Nói tóm lại trong tác phẩm của Giang Cung có trường khí. Nghe xong lời giải thích của Diệp Tuyền mọi người ở bên cạnh đều ngẩn ra, nửa tin nửa ngờ, tuy không hiểu anh đang nói gì nhưng cảm giác có vẻ rất lợi hại. Nhưng cũng có người hoàn toàn không tin.
"Nhưng trường khí này thì có liên quan gì tới tôi?" Cao Dương chất vấn, vẻ mặt cậu ta tái xanh, cảm thấy mình đang “gánh hàm oan” thay cho ma quỷ.
"Đương nhiên là có liên quan."
Diệp Tuyền hờ hững nói: "Chính là vì bên trong tượng gỗ của thầy Giang đã có chứa trường khí cho nên trong tác phẩm của ông ta, mỗi một bức vẽ nhân vật đều nằm ở trạng thái chưa điểm mắt."
"Ừm..."
Nhất thời trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng.
Cùng lúc đó trong lòng Cao Dương cũng rất căng thẳng. Cậu ta cảm thấy lo lắng vô cớ: "Chưa điểm mắt, đó là thói quen điêu khắc của thầy Giang? Anh lôi chuyện trường khí vào làm gì?"
"Đây không phải là thói quen mà là cẩn thận."
Diệp Tuyền khẽ cười nói: "Cậu không hiểu phong thuỷ cho nên không rõ, trong nghề phong thủy, khai quang, điểm nhãn cho một món đồ giống như tầm long điểm huyệt, đó không phải là chuyện đơn giản đâu."
"Lại là phong thuỷ, lại là trường khí, tôi căn bản không hiểu rốt cuộc anh đang nói mò cái gì?" Cao Dương ngắt lời nói: "Dù sao video cũng đã chứng minh sự trong sạch của tôi, chuyện này không liên quan gì tới tôi."
"Chàng trai trẻ, không nên nóng vội, nghe tôi nói hết đã."
Ngón tay Diệp Tuyền duỗi ra khẽ lắc, nói: "Đã thật thì không giả được. Cậu cũng đã nói có video làm chứng, lẽ nào tôi còn có thể mở miệng nói đại vài câu thì vu oan cho cậu được sao?"
"... Được, anh nói đi." Cao Dương tức giận nói: "Tôi cũng muốn xem, anh ăn nói bừa bãi ra sao?"
"Đây không phải là ăn nói bừa bãi..."
Diệp Tuyền than nhẹ: "Cho nên mới nói, chuyện khó nhất trên đời này chính là người trong nghề nói chuyện với người ngoài nghề, nếu đối phương đã không muốn nghe…có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ tốn nước bọt mà thôi…"
Giáo sư Tưởng lên tiếng: "Chàng trai trẻ, cậu nói đi, chúng tôi đồng ý lắng nghe. Nếu như cậu nói có lý, tự nhiên chúng tôi sẽ tin. Nếu cậu nói bậy thì đừng trách chúng tôi phớt lờ cậu."
"Đây là đương nhiên."
Diệp Tuyền mỉm cười, thản nhiên nói: "Trên thực tế, việc này nên để cho thầy Giang nói... Chỉ có điều, ông ấy là người bị hại, do vậy lời của ông ấy nói chỉ sợ mọi người không tin, nói không chừng còn cảm thấy ông ta là đang lừa gạt các người nữa ấy chứ..."
"Hứ."
Giang Cung lạnh mặt, nhưng trong lòng lại tán thành. Có một số chuyện quả thật nên do bên thứ ba trình bày và chứng minh. Nếu ông ta mở miệng nói, nhóm sinh viên chắc chắn sẽ cho rằng ông ta đứng trên lập trường của người bị hại, đương nhiên phải bảo vệ lợi ích của bản thân.
"Các người đều là người quen, ai biết được các người có bảo vệ nhau không...?" Cao Dương nói thầm.
Diệp Tuyền ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: "Nói ngoài lề nhiều rồi, bây giờ chúng ta trở về chủ đề chính... Đúng rồi, lúc nãy tôi nói đến đâu rồi?"
"... Trường khí."
Bên trong nhóm người đang im lặng kia, Tiêu Mai giơ tay lên, ánh mắt trong veo như nước, vẻ mặt tràn ngập tò mò muốn biết: "Anh vừa mới nói khai quang, điểm nhãn cho tượng gỗ rất khó, không phải là chuyện dễ dàng."
"Đúng, quả thật không dễ."
Diệp Tuyền cười thân thiện gật đầu: "Nói theo người trong nghề của chúng tôi đây gọi là: đất như người, điểm huyệt như châm cứu. Khai quang, điểm nhãn cho đồ vật có chứa trường khí tương đương như châm cứu. Một cây kim châm chính xác vào huyệt, như vậy con người mới không bị thương. Nếu không thận trọng châm sai chỗ, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết, đó không phải là trò đùa."
"Vừa nãy Cao Dương cầm vụn bột gỗ, khai quang, điểm nhãn cho nhân vật La Hán, nhưng cậu ta không hiểu bí quyết, đương nhiên sẽ xuất hiện sai lầm khó bù đắp được, dẫn đến rối loạn trường khí."
Diệp Tuyền gằn giọng nói: "Kết quả mọi người nhìn thấy tượng gỗ kia bịch một cái rớt xuống đất."
Nghe xong lời này, tất cả mọi người hơi mê man, vẻ mặt mông lung.
Bọn họ cảm thấy, chuyện này như là thần thoại...
Nếu có thể tin được truyện thần thoại vậy thì dứt khoát tin luôn có quỷ cho rồi. Dù sao trong mắt mọi người, truyện thần thoại và truyện ma đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt.
"... Anh nói hươu nói vượn."
Cao Dương phản ứng lại, đương nhiên giận tím mặt, quát: "Khai quang, điểm nhãn gì chứ, cái gì là lỗi của tôi chứ, căn bản chính là sự chỉ trích không có lý do, cứ đẩy hết trách nhiệm lên tôi, chẳng có chứng cứ..."
"Ai nói không có chứng cứ..."
Diệp Tuyền rất bình tĩnh, anh đang muốn liệt kê manh mối thì Cao Dương lại không khách sáo hét lên: "Tôi không muốn nghe anh nói mò... Tôi nắm vụn bột gỗ rắc lên tấm ván chứ không phải cố ý khắc lên đó, gió thổi một cái đã bay đi hết, hoàn toàn không còn dấu vết…Anh dựa vào đâu nhận định đó là trách nhiệm của tôi… Anh đây là bịa đặt, trắng trợn hãm hại tôi mà."
"Ai nói với cậu vụn bột gỗ sẽ không để lại dấu vết?"
Diệp Tuyền cười nhạo, tiện tay lấy ngay một nắm vụn bột gỗ bên cạnh, sau đó mở bàn tay ra để những người khác người thấy rõ: "Mọi người mở to hai mắt, nhìn cho kỹ... Vụn bột gỗ này không phải là vụn gỗ bình thường trong đó đã trộn lẫn chất khác."
"Cái gì?"
Nhóm sinh viên trợn tròn mắt, vội chen nhau bước lên nhìn cho kỹ. Đúng như dự đoán, mọi người thấy được trong vụn bột vốn màu gỗ lúc này hơi hiện lên màu đỏ, không biết là lẫn chất gì.
"Nếu nói chỉ là vụn bột gỗ đơn thuần, dù cho rắc lên mấy trăm cân cũng không thể lay động tượng gỗ mảy may."
Cùng lúc đó Diệp Tuyền than thở nói: "Đáng tiếc, không may chính là trong vụn bột gỗ này có trộn lẫn chất khác, mà chính chất này lại có công hiệu dẫn khí, tương đương với một ngòi nổ. Cậu nắm vụn bột gỗ này thì thôi đi, cuối cùng còn giơ tay vẩy ra, giống như tưới dầu lên lửa, không xảy ra chuyện mới là lạ..."
Giang Cung ở bên cạnh không nhịn được “chậc chậc” một tiếng, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Mấy manh mối quan trọng này cũng là sau khi ông ta xem video mới đoán ra được, giống hệt với lập luận của Diệp Tuyền.
"Không thể nào, các người đây là ăn vạ, đây là lừa bịp." Cao Dương khẳng định không tin, cậu ta vô cùng căm tức nói.
Giáo sư Tưởng sư cau mày, hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu nói xem, rốt cuộc bên trong vụn bột gỗ đã trộn lẫn chất gì?"
"Chu sa."
Diệp Tuyền nói thẳng: "Chất màu đỏ chính là chu sa. Vì vậy, lúc cậu ta lấy vụn bột gỗ rắc lên tượng gỗ, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, tương đương với việc vẽ mắt cho nhân vật, cũng chính là khai quang điểm nhãn. Nếu không tin các người có thể cầm mảnh vỡ của tượng gỗ, xem thử vị trí đôi mắt của La Hán có phải còn sót lại chất màu đỏ không?"
Nghe anh nói như thế, một sinh viên nam đánh bạo, dè dặt nhặt một miếng mảnh vụn lên kiểm tra, liếc nhìn một cái, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, sau đó đưa cho giáo sư Tưởng.
Tầm mắt của người bên cạnh cũng liếc nhìn theo, dễ dàng phát hiện dấu vết hơi đỏ trên mảnh vỡ. Từ đó có thể biết suy đoán của Diệp Tuyền…hình như không sai. Ít nhất có thể khẳng định trong vụn gỗ có trộn lẫn chu sa.
Nhất thời, mọi người không khỏi nhìn Cao Dương, ánh mắt là lạ...
"Các người thực sự tin lời của anh ta?" Cao Dương cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cậu ta liều mạng hét lớn: "Phong thủy gì chứ, trường khí gì chứ, đều là mê tín căn bản không thể tin…"
Là không thể tin... vậy thì ma quỷ càng không đáng tin hơn.
Nếu như phong thuỷ, trường khí không thể tin, như vậy tượng gỗ rơi xuống đất thì giải thích thế nào?
Dù sao theo bọn họ thấy mặc kệ là quỷ hay là phong thủy tất cả đều là chuyện kinh dị, chẳng có gì khác nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT