Thấy được sự chân thành của Diệp Tuyền, giáo sư Tưởng cũng vui vẻ, hỏi thẳng: "Vì sao khai nhãn cho La Hán thì tượng gỗ lại bị nứt ra chứ?"
"Không không không…"
Diệp Tuyền cười nói: "Giáo sư Tưởng, không phải là khai nhãn cho La Hán mà làm gỗ bị nứt. Là tôi cường điệu lên thôi, do Cao Dương làm bậy, hành vi của cậu ta không đúng nên mới dẫn đến kết quả như vậy."
"Lý do là gì?" Giáo sư Tưởng tò mò nói: "Cậu biết tôi là giáo sư của viện Mỹ thuật, trong trường cũng có khoa điêu khắc, điêu khắc nhân vật là chuyện thường gặp, cũng chưa thấy có việc gì…"
“Nếu như nói, thầy Giang có thiên phú nào đó mà chưa chắc được biết vì trong trường chúng tôi cũng có đại sư điêu khắc nổi tiếng như thầy Giang, không thua kém thầy Giang bao nhiêu. Lúc bọn họ điêu khắc nhân vật cũng cố ý để trống vài chỗ để kiểm tra năng lực của sinh viên, lấy để kiểm tra trình độ của sinh viên. Nhưng những lúc đó, các tác phẩm điêu khắc cũng không bị gì cả."
Giáo sư Tưởng nghiêm túc nói: "Chàng trai trẻ, cậu giải thích tình huống này thế nào?"
Phải biết rằng, người có thể gọi là đại sư đều là những người có thiên phú. Không có thiên phú thì đã sớm chìm nghỉm trong biển người, cũng không thể đứng đầu giới được mọi người ngưỡng mộ được.
Giang Cung không tự cho rằng mình là người đứng đầu trong giới điêu khắc. Trên thực tế, bởi vì cao thủ trong giới điêu khắc quá nhiều, ông ta cảm thấy tài năng của mình thế nào cũng không thể đạt đến trình độ cao nhất được, cho nên mới quyết định rẽ hướng sang phong thủy.
Quả nhiên, ông ta vừa chuyển nghề thì bộc lộ hết tài năng trong giới phong thủy, trở thành một trong số ít những người trên đỉnh cao sự nghiệp. Những nhà điêu khắc khác thấy sau khi ông ta chuyển nghề lại nổi tiếng như vậy cũng chuyển nghề theo. Nhưng những người này lại không thành công như ông ta.
Tất nhiên trong đó có một số nguyên nhân, cũng là bí mật của ông ta, người bình thường không biết được…
Giang Cung khoanh tay, trong lòng cười thầm, rõ ràng chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này, giáo sư Tưởng lại nói thêm: "Chàng trai, đừng nói là có điều đặc biệt gì gì đó, nếu không tôi sẽ hỏi, vì sao trên người thầy Giang lại có mà những người khác không có…"
Đuổi cùng giết tận, chặn mọi đường lui.
Diệp Tuyền cười vẻ bất đắc dĩ, nhún vai nói: "Giáo sư Tưởng, ông cố tình muốn làm khó tôi. Phẩm chất riêng cái này thì có người có, có người lại không, khó mà nói rõ được… Nhưng ông yên tâm, tôi không nói đến phẩm chất riêng. Trên thực tế, sở dĩ người khác không thể bắt chước thầy Giang chủ yếu là vì… vật liệu khác nhau."
"Cái gì?"
Giáo sư Tưởng sửng sốt, Giang Cung cũng giật mình, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Giáo sư Tưởng, cụ thể là gì, tôi không tiện nói tỉ mỉ, nếu không thì thầy Giang sẽ mắng tôi mất."
Diệp Tuyền cười như không cười nói: "Dù sao ông chỉ cần biết vật liệu đó không đơn giản, phải trải qua xử lý đặc biệt mới có hiệu quả đặc biệt là được."
Giáo sư Tưởng đã già, nhưng rất tinh mắt, ông ta khẽ liếc nhanh, cũng chú ý tới sắc mặt Giang Cung mất tự nhiên thì lập tức biết Diệp Tuyền không nói sai. Vấn đề ở chỗ, trong mắt ông ta thì những vật liệu gỗ này đều vô cùng bình thường, cũng không biết đặc biệt chỗ nào.
Nhưng ông ta là người lão luyện, càng rõ ràng đây là bí mật của Giang Cung, không thể tùy tiện hỏi kỹ. Cho nên giáo sư Tưởng cười haha, gật đầu nói: "Thì ra là thế, là do tôi đường đột mạo muội rồi."
"Vật liệu gỗ là một phần, thủ pháp điêu khắc của thầy Giang cũng là một phần." Diệp Tuyền lại nói thêm một câu.
"Hả?"
Giáo sư Tưởng kinh ngạc nói: "Thủ pháp điêu khắc cũng chỉ có mấy loại mà thôi, chẳng lẽ trong đó còn cách nói khác sao?”
"Ông là người trong nghề nên tôi không cần nói nhiều về thủ pháp điêu khắc cơ bản." Diệp Tuyền cười nói: "Nhưng tôi chú ý đến trong điêu khắc gỗ cũng ẩn giấu một chút huyền cơ. Giang sư phụ, con có thể nói huyền cơ này không?"
"À…"
Sắc mặt Giang Cung khó đoán, ông ta suy nghĩ xong, lặng lẽ nói: "Cậu nói đi, tôi cũng không biết điêu khắc gỗ có chứa huyền cơ gì?"
"Thầy thật sự không biết sao?" Diệp Tuyền đùa giỡn nói: "Giang sư phụ, nếu con nói ra thì chú đừng trách con là được."
"Mau nói đi, đừng câu giờ nữa." Giang Cung dường như không có kiên nhẫn, ông ta không nghĩ Diệp Tuyền thật sự biết được. Cho dù là Diệp Chiến cũng không nhìn ra được bí mật của ông ta nên chắc chắn Diệp Tuyền sẽ không biết.
"Giang sư phụ, chắc chú không biết. Ngày hôm qua con mua một cái hồ lô ở Kim Ngọc Đường." Trong mắt Diệp Tuyền đầy ý cười: "Chắc chú biết đó là hồ lô gì."
"Hồ lô…" Đồng tử của Giang Cung lập tức co lại, dường như có lóe sáng lên. Nhưng ông ta vẫn giữ bình tĩnh, mặt không thay đổi nói: "Hồ lô ở Kim Ngọc Đường rất nhiều, ai biết cậu nói chính là hồ lô nào."
"Đúng vậy, hồ lô ở Kim Ngọc Đường rất nhiều, nhưng hồ lô mà con nói, chắc chắn là Giang sư phụ biết."
Diệp Tuyền làm tư thế tay trong không trung nói: "Đó là một hồ lô rất đẹp, ở bên ngoài hồ lô còn có sao vàng nhỏ. Lúc bắt đầu con còn tưởng những ngôi sao đó là tự nhiên mà có nhưng sau khi mua về nghiên cứu mới phát hiện là do người làm…"
Diệp Tuyền nói đến đây thì nhìn thẳng vào mặt Giang Cung, chỉ thấy đối phương vô cùng bình tĩnh, không lộ một chút manh mối nào. Khả năng trấn định nhường này cũng làm cho anh khâm phục.
"Không phải chứ?"
Trương Đại ngồi bên cạnh không kiềm chế được nữa, kinh ngạc nói: "Trên hồ lô kia có sao nhỏ lốm đốm, chẳng lẽ là thủ công làm ra sao?"
"Không sai, là do người làm ra." Diệp Tuyền gật đầu nói: "Có người dùng kim nhọn châm vào vỏ hồ lô tạo thành đốm nhỏ giống trời đầy sao. Sau đó lại mạ sắt bao bên ngoài hồ lô, qua mấy năm dầm mưa dãi nắng, lá sắt sẽ bị gỉ rồi rơi vào lỗ kim tạo thành sao vàng tuyệt đẹp."
"Vì sao lại làm như vậy?" Trương Đại kinh ngạc nói: "Cách làm rất phức tạp, nếu chỉ vì muốn đẹp thì cần gì phải làm rắc rối như vậy?"
"Đương nhiên là không chỉ đơn thuần là để đẹp." Diệp Tuyền khẽ cười nói: "Thật ra bên trong sao vàng chi chít kia cũng ẩn chứa một huyền cơ…"
"Được rồi, đừng nói nữa." Giang Cung bỗng giật mình, cắt ngang, nhíu mày hỏi: "Cậu nhóc, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải những chuyện này là Diệp Chiến nói cho cậu không?"
"Không phải." Diệp Tuyền nói: "Là con nhìn ra được…"
"Chắc chắn một trăm phần trăm." Diệp Tuyền rất thản nhiên, nhận lấy ánh mắt của Giang Cung, không hề sợ hãi.
"… Tôi tạm thời tin cậu."
Giang Cung không tin hoàn toàn, ông ta quan sát Diệp Tuyền từ trên xuống dưới, quay đầu nói: "Giáo sư Tưởng, tôi biết ông cũng nghi ngờ, là có phải tôi lừa gạt đe dọa học trò của ông. Vậy thì ông cũng đừng đoán mò, mà tự đi kiểm chứng đi, thế nào?"
"Thật sao?"
Giáo sư Tưởng vốn muốn giải thích, nhưng vừa nghe Giang Cung để ông ta kiểm chứng thì lập tức có hứng thú: "Kiểm chứng như thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT