khác cũng đều rất tốt, đoàn khách du lịch lần này không đông lắm, chỉ có 7 người, trong đó có hai nữ sinh là bạn của nhau, còn có hai đôi tình nhân, chỉ có mình là đơn độc, thật ra mình cũng muốn tìm ai đó cùng nhau đi du lịch đây đó, đáng tiếc lại chẳng có một người bạn nào. Hy vọng chuyến du lịch thuận lợi, thành công mỹ mãn."
"Trước khi lên núi vô tình biết được hóa ra hướng dẫn viên du lịch không chỉ là hướng dẫn viên du lịch, ổng còn là chủ khách sạn này, bà chủ rất xinh đẹp, hướng dẫn viên du lịch thật là có phúc. Ngày mai bọn mình phải lên núi, khoảng 4-5 ngày nữa mới trở lại khách sạn, suối nước nóng ở khách sạn này rất tuyệt, đặc biệt là sau khi vận động xong được ngâm mình ở đó quá là thoải mái luôn."
Cố Tây Châu và Tư Dư nghe xong đoạn ghi âm thứ hai thì nhìn nhau, xem ra hướng dẫn vien du lịch chính là chồng của người chủ khách sạn trước, ông lão qua đời, người phụ nữ mất tích xong thì người này kế thừa khách sạn, ông bài xích truyền thuyết này vì không tin vợ mình đã mất tích.
Hai đoạn vừa rồi hẳn là được thu ở trong phòng, bởi vì xung quanh không có tiếng nói chuyện của người khác.
Cố Tây Châu ấn nút trên bút ghi âm, đoạn ghi âm thứ ba bắt đầu được phát.
......
"Leo núi xong rồi, mệt quá đi à, cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi tuyết, bọn mình được ngắm mặt trời mọc, trên đỉnh núi này xung quanh mọi thứ đều trắng đến phát sáng."
"Gió tuyết lại to lên rồi, chúng ta nhanh chóng xuống núi đi thôi."
"Ừm, gió này cứ như dao quật vào mặt vậy, đau ghê."
"Từ từ....Mọi người nhìn xem, đằng kia hình như có người!?"
Đồng thời, có vẻ như chủ nhân bút ghi âm đang cuống cuồng nhét nó vào túi áo, bởi vì xung quanh có rất nhiều tạp âm loạt xoạt, sau đó Cố Tây Châu nghe thấy tiếng người hít thở nặng nề truyền ra từ bút ghi âm.
"Ấy, anh hướng dẫn viên du lịch, là anh à, sao anh lại ở đây?"
"Vừa, vừa nãy tôi với vợ tôi leo núi, chúng tôi có chút bất đồng quan điểm, cô ấy đột nhiên chạy đi mất, tôi đang tìm cô ấy, đúng rồi, các cậu có thấy cô ấy không?"
"Không hề, sáng giờ chúng tôi đều ở trên đỉnh núi, không thấy ai khác, chỉ thấy mỗi mình anh."
"Phù phù phù ----"
"Tuyết lớn quá, chúng ta xuống núi về khách sạn trước đi."
Ban nãy đột nhiên bị dừng giữa chừng nên chủ nhân bút ghi âm hoàn toàn quên mất mình còn chưa tắt bút ghi âm, sau đó mấy người xuống núi, Cố Tây Châu ấn tua nhanh, tìm đoạn đối thoại.
"Ai đắp người tuyết ở cửa thế nhỉ."
"Chắc là trẻ con không được ra ngoài nên chán quá đắp một cái, hôm nay tuyết lớn quá mà..."
.....
"Hướng dẫn viên du lịch vẫn chưa tìm được bà chủ, xem ra bà chủ thực sự mất tích rồi."
"Sao tự nhiên lại mất tich nhỉ? Thôi kệ đi mình không quản được nhiều thế đâu, Trình ca, lại xem ảnh mặt trời mọc em chụp này, đợi tí nữa em gửi cho mỗi người một bản!"
"Oa, đẹp thế, không hổ là phong cảnh phương bắc, vạn dặm tuyết phủ, ngàn dặm băng sương. Ấy, chỗ này hình như có hai người.... Bọn họ đánh nhau ư?"
"Ở đâu, thật này.... Người phụ nữ hình như chẳng có tí sức nào, bị đẩy ngã xuống đất.... ngã xuống rồi mãi không đứng dậy được á!"
"Mọi người có thấy quần áo người đàn ông này mặc có vẻ giống...."
"Giống cái gì?"
Đúng lúc này một giọng nói đột ngột chen vào, Cố Tây Châu vừa nghe liền nhận ra đây là giọng hướng dẫn viên du lịch, ngay sau đó người trong đoạn ghi âm thở hắt một hơi, lắc đầu, "Không.... Không có gì."
Nghe đoạn ghi âm này xong, kết hợp với thông tin trước đó đã tìm hiểu được, Tư Dư và Cố Tây Châu đã biết được đại khái tình hình.
Hướng dẫn viên du lịch giết nữ chủ nhân khách sạn này, sau đó dùng thân phận chồng nạn nhân thừa kế quyền sở hữu, nhưng phòng 8002 thì sao?
Cố Tây Châu đoán rằng nữ quỷ lén sờ mó hắn kia hẳn là vị nữ chủ nhân đã chết, có điều nữ quỷ không phải là mấu chốt của thế giới này, bởi vì trên người nữ quỷ không có tiếng xiềng xích, kì quái là hắn cũng không nghe thấy tiếng xiềng xích từ người tuyết.
Không..... Còn có một khả năng, xiềng xích chính là ở trên người người tuyết, nhưng nó di chuyển trên mặt tuyết dày nên mới không có tiếng động gì.
Hai người trở về thấy sắc mặt đồng đội trắng bệch, Cố Tây Châu nghi hoặc hổi: "Mọi người làm sao đấy? Sao mặt trắng như giấy cả vậy?"
"Sao tôi thấy hình như có mùi gì ấy nhỉ?" Cố Tây Châu nhạy bén ngửi được mùi gì đó trong không khí, nhíu mày hỏi.
Thẩm Ba xấu hổ che đũng quần mình lại, sắc mặt tái nhợt, giải thích: "Vừa nãy tôi ngả ra ghế dựa chợp mắt một chút thì cảm thấy có người nghịch tóc tôi, tôi tưởng là Lý Yên, tôi hỏi anh ta, nhưng quay đầu lại thấy anh ta vẫn luôn ngồi ở mép giường, cách tôi rất xa..."
Trong lòng Cố Tây Châu hiểu rõ, thứ Thẩm Ba gặp phải chính là nữ quỷ kia, hắn trầm giọng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi nghe thấy trong phòng có thêm tiếng hít thở của người khác!" Thẩm Ba vẫn còn vô cùng sợ hãi, hắn chỉ vào phòng của hắn và Lý Yên, giọng nói run run.
Cố Tây Châu tiến lên hai bước, mở cửa phòng ra, quả thực ngoại trừ hắn, trong phòng còn có thêm một tiếng hít thở đều đều, chủ nhân của nó vừa nhìn thấy Cố Tây Châu còn hít hà một hơi.
Nghe thấy tiếng hô hấp đột nhiên biến hóa, Cố Tây Châu xác định nữ quỷ trong phòng chính là con hôm qua sờ hắn, không hỏi nhíu mày.
Đúng lúc này, tủ đầu giường vang lên tiếng 'thịch thịch thịch' như thể có ai gõ cửa tủ từ bên trong, mọi người xúm quanh cửa phòng, âm thanh vừa lọt vào tai liền căng thẳng trừng trừng nhìn cửa tủ.
Canh Giai Giai và Đường Tiểu Thi bị dọa nhảy dựng, hãi hùng khiếp vía nói: "Có thứ gì đó trong ngăn tủ....."
Nói rồi mấy người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, có điều thứ trong ngăn tủ chỉ gõ gõ, không hề chui ra.
Cố Tây Châu nhíu mày, hắn nghĩ đến ngày hôm qua sau khi bật đèn thì nữ quỷ liền biến mất, có lẽ nữ quỷ này không thể gặp ánh sáng, trong tình trạng có ánh đèn thì nó sẽ không xuất hiện, hắn liền tắt đèn trong phòng.
Ngay sau khi hắn tắt đèn, tiếng gõ ngăn tủ đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy ngăn trên cùng của tủ đầu giường đột nhiên bật mở.
"Là, là tay!" Thẩm Ba kinh hô, một bàn tay không biết từ đâu thò ra khỏi ngăn tủ, một bàn tay sơn móng màu đỏ, trông còn có vẻ được chăm sóc rất kĩ.
"Chạy mau!" Không biết ai kêu lên, mọi người liền nhanh chân bỏ chạy.
Cố Tây Châu đang muốn xử lý con quỷ háo sắc này thì bỗng nhiên cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Tư Dư nhíu mày không nói gì, không sợ hãi, nhưng cũng không thoải mái, ngũ quan ánh lên trong đêm tuyết, góc cạnh rõ ràng, cung mày hơi nhướng lên, ánh mắt trầm xuống, môi mím lại thành một đường thẳng, túm lấy Cố Tây Châu chạy một mạch như điên.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn lại bàn tay đã bám tới mép cửa, muốn nói rồi lại thu ngược trở về, Tư Dư nắm cổ tay hắn rất chặt.
Hoàn toàn không thể nhìn ra Tư Dư lại mạnh đến vậy?
Bị Tư Dư nắm cổ tay chạy như điên, một lát sau xác nhận nữ quỷ kia không còn đi theo bọn họ nữa, Tư Dư mới dừng lại, đưa tay kéo kéo cổ áo, ngửa cổ lộ ra quai hầm quyến rũ, thở hổn hển nói: "Hẳn là không đuổi theo nữa."
Cố Tây Châu liếc anh một cái, gật đầu: "Ừ."
Thấy Tư Dư nhìn mình chằm chằm, Cố Tây Châu ngẩn ra một chút, bổ sung: "Chạy lâu như vậy, mệt quá."
Tư Dư: ".........." Em giả trân quá rồi đấy!
Hai người đi xuyên qua hành lang khách sạn, lúc này họ đã tách khỏi những người khác, Cố Tây Châu thấy thang máy, quay đầu nhìn về phía Tư Dư, nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem tầng 8 ban đêm như thế nào."
"Được." Tư Dư nắm tay để bên môi, ho nhẹ một tiếng.
Lúc này trong thang máy không có người, Cố Tây Châu tùy tiện ấn số 8, thang máy trầm xuống một chút sau đó nhanh chóng chạy lên trên, cùng với tiếng 'ding' vàng lên, cửa thang máy mở ra, Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhau, một trước một sau đi vào.
"Xoạt-------
"Xoạt----
"Xoạt, két!"
Tiếng cào chói tai lại vang lên, Cố Tây Châu và Tư Dư đi thẳng đến căn phòng phát ra âm thanh, Cố Tây Châu còn chưa đi vào đã thấy một con mắt đỏ tươi lạnh lùng nhìn bọn hắn qua khe cửa.
Xung quanh không có ai khác, xem ra những người khác đều tan tác cả, Cố Tây Châu chuẩn bị đi vào, đột nhiên ở nơi xa vang lên tiếng khóc, là tiếng khóc hoảng sợ cực độ.
Hai người Cố Tây Châu liếc nhìn nhau, chạy thẳng đến nơi có tiếng khóc, Cố Tây Châu chạy tới, chỉ thấy Đường Tiểu Thi co rúm rúc vào trong góc, cả người phát run, miệng lẩm bẩm: "Đừng giết tôi.... Đừng mà...."
"Đường Tiểu Thi, cô không sao chứ? Ở đây không có quỷ, cô bình tĩnh một chút." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, hắn tiến lên một bước, vỗ vai Đường Tiểu Thi, nhưng mà cô gái này lại giật nảy mình, khóc rống lên.
"Đừng tìm đến tôi, đừng...." Không biết Đường Tiểu Thi đã thấy cái gì, mất hết lý trí.
Cố Tây Châu túm lấy hai cánh tay phát cuồng khua khoắng của Đường Tiểu Thi, dù sao Đường Tiểu Thi cũng là con gái, sức không so dược với Cố Tây Châu, rất nhanh đã bị khống chế, sau khi hít thở sau vài hơi, lúc này Đường Tiểu Thi mới bình tĩnh lại, thấy rõ là hai người Cố Tây Châu và Tư Dư.
Đường Tiểu Thi đang gặp kinh hoàng nhìn thấy hai người đồng đội là Cố Tây Châu và Tư Dư thì nháy mắt khóc òa, bám chặt lấy cánh tay Cố Tây Châu, nước mắt chảy dài trên gò má, giọng khẽ run: "Là, là các anh, thật tốt quá..."
Cố Tây Châu nhẹ nhàng vỗ về cô, hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Tôi, tôi cứ nghe thấy tiếng hít thở, tiếng hít thở kia cứ luôn ở bên tai," Đường Tiểu Thi khóc không thành tiếng, "Tôi, tôi không biết nói như thế nào...."
"Vậy từ từ nói." Tư Dư liếc nhìn cô, nhíu mày nói.
"Lúc ấy mọi người đều chạy cả, tôi cũng chạy, tôi chạy thẳng lên tầng 3, cái thứ kia vẫn đi theo tôi.... Tuy rằng tôi chỉ nghe thấy tiếng nó hít thở nhưng tôi thật sự có thể cảm giác được nó vẫn luôn đi theo tôi, có vẻ như nó muốn tôi đi thang máy, sau khi tôi vào thang máy thì quả nhiên không thấy tiếng hít thở nữa!"
"Vốn dĩ tôi cho rằng không có vấn đề gì nữa, chỉ cần đứng đợi một lát rồi đi ra ngoài là không sao nữa rồi."
"Nhưng mà tôi phát hiện.... có người ấn tầng 8....không phải người, là nó, sau khi tôi đi lên thì nghe thấy tiếng 'két, két'....như có móng tay quẹt lên đồ đạc, ban ngày mọi người cũng nghe thấy rồi, nhưng tôi chỉ có một mình, tôi sợ....tôi chậm rãi đi đến căn phòng phát ra âm thanh kia, muốn nhìn xem có ai đến rồi không."
Đường Tiểu Thi cắn môi dưới, nước mắt lăn dài: "Sau đó tôi liền thấy một con mắt màu đỏ tươi xuyên qua khe cửa nhìn tôi, nó nhìn tôi! Lúc ấy tôi bị dọa, liền chạy, cứ chạy mãi!"
Cố Tây Châu đỡ cô dậy, an ủi: "Được rồi, không phải sợ."
"Chúng ta đi xem xem tình hình bên trong căn phòng, quả thực trong đó có một đôi mắt, nhưng chúng ta cần phải đi vào, con quỷ đuổi theo cô rõ ràng hy vọng cô đi lên tầng 8, căn phòng này chắc chắn có vấn đề, chúng ta buộc phải đi vào." Cố Tây Châu trầm ngâm nói với Tư Dư.
Tư Dư gật đầu, lên tiếng: "Được."
"Tôi, tôi không dám."
Cố Tây Châu nghe Đường Tiểu Thi nói, cúi đầu nhìn đôi chân run bần bật của cô, biên độ run rẩy rất lớn, xem ra là thực sự sợ hãi, Cố Tây Châu nhíu mày một chút, nói với Tư Dư, "Thế này đi, anh ở đây với cô ấy một lúc, tôi đẩy cửa ra ngó một cái rồi về ngay."
"Như vậy không phải quá mạo hiểm sao?" Tư Dư nhíu mày hỏi, "Không thì để tôi đi thôi."
"Anh đi?" Cố Tây Châu lắc đầu, "Đừng, anh yên tâm, tôi đi vào không xảy ra chuyện gì đâu, nếu thực sự có cái gì, tôi còn có thể chạy, thể lực của tôi anh biết rõ mà."
Để lại Tư Dư trông Đường Tiểu Thi, Cố Tây Châu vòng lại, đi một quãng dài, một lần nữa xuất hiện trước cửa phòng 8002, đôi mắt đỏ tươi từ bên trong lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, hơi hơi cong lên, trông có chút rờn rợn khủng bố.
Cố Tây Châu đối mắt với nó, nhấc khóe miệng, mở cửa ra, con mắt kia liền biến mất không còn bóng dáng, trong phòng không khác gì lúc ban ngày, trên giường vẫn là vết nước hình người, Cố Tây Châu cảm giác nơi này chẳng có thứ gì, là vì chưa đúng điều kiện sao?
Trong lúc Cố Tây Châu đang tự hỏi, cánh cửa đang mở không biết vì sao đột nhiên đóng lại, Cố Tây Châu nhíu mày, theo bản năng vặn tay nắm cửa, lại phát hiện làm thế nào cũng không mở được.
Cùng lúc đó, Cố Tây Châu cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.
.....
"Hộc ----
"Hộc ----
"Hộc hộc hộc...."
Lý Yên thở hồng hộc đi trên hành lang, hổn hà hổn hển, mồ hôi túa đầy đầu, khẩn trương nhìn phía sau, không đi theo hắn, xem ra vận may của hắn không tồi, con quỷ kia không lựa chọn hắn.
Lý Yên thở phào nhẹ nhõm, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, hút một hơi, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Hắn đã từng là một người kiên định bài trừ phong kiến mê tính dị đoan, đối với quỷ thần linh tinh gì đó hoàn toàn không thèm tin tưởng, mãi đến khi đổ bệnh nằm viện, nằm trên bàn phẫu thuật mơ mơ màng màng tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Lúc mới đầu hắn chỉ nghĩ mình chết rồi nên xuyên không, mãi đến khi gặp được một đám đồng bạn, những đồng đội này nói với hắn đây là thế giới nhiệm vụ, thế giới thần quái, cũng có thể xem như đây là thế giới kéo dài sinh mạng, trải qua hết thế giới này đếnt hế giới khác là có thể sống sót, sống mãi.
Hắn đã từng gặp được một tay già đời trong thế giớ nhiệm vụ, hắn cho rằng dùng số lần tham gia thế giới nhiệm vụ làm tiêu chuẩn để đánh giá đối phương không hợp lý, đối phương không che giấu thông tin, dựa vào giọng nói và tên, cùng với nội dung cuộc nói chuyện, hắn phát hiện người này... vậy mà lại là một 'ông già' trăm tuổi, đối phương cũng chẳng già, ngược lại trông rất trẻ trung.
Từ khi đó hắn ý thực được một việc, có lẽ thế giới nhiệm vụ không đơn giản như vậy, nếu một thế giới có thể giúp người ta kéo dài sinh mệnh, thậm chí làm cho người ta vĩnh sinh, vậy thì nó không phải là thế giới khủng bố, mà phải là thế giới may mắn.
Nhưng không ai có thể đảm bảo bản thân không xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn yên lặng theo dõi tay già đời kia, mãi đến một thời gian trước, hắn nghe được tin tử vong của tay già đời, nghe nói là tiến vào thế giới hẳn phải chết trong truyền thuyết mà mọi người trên diễn đàn nhắc tới, vì thế tinh thần hắn sa sút rất lâu.
Cái gì mà trường sinh bất lão, cái gì mà vĩnh sinh, ai có thể đảm bảo mình vĩnh viễn bất tử, lần nào cũng may mắn tránh được một kiếp mà rời khỏi thế giới nhiệm vụ đâu?
Ngay cả tay già đời kia còn không trốn thoát được cửa tử thì hắn làm sao có thể đây?
Kể cả hắn có một đạo cụ đặc thù... vận mệnh vẫn sẽ không ở trong tầm khống chế của hắn.
Từ ngày đó trở đi, hắn nói với chính mình, hết thảy nghe theo trái tim, chỉ cần không trái với pháp luật, không cần kiềm chế, muốn cái gì liền tranh thủ, bất kể là háo sắc hay tham tiền, chỉ cần thích, chỉ cần vui vẻ là được.
Ai rồi cũng chết.
Lý Yên vừa đi vừa hút thuốc, trước tiên hắn trở về tầng 3 nơi bọn họ ở, phát hiện đồng đội đều không trở về, hắn nhíu mày.
Hôm nay mọi người thương lượng cùng nhau lên tầng 8, có lẽ mọi người đều ở trên lầu?
Lý Yên suy nghĩ, đi đến thang máy chuẩn bị đi lên trên, hắn ấn nút, đợi một lúc, thang máy vẫn không xuống.
"Sao vẫn chưa từ tầng 8 xuống thế, cứ dừng mãi ở tầng 7 vậy?" Lý Yên nhướng mày, sốt ruột ấn nút thang máy một lần nữa, quay đầu nhìn tứ phía, xác định không có người.
Lý Yên liếc nhìn thời gian, đã 5 phút rồi, thàng máy vẫn ở tầng 7.
Hắn gõ tàn thuốc, chuẩn bị lết lên thang bộ thì ------
"Reng reng reng --------
"Reng reng reng --------"
Là tiếng chuông điện thoại, Lý Yên bị dọa nhảy dựng, vội vã móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn kĩ lại, đây không phải là máy quả táo mà ban nãy Lý Yên nhét vào túi, mà là một cái máy bấm phím, loại phổ biến từ những năm 2000.
"Alô! Làm sao vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hoảng sợ, mang theo sự cuồng loạn tuyệt vọng, và sợ hãi, "Tầng 8, mau lên tầng 8, 8002, cứu Cố Nhiễm, cứu anh ta! Anh ta sắp chết rồi!"
Lý Yên nghe giọng chính mình bên kia đầu dây điện thoại, ngẩn ngơ một chút, đầu hắn đang muốn đặt câu hỏi thì phát hiện vậy mà đầu bên kia lại đang khóc, "Tôi của ngày hôm qua, nhanh cứu Cố Nhiễm, anh ta chết rồi, anh ta chết rồi, tất cả mọi người đều phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!"
"Cứu anh ta, mau --------"
"A------"
Cùng với tiếng hét tuyệt vọng, đầu dây bên kia không còn tiếng gì nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng 'tí tách, tí tách'.
Là máu.
Lý Yên bị ý nghĩ của chính mình làm cho sợ tới mức cả người phát run, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chưa từng nghe thấy bản thân của ngày mai phát ra âm thanh cuồng loạn mà tuyệt vọng đến vậy, hắn cảm giác đôi chân này đã không còn là của mình nữa.
Chiếc máy bấm phím này là đạo cụ hắn nhận được từ một thế giới nhiệm vụ, tác dụng rất đơn giản ------ nói chuyện với bản thân của ngày mai.
Thật ra hắn không nói thật với mọi người, đây không phải thế giới thứ 8 của hắn, chính hắn cũng chẳng nhớ là thế giới thứ mấy, có điều không phải là thứ 8.
Hắn dựa vào đạo cụ này để cứu người, cũng phá giải rất nhiều quy tắc, nhờ có đạo cụ này, hắn gần như bất bại, nhưng mà giọng nói mà hôm nay hắn nghe thấy... Theo bản năng, hắn biết ---- đây là những lời cuối cùng trước khi hắn tử vong vào ngày mai.
Là hơi thở cuối cùng trước khi chết.
Nếu Cố Nhiễm tử vong, vì sao tất cả mọi người đều sẽ chết?
Đầu Lý Yên tràn ngập đủ loại câu hỏi, nhưng mà hiện tại hắn của ngày mai đã chết....không ai có thể cho hắn câu trả lời, nếu hắn không thể ngăn cản cái chết của Cố Nhiễm, ngày mai sẽ thực sự xảy ra.
Hắn dùng hết sức lực điên cuồng chạy lên cầu thang bộ.
Nhanh một chút, nhanh hơn một chút.
Nhịp tim tăng lên, tăng lên, hắn cũng tăng tốc!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất leo lên tàng 7, chạy tới chỗ thang máy, giữa cửa thang máy có một cái ghế, ngăn cửa thang máy đóng lại.
Là ai dùng ghế chặn cửa thang máy? Không... Không phải là lúc để nghĩ cái này.
Lý Yên quẳng ghế sang một bên, nện xuống mặt đất đánh uỳnh một cái, hắn vọt vào thang máy, điên cuồng ấn số 8!
"Nhanh! Nhanh lên một chút!" Bàn tay ấn số của Lý Yên run rẩy, nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa, không thể chết được, không thể để Cố Nhiễm xảy ra chuyện!