Lã Bố đứng dậy, khom lưng xem xét cẩn thận kệ sách, cuối cùng tìm thấy kim châu cùng với cặp nanh sói trong một cái nghiêm mực đã khô, bám đầy bụi.
Lã Bố thất vọng nói không nên lời, hắn xoay người, liếc nhìn đồ vật trên bàn một vòng.
Trên bàn đặt nào là bản đồ Lũng Tây, phòng thành, tài liệu xây dựng, cùng với giấy tờ ghi chi chít tên, lẫn lộn với vài lá thư của Trần Cung, tất cả được một cục sắt Cao Thuận đào về dằn lên.
Lã Bố nhặt lất một vật trên bàn, là một que gỗ chẻ đôi, kẹp một hòn than nhỏ, rồi dùng dây thừng cột chặc lại.
“Khó trách viết chữ phê thư nhanh như vậy.” Lã Bố lẩm bẩm: “Chữ xấu muốn chết.”
Một phong thư do Trần Cung viết: “Thu thuế không đủ, trong phủ chi tiêu quá lớn.”
Kỳ Lân phê: “Đã biết, năm sau không tăng thuế được, Phụng Tiên đang thời điểm cần dùng tiền mua thanh danh.”
Bên dưới lá thư, Kỳ Lân dùng bút than tự chế viết chằng chịt năm sáu dòng: ‘Giảm chi, truyền lệnh không được dùng giấy, dùng than viết lên ván gỗ, có thể rửa đi rồi dùng lại, toàn thành thực hiện chế độ sử dụng than củi thích hợp, chưng mì phải chồng bốn lớp nồi’ – lại còn vẽ ngoáy một cái nồi hấp, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chú ý: ‘KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO TÀI VẬT CỦA DÂN CHÚNG, MỘT KHI PHÁT HIỆN GIẾT KHÔNG THA, HẾT THẢY TRÁCH NHIỆM CÓ TA GÁNH VÁC.’
Lã Bố gật đầu tán thành.
Một phong thư khác có nét chữ của Giả Hủ: “Binh lính đánh nhau, nhiễu dân, tháng này gây chuyện rất nhiều.”
Kỳ Lân phê: “An nhàn dễ dàng sinh sự, phát cần câu cho mỗi người, đào giun, đi đến bờ sông ở Tây Bắc thành, đục lỗ trên băng, thi câu cá.
Trong quân cho chơi “Đá gà”, đánh lôi đài, tùy trường hợp mà bố trí, tiền thưởng phòng kho chi, cá cược nhỏ thì được, cá cược lớn âm thầm bắt lại.
Nếu có người xâm phạm nữ tử trong thành, tịch thu công cụ gây án.”
Lã Bố cười rung.
Lã Bố lại lật một tờ giấy khác, trên tờ giấy Tuyên thành chỉ viết có mấy chữ, gãi gãi đầu, thì thầm đọc:
“Thái sư… chữ gì đây, ta rất… đây là chữ buồn à? Chữ này là chữ gì, vượt qua? Cả đời… ta… lỡ yêu… Lã…” Lã Bố nghiên đầu lẩm bẩm. [Chữ giản thể đọc không hiểu]
“Lã!” Đột nhiên, hai mắt Lã Bố tỏa sáng.
“Đừng có đọc lén thư của ta.” Kỳ Lân lạnh lùng nói.
Lã Bố giật mình, chống chế: “Ngươi giả bộ ngủ.”
Kỳ Lân hít sâu một hơi, nói: “Đi ra ngoài.”
Lã Bố: “Ta là chủ công! Ngươi đừng ỷ được Hầu gia chiều mà kiêu! Trong phủ này, chỗ nào cũng là của ta!”
“Đi ra ngoài!” Kỳ Lân quát: “Ngươi là Hầu gia cũng mặc kệ ngươi! Sao Tử Vi(*) ở trong địa bàn của ông đây cũng phải vào khuôn phép!”
Một cái nghiên mực từ trong phòng bay ra ngoài, Lã Bố chạy trối chết, ống đựng bút và giá bút cũng bay vèo vèo phía sau, loảng xoảng rầm rầm, chọi Lã Bố mực dính đầy đầu.
“Rốt cục là ngươi bị làm sao vậy hả?” Mặt Lã Bố đầy mực, không kiềm chế nổi nữa, nhanh tay chụp được chén rửa bút đang bay ra, quát: “Ngươi đừng có kiêu ngạo!”
Lã Bố giận tím mặt, mất kiềm chế ném ngược cái chén rửa bút vào trong phòng, hét lớn: “Cho ngươi thể diện, ngươi không cần! Coi chừng ta giết ngươi!”
Trong phòng hoàn toàn im lặng.
Lã Bố thở dốc một lát, hai người không ai lên tiếng.
Lã Bố giận rung người, quay lưng bỏ đi.
Sau giờ Ngọ, ánh nắng vương đầy bụi bặm xuyên vào ô cửa sổ, tạo thành những vệt sáng ảm đạm.
Thái sư phụ:
Con buồn quá, đây có lẽ là thời điểm phiền muộn nhất trong đời con.
Con đến giúp hắn, cuối cùng lại lỡ yêu hắn, để mọi việc thành ra thế này, cứ làm hắn tổn thương suốt.
Con cảm thấy thật hối hận, ban đầu vì sao lại giúp hắn cưới Điêu thiền về nhà; Sau khi nói chuyện với Điêu Thiền xong, con cẩn thận nghĩ lại, nếu con đã không thể ở lại thời đại này, thì không nên tiếp tục trêu chọc hắn làm gì.
Huống chi, con không thể làm thiếp, cũng không muốn làm thê, Điêu Thiền mới là người cùng hắn làm bạn cả đời.
Không thể cứ tiếp tục dây dưa không dứt, con phải giữ khoảng cách rõ ràng với hắn.
Nếu không, sau khi con hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ vĩnh viễn rời xa hắn, hắn không biết con từ đâu tới, càng không biết con sẽ đi đâu, nếu chúng con đến với nhau, lúc con ra đi, hắn sẽ càng khó chấp nhận hơn hiện tại.
Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt, con lại thấy Phụng Tiên hắn mặc hoàng bào, cô đơn quạnh quẽ ngồi trên long ỷ ngẩn ngơ.
Sư thúc nói đúng, đừng yêu người phàm, nếu không mười năm hạnh phúc ngắn ngủi sẽ đổi bằng vô cùng vô tận đau khổ — Cửu Vĩ Hồ là ví dụ tốt nhất.
May mà con sớm hiểu ra, con rất nhớ mọi người, mong về sớm một chút; Xin hãy phù hộ cho con thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Con sẽ tự mình hạn chế.
— phiền muộn: Tiểu Hắc.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, mức tiêu hao lương thảo ở Lũng Tây vượt quá dự toán của Kỳ Lân, mùa Đông đầu tiên, đây là thời điểm gian nan nhất.
Lúc Trương Liêu đưa báo cáo, Điêu Thiền đang gảy đàn Tiêu Vĩ, Lã Bố ngồi giữa sảnh uống rượu, nghe khúc.
Rượu này là lúc trước hắn cùng Kỳ Lân vui vẻ ủ ra, Lã Bố uống một lát, chỉ cảm thấy như đang uống mật đắng.
“Chưa gì đã ăn hết rồi?!” Lã Bố phát điên nói: “Con mồi lần trước mang về đâu? Không đủ cho bọn họ ăn à!”
Trương Liêu dở khóc dở cười, nói: “Ăn qua ba lượt đã hết rồi, hiện giờ chỉ còn lại chút tiền, đến Trường An mua lương theo giá chợ đen.”
Lã Bố hỏi: “Lấy hoàng kim trong kho ra, đi mua là được rồi.”
Trương Liêu đáp: “Hoàng kim đã dùng hết rồi còn đâu, Trần Cung bảo ta đến hỏi ý chủ công.”
Lã Bố khó tin hỏi lại: “Hoàng kim… cũng hết rồi?”
Trương Liêu: “Đúng vậy, trong kho còn không đến vạn lượng bạc trắng, là để dành khi có chuyện bất trắc cần dùng, trước đó quân sư có dặn, trừ phi muốn ăn thịt người, nếu không, bất kể thế nào cũng không được động vào bạc này.”
Lã Bố đáp: “Việc này… Việc này ta không phải ta quản lý! Hỏi… hỏi Kỳ Lân đi! Để quân sư nghĩ biện pháp.”
Trương Liêu bất mãn trong lòng, nhìn Lã Bố chốc lát, Lã Bố nạt ngang: “Sao nữa?”
Trương Liêu ôm quyền vái chào, xoay người rời đi.
Trương Liêu đứng ngoài cửa sổ, nửa tháng trước Lã Bố chọi thành một lỗ trên cửa còn chưa sửa lại, gió thổi vào ào ào vào trong phòng.
Trương Liêu: “Sao lại thế này, ai khi dễ ngươi, sao không sửa lại đi?”
Kỳ Lân: “Chủ công làm, hắn không nói sửa, ai dám sửa?”
Trương Liêu vô cùng phẫn nộ, xoay người định đi, Kỳ Lân lớn tiếng gọi: “Quay lại! Có chuyện gì, nói đi.”
Trương Liêu: “Không đủ lương thực cũng không có tiền, bốn vạn huynh đệ đang đói, Trần Cung bảo ta đến tìm chủ công, chủ công nói chuyện này không phải hắn quản lý.”
Kỳ Lân giải thích: “Trần Cung hù hắn, bọn ta đều có chuẩn bị cả rồi. Đi, ta với ngươi đi đổi chút tiền tiêu.”
Trương Liêu nhịn không được nói: “Ngươi mặc nhiều chút đi, trời lạnh thế cơ mà, không có một chậu than nào, coi chừng đông đá mất.”
Kỳ Lân lấy áo lông khoác lên, lấy thêm cái mũ, im lặng không nói gì, mặc vào, kéo kín, che khuất vết thương trên trán.
Trương Liêu cảm thấy đau lòng nhưng không tiện nói nhiều, đi vài vòng trong viện, hỏi: “Ổ gà dọn đi đâu rồi?”
Kỳ Lân kêu lên: “Tiêu! Ta quên cho ăn rồi!”
Trương Liêu nói: “Chết cả rồi.”
Kỳ Lân: “…”
Hai con gà con xám xịt rúc sát vào nhau, đông cứng, có lẽ đã chết mấy ngày.
Trương Liêu: “Chủ công cũng quên cho ăn hả? “
Kỳ Lân: “Chắc là vậy.”
Kỳ Lân cầm hộp gỗ lên: “Thôi… không nuôi nữa, già rồi quên Đông quên Tây, từ nhỏ trí nhớ đã kém… Đi thôi.”
Trương Liêu đi trước Kỳ Lân, Lã Bố còn uống rượu trong sảnh, tiện tay khều khều dây đàn, nói: “Làm gì đó?”
Tiếng đàn vang lên, Trương Liêu dừng bước, Kỳ Lân ôm hộp gỗ, lơ đãng đáp: “Chôn vài thứ.”
Lã Bố cũng thờ ơ nói: “Ồ, xin lỗi, ta cũng quên cho chúng ăn.”
Kỳ Lân quay lại, Lã Bố thấy chỗ trán dưới mũ của Kỳ Lân có vết thương, lại hỏi: “Trán ngươi làm sao thế? Lại đây ta xem xem.”
Kỳ Lân không đáp, theo Trương Liên ra khỏi Hầu phủ.
Lã Bố ngồi một hồi, đứng dậy, vung cây đàn đập xuống bàn, gãy làm hai khúc, tiếp nó nổi điên hất bàn ra cửa.
Điêu Thiền sợ tới mức hét thất thanh, liên tục lùi về phía sau né tránh.
Lã Bố im lặng một cách khủng bố, nghiến răng đập đàn, đập hơn mười cái, đàn Tiêu Vĩ vô giá quý báu trong tay hắn trở thành gỗ vụn.
——————————-
Lời tác giả: Thợ săn ở các vùng Tây Khương, Tịnh Châu, khi săn bắn sẽ đem nanh sói cho người yêu. Điển cố này sẽ được nhắc tới ở chương sau. Lữ nhị cẩu tử đáng thương quá… (Nhị cẩu tử rất khó giải thích, nhưng bà con cứ biết nó là 1 loại biệt danh là được rồi ha.)
——————————-
Chú thích:
Sao Tử Vi chỉ bậc đế vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT