Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 127-3: Làm khó (3)


1 năm

trướctiếp

Người hầu khẽ đáp: "Thái y đã tới khám, nói không phải là bệnh, không phải mời thầy thuốc."

Trong lòng Phó Vân Anh đã hiểu được phần nào, gật đầu.

Thái y là người của Sở Vương, ông ta nói không phải là bệnh thì chắc chắn không phải là bệnh. Vậy thì Chu Hòa Sưởng đang sợ hãi, hối hận hay giận dỗi đây?

Sắp tới nơi, nàng lại càng không nôn nóng, phái Kiều Gia đi trước tìm hiểu tình hình.

Kiều Gia đi một chuyến rồi trở về bẩm báo: "Hiện giờ tùy tùng của Vương phủ do người của Chung gia, Dương gia đứng đầu, bọn họ tự coi mình là người của tân quân, cực kì kiêu căng. Các vị đại thần muốn gặp tân quân thì phải hối lộ cho bọn họ trước. Những vị đại thần tới tiếp giá có người của Vương các lão, người của ngài, cũng có người của Nhị gia."

Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Đợi tới khi Chu Hòa Sưởng chính thức đăng cơ, những thuộc quan của Vương phủ trước đây nhất định sẽ được trọng dụng. Nghe nói bọn họ đã ngầm gọi trường sử của Vương phủ là "các lão".

Nghe tới đó, Phó Vân Anh nhướn mày.

Sở Vương cố ý để những người này lại là định thử nàng hay sao?

Vậy nàng sẽ không nhường đâu.

Vừa đi vừa nói chuyện, họ nhanh chóng tới thôn mà Thánh giá đang đóng.

Cẩm Y Vệ đã nhận được tin tức từ trước, biết thân phận của Phó Vân Anh nhưng vẫn phải kiểm tra một hồi rồi mới để nàng vào thôn.

Các hộ gia đình trong thôn đã bị đưa tới chỗ khác từ lâu, nhìn xung quanh, ngoại trừ Cẩm Y Vệ, thị vệ, Kim Ngô Vệ, hộ vệ Vương phủ, người hầu Vương phủ, thuộc quan của Vương phủ, chỉ còn các quan viên lớn nhỏ.

Bởi Chu Hòa Sưởng còn đang đau yếu, mặt mày ai cũng lo lắng rầu rĩ.

Phó Vân Anh tìm tới tận nơi nghỉ của Chu Hòa Sưởng, yêu cầu được gặp hắn.

Mấy thái giám ngăn nàng lại, nói: "Gia vừa mới uống thuốc xong, đã ngủ rồi. Ngươi là người phương nào mà cũng dám xông bừa vào đây?"

Tuy Chu Hòa Sưởng là Hoàng đế nhưng rốt cuộc vẫn chưa vào kinh. Hiện thời mọi người vẫn chưa gọi hắn là Vạn tuế, đều gọi hắn là "gia" hoặc "tiểu gia".

Phó Vân Anh không nói một lời, Kiều Gia và mấy Cẩm Y Vệ đi phía sau nàng mặt mày biến sắc.

Nàng xua tay, ý bảo Kiều Gia và mấy người kia không cần tức giận.

Tiểu thái giám chống nạnh, tỏ thái độ ngạo mạn, "Còn không đi nữa à? Quấy rấy không cho gia nghỉ ngơi, các lão mà trách tội thì dù ngươi có là quan trong kinh đi
chăng nữa thì cũng không chống đỡ nổi đâu!"

Phó Vân Anh cười, xoay người rời đi.

Mấy tiểu thái giám thấy đến một vị quan trong kinh trẻ tuổi khí phái như vậy mà cũng bị bọn chúng đuổi đi, nhìn nhau ra chiều tự đắc lắm.

Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ được vênh mặt với đời rồi.

Không cho người ta được cái gì mà đã muốn gặp tiểu gia sao? Ngày đầu ra làm quan chắc? Không lẽ lại là một thằng ngốc?

Nghe nói trong kinh thành, những thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đều rất oai phong, ngay cả các triều thần quyền cao chức trọng cũng phải thi nhau bợ đỡ bọn họ. Đến cả mấy vị các lão và đại thần khác cũng phải tranh nhau gả con gái nhà mình cho con nuôi nhà thái giám, muốn kết thân với thái giám.

Nếu như may mắn hơn nữa, nói không chừng còn chẳng khác gì Thiên tuế gia đâu!

Viên Tam vốn không hợp với Chu Hòa Sưởng, cũng chẳng có cách nào vào gặp hắn nên cả buổi chỉ biết nghển cổ chờ Phó Vân Anh tới.

Nghe nói người hầu Vương phủ nói Phó đại nhân ở trong kinh tới, hắn lập tức nhảy lên, nghe ngóng được vị trí chỗ ở của nàng, lòng vui rạo rực tìm tới, vén cửa lều trại đi vào bên trong.

"Lão đại, ngươi tới rồi!"

Phó Vân Anh đang ngồi trên thảm trải dưới đất dùng bữa, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn vô cùng hào hứng, đi thẳng tới cạnh nàng, ngồi xuống bên người nàng, nhìn thấy bát canh mì sợi nóng hôi hổi trên bàn, quệt miệng; "Đúng lúc ta đang đói."

Phó Vân Anh lắc đầu bật cười, sai người đi lấy một bộ bát đũa sạch sẽ mang tới đây.

Ăn xong, nàng uống một ngụm trà, hỏi: "Cát Tường đâu rồi?"

Cát Tường là thái giám bên cạnh Chu Hòa Sưởng, mới mấy tuổi đã bắt đầu đi theo hắn, tuy có hơi nhát gan, da mặt cũng hơi dày nhưng rất trung thành, bình thường không rời Chu Hòa Sưởng một tấc.

Mấy tiểu thái giám ngăn nàng lại khi nãy nhìn rất lạ, trong đó không có Cát Tường.

Viên Tam xì một tiếng, nhìn trái nhìn phải, thì thầm: "Bị cô lập, đuổi đi rồi."

Phiên vương ở địa phương và Hoàng đế nói cho cùng đều là long tử phượng tôn nhưng người đều biết bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Thân phận của Chu Hòa Sưởng thay đổi, những kẻ bên người mừng đến phát điên, tiện đà bắt đầu tính đến chuyện làm thế nào mới có thể leo lên vị trí cao hơn.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, bên trong Vương phủ đã lục đục ầm ĩ, lừa gạt lẫn nhau, dẫn tới sự biến động liên tục về nhân sự.

Cát Tường là người hầu bên cạnh Chu Hòa Sưởng, bị những tiểu thái giám khác liên kết lại với nhau vu oan giá họa, không thể thanh minh, bị cái vị Phương trường sử kia tìm cớ đẩy xuống nhà bếp hầu hạ.

Phó Vân Anh bưng chén trà, lẳng lặng cân nhắc.

Nguyên nhân bọn họ liên kết lại với nhau đuổi Cát Tường đi cũng không khó đoán. Những tiểu thái giám khác nóng lòng thể hiện bản thân, trước tiên nhất định phải diệt trừ những người mà Chu Hòa Sưởng đã quen dùng, bọn họ mới có cơ hội xuất đầu lộ diện. Cát Tường chắn ngang con đường tiến thân của bọn họ.

Còn người như Phương trường sử thì không cần phải tranh sủng với Cát Tường, ông ta đuổi người bên cạnh Chu Hòa Sưởng đi, mưu tính lại càng sâu xa hơn. Chỉ khi tách Chu Hòa Sưởng ra khỏi những người quen thuộc với hắn thì mới có thể dễ dàng khống chế vị quân vương trẻ tuổi ngây thơ này.

Phó Vân Anh tiếp xúc với người của Sở Vương cũng chẳng phải ngày một ngày hai, hiện giờ ám vệ ở khắp các nơi chỉ nghe mệnh lệnh của nàng.

