Tuy rằng Cố Tây Châu không tin tưởng Phục Dịch Nhiên, nhưng hắn tin Tư Dư, hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng sợ quỷ, chỉ cần không phải kiểu quy tắc không thể lý giải nổi, có logic ắt có thể tìm ra lời giải, hắn không có gì phải sợ hãi. Trong 9 người có 4 người quyết định dỡ bức tranh xuống.
Sau khi sắp xếp phòng xong, mọi người cùng nhau rời đi.
Phương Chấp đi theo bên cạnh Cố Tây Châu và Tư Dư, cảm giác phía sau cứ có một ánh mắt dán chặt lấy mình, Phương Chấp đột ngột quay đầu lại, người nhìn chằm chằm cậu không kịp trốn tránh, quả nhiên là người vẫn luôn thấy cậu không vừa mắt – Lý Yên. Phương Chấp theo bản năng nghiêng đầu nhìn Phó Di Nhiên đang kéo cánh tay mình, có chút bất đắc dĩ.
Mấy người đi đến nhà ăn của khách sạn, giống như những gì hướng dẫn viên du lịch nói, vì bão tuyết bất ngờ ập đến nên khách sạn không chuẩn bị đủ đồ ăn trưa, còn không ít người đang ở trong nhà ăn chờ cơm.
Bọn họ xem xét khắp một vòng khách sạn, sau đó phân công nhau đi tìm kiếm manh mối.
Cố Tây Châu nghe thấy mấy cô gái cầm máy quay ngồi trong nhà ăn ríu rít nói chuyện với nhau: "Các cậu nói xem rốt cuộc truyền thuyết người tuyết có thật không nhỉ?"
"Cứ một người tuyết xuất hiện là có một người mất tích, cũng chẳng biết là thật hay giả nữa."
Cố Tây Châu đang do dự làm thế nào để mình có thể tiếp cận chỗ đó với vẻ thiện chí nhất thì Tư Dư đã đi trước hắn một bước, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nhìn về phía mấy cô gái, nói: "Xin chào, các cô nghe nói về truyền thuyết người tuyết nên mới đến đây sao?"
"Đúng vậy." Cô gái tóc ngắn nhìn Tư Dư, gương mặt hơi ửng đỏ, rõ ràng là lần đầu tiên được đến gần trai đẹp đến vậy, cô có vẻ rất thích nói chuyện, ngay lập tức kể tiếp, "Truyền thuyết người tuyết mới được lan truyền mấy năm nay thôi, cứ một người tuyết xuất hiện là sẽ có một người mất tích một cách kì lạ."
Những tưởng cô gái sẽ biết được thông tin gì đó đặc biệt, kết quả cũng chẳng khác gì những lời hướng dẫn viên du lịch nói, Cố Tây Châu phát hiện Tư Dư nghe xong liền im lặng, cảm ơn đối phương rồi rời đi, không lưu luyến chút nào.
Hai người sóng vai đi bên nhau, Cố Tây Châu trêu chọc, nói: "Anh đúng là dùng xong liền vứt bỏ thẳng tay ha."
Cố Tây Châu quay đầu nhìn NPC vẫn còn đang dõi theo bóng dáng Tư Dư, lắc đầu, NPC đáng thương bị vẻ bề ngoài mê hoặc, còn mời Tư Dư cùng ăn tối, kết quả lại bị Tư Dư vô tình cự tuyệt.
"Dùng xong liền vứt?" Tư Dư nghe vậy, liếc nhìn Cố Tây Châu một cái, "Em đang nói chính em đấy à?"
Cố Tây Châu sửng sốt: Tư tổng có vẻ ghi thù hắn rất sâu nha.
Mãi cho đến tối vẫn không tìn được manh mối gì đặc biệt, mọi người tụ tập vào một phòng.
"Không có manh mối, có thì cũng chỉ giống với những gì hướng dẫn viên du lịch nói, tôi đã hỏi rất kỹ càng những người xung quanh, họ đều là vì truyền thuyết người tuyết nên mới đến đây." Lý Yên nhíu mày nói, nghiễm nhiên coi mình là người lãnh đạo, kỳ thật chẳng cần tính đến hai người Tư Dư và Phục Dịch Nhiên, ngay cả kinh nghiệm trong thế giới nhiệm vụ của Cố Tây Châu thôi cũng đã ngang tầm với anh ta rồi.
Có điều hai người kia rõ ràng cũng không có ý tranh đoạt vị trí này với Lý Yên, họ hoàn toàn không có hứng thú gì với việc lãnh đạo mọi người.
Mọi người không có bất cứ một manh mối nào, hậm hực rời đi, Cố Tây Châu gọi Phương Chấp lại, nói: "Cậu vẫn nên ở lại đây ngủ với bọn anh đi."
Phương Chấp đương nhiên không có gì phản đối, cậu vừa mới gật đầu, Phục Dịch Nhiên ở bên cạnh đã thút thít đáng thương túm lấy Phương Chấp, "Đừng bỏ rơi em."
"Nhưng mà...." Phương Chấp thấy sắc mặt Phục Dịch Nhiên trắng bệch như thể có thể té xỉu bất cứ lúc nào thì vô cùng khó xử, cậu thật sự không nắm chắc "cô gái" này rốt cuộc là nam hay nữ.
Phục Dịch Nhiên trực tiếp khóc nấc lên. Bởi vì bốn người đang đứng ở hành lang, tiếng khóc của Phục Dịch Nhiên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các đồng đội còn lại.
Hai cô gái chạy lại, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy? Cô ấy.... sao lại khóc thế?"
Phục Dịch Nhiên đáng thương gạt đi nước mắt, sụt sùi nói: "Cố ca, anh bảo Phương ca ở cùng phòng với các anh, nhưng mà em đâu thể ngủ cùng phòng với ba người đàn ông chứ? Em... Dù sao em cũng là con gái mà."
Hai cô gái tức khắc lườm Cố Tây Châu, trong mắt bùng lên sự khinh thường, hai người một trái một phải đỡ lấy Phục Dịch Nhiên, an ủi hồi lâu, lúc này Phục Dịch Nhiên mới thôi thút thít.
"Cố Nhiễm, sao anh cứ nhắm vào Tiểu Nhiên thế?"
"Không phải là tại anh thích Tiểu Nhiên, nhưng mà Tiểu Nhiên người ta chẳng thèm cái mặt anh nên anh mới cố ý làm thế đấy chứ?"
Cố Tây Châu: "....."
Trà xanh Phục Dịch Nhiên nhỏ giọng nói đỡ cho Cố Tây Châu, giải thích: "Không phải đâu, sao Cố ca có thể thích em được, đều là tại em không tốt, cứ khóc miết thôi, làm anh ấy ghét bỏ."
"Aiya, Tiểu Nhiên cũng thật là, nếu không thì em lại đây ở cùng với bọn anh cũng tốt mà." Lý Yên không sớm không muộn đi từ trong phòng ra, nói.
"Ở cùng các anh sao?" Một trong hai cô gái nhướng mày, lúc đầu cô cũng không quá thích con quể mít ướt Phó Di Nhiên này, nhưng không biết tại sao nhìn một cô gái xinh đệp khóc thương tâm đến như vậy lại không kiềm chế được xót xa, "Tưởng tôi không nhìn ra mấy tên đàn ông các anh là cái loại gì sao? Nếu như Tiểu Nhiên ở chung phòng với bất cứ ai trong ba người các anh, các anh có thể quản được cặp móng lợn của các anh chắc?"
Lý Yên: ".....Tôi không phải là loại người như vậy." Tôi đúng là như vậy đó.
Hai người đồng đội nam còn lại: "....." Khó có thể phản bác.
"Tôi thấy vẫn là Phương Viễn đáng tin cậy. Phương Viễn, anh chăm sóc Tiểu Nhiên một chút đi mà, cô ấy yếu đuối như vậy, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng rất thích anh, nói không chừng còn ôm được mỹ nhân về nhà đó." Một cô gái trêu ghẹo.
Cố Tây Châu phát hiện Phục Dịch Nhiên còn rất phối hợp, đỏ mặt, hừ cái tên giả gái chuyên nghiệp này!
Cuối cùng Phương Chấp bất đắc dĩ phải cùng Phục Dịch Nhiên ngủ cùng một phòng, Cố Tây Châu dặn dò: "Đừng tin tưởng Phục Dịch Nhiên, có việc gì lập tức đến phòng bên cạnh tìm anh."
Phương Chấp bất đắc dĩ gật đầu, "Vâng, Cố ca, em biết rồi."
Buổi tối, Cố Tây Châu và Tư Dư cùng nhau vào phòng, rửa mặt qua loa xong Cố Tây Châu trực tiếp chui tọt lên giường.
Cố Tây Châu mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có ánh sáng chiếu vào mắt, đồng thời nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, luồng ánh sáng đó hình như là từ bên ngoài chiếu vào.
Hắn khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị mở mắt ra xem xét luồng sáng đó thì bỗng nhiên ngây người, hắn nghe thấy có tiếng hít thở, tiếng hít thở ngay phía sau lưng.
Tiếng hít thở ngày càng tiến gần, sau đó hình như có người lật góc chăn của hắn, đột nhiên sau lưng lành lạnh, gió từ bên ngoài chăn lùa vào, chủ nhân của tiếng hít thở cũng nằm lên giường hắn.
Hắn có thói quen ngủ nghiêng, sau lưng bỗng có thêm một người, đối phương không có động tĩnh gì, dường như đang chăm chú ngắm hắn.
Trong bóng đêm, tiếng giường kẽo kẹt vang lên.
Cùng lúc Cố Tây Châu nghe thấy tiếng động, hắn cũng cảm nhận được chăn của mình bị người ta kéo, người kia nháy mắt chui vào trong ổ chăn của hắn.
Cố Tây Châu đưa lưng về phía người đằng sau, khẽ nhíu mày, có chút khó xử.
Hắn mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Tư Dư đang thay đổi, hắn đâu phải kẻ ngốc, từ lúc biết xe Tư Dư là mới mua, còn nói 'muốn gặp hắn', hắn liền biết có lẽ người này có chút thích hắn rồi.
Tuy rằng bản thân chưa từng yêu đương, nhưng mà năng lực quan sát thì vẫn phải có.
Sau khi bị hắn ăn vạ, lúc mới đầu Tư Dư quả thực không quá tình nguyện, nhưng mà cùng nhau trải qua nhiều thế giới như vậy, hai người cũng coi như là cùng nhau trải qua sinh tử, đã cứu mạng lẫn nhau, không dám nói có tình yêu, ít nhất tình huynh đệ cũng phải có chứ?
Từ thế giới nhiệm vụ thứ tư, sau khi Phục Dịch Nhiên xúi giục hắn xé giấy báo xuống, hầu như đêm nào Cố Tây Châu cũng chung chăn chung gối với Tư Dư, cho nên hôm nay hắn mới bảo Phương Chấp ở cùng một phòng với bọn họ, cùng lắm thì hắn với Tư Dư lại nằm chung một giường. Cuối cùng vì Phương Chấp không vào ở, trong phòng lại không có thêm ai khác, vậy nên đêm nay mới tách nhau ra ngủ hai giường.
Nói thật, hắn không ghét bỏ việc ngủ chung giường với Tư Dư, có đôi lúc hắn còn không rõ vì sao đang nằm nghiêng tử tế lại thành rúc vào lồng ngực Tư Dư...
Cố Tây Châu có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ hắn định mở mắt xem nguồn sáng phát ra từ đâu, nhưng mà Tư Dư lại mò sang giường hắn đúng lúc hắn còn chưa ngủ, bây giờ mà mở mắt thì đúng là xẩu hổ ghê luôn ấy, Cố Tây Châu bất đắc dĩ đành phải tiếp tục nằm nghiêng.
Đúng lúc lòng hắn đang rối bời thì bỗng nhiên cảm giác có người đang sờ lưng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay sau đó đôi tay kia áp lên eo hắn, Cố Tây Châu giật mình một cái.
Tất thảy mọi thứ đến nhanh như gió lốc, Cố Tây Châu cảm thấy mình có chút không chống đỡ nổi, trong đầu tự hỏi một vài câu hỏi quỷ dị.
Hồi trước lúc hắn ngủ, người ấy cũng từng sờ hắn như này sao?
Bàn tay đặt trên eo hắn không dừng lại, chậm rãi vòng lên lưng hắn, dừng ở trên vau, Cố Tây Châu có thể cảm nhận rõ ràng tiếng hít thở của đối phương ở ngay bên tai, nhẹ nhàng....vô cùng nâng niu, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve làn da trên vai Cố Tây Châu, tựa như một cọng lông vũ lướt qua làn da, mềm nhẹ, tinh tế.
Cố Tây Châu cảm thấy mình sắp không giả vờ nổi nữa rồi, mình mẩy nổi hết cả da gà, đầu hắn rối như tơ vò, nhỡ đâu Tư Dư tiến thêm một bước nữa, sờ cái không nên sờ thì hắn phải làm sao!
Rốt cuộc nên nhắm mắt... hay là mở mắt đây!
Ai nói cho hắn biết với!
Trong lúc hắn đang rối tung rối mù, đôi tay kia lại di chuyển lên trên một chút, đặt lên cổ hắn, sau đó đột nhiên sờ lên môi hắn...
Cố Tây Châu thực sự không vờ nhắm mắt nổi nữa, hắn mở to mắt, đột nhiên ý thức được có gì đó không hợp lý lắm, sau lưng hắn không phải là Tư Dư!
Tóc, người này tóc dài!
"Đệch!"
Cố Tây Châu nháy mắt trở tay ngay trong bóng đêm, nắm đôi tay để trên cổ hắn, quay người khống chế đối phương, trong nháy mắt hắn nhanh nhẹn xoay người, hình như xương cốt đối phương đụng là tấm ván gỗ, phát ra tiếng vang lớn, chiếc giường dưới sự tác động vật lý của hắn lập tức chia năm xẻ bảy.
"Làm sao vậy?"
"Trong phòng có người!" Cố Tây Châu trả lời.
Tư Dư bật đèn lên, khẽ nhíu mày, nhìn Cố Tây Châu, phát hiện ánh mắt Tư Dư, Cố Tây Châu cúi đầu, trên giường không có gì hết, vào khoảnh khắc Tư Dư bật đèn lên, thứ đó liền biến mất!
"Móa...."
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Tư Dư cau mày hỏi.
Cố Tây Châu nhíu mày nói: "Tôi cũng không biết, vừa nãy tôi ngủ, trong lúc mơ màng nghe thấy sau lưng có tiếng hít thở...."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi cứ tưởng là tiếng hít thở của anh, nhưng mà sau đó lại phát hiện có người kéo chăn của tôi ra..." Cố Tây Châu ngập ngừng một chút, cảm giác thật sự có chút không dám nói ra miệng, vừa rồi hắn còn đang đấu tranh tư tưởng, trong lòng lòng suy nghĩ rối rắm miên man, "Nhưng mà tôi nghĩ anh nằm ở giường bên cơ mà, chắc chắn không phải anh rồi."
Tư Dư nghe vậy, cau mày, gấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Hình như cô ta nhìn chằm chằm tôi một lát, tóc cô ta dài, chạm vào cổ tôi, tôi liền tỉnh giấc." Cố Tây Châu đương nhiên không nói ra chuyện mình bị nữ quỷ sờ soạng, dù sao lúc ấy hắn cũng tưởng là Tư Dư làm, "Tôi cảm giác là nữ.... ừm, nữ quỷ."
"Trước hết cứ kiểm tra phòng một chút đi." Tư Dư nghi hoặc nhìn Cố Tây Châu.
"Được."
Cố Tây Châu không hề phát hiện gương mặt hắn tỏ rõ sự bối rối, vành tai lại còn vì xấu hổ mà đỏ lựng lên.
Cố Tây Châu nghĩ thầm: Nữ quỷ này không muốn sống nữa rồi, thế mà lại dám sờ hắn! Đừng để cho hắn bắt được, nếu không hắn sẽ đánh cho nó bờm đầu!
Cố Tây Châu xem dưới giường, ngăn tủ, không buông tha bất kì ngóc ngách nào, hắn cùng Tư Dư tỉ mỉ tìm kiếm một vòng, không phát hiện được gì.
"Không thấy..." Cố Tây Châu sợ Tư Dư không tin, giải thích lại: "Lúc tôi ngủ, có ánh đèn chiếu vào mắt cho nên ngủ có chút mơ màng, sau đó liền nghe thấy tiếng hít thở."
Nghe Cố Tây Châu giải thích, Tư Dư càng cảm thấy kì quái, anh tin Cố Tây Châu không phải người ăn không nói có, cho nên nghe Cố Tây Châu cố gắng giải thích như vậy anh khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy Cố Tây Châu chắc chắn có gì đó gạt anh.
Đúng lúc Cố Tây Châu định tiếp tục lăn ra ngủ thì bị Tư Dư gọi giật lại: "Từ từ, sau lưng em có gì kìa."
Cố Tây Châu ngẩn ra một chút: "???"
Tư Dư đi đến trước mặt Cố Tây Châu, đưa tay chỉnh cả người hắn xoay nửa vòng, kéo vạt áo hắn lên.
Cố Tây Châu chặn tay Tư Dư lại, lúng túng nói: "Anh làm gì?"
"Buông tay." Tư Dư nhàn nhạt nói, đôi mắt đen tuyền tựa như vực sâu không thấy đáy, hai đôi mắt giao nhau ước chừng 10s, Cố Tây Châu mới bất đắc dĩ buông tay.
Áo trên người bị Tư Dư kéo lên, anh tức khắc chau mày, rõ ràng là cực kì không vui.
Sau lưng Cố Tây Châu vậy mà lại có mấy dấu tay đen sì, điều làm anh chú ý chính là nữ quỷ kia vẫn luôn sờ mó eo với lưng Cố Tây Châu.
"Rốt cuộc trên lưng tôi có gì vậy?" Cố Tây Châu nhướng mày, bị Tư Dư vạch áo ra nhìn chằm chằm cả buổi, hắn cảm giác cứ kì kì sao đó.
Tư Dư không vui nhướng mày hỏi ngược lại: "Tự em không biết à?"
"Nữ quỷ kia để lại cái gì?" Cố Tây Châu quay đầu lại liền thấy ánh mắt cổ quái của Tư Dư, có chút chút xấu hổ, "Anh làm sao... sao lại dùng ánh mắt đấy nhìn tôi?"
"Trên lưng em có dấu tay, từ lưng đến eo, em không cảm nhận được cô ta sờ em à?" Tư Dư nhìn chằm chằm Cố Tây Châu trong chốc lát, đôi mắt đen như mực không thấy đáy thì thôi đi, môi còn mím chặt thành một đường thẳng, rõ ràng là rất rất rất không hài lòng.
Cố Tây Châu trầm mặc một chút, nói dối: "Không hề."
Nghe vậy, Tư Dư nhìn Cố Tây Châu thật lâu, buông áo hắn ra, sau đó trờ về giường mình, vỗ vỗ giường, nói: "Em ngủ cùng tôi đi."
Cố Tây Châu quay đầu nhìn chiếc giường đã tan xác của mình, yên lặng xoay người leo lên giường Tư Dư.
Sau khi nằm lên giường tắt đèn xong, Cố Tây Châu bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp, còn có chút khàn khàn.
"Em vừa nói nãy em tưởng rằng tiếng hít thở kia là của tôi?"
Hơi thở của người nọ xẹt qua bên tai, phả vào lỗ tai hắn, có chút ngứa ngứa, Cố Tây Châu chưa ngủ nhất quyết phải giả chết, thầm nghĩ: Không chỉ tưởng là anh, còn biến anh thành sắc lang chết tiệt cơ.
- ----------------------------
Vịt: Tui trở lại rùi đây ~~~ Trừi ưi giờ mới nhận ra mình thông báo sai thời gian mất tiêu 🙈 Hôm nay tui vừa mới thi xong nè. Cảm ưn vì đã chúc tui thi tốt nha <3 Trộm vía lắm lun ó ~