Diệp Tuyền sẽ không quên hai vấn đề gây ra tình trạng khốn khó của Nhất Diệp Cư.

Một là nguồn cung cấp pháp khí, cái còn lại là danh tiếng bị suy bại. Cả hai vấn đề đều quan trọng như nhau, bất kể là giải quyết vấn đề nào trước cũng đều có thể giảm được trách nhiệm nặng nề...

Cho nên khi nghe Trương Đại nói, giáo sư Tưởng muốn đến nhờ giúp đỡ thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tin tốt.

"Hy vọng phán đoán của anh không sai." Diệp Tuyền cười nói: "Nếu như đoán đúng thì đợi tôi giải quyết xong sẽ tăng lương cho anh"

"Cảm ơn ông chủ."

Trương Đại ban đầu còn tươi cười hớn hở nhưng chỉ lát sau lại ngập ngừng: "Có điều ông chủ, anh thấy ổn không? Nếu không ổn thì ngàn vạn lần cũng đừng miễn cưỡng, kẻo chúng ta lại phải tháo biển hiệu, đã nghèo còn mắc cái eo.”

"Tôi là thiên tài, có chuyện gì mà không thể chứ."

Diệp Tuyền hừ một tiếng nói: "Nói thật cho anh biết nhé, sư phụ của anh là chú Chiến của tôi, chỉ cần học phong thủy với ông nội của tôi vài năm cũng đủ bản lĩnh làm ăn ở ở đất Hàng Châu mấy năm này. Còn tôi thì đã học phong thủy với ông nội hai mươi năm, đã là trò giỏi hơn thầy rồi, năng lực của tôi không biết đã bỏ xa chú Chiến mấy con phố rồi..."

"Ha ha, anh vui là được." Trương Đại nói cho có lệ chứ chẳng tin chút nào.

Diệp Tuyền cũng đành chịu, nhưng những gì anh nói đều là thật. Chẳng có cách nào, anh vẫn thiếu chiến tích thực tế nên khó trách người ta nghĩ là nói suông. Cho nên mới nói việc giáo sư Tưởng đến thăm nhà, có lẽ thực sự là cơ hội.

Ngầy hôm sau, Diệp Tuyền thức dậy từ sáng sớm, dọn dẹp lại cửa hàng một lần nữa.

Chí ít cũng phải lau chùi sạch sẽ đống pháp khí cũ kỹ chẳng khác nào đồ đồng nát này. Thà để Nhất Diệp Cư trống huơ trống hoác thì cũng không thể để người ta có ấn tượng quá xấu. Quét dọn sạch sẽ xong, anh lại hãm một bình trà nóng, khi đang thong thả ngồi nghỉ ngơi trên ghế thì Trương Đại cũng vừa khéo mang đồ ăn sáng vào…

Hai người ăn xong bữa sáng nóng hổi thì bắt đầu tán gẫu. Đúng lúc này, có một chiếc xe lặng lẽ đỗ trước cửa, người bước xuống xe, chính là giáo sư Tưởng.

Trương Đại là người tinh mắt, chỉ nhìn lướt qua một cái liền mừng rỡ thốt lên: "Xem kìa, ông ta thật sự đến rồi."

"Bình tĩnh, bình tĩnh."

Diệp Tuyền cũng rất vui mừng nhưng lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng bày tỏ sự hưng phấn thái quá như vậy... Kẻo hù người ta chạy mất dép đấy."

"Yên tâm, việc này tôi rất có kinh nghiệm."

Trương Đại vui tươi hớn hở ra nghênh đón giáo sư Tưởng vào nhà.

"Giáo sư Tưởng!"

Lúc đó Diệp Tuyền cũng đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Ông tới đúng lúc lắm, ông đã ăn sáng chưa... Có muốn ăn cùng chúng tôi không..."

Đây là lời xã giao nên dĩ nhiên là giáo sư Tưởng sẽ từ chối, Diệp Tuyền cùng Trương Đại cũng nhanh chóng dọn dẹp bữa sáng đã ăn xong rồi châm thêm bình trà mới để tiếp khách.

Ba người lần lượt ngồi xuống, Trương Đại mỉm cười, nói trước: "Giáo sư, ông nếm thử trà Thiết Quan Âm này đi... Đây là trà mà Diệp sư phụ đã mua của hiệu trà An Khê, chắc cũng là trà chính cống..."

Giáo sư Tưởng nâng chén chăm chú quan sát, sau đó hít một hơi rồi mới khẽ nhấp một ngụp và khen: "Trà đen nhánh, nước trà vàng óng, mùi thơm thanh thanh, vị đậm đà, quả nhiên là trà chính tông."

"Giáo sư thấy ngon thì chắc là ngon thật rồi." Trương Đại phụ trách khuấy động bầu không khí cố gắng không để cho bầu không khí trầm xuống.

Còn Diệp Tuyền ở bên cạnh thì phụ trách mỉm cười, làm ra vẻ kiểu cách. Đây là bí quyết mà ông nội đã dạy cho anh, là một thầy phong thủy, tuyệt đối không thể chủ động bàn về phong thủy với người ngoài, đây là quy củ.

Quy củ này cũng có hai ngụ ý. Thứ nhất là người ngoài không hiểu phong thuỷ, nêu nếu mình chủ động khơi mào câu chuyện thì khó tránh khỏi bị người ta cho rằng mình khoe mẽ, có vẻ thiển cận, thiếu chín chắn, khó có thể làm cho người ta tin phục. Thứ hai chính là muốn tranh thủ quyền chủ động. Nói trắng ra là, để đối phương hiểu rõ, bây giờ là anh muốn cầu cạnh tôi chứ không phải tôi cầu cạnh anh...

Thích xem thì xem không xem thì biến! Thầy phong thủy có bản lĩnh thì cần phải có phong thái như vậy. Chứ không thể giống như bọn bịp bợm giang hồ, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ví tiền của khách hàng, làm đủ chiêu trò để lấy lòng.

Trên thực tế, Diệp Tuyền làm ra vẻ như vậy là đúng.

Bởi vì giáo sư Tưởng đã không kềm chế được nên đã mở lời trước: "Anh bạn trẻ này, cậu hiểu về phong thủy sao?"

"Đương nhiên."

Diệp Tuyền biết, thời điểm này không cần phải khiêm tốn làm gì, cho nên nói thật: "Từ nhỏ tôi đã học phong thủy từ ông nội, đến nay cũng đã chừng mười tám năm nên bản lĩnh cũng không thua kém những người khác là bao."

"Thì ra là có truyền thống gia đình." Giáo sư Tưởng gật đầu, ông cũng chẳng nói là mình có tin hay không mà chỉ mỉm cười: "Không biết anh bạn trẻ đây cùng thầy Giang có quan hệ thế nào?"

"Ông ấy là chỗ thân thiết với người nhà tôi." Diệp Tuyền nói: "Chú Chiến của tôi và Giang sư phụ là tri kỷ. Khoảng thời gian gần đây, chú Chiến của tôi có việc phải ra nước ngoài cho nên đã bảo tôi đến nhà chào hỏi và hỏi thăm tình hình..."

"Thảo nào..." Giáo sư Tưởng tựa hồ cũng biết mình tra hỏi cặn kẽ như vậy cũng có phần không hợp phép tắc cho lắm nên chỉ hỏi sơ sơ rồi chuyển chủ đề: "Anh bạn trẻ này, thật ra tôi cũng không dám giấu, đối với phong thuỷ... Tôi là nửa tin nửa ngờ."

"Tôi có thể hiểu mà."

Diệp Tuyền bình tĩnh đáp: "Phong thuỷ là huyền học. Huyền bí, lo lắng, sợ hãi, rất nhiều người có thái độ hoài nghi, sau đó thà tin là có, rồi lại không dám tin.”

"Cho nên mới có tâm lý mâu thuẫn như vậy, Chủ yếu vẫn là... Trong nghề này trắng đen lẫn lộn, bịp bợm giang hồ nhiều vô số còn người có bản lĩnh thật sự thì lại quá ít. Có quá nhiều người bị lừa nên nhất định sẽ bị đánh đồng, cho rằng trên đời này toàn là những kẻ lừa đảo.”

Diệp Tuyền bất đắc dĩ nói: "Cho nên cái nghề này của chúng tôi từ trước đến nay chỉ xem cho người quen. Về phần người lạ... Thì phải trông vào duyên số. Nói cho cùng, thì nó phụ thuộc vào việc tin đến đâu.

"Không sai, chính là niềm tin."

Mắt giáo sư Tưởng sáng rỡ, ông vỗ tay trầm trồ: "Anh bạn trẻ này nói rất đúng... Thật ra tôi cũng biết gần đây có một con phố, ở đó có rất nhiều vị được người ta gọi là đại sư. Có người kiến nghị tôi có thể đến đó tìm một vài đại sư để nhờ xem sao... Thế nhưng tôi đều không đồng ý, cũng là bởi vì vấn đề niềm tin..."

"Nói thật lòng là tôi không tin bọn họ..."

Giáo sư Tưởng thẳng thắn nói: "Cho dù trong bọn họ cũng có người có bản lĩnh thật sự. Thế nhưng tôi chưa từng gặp và cũng không hiểu làm thế nào để phân biệt, cho nên vẫn luôn do dự."

"Nghe ý tứ trong những lời ông nói thì..." Diệp Tuyền trực tiếp ngắt lời: "Ông gặp phải vấn đề về phong thủy ư?"

"... Có lẽ là vậy."

Giáo sư Tưởng suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không chắc chắn: “Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là những chuyện kỳ quái, quái dị tương tự như chuyện ngày hôm qua."

"Vấn đề về trường khí ư?"

Diệp Tuyền hứng thú: "Có phải trong nhà ông có thứ gì đó không hiểu sao lại nổ tung không?”

"Không không không, tình huống cụ thể không phải vậy..." Giáo sư Tưởng đứng dậy đưa ra lời mời: "Anh bạn trẻ, cậu có thời gian không? Có thể đi cùng tôi một chuyến để tận mắt chứng kiến không.”

"Được."

Diệp Tuyền đồng ý rồi cười nói: "Có điều giáo sư này, tôi có lời muốn nói, hiện tại ông cũng coi như là ủy thác cho tôi khảo sát phong thủy rồi. Cho nên kể từ khi bước chân ra khỏi cửa thì tôi đã chính thức đi vào quy trình, nên cũng bắt đầu thu phí nhé.”

"Phí tính thế nào?" Giáo sư Tưởng cũng rất tò mò.

"Ra ngoài, khởi điểm là sáu trăm ngàn, dương trạch là một triệu hai, âm trạch là một triệu rưỡi, đã bao gồm tiền đi lại, ăn uống."

Không biết Trương Đại kiếm đâu ra được một bàn tính nhỏ, gẩy gẩy mấy hạt châu kêu cạch cạch cạch rồi chậm rãi nói: "Ngoài ra còn có thỉnh linh, hiển thánh, hóa sát, vượng tài, thăng quan, cầu con cái... Mỗi một mục khác nhau có mức giá khác nhau..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play