Nàng cũng từng lui tới với Phương trường sử, vẫn nhớ người kia là một ông già trung hậu, hẳn là sẽ không đến nỗi tham lam xảo trá như vậy.

Hay thực sự là đã bị lợi ích che mờ con mắt, làm "các lão" mấy ngày liền lộ đuôi cáo của mình ra, muốn mưu cầu những lợi ích lớn hơn nữa?

Lều trại oi bức, Viên Tam tìm một cây quạt bồ quỳ, ngồi bên cạnh quạt cho nàng, "Lão đại, ngươi nói xem nên làm gì bây giờ? Đánh mấy tên tiểu thái giám đó một trận
nhé?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Cứ gặp được tiểu gia rồi tính sau."

Chỉ chốc lát sau, biết nàng đã tới, những quan viên khác cũng túm năm tụm ba tới đây gặp nàng.

Có người kể khổ với nàng, mắng chửi Phương trường sử cậy thế, kiêu ngạo ngang ngược, nhận hối lộ của quan viên địa phương, chẳng có phép tắc gì.

Có người tới dò hỏi nàng về tình hình trong kinh, im bặt không hề nhắc tới chuyện Phương trường sử.

Có người giả vờ quan tâm đến nàng nhưng thực ra chỉ muốn thăm dò thái độ của nàng.

Người Chung gia và Dương gia thì cẩn thận hơn nhiều, hỏi thăm sức khỏe, hỏi nàng đi đường có vất vả không.

Trong những người này, chỉ có một số người là thực sự muốn hỏi thăm nàng, còn lại đơn giản là muốn thúc đẩy mâu thuẫn giữa nàng và Phương trường sử để hai người họ đánh lớn một trận, mấy người kia sẽ tranh thủ cơ hội làm ngư ông đắc lợi.

Người của Hoắc Minh Cẩm vẫn chưa hề tới.

Người của nàng cuối cùng cũng đến, hỏi thăm mấy câu rồi nói cho nàng đã bốn ngày nay họ gặp được Chu Hòa Sưởng, chỉ có Phương trường sử mới có thể bước vào nơi ở của Chu Hòa Sưởng.

"Đại nhân, ở Vương phủ, Phương trường sử đã xây dựng được sức ảnh hưởng sâu sắc, sâu tới mức khiến tiểu gia tin tưởng. Trước khi lão Vương gia lâm chung đã phó thác tiểu gia cho lão, lão mượn cớ này, tự coi mình là thác cô đại thần [1], khoa tay múa chân khắp chốn, đến cả Cẩm Y Vệ còn bị lão sai khiến làm hết việc này đến việc khác. Tốt nhất ngài đừng có xung đột với lão làm gì. Dù sao lão cũng là người dưới trung thành của Vương phủ, quản lý toàn bộ sổ sách của Vương phủ."

[1] Lúc vua sắp mất, để con mồ côi lại cho một người nào trông nom thì gọi là thác cô. Đáng nói là Sở Vương không phải Hoàng đế để có một người gọi là “thác cô đại thần”.

Phó Vân Anh mỉm cười, "Không sao, ta tự hiểu được."

Làm gì có chuyện người của Hoắc Minh Cẩm sẽ sợ Phương trường sử, chỉ không muốn gây chú ý mà thôi.

Nàng thay một bộ quần áo mới, lại tới lều trại cầu kiến Chu Hòa Sưởng lần nữa.


Lần này, nàng lại bị tiểu thái giám cản lại, "Tiểu gia đang dùng bữa, không ai được phép đi vào!"

Mặt Phó Vân Anh vẫn tỉnh bơ như không, nàng giữ chặt lấy Viên Tam đang đỏ bừng mặt vì tức giận, xoay người về lều.

Đến đêm, nàng triệu tập người của mình, hỏi han kỹ càng về tình hình mấy ngày nay.

Từng người một bước lên bẩm báo.

Chờ bọn họ ra ngoài, Viên Tam đưa Cát Tường vào trong lều. Cát Tường trông đến là lôi thôi lếch thếch.

"Phó thiếu gia!"

Cát Tường đi vào lều, vành mắt đỏ hoe, quỳ rạp xuống đất, lê đầu gối tới trước mặt Phó Vân Anh, nước mắt rơi như mưa.

Phó Vân Anh không nói gì, chờ hắn bình tĩnh lại mới bảo hắn đứng dậy nói chuyện.

Cát Tường lau khô nước mắt, đứng lên, cúi gập người, khóc lóc: "Bọn chúng đúng là một lũ không biết xấu hổ! Bắt nạt ta đã đành, lại còn bắt nạt cả Phó thiếu gia ngài nữa! Tim gan chúng đúng là nát bấy hết rồi!"

Tiểu thái giám tranh sủng với nhau, dùng thủ đoạn này thủ đoạn khác, hiếu thắng là chuyện thường nhưng nếu lấy thân phận thái giám bên người, Hoàng thượng để ức hiếp triều thần, ép triều thần phải hối lộ thì khác rồi.

Cát Tường rất có nguyên tắc, hắn có thể đấu với người trong phủ, đấu đến ngươi chết ta sống nhưng nhất định sẽ không làm lỡ việc chính sự của Thế tử gia!

Phó Vân Anh hỏi hắn về tình hình gần đây của Chu Hòa Sưởng.

Đôi mắt Cát Tường càng đỏ hơn, "Từ khi Vương gia không còn nữa, ta bị bọn chúng đuổi ra khỏi nội phủ, không còn có thể nói chuyện gì với Thế tử gia được nữa. Bọn chúng còn định để ta lại phủ Võ Xương. Nếu chẳng phải ta nhanh trí hối lộ lão thái giám, hiện giờ vẫn còn làm nô tài nhóm lửa ở Hồ Quảng nữa kia! Phó thiếu gia, ngài nhất định phải nghĩ cách gặp được Thế tử gia đi thôi, Thế tử gia vẫn nhắc tới ngài mãi, mấy lần còn nằm mơ thấy ngài. Ngài ấy mà biết ngài ở đây hẳn đã tới đây tìm ngài từ lâu rồi!"


Hắn nói vậy, dứt lời bèn đưa tay quệt nước mắt, khóc lóc sướt mướt, đến là đáng thương. Phó Vân Anh an ủi hắn mấy câu rồi giữ hắn lại.


Nàng làm việc đến tận nửa đêm mới ngủ.


Sáng hôm sau, Phó Vân Anh lại tới chờ trước lều của Chu Hòa Sưởng.


Tiểu thái giám bảo nàng Chu Hòa Sưởng không ở trong lều, đã ra ngoài chơi cho đỡ buồn rồi, bảo nàng về chờ.


Nàng trở về thật.


Buổi chiều quay lại, tiểu thái giám nói: "Tiểu gia ngủ rồi, bảo sẽ không gặp ngươi, mai ngươi lại đến đi."


Phó Vân Anh cười cười.


Quạt xếp trong tay vẫy vẫy, nàng nói với Cẩm Y Vệ phía sau: "Trói lại."


Cẩm Y Vệ thưa vâng, không nói thêm lời nào, tiến lên mấy bước, giương những bàn tay lớn lên, túm mấy tiểu thái giám, trói quặt tay chúng về phía sau.


Đám tiểu thái giám vừa kinh ngạc vừa tức giận, mặt mày tái mét, lăn lộn trên mặt đất giãy giụa: "Lớn mật!"


Phó Vân Anh lạnh mặt, không cười nữa, cũng không thèm để mắt tới đám tiểu thái giám, nhẹ nhàng hất cằm vào phía trong.

"Vào xem đi."


Xem xem Chu Hòa Sưởng rốt cuộc đang làm cái gì.


Cát Tường vội vàng vâng một tiếng, chạy như bay vào bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp