Lâm Kiều không chút do dự xoay người, thì bỗng có một luồng gió lạnh lẽo cực kì sắc bén sượt qua mặt cậu, khó tránh khỏi khiến cho khuôn mặt cảm thấy có chút đau đớn.
Cùng lúc đó, phía sau lưng cậu vang lên thanh âm khanh khách cười của một đứa nhỏ. Nó không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Ngươi nhìn thấy, ngươi quay đầu lại đi…”
Lâm Kiều: “Không quay, cút.”
Cậu một cước đá văng cánh cửa mục nát cũ kĩ, dứt khoát chạy ra phía ngoài.
Ở dưới tầng một, Tiếu Kha Ngải nhàm chán ngồi xổm một bên ngai cỏ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân từ trên tầng xuống. Cậu ta quay đầu lại thì thấy có một cô gái bước vào trong sân. Bạch y trên người cô gái kia khẽ tung bay, cúi đầu không nói tiếng nào mà bước lại gần. Mặt Tiếu Kha Ngải lập tức biến sắc, đang chuẩn bị quay đầu gọi người khác thì nghe thấy tiếng của Trương Phỉ Nhiên ở phía sau lưng: “Cẩn thận! Là hoa ăn thịt người!”
Trương Phỉ Nhiên dùng sức mà kéo Tiếu Kha Ngải lại, như muốn đem cậu ta trở lại căn phòng. Nhưng mà động tác của hắn quá bất ngờ khiến Tiếu Kha Ngải không phản ứng kịp, vấp phải ngưỡng cửa ngã xuống đất. Cô gái kia đứng ở trong sân từ từ ngẩng đầu lên, lô ra mặt mũi dữ tợn, đồng thời một bàn tay khổng lồ chui là từ miệng của cô ta, cái đầu cứ thế mà nổ “Bùm” một tiếng như một đóa hoa máu, chỉ còn sót lại phần thân vẫn như cũ đứng yên. Con ngươi của Tiếu Kha Ngải khẽ co rút lại, cánh tay kia chớp mắt lao về phía cậu ta, mười đầu ngón tay sắc bén như đao, phát ra ánh sáng lạnh lẽo chói lóa.
“Tránh ra!”
Tiếng quát khẽ vang lên bên tai, Tiếu Kha Ngải theo bản năng cúi đầu, sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hoa ăn thịt người. Năm ngón tay gân cốt nổi lên, Lâm Kiều một tay giữ cái tay dài nhỏ của hoa ăn thịt người, một tay rút đao chém xuống. Lưỡi đao sắt bén chém đứt cả không khí, một luồng sáng trắng lạnh lẽo lóe lên chém hoa ăn thịt người thành hai khúc.
Hoa ăn thịt người: “Grào —!!”
Nó đau đớn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, cả người co giật dữ dội, phát ra tiếng rít vô cùng chói tai. Lâm Kiều rút đoản đao ra, máu tươi bắn ra tung tóe. Trên gò mặt lạnh lẽo của cậu có dính vết máu, dưới ánh sáng u ám, trông có chút đẹp đẽ quỷ dị.
Tiếu Kha Ngải kinh ngạc nhìn cậu, một lúc lâu sau mới ý thức được bản thân mình một lần nữa thoát chết trong gang tấc. Cả người hoàn toàn không còn chút sức lực, cậu lập tức ngồi phịch xuống mặt đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
“Đứng dậy đi.”
Lâm Kiều đưa tay về phía cậu ta, Tiếu Kha Ngải hít sâu một hơi, mượn lực tay Lâm Kiều mà từ dưới đất bò dậy, vội vàng ôm lấy cánh tay của cậu.
“Anh, chúng ta về đi.” sắc mặt cậu ta trắng nhợt, “Em không muốn đợi ở chỗ này nữa.”
“Đúng vậy, chỗ này quá nguy hiểm.” Trương Phỉ Nhiên nói, “Huống hồ nơi này trừ quái vật thì không có cách để tiêu diệt ác quỷ đâu.”
Lâm Kiều lạnh lùng nhìn hắn ta chằm chằm: “Nơi này quả thật rất nguy hiểm.”
Trương Phỉ Nhiên: “…”
Anh ta hắng giọng, lúng túng rời tầm mắt đi chỗ khác.
Lý Uyển nhỏ giọng nói: “Hay, hay là chúng ta về trước đi… Nếu không thì đành đi tìm Sơn bà bà cũng được mà, bà ta giỏi như vậy, nhất định sẽ có cách.”
Lâm Kiều không có ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Về thôi.”
Mọi người từ giữa sườn núi quay lại thôn, dọc đường Tiếu Kha Ngải vẫn luôn bám chặt lấy Lâm Kiều, giống như thật sự đã bị dọa cho sợ rồi.
“Anh, phòng của anh còn giường trống không? Em muốn chuyển sang ở chung.”
Lâm Kiều nói: “Còn một giường.”
“Vậy…” Lý Uyển ở bên cạnh dè dặt hỏi, “Tôi có thể qua phòng anh ở được không, tôi nằm ở dưới đất cũng được…”
Để cho một cô gái một mình ở một phòng hiển nhiên là không an toàn cho lắm, Lâm Kiều đang tính nói gì đó, liền nghe thấy Trương Phỉ Nhiên chen lời: “Nếu không thì tối nay chúng ta ở chung một chỗ đi, như thế sẽ an toàn hơn.”
Lý Uyển đáp: “Được đó, như thế cũng được!”
Tiếu Kha Ngải nhìn Trương Phỉ Nhiên, không lên tiếng. Lâm Kiều liền nói: “Trừ Lý Uyển, ba người chúng ta thay nhau canh gác.”
Tiếu Kha Ngải gật đầu: “Được, em không có ý kiến.”
Trương Phỉ Nhiên đáp: “Tôi cũng không có ý kiến.”
Lúc trở về tới thôn đã gần tối, Lâm Kiều hỏi người dân trong thôn nhà của Sơn bà bà, định ngày mai đi tìm bà ta. Màn đêm buông xuống rất nhanh, mọi người tự chuẩn bị chăn đệm của mình, cùng nhau ngủ ở tầng hai. Lý Uyển không cần phải gác đêm đã sớm lên giường đi ngủ. Lâm Kiều và Tiếu Kha Ngải trải đệm nằm với nhau, Trương Phỉ Nhiên chọn một chỗ góc tường, nằm xuống.
Theo thứ tự, Lâm Kiều gác trước một giờ đồng hồ, sau đó là Trương Phỉ Nhiên, Tiếu Kha Ngải. Ba người kia đều đã ngủ, chỉ có Lâm Kiều gác cửa chú ý động tĩnh bên ngoài.
Đêm dần về khuya, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng lá cây xào xạc. Dưới ánh đèn vàng cam, Lâm Kiều hờ hững dựa vào thành ghế, lặng lẽ vuốt ve thanh đoản đao trong tay. Thanh đao sáng trong như nước, ngón tay thon dài cân xứng vuốt ve thân đao đã sớm bạc màu mà gần trở nên trong suốt. Lâm Kiều cúi đầu rũ mắt, tựa như đang rơi vào một đoạn kí ức xa xăm.
Thanh đoản đao này vốn là của người kia đưa cho cậu, trước khi đưa còn không quên nói ra mấy lời vô sỉ, tới tận bây giờ vẫn in sâu vào ký ức cậu, chưa từng phai nhạt.
“Nhận lấy đồ của tôi thì là người của tôi.”
Giọng người đàn ông trầm thấp đầy nam tính, còn hơi mỉm cười. Lúc hắn ôm cậu còn rất dùng sức, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm trọn vòng eo, dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rắn chắc cùng hơi ấm.
Lâm Kiều sắc mặt không đổi nghĩ: Đồ khốn.
Cậu đem thanh đoản đao đeo lại vào bên hông, đứng dậy, đối mặt với một ánh mắt khác.
Trương Phỉ Nhiên đứng trước mặt cậu, nói: “Tới lượt tôi gác rồi, cậu đi ngủ đi.”
Lâm Kiều: “Cảm ơn.”
Cậu và Trương Phỉ Nhiên lướt qua nhau, quay về đệm của mình. Tiếu Kha Ngải và Lý Uyển đều đã ngủ say, Lâm Kiều nhẹ nhàng nằm xuống, dường như không chú ý tới ánh nhìn kia, nhắm mắt ngủ. Căn phòng chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi, không lâu sau bóng đèn bụp một tiếng, tối đen.
“Lý Uyển… Lý Uyển…”
Bên tai có âm thanh khẽ khàng vang lên, giống như đang gọi tên cô. Lý Uyển mở mắt ra, phát hiện không biết từ lúc nào căn phòng đã tắt đèn, trên giường bốn phía tối đen.
“Lý Uyển…”
Giọng nói kia vẫn đang vang lên, nếu như cô không nghe nhầm thì đó chính là giọng nói cô không thể quen thuộc hơn được nữa… Giọng nói của Vương Cường. Lý Uyển trong lòng vô cùng căng thẳng, kéo kéo tấm trải giường bên dưới.
“Lâm Kiều, Tiếu Kha Ngải…”
Lý Uyển thấp giọng gọi tên những người khác, nhưng mà gọi mấy lần liền mà không có ai trả lời.
“Kẹt kẹt” – cánh cửa số bỗng nhiên mở ra, giống như là có gió thổi. Ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu trên sàn nhà, khiến cho căn phòng này trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Nhờ ánh trăng, Lý Uyển phát hiện ra trong phòng hiện tại chỉ có một mình cô. Cô im lặng không tiếng động chui vào trong chăn, nhắm chặt lại hai mắt.
“Lý Uyển… Tiểu Uyển…”
“Vương Cường” vẫn như cũ không ngừng gọi tên cô, giọng nói u ám, quỷ quái không giải thích được. Lý Uyển từ đầu tới cuối lựa chọn im lặng không nói gì, cô duy trì trạng thái nằm im bất động của mình, dù chân tay ngứa ngáy cũng không dám cử động dù chỉ một chút. Âm thanh trong phòng chẳng biết biến mất từ lúc nào, Lý Uyển nằm ở trong chăn, cả người đầy mồ hôi. Sau đó, cẩn thận dè dặt mà thò đầu ra, nhìn xung quanh.
Căn phòng vẫn không có ai, bốn bề yên tĩnh, giống như nguy hiểm đã qua rồi. Lý Uyển thầm thở phào nhẽ nhõm.
Một giây sau, sắc mặt của cô ta liền lập tức thay đổi. Trên vách tường của căn phòng nhiều hơn một bóng người, đứng thẳng đơ ở mép giường, ngoẹo đầu… Chính là dáng vẻ bị bẻ gãy cổ.
“Lý Uyển…”
Bên tai Lý Uyển, giọng nói u ám kia một lần nữa lại vang lên.
“A!!”
Lý Uyển bật dậy, ném chăn về phía tường, lập tức rời khỏi phòng.
Hành lang không bật đèn, hai bên là cửa phòng đóng chặt, trước mặt chỉ là bóng tối. Lý Uyển hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy cái bóng nghiêng đầu vẫn còn in trên vách tường, nhưng trong căn phòng lại không có ai hết.
“Đi ra! Đừng tới đây!!”wu
Chính vào lúc này, một cánh tay vươn ra từ bóng tối túm lấy tay cô. Lý Uyển nhất thời trợn to hai mắt, sợ hãi kêu lên: “Là —–”
“Aaaaaa!!”
Răng rắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT