(Giải thích tựa chương: Trước thành Trường An lập kế bẫy Bản Sơ)“Công Cẩn vẫn khỏe chứ.”
“Nhờ phúc, vẫn khỏe!”
“Các chị dâu thế nào? Tôn Quyền nữa?”
“Đều nhớ ngươi, khi nào được đến Thọ Xuân chơi nhé?”
Kỳ Lân cách Tôn Sách không đến mười bộ, nghiêm túc đánh giá hắn, tươi cười của Tôn Sách vẫn tươi rói như cũ, không hề lạnh nhạt chút nào. Nhưng trong mắt lại mang vài phần cảnh giác.
Kỳ Lân từng thấy ánh mắt ấy hồi ở nhà Tôn Sách, khi mọi người bàn về Viên Thiệu, Tào Tháo.
Lúc này, Tôn Sách nhìn Kỳ Lân, tựa như đang nhìn chằm chằm đối thủ.
“Ngươi đeo cái gì trên cố thế?” Tôn Sách vẫn thản nhiên trò chuyện: “Trông rất đẹp.”
Kỳ Lân hơi cúi đầu, nói: “Nanh sói, Ôn Hầu đưa.”
Tôn Sách gật đầu, nói: “Nương ta hồi ở Ngô Quận bị lạc mất một cái hộp, cỡ cỡ thế này.” Vừa nói vừa ước chừng kích cỡ: “Về sau Viên Thuật chiếm Ngô Quận, Hứa Cống đã đem cái hộp đó đi đâu rồi, ngươi có từng thấy qua không?”
Sao Kỳ Lân lại chưa thấy? Ngày Tôn Sách bưng truyền quốc ngọc tỷ ra, hắn ở ngay bên cạnh chứ đâu, thời gian thấm thoát, thiếu niên ngày trước không còn nữa, nay mặt đối mặt, người đòi lại cái hộp kia đã không cam lòng làm một chư hầu, nội tâm lấp đầy dã vọng, muốn xưng bá, làm chủ thiên hạ.
“Có nhớ ra không?” Tôn Sách thấy Kỳ Lân trầm ngâm không đáp, thúc giục.
Giọng nói lại không hề nôn nóng, giống chư chỉ đang chờ Kỳ Lân nhớ ra.
Kỳ Lân mỉm cười hỏi lại: “Cứ như vậy, ngươi khẳng định, cái hộp đó ta giữ?”
Tôn Sách tự nhiên đáp: “Ôn Hầu có đến Thọ Xuân một chuyến, Công Cẩn cho là có lẽ hắn lấy nhầm, mang cái hộp cha ta để lại cho nương ta đi mất, trả lại cho đại ca được không?”
Ta đâu có giữ, Kỳ Lân nghĩ thầm.
Nhưng giọng nói Triệu Tử Long còn văng vẳng bên tai: ‘Nếu không muốn nói, ta sẽ nói là ta không muốn nói.’
Kỳ Lân mở miệng: “Ta không muốn trả lời ngươi.”
Trong nháy mắt đó, không biết là mặt trời lặn hay là ảo giác của Kỳ Lân, ánh mắt của Tôn Sách thay đổi.
Tôn Sách tựa như có điều luyến tiếc, không biết hắn luyến tiếc những ngày xưa cũ, hay luyến tiếc ngọc tỷ.
Tôn Sách nhắm mắt, thời gian trôi qua đằng đẳng như cả một đời, lần nữa mở mắt: “Ngươi, ta, Công Cẩn, tuy không kết làm anh em, nhưng tình như thủ túc.”
Kỳ Lân: “Ngươi làm hoàng đế không được, thiên hạ này là của Lã Phụng Tiên, ngươi và Công Cẩn, cả Tào Tháo, Lưu Bị, ai cũng sẽ thua.”
Tôn Sách cười ha ha, thú vị đánh giá Kỳ Lân, giơ roi ngựa chỉ hắn, gằn giọng: “Kỳ Lân… Đừng nói trước bất cứ điều gì.”
Kỳ Lân không lên tiếng, Tôn Sách híp mắt nguy hiểm: “Lã Phụng Tiên cách ngươi hơn trăm bộ, đại ca hỏi lần cuối cùng, ngươi có thấy hộp kia không?”
Kỳ Lân đáp: “Ngươi có thể ra tay thử, nhưng ngươi không giết ta được đâu, ngươi nên nghe Công Cẩn, không nên nói những lời này. Ngươi nói như vậy, ngay cả bằng hữu, chúng ta cũng không làm được.”
“Kỳ Lân.” Tôn Sách hạ giọng: “Chúc ngươi thuận lợi, dù sao… cũng từng là huynh đệ.” Nói rồi không lưu luyến gì nữa, quay đầu ngựa rời đi.
Lã Bố ở phía sau Kỳ Lân gọi: “Các ngươi nói chuyện gì thế?”
Tôn Sách cười đáp: “Không có gì! Không uống rượu được! Phải đi ngay!”
Lã Bố ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu!”
Tôn Sách dẫn quân xuống triền núi, sau triền núi, có khoảng sáu ngàn quân đang chờ.
Kỳ Lân hít một hơi thật sâu, nếu Tôn Sách không nghĩ đến tình cảm, triệu tập toàn quân vây đánh, chính mình và Lã Bố cùng với tiểu đội trăm người này nhất địn phải huyết chiến, dù có nhờ vào thần tốc của Xích Thố chạy thoát được, nói không chừng cũng bị thương khắp người.
Kỳ Lân nói với Lã Bố: “Bọn họ đi tập kích Tào doanh, chúng ta ở đây mai phục.”
Dưới sườn núi là con đường vận chuyển lương thảo của Viên Thiệu, Tôn Sách đã thủ ở đây từ sớm, chắc chắn là nghe theo kế sách của Chu Du, biết Lã Bố sẽ chặn đánh, nên muốn tạo một lần tái ngộ với Kỳ Lân.
Lúc này, đại quân theo trình tự lui lại, dọc bờ sông lui về phía hạ du, nơi đó đậu vài chiến thuyền Giang Đông.
Lã Bố và Kỳ Lân có cảm giác không nói nên lời, nếu Tôn Sách cường công, chắc chắn sẽ thua tơi bờ hoa lá, may cho hắn còn niệm tính cũ.
Lã Bố nghi hoặc nói: “Hắn tặng chúng ta mấy thứ này à?”
Kỳ Lân: “Có thể, ai biết hắn nghĩ gì, Công Cẩn thật sự rất giỏi, không thể xem thường hai người bọn họ.”
Kỳ Lân phái người quay về truyền lệnh, toàn quân mai phục tại chỗ, đợi đến khoảng giữa đêm, chợt thấy Viên quân uốn lượn di chuyển, ánh đuốc chiếu sáng cả con đường dài.
Thám mã(1) phi nhanh phía trước, Lã Bố từ trong rừng nâng cung tên lên, cách xa trăm bộ, như thần tiễn, một mũi tên trúng đích, ngay giữa cổ, thám báo chết ngay lập tức, rơi ngựa!
Kỳ Lân khen thầm, tuấn mã kia vẫn phi thẳng một mạch, Lã Bố cứ thế bắn hạ thêm ba tên thám báo. Ngựa vẫn tiếp tục phi nhanh qua, trong đêm tối, Lã Bố bắn vật thể di động vô cùng chính xác, quả là bắn đâu trúng đó.
Đại đội vận lương cuối cùng cũng đến, hai ngón tay Lã Bố đặt trên miệng, huýt sáo một tiếng, toàn quân rầm rập hiện thân, loạn tên bay ra, Viên quân rơi vào ổ mai phục, hoàn toàn rối loạn.
Mã Siêu quát: “Ném dầu…!”
Phút chốc, từ trong rừng bay ra hơn một ngàn lọ sành, cứ nhắm xe chở lương mà ném, hàng ngàn mũi tên lửa trợ trận ngay phía sau, mấy ngày trước mưa to, đường đi lầy lội nhưng vẫn không ngăn được thế lửa, lửa phừng lên, gần ba dặm lương thảo, quân nhu rơi vào biển lửa, Lã Bố nói: “Ngươi chờ ở đây, đừng đi lung tung, các huynh đệ, xung phong!’
Mấy ngàn kỵ binh đồng loạt giết ra, hò hét vang trời, đánh trực diện vào quân chủ lực vận lương!
Tướng lãnh địch quân hét lớn: “Người tới xưng tên – Thuần Vu Quỳnh ta không trảm kẻ vô danh—”
Lã Bố quát: “Cửu Nguyên Lã Phụng Tiên—!” Một tiếng quát lớn, ai nấy sợ vỡ mật, Xích Thố bốn vó như có gió, trong tích tắc đã đến ngay trước mặt!
Thuần Vu Quỳnh chỉ kịp thấy lạnh toát.
Lã Bố phi nhanh, kéo cương, Xích Thố cất cao vó hí dài, Phương Thiên Họa kích chém ngang, Thuần Vu Quỳnh đầu thân chia lìa, hai thanh đồng chùy vẫn nắm chặt trong tay, rớt xuống ngựa, đầu mang theo một đường máu bay ra xa.
“Muốn chết thì lên.” Lã Bố hất cằm, vẻ mặt lạnh nhạt, khiêu khích.
Ôn Hầu đứng giữa đường, uy lực một người, ngăn cản thiên quân!
Lửa cháy rừng rực, Viên quân kêu la hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán.
‘Ooong… Ooong’ hai tiếng vang của dây cung, Lã Bố bất ngờ xoay người.
Tiếng thứ nhất, sườn núi đối diện bay ra một mũi tên, chớp mắt đã trực diên!
Tiếng thứ hai, Kỳ Lân gần như đồng thời buông dây, một mũi tên xé gió bay tới, hai mũi tên đối đầu, gãy đôi!
Một viên tướng giục ngựa lao xuống sườn núi, quát: “Các huynh đệ… Theo ta xông lên!”
Chỉ thấy một người mặt mày xinh đẹp oai phong, mắt hạnh trừng to, da thịt trắng nõn, mặt đẹp được ánh lửa chiếu ra hai má hồng hồng, hào khí ngút trời giận dữ hét: “Lã Bố mau chịu chết!”
Lã Bố kéo cương Xích Thố, nghiêng người tránh hai kiếm, trố mắt nhìn trân trân: “Nữ… nữ nhân!”
Mãnh tướng kia suýt chút té ngửa, giận càng thêm giận: “Thứ lỗ mãng có mắt không tròng! Ông nội ngươi là nam nhân! Thái úy của Viên Bản Sơ! Chính là Trương Cáp ta!”
Kỳ Lân nháy mắt hồi thần, kêu lên: “Bắt sống!”
Trương Cáp xoay song kiếm trong tay, hoa kiếm đan xen, Lã Bố hô: “Giá…” Xích Thố tự giác quay đầu, nhẹ nhàng tránh qua, Lã Bố quay lại hỏi Kỳ Lân: “Biết hắn à?”
‘Chát’ một tiếng, đuôi trĩ quất một đường đỏ thắm trên mặt Trương Cáp.
Trương Cáp: “…”
Trương Cáp nghiến răng nghiến lợi, song kiếm vung lên, Lã Bố rạp người xuống, Trương Cáp chém vào hư không, quân Tịnh Châu cười ầm lên, Lã Bố trở kích, quét ngang một cái, cán kích đập lên lưng Trương Cáp, khiến hắn té chúi nhủi xuống ngựa.
“Bắn cung còn coi được.” Lã Bố bình phẩm: “Cưỡi ngựa dở òm.”
Trương Cáp lồm cồm bò dậy, trước khi xuất chiến hắn đã để ý thấy Kỳ Lân đứng gần đó chỉ huy, lúc này bỏ qua Lã Bố, chạy vài bước lấy đà,, nhảy vào giữa không trung, một tay hướng về phía Kỳ Lân.
Kỳ Lân bắt chước giọng điệu Lã Bố: “Nữ… nữ nhân?!”
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Cáp đỏ bừng, phẫn nộ tột cùng: “Chịu chết đi!”
Mã Siêu chặn ngang giết ra, quát: “Nữ nhân! Qua ta trước…!”
Trương Cáp hết nhị nổi, chửi thề: “Ta đcm ngươi!”
Mã Siêu dứt khoát chém ra, từ dưới cánh tay Trương Cáp đập trúng mặt hắn, đánh Trương Cáp té ngửa ra sau.
Tịnh Châu quân hét rần rần cổ vũ, Trương Cáp ngã xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.
Lã Bố dựng ngón cái, hạ lệnh: “Trói lại, xem lương thảo còn bao nhiêu, mang hết theo.”
Tào quân tấn công Ô Sào, hỏa thiêu lương thảo của Viên Thiệu lúc tảng sáng ở bờ Nam Hoàng Hà, bụi tro vươn vãi khắp nơi.
Lã Bố cùng với Kỳ Lân, Mã Siêu và năm ngàn quân Tịnh Châu đứng trên cao nhìn xuống đường lớn ở đằng xa.
Cảnh vật hoang tàn trải rộng, chôn vùi muôn vạn mưu kế, thây người như núi.
Suốt ba tháng ròng rã, Tào Viên ở Quan Độ giao chiến, khiến nơi đã từng là thành trấn trở thành một mảnh đất khô cằn hoang phế, chiến tranh tiến vào giai đoạn gây cấn cuối cùng. Viên quân mất lương thảo tiếp tế, chỉ biết hoảng loạn giết ra, mở ra cuộc quyết chiến lớn nhất từ trước đến nay với Tào quân.
Viên quân giết ra như thủy triều, dùng máu thịt của binh sĩ để chen khỏi hàng rào phòng ngự của Tào Tháo, ra vùng đất khô cằn bên ngoài, hai đội nhân mã khác đan chéo qua, một là dòng chính Lưu Bị theo hướng Tây Nam, một đội khác theo hướng Đông, chính là Tôn Sách đánh lén thất bại đang rút quân.
“Bá tánh ơi… chúng sinh ơi…” Tiếng khóc của Lưu Bị theo gió bay xa, âm truyền trăm dặm.
Triệu Vân phát lệnh khắp nơi, che chở thân nhân Lưu Bị từ từ tiến về phía trước.
Lã Bố hạ lệnh: “Phân một đội ngàn người, hộ tống Triệu Tử Long đến Quan Độ.”
Một đội quân Tịnh Châu uốn lượn đi xuống sườn núi đá, tiếp cận Lưu quân, Triệu Vân hướng về phía Lã Bố trên vách núi chắp tay, Lã Bố làm kiêu, không nhìn hắn.
Trăm ngàn bình thuốc nổ bay lên, ném về phía đại doanh Tào quân, khắp nơi mù mịt khói bụi và lửa đỏ, thiên không vang lên tiếng sấm rền, mưa to đổ xuống như trút.
Gần hai vạn quân Viên Thiệu đối đầu với phòng ngự của Tào Tháo, giữa doanh Tào quân dọn đường, năm ngàn kỵ binh rầm rầm giết ra.
“Ngươi thấy ai sẽ thắng?” Tuy Kỳ Lân đã chứng kiến không ít cuộc đại chiến, đứng trước vạn người đang đánh giết lẫn nhau vẫn hết sức rúng động.
“Tào Mạnh Đức chỉ huy kỵ binh không bằng ta, lộn xộn bừa bãi.” Lã Bố thản nhiên bình luận: “Ngược lại, bộ binh rèn luyện không tồi. Ta đoán, bộ binh mới là đòn sát thủ.”
Kỳ Lân: “Viên Thiệu thì sao?”
Lã Bố mỉm cười: “Một đám ô hợp, không đủ uy hiếp.”
Kỵ binh của Viên Thiệu ồ ạt tấn công, mặt đất rung động, bắt đầu đánh giáp lá cà với quân Tào Tháo, bình nguyên bao la biến thành cối xay thịt, từ lúc tảng sáng đều qua giữa trưa, chỉ khoảng ba canh giờ, hai phe đã tổn thất gần năm vạn người!
Từ đầu đến cuối, Lã Bố chỉ đứng ngoài xem chiến, thỉnh thoảng phân tích ý đồ tác chiến của hai bên, Mã Siêu nghe đến tâm phục khẩu phục.
Thi thể chất đống khắp bình nguyên, chẳng ai kịp nhặt xác, Tào quân đã tiếp tục nổi trống xuất binh!
“Hai bên đều mệt mỏi, hiện tại bên nào kiên trì hơn, bên đó thắng.” Lã Bố thản nhiên bình luận.
Đúng như Lã Bố dự đoán, đại trận của bộ binh Tào quân trật tự nề nếp, như một người điều khiển cánh tay, như cánh tay chỉ huy các ngón tay, liền mạch từ trên xuống dưới, trận doanh Tào quân như một con chim khổng lồ giang đôi cánh, trung quân biến trận thành lá chắn, dựng rào chắn đối đầu trực diện với kỵ binh Viên Thiệu.
Kỳ Lân hô: “Ưng trận.”
Lã Bố gật đầu: “Chính nó, chỉ cần trung quân cầm cự được một lá, hai cánh rất nhanh sẽ vây lại, ngày tàn của Viên quân đã đến.”
Mã Siêu đứng xem mà nóng gan nóng ruột: “Phụng Tiên, cho ta hai ngàn binh đi, ta tập kích hậu trận của Viên Thiệu!”
Kỳ Lân đáp: “Không, đừng nóng vội, xem tình huống trước, học hỏi một chút sẽ giúp ích cho việc báo thù của ngươi.”
Lã Bố giơ tay chỉ về phía xa xa, nói: “Lá chắn có chỗ hở, có thể lợi dụng chỗ đó, nếu dùng cờ hiệu làm lệnh… Ví dụ như ngươi đứng trên cao chỉ huy, ta dẫn quân, có thể mở rộng lỗ hỏng đó dễ dàng phá trận. Không biết quân sư của Tào doanh là ai, nói không chừng vẫn còn biến trận.”
“Hiểu không?” Kỳ Lân hỏi.
Mã Siêu gật đầu.
Về mặt chiến thuật, Lã Bố liệu sự như thần, không đến nửa khắc, lá chắn lại thay đổi, bộ binh ở hai bên cánh giơ khiên liều chết chống đỡ, biến thành Thiết Dũng trận, thành công vây kín Viên quân.
Tào Tháo dốc toàn lực, phái ra đội kỵ binh cuối cùng, giết vào trong vòng vây, tướng dẫn quân so vũ dũng không kém gì Lã Bố!
Lã Bố nhướn mày: “Tên đó là ai?”
Chợt thấy kỵ binh phất cao đại kỳ chữ “QUAN”, Kỳ Lân nhận ra: “Đó là em kết nghĩa của Lưu Bị, gọi là Quan Vũ, ngươi từng giao thủ với hắn, quên rồi à?”
Lã Bố không có ấn tượng gì với cái tên Quan Vũ, nhìn một hồi, lại nói: “Viên Thiệu thua rồi.”
Phe Viên Thiệu vốn đã quân tâm tan rã, giờ phút này binh bại như núi đổ, ai nấy hoảng loạn chạy trốn, Viên quân bỏ chạy khắp các hướng trên bình nguyên, chạy về phía Hoàng Hà.
Tào quân sĩ khí tăng vọt, bốn vị tướng lãnh Triệu, Điển, Quan, Hạ Hầu dẫn hai ngàn binh mã đuổi theo, Viên quân bị đánh tơi bời, hoàn toàn mất khả năng tổ chức chống cự, Triệu Vân giương cung bắn hạ lá cờ chữ ‘NHAN’!
Kỳ Lân đề nghị: “Chúng ta cũng theo xem đi, nhân lúc cháy nhà hôi của, chiếm chút lợi ích cũng tốt.”
Lã Bố ngoắc đuôi hào hứng: “Cướp thôi! Cướp thôi!” Thúc ngựa theo sát Kỳ Lân, Mã Siêu ngơ ngẩn, sẵn dịp cũng ngoắc đuôi hét: “Báo thù! Báo thù!” Hai người vui vẻ phấn chấn hồng hộc chạy sau đuôi Kỳ Lân.
Khi cả bọn chạy đến bờ Hoàng Hà, Viên quân đã cướp bè gỗ qua sông, sông dài mênh mông, nước non vạn dặm, mặt sông phủ đầy xác chết trôi, thuyền Viên quân cập bờ tiếp binh bị Triệu Vân một mũi tên bắn gãy cột buồm, cánh buồm khổng lồ phủ xuống, Tào Quân gào giết vang trời, mạnh mẽ công thuyền.
Từng chiếc từng chiếc thuyền lớn bị châm lửa, ngùn ngụt bốc cháy, một chiếc thuyền con kéo căng buồm, mượn sức gió chạy về hướng Bắc.
Lã Bố nói: “Chắc chạy rồi, chúng ta không có thuyền, giờ sao đây?”
“Xong rồi.” Kỳ Lân nói: “Tào Tháo sẽ qua sông đuổi về hướng thành Nghiệp, chúng ta lập tức về Trường An!”
Mã Siêu hỏi: “Đi ngay sao!?”
Kỳ Lân đáp: “Nghe ta, chắc chắn Viên Thiệu sẽ trốn về Trường An, chỉ cần đến kịp, chúng ta có thể tự tay bắt hắn.”
Lã Bố lập tức lên ngựa, hành quân ngày đêm hướng về Hàm Cốc quan, dọc theo Hổ Lao quan, quân binh phòng thủ hay tin Viên Thiệu đại bại nhận lệnh nhanh chóng đuổi về thành Nghiệp viện trợ, nhiều ngày như thế mà không có ai chặn đường truy hỏi.
Đây mới chính là loạn thế, Kỳ Lân nghĩ thầm, dọc đường từ Quan Độ đi thẳng về Hàm Cốc quan, dân chúng tay xách nách mang đưa gia đình của nả lang bạt kỳ hồ, một trận Hà Nam, phá hủy hơn mười vạn nhà dân, có người chạy về Tây Xuyên, Kinh Châu, nhưng nhiều nhất có lẽ bôn ba lên Tây Lương.
Quân Lương Châu di chuyển lẫn lộn với dân chúng, Kỳ Lân hạ lệnh: “Hiện tại không phải lúc thu nạp dân tị nạn, chúng ta hành quân gấp rút, trước mắt không lo được cho bá tánh.”
Lã Bố vốn động lòng trắc ẩn, muốn tiện đường đưa dân chúng xuất quan, nghe Kỳ Lân nói như thế đành dẹp qua một bên, ngày đêm kiêm trình, rốt cuộc cũng đến được ngoại thành Trường An.
Thành Trường An đề phòng sâm nghiêm.
“Văn Viễn đâu.” Kỳ Lân nhíu mi nói: “Sao chẳng có động tĩnh gì hế vậy?”
Trên tường thành cắm một lá cờ lớn thêu chữ ‘TRƯƠNG’, Lã Bố bắn một mũi tên lệnh, cổng thành cảnh giới.
“Chủ công về rồi–!”
Kỳ Lân thở phào nhẹ nhõm, cổng thành hạ xuống, Trương Liêu đích thân mang binh ra đón.
“Làm tốt lắm.” Kỳ Lân nói: “Các ngươi tốn bao nhiêu lâu mới lấy lại được Trường An?”
Trương Liêu đáp: “Lần này nhờ có Giả Văn Hòa và Cam Hưng Bá!”
Từ khi Lã Bố và Kỳ Lân nhập quan tham chiến đã quan năm tháng, thủy quân của Cam Ninh vì huấn luyện mà hao tốn quá nhiều chiến thuyền, Giả Hủ bị xoay sứt đầu mẻ trán, quyết định phái Cam Ninh cùng xuất chinh với Trương Liêu.
Binh sĩ dưới trướng Cam Ninh có gần hai ngàn, người nào cũng giỏi bơi lặn, trong khi Trương Liêu xuất lĩnh hơn tám ngàn quân Tịnh Châu đến mai phục ngoài thành Trường An.
Giả Hủ tính toán, để hai ngàn binh lấy bong bóng heo làm túi khí, lợi dụng bóng đêm bơi vào sông hộ thành, người xưa gọi là ‘Bát thủy nhiễu Trường An’, các dòng sông trong thành giao cắt với nhau, cộng thêm bản đồ hoàng thành Kỳ Lân để lại.
Cam Ninh dẫn người, chẳng mấy chốc đã theo dòng nước lặng lẽ lặn vào, trong một đêm cướp được cửa thành, sau đó mở cổng cho Trương Liêu vào. Mặt trận diễn ra trên khắp các con đường ngõ hẻm ước chừng ba ngày ba đêm, rốt cuộc lấy được toàn bộ quyền khống chế Trường An.
Kế hoạch của Kỳ Lân vốn là mạnh mẽ tấn công liên tục vào thành, đánh cho quân thủ thành mệt mỏi hết xiết, lúc đó hắn và Lã Bố chạy tới sẽ đánh một kích cuối cùng, không ngờ, khi đến nơi thành Trường An đã hoàn toàn quy thuận, nghĩ mà sợ: “Về sau phòng thủ nghiêm ngặt đường thủy.”
Trương Liêu cười nói: “Ngoài Hưng Bá huynh, không ai có bản lĩnh dẫn thủy quân thế này đâu.”
Lã Bố gật đầu: “Làm khá lắm, trở về phong thưởng cho các ngươi.”
Sau mấy năm mới quay lại Trường An, vẫn là bộ dáng ngày đó Viên Thiệu phóng hỏa đốt thành, khắp nơi đổ nát thê lương, còn đâu cảnh đẹp Tây Kinh phồn hoa năm cũ.
“Mấy tháng trước, Trường An là do mưu thần Thẩm Phối và Nhan Lương dưới quyền Viên Thiệu trông coi, các ngươi đánh giặc ở Quan Độ, Nhan Lương cũng bị rút đi, trong thành chỉ còn năm ngàn quân phòng thủ, cùng với hai vạn dân.”
Vườn Thượng Lâm, phủ tướng quân, cung Vị Ương, điện Thái Hòa, đều bị thiêu trụi.
Kỳ Lân dở khóc dở cươi, khó trách Viên Thiệu không phái trọng binh canh gác, một cái thành đổ nát thế này, cướp về có ích lợi gì?
Trương Liêu đưa mọi người vào cung. Mã Siêu nói: “Đây là nơi thiên tử ở hả?”
Kỳ Lân thổn thức: “Ừ, muốn phá hết thành Trường An rồi xây dựng lại từ đầu, ít nhất cũng tiêu tốn khoảng ba năm lương thảo của Lũng Tây.”
Trời vừa sáng tỏ, Lã Bố đi ngang qua tiền điện, lúc đến ven hồ Huyền Vũ, nhìn về giữa hồ mà xuất thần.
Tiết Thu mát mẻ, lá vàng xoay xoay trong gió, sen nở đầy hồ, ngói vụn chỗ nào cũng có, chuột chít chít chui từ bụi cỏ này qua bụi cỏ khác, ven hồ Huyền Vũ, một mái đình đã sụp hơn nửa phủ đầy cỏ úa với rêu xanh.
Kỳ Lân giải thích với Mã Siêu: “Ngày trước chúng ta ở Trường An, Phụng Tiên nghi so Tam tư, một người đắc đạo, ngay cả chúng ta cũng được thơm lây, tiến cung không cần thông báo…”
Mã Siêu nói: “Phụng Tiên đang nhìn gì thế?”
Trương Liêu gọi: “Chủ công?”
Lã Bố lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Chỗ kia gọi là đình Phượng Nghi. Đi thôi.”
“Hai cái bình vàng này sao vẫn còn?” Lã Bố nghi hoặc hỏi: “Không ai dọn đi à?”
Kỳ Lân nhún vai: “Nặng lắm, vàng mà, mang không nổi đâu.”
Lã Bố bún tay lên hai cái bình, tiếng vang thanh thúy, rồi đi vào chính điện cung Vị Ương, trong điện có ba người.
Hai thiếu niên thanh tú trông có vẻ nghèo khó đang quỳ bên long án, tên lưu manh Cam Ninh đang chiễm chệ ngồi trên long ỷ, một thiếu niên ngắt quả nho đút vào miệng hắn.
Còn tên kia đang nâng ly bằng hai tay, trong ly là sữa dê, Cam Ninh gọi: “Lại đây, lại đây nào, đút thêm miếng nữa, đại gia thương cưng…”
“Cam Hưng Bá!” Tiếng Lã Bố như sấm rền.
Hai đứa nhóc kia sợ đến nỗi hất luôn ly sữa dê lên người Cam Ninh, Cam Ninh ù té đứng lên, cười giả lả: “Chủ công uy vũ!”
Lã Bố giận không kiềm nổi, quát: “Đó là nói ngươi có thể ngồi à?!”
Cam Ninh cười hì hì, khom lưng cúi đầu. Lã Bố phất tay đuổi hai thiếu niên đi, nhìn một vòng, nghênh ngang đi về phía trước, ngồi lên long ỷ, hài lòng nói:
“Ừm, êm, quân sư lại đây.”
Mọi người: “…”
Kỳ Lân cả giận nói: “Xuống cho ta… truyền ra ngoài ngươi tiêu chắc rồi!”
Lã Bố đáp: “Không ngại không ngại, luyện tập trước ấy mà.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố lại hỏi: “Ngọc tỷ đâu? Ta nhớ có mang đến mà.”
Thân binh mang ngọc tỷ truyền quốc đến trình lên Lã Bố, Kỳ Lân vội chụp lấy, triệt để cạn lời với hắn, nói với thân binh: “Mặc kệ hắn, Văn Viễn đi lấy bản đồ và danh sách binh lính đến đây, chúng ta nghiên cứu kế hoạch tác chiến tiếp theo.”
Trương Liêu nghe lời đi lấy, Lã Bố nhìn trái nhìn phải, đuôi chim trên đầu lắc phải lắc trái, vẫy vẫy tay với Kỳ Lân, nói: “Cục cưng lại đây, ngồi chung đi.”
Kỳ Lân vừa tức vừa buồn cười nhìn Lã Bố, trong lòng ấm áp nói không nên lời.
Nào ngờ, Lã Bố nói tiếp: “Nho với rượu đâu rồi? Tìm xem? Đút ta ăn, a…”
Kỳ Lân ước lượng ngọc tỷ, nhìn Lã Bố, cười nham hiểm: “Bệ hạ muốn ta đút nho sao?”
Lã Bố làm bộ đứng đắn: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Đột nhiên Kỳ Lân hất tay một cái, ngọc tỷ lao vun vút, ‘bang’ một tiếng, đập vào mặt Lã Bố.
Trên mặt Ôn hầu in rõ tám chữ đỏ chót: THỤ MỆNH VU THIÊN, KÝ THỌ VĨNH XƯƠNG(2)
Tháng Chín năm đó, Viên Thiệu giao chiến ba lần với Tào Tháo, rốt cuộc triệt để đại bại, quân Tào tiến công Nghiệp thành, cả nhà họ Chân ở Ký Châu xin đầu nhập vào, trở thành cọng cỏ đè chết lạc đà, đám vọng tộc trở mặt.
Viên Thiệu thua trận trốn chạy, mang theo gia quyến và một vạn binh mã còn lại, theo hướng Tây lui về Hàm Cốc quan.
Kỳ Lân thấy có cơ hội rồi.
Từ tính toán của Giả Hủ, Trương Liêu không đánh mà thắng được thành Trường An, bắt đầu nghiêm mật phong tỏa tin tức, Trường An chỉ được ra không được vào, tin tức ở tám cửa thành càng chặt chẽ không sơ hở, khi nhận được tin Viên Thiệu ra khỏi Hàm Cốc quan, Kỳ Lân bắt đầu ra tay bố trí kế hoạch cuối cùng.
Tào Tháo bám riết không buông, sau khi cướp được Nghiệp thành vẫn đích thân dẫn quân đuổi giết.
Đuổi đến tận Hàm Cốc quan lại ngoài ý muốn dừng lại.
“Lý do nào hắn không đuổi tiếp?” Kỳ Lân nhíu mi: “Tào Tháo biết chúng ta chiếm lĩnh Trường An, nên mới không nhập quan?”
“Ngựa Điền chân ngắn, nhưng sức chịu đựng tốt, có thể dùng làm xung phong…” – Lã Bố ngồi trên bậc thang trước long ỷ chỉ lên một cái sa bàn mô phỏng bình nguyên. Mã Siêu đứng bên cạnh nghe chăm chú.
“Xuống hết xuống hết! Đến phiên ta ngồi!” – Trương Liêu và Cam Ninh đang chen chúc nhau giành ngồi long ỷ.
Một đám võ tướng đầu óc ngâu si tứ chi phát triển, Kỳ Lân muốn tìm mưu sĩ để thương lượng cũng tìm không ra, nhịn hết nổi quát: “Ngưng đùa! Cút xuống hết cho ta! Sai người truyền tin, hỏi ý kiến Trần Cung và Giả Hủ.”
Lý do khiến Tào Tháo dừng chân ở quan ngoại có thể là gì? – Kỳ Lân viết thư hỏi.
Giả Hủ hồi âm: Không biết.
Trần Cung hồi âm: Có trời biết.
Kỳ Lân bó tay với đám này rồi, đến vài ngày sau, Kỳ Lân không khỏi cảm thán: Thế gian này hầu như chẳng có gì có thể kiềm chân Tào Tháo, quả nhiên có trời mới biết.
Cũng khó trách mọi người nghĩ muốn bể đầu không ra, nguyên nhân: Quách Gia bệnh gần ngỏm.
Một ngày nào đó, quân Viên Thiệu rốt cuộc cũng rút về đến Trường An, một vạn năm ngàn quân Lương Châu mai phục trên các con đường trọng yếu, nóc nhà, hoàng cung, Ngọ môn và những nơi quan trọng khác.
Trương Liêu, Cam Ninh sai binh giữ thành Trường An để ý cách ăn mặc lại áp giải Thẩm Phối ra, để hắn lộ mặt trước cửa thành. Thẩm Phối bị đao chỉa sau lưng vội vàng nghênh đón: “Cung nghênh chủ công đắc thắng trở về!”
Viên Thiệu dừng ngựa ngoài thành, cầu treo từ từ hạ xuống, Viên Thiệu cười ha hả nói: “Trận này đại thắng! Qua Trường An xem thế nào!”
Viên Thiệu còn chưa dứt lời, Thẩm Phối đã nhanh chóng bị áp giải xuống khỏi thành lâu, Viên Thiệu sầm mặt, phất tay nói: “Vào thành!”
Gần vạn đại quân chậm rãi đi qua cổng thành, đến Tây doanh, cửa thành ầm ầm đóng lại phía sau, Mã Siêu chấp tay: “Mời chủ công vào cung nghỉ tạm.”
Viên Thiệu hơi ngạc nhiên hỏi: “Thẩm Phối đâu rồi?”
Mã Siêu khom người đáp: “Thái thú vào cung Vị Ương chuẩn bị trước, mời chủ công.”
Viên Thiệu vô cùng nghi hoặc gật gật đầu, nhưng trong thành lại không có gì khả nghi cả, mấy tên mưu sĩ đắc lực nhất: Hứa Du đầu hàng Tào Tháo, Điền Phong bị Viên Thiệu đích thân hạ lệnh xử tử, Thư Thụ chết trận ở Quan Độ, bên cạnh chẳng còn ai hiến kế, hắn cứ thế mang hai ngàn quân đi thẳng vào hoàng cung.
“Báo—”
Viên Thiệu còn đang trên đường vào hoàng cung, từ ngoài thành có người mặc trang phục Tào quân đến báo.
“Chủ công nhà ta có thư trình cho Kỳ Lân đại nhân!”
Kỳ Lân túc trực giám thị trên thành lâu, dự tính sự tình phát sinh không đúng sẽ ngay lập tức giết Viên Thiệu tại chỗ, lúc này lại có tín sử đến, trong lòng sinh nghi, nói: “Tìm ta? Sao không tìm Phụng Tiên? Cho hắn vào.”
Cổng nhỏ mở ra cho tín sử vào thành, nói: “Có việc cấp tốc, xin cầu kiến Ôn hầu và Kỳ Lân quân sư!”
Kỳ Lân nói: “Bắt trước nói sau, đang bận.”
Tín sử đáng thương còn chưa kịp giao thư đã bị kéo xuống. Kỳ Lân vội chạy đến trước hoàng cung, sẵn sàng phục kích Viên Thiệu.
——————————-
Chú thích:
- Thám mã là người cưỡi ngựa đi dò đường, nếu có chuyện gì thì hô lớn cho phía sau đề phòng, nhưng ở đây Lã Bố bắn ngay cổ, người chết ngay tại chỗ, ngựa vẫn chạy, tiếng vó ngựa vẫn vang, nên phía sau không đề phòng, cứ đi tới.
- Chịu mệnh của trời, sống lâu và thịnh vượng mãi