Đây còn không phải mê trai giai đoạn cuối sao?

Năm nhất đại học nháy mắt đã sắp qua, tại một buổi sáng thứ bảy nào đó, anh mập rốt cuộc cũng gặp được "bạn cùng phòng" trong truyền thuyết của Nghiêu ca.

Ngày đó Cố Nghiêu đến tiệm net, thời tiết không hẳn là rất tốt, hai tay cậu nhét vào trong túi áo, áo khoác ấm áp ôm lấy cơ thể, sau lưng còn có một nam sinh cao lớn.

Bầu trời mù mịt, gió lạnh từ xa nhè nhẹ thổi đến, dấu hiệu của mùa đông, ngay cả lá khô vàng sắp thành tro bụi cũng phải buông vũ khí đầu hàng. Trong quán net, âm thanh gõ bàn phím vang lên liên tiếp, địa điểm không có một chút lãng mạn nào, chỉ có trong lòng Cố Diệc là gió xuân tràn đầy, nắng ấm cỏ xanh, hắn theo bản năng kéo cành tay trắng nõn của Cố Nghiêu, chân thành đặt câu hỏi:" Nghiêu Nghiêu... Lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ của cậu, tôi không mang quà cáp gì có phải không ổn lắm không?"

Ở trước mặt mọi người, Cố Nghiêu không thể trực tiếp động thủ:"..."

"Nghiêu ca!" Anh mập ở bên trong gọi cậu: "Ăn sáng không? Có cần người mua cho không?"

"Chúng tôi đều ăn."

Cố Diệc cười híp mắt cướp lời, sau đó kéo Cố Nghiêu đen mặt đi qua, chủ động nói:" Xin chào xin chào, tôi là Cố Diệc, Cố Viêm Viêm, lúc trước chúng ta đã từng chơi game cùng nhau."

Cái ID này vừa nói ra, anh mập không muốn nhớ cũng không được.

"Có ấn tượng có ấn tượng! Tôi là Bàng Húc, mọi người ở đây đều kêu tôi là anh mập, người anh em cậu cứ tùy ý gọi." Anh mập nói xong còn hớn ha hớn hở hướng về phía Cố Nghiêu:" Tôi nói này Nghiêu ca, bạn cùng phòng của cậu nhan sắc không kém gì cậu đâu..."

Haha, con mẹ nó chứ lần đầu tiên anh gặp tôi cũng không biểu lộ khoa trương như vậy đâu.

Sau khi Cố Nghiêu bị Cố Diệc chăm sóc đến càng ngày càng lười, số lần đến tiệm net cũng giảm đi đáng kể, lần tới chủ yếu là vì một trang bị mới ra mắt của trò chơi.

Thời điểm khởi động máy tính, Cố Nghiêu còn đặc biệt quay đầu hỏi một câu:" Cậu chưa quên lời tôi nói lúc trước đấy chứ?"

Cố Diệc ngồi xuống bên cạnh cậu, liên tục thề thốt mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Phó bản lần này gồm hai xạ thủ chính, hai xạ thủ phó, cho nên đội ngũ ba người của họ lúc ghép đội xuất hiện một người chơi khác tiến vào.

Cố Nghiêu nhìn qua cái ID mới thêm vào này, tên là "Máy bay giấy", nhìn điểm EXP ngang ngửa với Cố Diệc, chắc cũng là người mới, đối phương mở mic, giọng nói còn cao hơn điểm EXP.

"Alo alo alo! Xin chào mọi người!"

Được, còn là một người chơi nữ.

Cố Nghiêu thân là đội trưởng còn là tổng chỉ huy, khi rút thăm bản đồ nhanh chóng chia xạ thủ chính và xạ thủ phó ra làm hai đội, từ chân núi đến đỉnh núi có rất nhiều "sinh vật không biết tên" đang ẩn núp, ngay cả bụi cỏ ven đường hay trên cây cũng là những khu có độ nguy hiểm cao của phó bản.

Đạn được phân phát có hạn, nước uống bên trong túi sơ cứu thiếu thốn, anh mập một lòng chỉ muốn tán gái, hô to gọi nhỏ với nữa sinh kia, phía sau Cố Diệc thức ăn một đám, Cố Nghiêu vốn một đường chạy lên bị đả kích, thậm chí còn có xúc động muốn đạp chết hai trợ thủ đắc lực ngồi hai bên.

Cố Nghiêu một mình solo suýt chút nữa đập máy cuối cũng không thể nhịn nữa:" Anh mập! Có thể tập trung chú ý không hả?"

"Cố Diệc! Đã bảo cậu đừng có bám theo lão tử rồi, không phải cậu nói sẽ ngoan ngoãn hay sao?"

Cố Nghiêu nhìn một con gà khác trong đội thở dài:" Còn cô..."

Máy bay giấy:" A... A... A... A... Cố Diệc? Có phải Cố Diệc của đại học XX không?"

Cố Nghiêu:"?"

Máy bay giấy:" Cố Diệc! Tôi tôi tôi học cùng trường với cậu! Cậu là nam thần của tôi.... A... A..."

Cố Nghiêu nghe âm thanh trong tai nghe, đầu vang lên ong ong, ánh mắt hình lưỡi dao hung hăng ném tới trên người Cố Diệc, liếc mắt nhìn thấy âm thanh vang lên trong bụi cỏ ven đường, nhắm ngay vào đó xả súng một trận.

Hết lần này đến lần khác cái máy bay giấy bên kia vẫn còn đang nói như bắn súng liên thanh....

"A... Không được! Tôi kích động quá, có thật không vậy! Có thật không vậy! Mau gõ cho tui tỉnh!"

Cố Diệc thấy bàn phím của người bên cạnh vang lê cạch cạch, trên mặt viêt "Lão tử rất khó chịu", bộ dạng không chiếm được phần thưởng liền xù lông.

Dỗ dành người không dễ, Cố Diệc nhắc nhở người bên kia:" Máy bay giấy, cô chơi cho tốt, sau này rồi nói!"

"Được!!!! Tôi ở đây tùy thời nhận mệnh!!!"

Nhìn bộ dạng hưng phấn này, Cố Nghiêu không nhịn được hừ một cái, đây quả nhiên là nữ sinh trường cậu, mê trai giai đoạn cuối.

Sau đí cuối cùng cũng cải thiện một chút, nhưng đến khi còn cách đỉnh núi một đoạn, Cố Nghiêu chiếm được thao tác và ưu thế huyết tuyến, chuẩn bị giết boss, nào biết câui vừa lộ ra sơ hở, quái nhỏ trốn trong bụi cây đồng loạt nhào lên, boss đùng một chiêu đánh cậu tan tành chỉ còn một giọt máu,, suýt thì chết một lần, xạ thủ phó trông thì ngon mà không dùng được, vị trí phòng ngự loạn như ong vỡ trận, Cố Nghiêu đơn thương độc mã có tung đại chiêu cũng không thể chống đỡ được.

Trong quán net, Cố Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm hộp kho báu lấp lánh nằm trên đỉnh núi đến đỏ mắt, trò chơi vẫn đang tiếp tục, xạ thủ phó vừa đổi đã lên đằng trước.

"Rầm rầm rầm!" Ba tiếng sũng nã vào trán boss và trái tim ở trung tâm, thủ pháp rất gọn gàng, thương pháp vừa ổn định vừa chuẩn xác, ngược gió lật bàn chỉ trong chớp mắt.

Mấy con quái phía sau cũng được giải quyết, hệ thông thông báo qua cửa, phần thưởng cũng được đưa đến trước mặt Cố Nghiêu.

"A a a a a Cố Diệc nam thần là cậu cứu tôi phải không? Thật lợi hại!! Chúng ta thắng rồi!"

Cố Diệc, con mẹ cậu...

Sau khi trò chơi kết thúc, Cố Nghiêu và anh mập ánh mắt nhìn Cố Diệc đặc biệt không bình thường, nhất là Cố Nghiêu đã bị Cố Diệc lừa n lần, lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần, thậm chí còn hoài nghi con mẹ nó có phải cậu chưa tỉnh ngủ...

Trong tiếng hoan hô rít gào của Máy bay giấy, Cố Nghiêu mở cái rương ra, bên trong cũng không phải trang bị giúp người mới thăng cấp nhanh, mà là một tấm gỗ tùy ý cũng có thể tìm thấy trên núi.

Cố Nghiêu:"..."

Mở được thần khí hay tấm gỗ có xác xuất 50-50, hôm nay quả nhiên là mọi việc xui xẻo.

Anh mập nhìn sắc mặt khó coi của Cố Nghiêu, cẩn thận hỏi:" Nghiêu ca, hay là thử đánh lại lần nữa?"

"Thử cái rắm!" Cố Nghiêu nổi giận:" Tôi chính là muốn tấm gỗ này, sao lại khinh thường tấm gỗ?"

Ngược lại tên chó má kia cũng không cần trang bị nữa, đưa hắn tấm gỗ mục này là được!

Đầu bên kia, Máy bay giấy còn đang bắn pháo hoa, hưng phấn vô cùng.

Mic của cô vẫn còn mở:" Cố Diệc nam thần! Chúng ta có duyên như vậy, có thể thêm Weixin không? Offline ở trường cũng được...."

Cố Nghiêu nhìn màn hình cười lạnh, hahaha, tấm gỗ này tốt nhất là khắc lên mấy chữ.... Bài vị của Cố Diệc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play