(Giải thích tựa chương: Văn Cơ ra trận mưu trí thắng vạn quân)

Giả Hủ hoảng hốt chạy ra khỏi phủ, biến cố xảy ra trong chớp mắt, toàn bộ nóc nhà trong thành đều cháy rực.

“Chủ công đâu!” Giả Hủ lên ngựa, vội vàng chạy về phía Hầu phủ.

Trương Liêu ra khỏi thành, Hầu phủ trống không, Giả Hủ cảm giác như mình đang mơ, không tìm thấy ai, một quản sự cũng không.

“Sao lại thế này! Ôn Hầu đâu?!” Âm thanh nôn nóng của nữ nhân.

Giả Hủ nhẹ thở ra, cuối cùng cũng có ai đó để nói chuyện, Thái Văn Cơ tóc tai bù xù, tay còn cầm cây trâm chưa kịp ghim vào tóc, xuống xe ngựa liền chạy vào Hầu phủ.

Giả Hủ dở khóc dở cười: “Vừa có người công thành…”

‘Oành’ một tiếng, vại sành cháy hừng hực rơi thằng xuống giữa sân Hầu phủ, dầu hỏa lan  khắp mặt đất, hoàn toàn cắt ngang lời Giả Hủ.

Thái Văn Cơ vẫn chưa tin được: “Tướng quân Trương Liêu đâu?”

Giả Hủ: “Không biết đã đi đâu.”

Thái Văn Cơ: “Vậy trong thành chỉ còn ngươi với ta thôi hả?”

Giả Hủ gật đầu: “Trước mắt xem ra, hình như là như thế thật.”

Thái Văn Cơ làm như đang nghe chuyện cười.

Vô số vũ tiễn bay vào trong thành, bắn phá nóc nhà làm binh sĩ chạy trối chết, tiếng la hét thất thanh dọc theo từng con phố tối tăm, hoàn toàn hỗn loạn.

May mà quân đội của Lã Bố linh động, tìm không thấy người chỉ huy và quân sư, phó tướng và nha tướng lập tức lên thay, hạ lệnh, ngăn cản thang dài công thành.

Cổ Hủ gợi ý: “Hay là… Thả đám văn nhân quân sư đang giam lỏng? Cho bọn họ lên cổng thành chiêu hàng? Ta thật muốn xem thử Nể Hành khéo miệng đến mức nào, có mắng cho hơn vạn binh mã này chạy luôn được không.”

Thái Văn Cơ nói: “Giả Văn Hòa! Lúc nào rồi mà ngươi còn nói đùa! Quân đội của ai đang tấn công cửa thành?”

Giả Hủ bó tay: “Không biết.”

Thái Văn Cơ: “Ngươi… Đi triệu tập binh mã Tây doanh, lên thủ thành!”

Giả Hủ: “Không điều động được, không có binh phù.”

Thái Văn Cơ triệt để cạn lời, một trận gió ào vào phòng Lã Bố, lật tung cả căn phòng, nhăn mày hỏi: “Binh phù đâu?!”

Giả Hủ đi theo phía sau, từ tốn nói: “Mọi thứ nguyên vẹn, chăn màn chỉnh tề, chủ công lại không biết nơi nào, việc này hiển nhiên là có tính toán trước.”

“Ngươi nói đúng, nhưng bây giờ phải tìm cho ra binh phù!”

Thái Văn Cơ tìm trên giá sách, tìm được một hộp minh châu.

Giả Hủ thản nhiên nói: “Nếu lập mưu từ trước, chắc chắn sẽ cầm theo binh phù.”

Thái Văn Cơ mở hộp ra xem: “Mấy hạt châu này là sao, có thể dùng làm tín vật không?”

Giả Hủ cười nói: “Ngay cả ngươi còn không biết là cái gì, thì làm sao làm tín vật cho được?”

Thái Văn Cơ ôm hộp châu, chạy đến phòng Kỳ Lân, mở nắp hộp, trong phòng sáng trưng.

Thái Văn Cơ thở dài: “Quân sư của toàn quân, có thể xem là tai mắt đầu óc của chủ soái, lại mỗi ngày ở trong một nơi không bằng ổ chó chuồng bò… Thật là…”

“Trên giá sách là cái gì?” Giả Hủ đột nhiên lên tiếng.

Thái Văn Cơ ném hộp dạ minh châu lên giường, cầm lên vật tỏa ra ánh vàng, lại cầm lên cặp nanh sói và sừng trâu, bỏ vào trong tay áo, kéo cổ tay Giả Hủ, lao ra khỏi phủ.

Hai người ngồi xe đến Tây thành, Thái Văn Cơ đứng ở trên xe, đầu tóc rối bời, đi chân không, trong tay cầm một sợi dây đỏ, đầu sợi dây lắc lư, chính là kim châu Lã Bố đưa cho Kỳ Lân.

“Các tướng sĩ, nghe lệnh!” Thái Văn Cơ nói: “Chủ công đã đi trước một bước đến Kim thành, tấn công Hàn Toại! Quân sư tiến quân Vũ Uy, tấn công Thành Nghị! Nay địch nhân thừa dịp chủ công và quân sư đi vắng, đánh lén Lũng Tây, chủ mẫu không thấy tung tích, thỉnh chư vị giao tính mạng cho ta!”

Nha tướng bắt đầu tụ lại, cuối cùng cũng thấy người có tiếng nói, ai nấy nhao nhao hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Thái Văn Cơ nói: “Lập tức điểm binh, nghe lệnh Cố quân sư!”

“Sao ngươi biết là quân của Hàn Toại?” Giả Hủ lấy làm lạ hỏi.

Thái Văn Cơ nói thầm: “Không biết, ta nói bừa.”

Giả Hủ cười nói: “Ta cũng đoán là binh mã của Hàn Toại.”

Thái Văn Cơ: “Phái một ngàn người, gõ cửa nhà dân, đánh thức tất cả dậy! Gom dầu của từng nhà đến đây! Các ngươi lấy than nhóm lửa! Lại phái một tiểu đội, đi đến Vũ Uy, truyền tin cho quân sư, gọi hắn hỏa tốc cứu viện… Cái gì? Đổng quân() thế nào?” (Đổng quân là cách Thái Văn Cơ gọi Đổng Tự, chồng bà.)

Một thân binh bước lên nói nhỏ.

Thái Văn Cơ vén tóc, nghiêng tai qua nghe, phân phó: “Bảo hắn tự ăn điểm tâm đi, màn thầu trong lồng hấp đấy.”

Giả Hủ: “…”

Trong tích tắc, Thái Văn Cơ chuẩn bị vài đội binh mã, Giả Hủ nhận danh sách, nhìn ra xa nói: “Hiện những đội nào đang thủ ở cổng thành? Thái Diễm! Ngươi không thể lên thành lâu được!”

Thái Văn Cơ: “Không lên thành lâu thì đốc chiến kiểu gì?”

Giả Hủ: “Coi chừng tên bay không có mắt!”

Thái Văn Cơ cả giận: “Ngươi cứ là rùa rụt cổ trong thành đi, đồ nhát chết!”

Giả Hủ cười hắc hắc: “Ta tất nhiên là sợ chết rồi.”

Thái Văn Cơ cầm kim châu trong tay, lên thành lâu, thang công thành đã được đặt lên, binh sĩ bắn tên tứ phía, đại kỳ dựng lên phía đằng xa, trong ánh lửa ngợp trời chiếu sáng chiến kỳ thêu chữ ‘HÀN’, tung bay phần phật trong gió rét, quá chói mắt.

Thái Văn Cơ lui nửa bước, chân trần lạnh đến đỏ bừng, không ngờ mình chỉ đoán bừa lại đúng ngay Hàn Toại.

Thái Văn Cơ hô: “Các tướng sĩ! Nhà cửa thân nhân các ngươi đều ở trong thành, rạng sáng chủ công sẽ về, đến lúc đó hai mặt giáp công, địch nhân chắc chắn đại bại, nhất định phải liều chết phòng thủ!”

Thái Văn Cơ cầm kim châu trong tay, đón lấy ấm áp từ ngọn đuốc trên cao, tay áo trong gió lạnh bay phấp phới, xuất trần thoát tục như tiên nữ, binh lính thủ thành đều hô vang, nhất thời sĩ khí đại chấn.

Giả Hủ an bài xong quân thủ vệ, vội vàng chạy lên thành lâu, nhìn một vòng, mỉm cười: “Trong quân chúng ta, ngay cả nữ quân sư cũng liệu sự như thần.”

Thái Văn Cơ vẫn thướt tha như cũ, nói: “Làm ơn tìm giúp ta đôi giày cho ta mang vào đi. Giả Văn Hòa, ngươi sợ không?”

Giả Hủ gật đầu: “Xem tình hình này, bốn cửa thành, mỗi cửa năm ngàn, ngoài thành tính tới tính lui, cũng cỡ ba vạn quân. Có gì phải sợ?

Thái Văn Cơ hỏi: “Ngươi nói xem, thủ mười ngày được không?”

Giả Hủ: “Được, ngươi cứ phái người truyền tin đi.”

Thái Văn Cơ cười thản nhiên, phân phó: “Phái khoái mã đuổi theo lính liên lạc lúc nãy, báo tin cho quân sư Kỳ Lân, muốn làm gì thì làm nấy đi.”

Hai ngày sau, tin báo đến Vũ Uy, toàn thành đã bình, Khương phu nhân nuốt vàng tự sát, Thành Nghị trốn về phía Nam, chúng tướng ở trong thành nghỉ ngơi một ngày, lại gặp nhau trong phủ Thái thú.

Mã Siêu kiểm kê quân đội toàn thành, ảm đạm nói: “Sớm biết thắng dễ dàng như thế, ta sẽ không làm phiền các ngươi theo ta chuyến này.”

Cao Thuận mỉm cười: “Hai tên quân sư lòng dạ đen tối nhất, một ở trong thành, một ở ngoài thành, trong ngoài giáp công, không phá được mới lạ đó!”

“Nhiều người một chút cũng tốt, đảm bảo hơn, đừng nói giỡn nữa, nhanh chóng thu binh về thôi.” Trong lòng Kỳ Lân luôn bất an.

“Báo…” Tín báo đầu tiên Thái Văn Cơ phái đi, liều mạng giục ngựa, tới trước gần nửa ngày.

“Đại quân Hàn Toại xâm chiếm Lũng Tây! Chủ công không biết tung tích! Trương tướng quân đuổi theo ra khỏi thành! Giả Hủ, Thái Văn Cơ dẫn quân nghênh địch! Mong quân sư hỏa tốc quay về cứu viện!”

Kỳ Lân nghe cấp báo, phút chốc như đất trời chao đảo, sây sẩm mặt mày.

“Ngươi không nói đùa chứ.” Kỳ Lân nói: “Lục soát hắn!”

“Ta có tín vật!” Lính liên lạc quỳ trên một gối đưa ra một vật.

Kỳ Lân mất kiềm chế, đạp hắn một cước ngã nhào, phát điên nói: “Đem cây trâm gẫy đến lừa gạt! Ta không nhận ra! Bây giờ còn lưu hành cả chuyện lấy mấy thứ linh tinh ra làm tín vật phải không! Ai cho ngươi đến giả truyền tin tức! Nói!”

Trần Cung can: “Khoan đã, lo quá sẽ rối, đừng nóng, trước hết cứ nghe hắn nói đã.”

Kỳ Lân nghe xong, đầu đau sắp nứt, gặn hỏi: “Trương Liêu đuổi theo chủ công?”

Lính liên lạc bị trói tay sau lưng, hoảng hốt nói: “Dạ, hiện tại không rõ chủ công và chủ mẫu ở đâu, xin quân sư định đoạt!”

Mã Siêu nói: “Sao lại như vậy được? Vũ lực của Ôn Hầu thiên hạ khó gặp địch thủ, sao có thể bị hãm hại?! Mà mặc kệ đi! Chúng ta cùng nhau giết trở về!”

Trần Cung thản nhiên: “Ôn nhu hương là mộ anh hùng, vũ lực cao đến đâu, cũng phòng không được hạ độc, Kỳ Lân, ngươi tính toán sai một bước.”

Kỳ Lân cả giận: “Ta đã nói hắn không được ăn uống lung tung, chắc chắn sau khi chúng ta xuất binh hắn đã mở túi gấm ra, xem cũng đã xem rồi, đầu óc ngu ngốc thì trách ai bây giờ?”

Kỳ Lân nén giận, cùng Trần Cung đứng khoanh tay, im lặng kéo dài thật lâu.

Mã Siêu nôn nóng nói: “Các ngươi tính thế nào, nói ra đi!”

Cao Thuận ngăn: “Đừng vội, bọn họ đang suy nghĩ.”

Trần Cung lên tiếng trước: “Kế này kín kẽ cẩn thận, chúng ta gặp hạn rồi.”

Kỳ Lân gật đầu: “Phỏng chừng mấy tháng trước chúng đã có ý muốn đánh Lũng Tây, lúc đó sao lại không nhận ra chứ? Hai thành Hứa Xương, Kim thành đều có tai mắt lưu thông tin tức. Trước hết phải tìm ra tên nằm vùng, nếu không, dù cho quay về cứu viện hay vây Ngụy cứu Triệu, chúng ta chỉ có con đường chết.”

Cao Thuận biến sắc: “Trong thành có gian tế?”

Trần Cung: “Chắc chắn là người từ thành Nghiệp trốn tới, đã từng qua lại trao đổi tin tức với Tào Tháo trong thời gian dài. Hiện tại hầu hết đều bị chúng ta giam lỏng, ngoại trừ cha con nhà họ Vương và họ Thái, nhất định là Vương Doãn với Điêu Thiền hợp mưu.”

Kỳ Lân hỏi thân binh: “Vương Doãn còn ở trong thành không?”

Thân binh: “Trong phủ, từ trên xuống dưới không còn một ai.”

Vương Doãn chạy trốn đầu tiên, chắc chắn là hắn và Điêu Thiền, Kỳ Lân không còn nghi ngờ gì nữa, lại hỏi: “Hiện tại giải quyết sao đây? Chia binh hai ngả? Hay thế nào?”

Trần Cung có hơi chần chờ không quyết, Cao Thuận nói: “Một nhánh tìm cứu chủ công, một về cứu thành? Rốt cuộc, chủ công ở đâu?”

Kỳ Lân hỏi: “Xe Điêu Thiền đi cổng nào ra khỏi thành?”

Thân binh đáp: “Cửa Bắc.”

Kỳ Lân trầm ngâm: “Giả Hủ, Thái Văn Cơ có trong tay hai vạn binh, thủ mười ngày có lẽ không thành vấn đề, Cam Hưng Bá đang trên đường về, hiện giờ có khi sắp đến ngoài thành rồi, bên đó không cần lo, trước tiên đến Kim thành.”

Trần Cung gật đầu: “Có lẽ chủ công đang đi về hướng Kim thành, đánh cuộc một phen thôi.”

Kỳ Lân nói: “Toàn quân nghe lệnh! Lên ngựa! Mạnh Khởi, ngươi ở lại Vũ Uy.”

Mã Siêu: “Ta phải đi!”

Trần Cung ra hiệu, Kỳ Lân đành nói: “Được rồi, ngươi phái thân tín gác thành Vũ Uy, rồi theo chúng ta.”

Thuộc cấp xôn xao tập trung lại, Kỳ Lân quát: “Lập tức nhổ trại! Mọi người chịu khổ! Trận chiến cuối cùng trước năm mới, toàn bộ xuất động, Hàn Toại dám đánh Lũng Tây, toàn quân chúng ta lập tức Nam hạ, dỡ nhà hắn, phá thành hắn!”

Đang muốn rút quân, một tín sử khác lại đến.

“Báo…”

Trần Cung lạnh lùng nói: “Đây chắc chắn là giả, kéo ra chém!”

“Ta có tín vật!” Tên đưa tin sợ mất vía, sờ trong ngực áo, lấy ra hai cái nanh sói.

Kỳ Lân cầm lên, vuốt ve trong tay, Mã Siêu hỏi: “Nanh sói?”

Kỳ Lân: “Ngươi có biết ý nghĩa của nanh sói không?”

Mã Siêu đáp: “Vùng Tái Bắc, thợ săn đi săn hai mùa Xuân Thu, bắt Lang Hậu, nhổ cặp nanh của chúng xuống, tặng cho… người con gái mình thầm thương. Cha ta hồi xưa đưa mẹ ta vật đính ước giống như vầy, cái này… là ai tặng ngươi vậy?”

Kỳ Lân đột nhiên đỏ mặt: “Còn có chuyện như thế à, ta không nhớ ai đưa nữa. Ai sai ngươi đến?”

Tín sử: “Thái… Thái Văn Cơ.”

Kỳ Lân: “Nói đi.”

Tín sử giữ được mạng, nói: “Để quân sư muốn làm gì… thì làm cái đó.”

Trần Cung nói: “Thật gan dạ sáng suốt! Không hề thua kém bật mày râu!”

Ý của Thái Văn Cơ vốn là để cho Kỳ Lân và Trần Cung xua quân Nam hạ, đột kích đánh úp thành, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, chỉ cần thủ vững vài ngày, đợi khi Kim thành thất thủ, tình hình nguy hiểm ở Lũng Tây cũng tự nhiên được tháo gỡ.

Kỳ Lân nghĩ về lời đó, trong lòng không yên, tay vuốt ve hai cánh nanh sói, bước vài bước, đột nhiên nói: “Công Đài, các ngươi mang binh đi công Kim thành, ta có việc riêng, đi trước.”

Trần Cung nói: “Phải chặn cho được chủ công đó.”

Kỳ Lân gật đầu, sờ sờ bờm Xích Thố: “Nhờ ngươi.”

Xích Thố hí dài, bốn vó bào đất, trong mắt dõi theo của mọi người, chạy về một phương hướng khác, rời xa đại quân, lao vào bình nguyên mờ mịt tuyết bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play